Sau mười ngày, Diệp Văn điện thoại liên lạc với Thạch Khải, nói một cách tế nhị rằng Hà Gia Hân muốn gặp mặt cô.
Thạch Khải: "..."
Cô thật tò mò, chẳng lẽ Hà Gia Hân là bị cuồng tra tấn?
* * * Tại điểm hẹn, Hà Gia Hân ngồi một mình.
Thạch Khải ngồi xuống đối diện với bà ta, nghiêm túc đặt câu hỏi: "Bà muốn gặp tôi là cảm thấy lần trước bị tôi chửi không đã nghiền, hy vọng tôi lại chửi bà thêm mấy câu nữa sao?"
Gặp mặt lại lần nữa, thái độ của Hà Gia Hân bình tĩnh hơn trước, cười khổ nói: "Đại sư nói đùa, tôi phục rồi."
Vươn tay không đánh người mặt tươi cười, đối phương hạ thấp tư thế. Thạch Khải ngược lại không thể không tha thứ, nắm bà ta không buông.
Thạch Khải lẩm bẩm: "Bà rốt cuộc cũng chịu tin tưởng tôi không hợp tác với bà Diệp Văn. Thật không dễ dàng!"
Hà Gia Hân im lặng. Trước khi không tận mắt nhìn thấy thực tế, bà ta cũng không biết mình sẽ ngu ngốc như vậy, tin tưởng người thân đẩy con gái ruột thịt vào hố lửa.
"Mấy ngày trước, tôi không nói cho gia đình biết âm thầm trở về quê một chuyến." Hà Gia Hân chậm rãi mở miệng.
"Lúc về đến nhà thì trời đã tối. Tôi sang nhà mẹ tôi phát hiện cửa đóng then cài, con gái của tôi ngồi ở trước cửa. Tôi rất ngạc nhiên, hỏi con gái tại sao không lấy chìa khoá mở cửa mà phải ở bên ngoài bị gió thổi lạnh. Con gái oán hận nhìn tôi, nói bà ngoại trách nó trước đó trộm tiền bỏ nhà trốn đi. Căn bản không đưa chìa khóa nhà cho nó."
"Lúc đó đã gần 9 giờ tối, nó không ăn cơm, bài tập cũng không làm, chỉ có thể ở trước cửa chờ. Mà mẹ tôi còn đang chơi mạt chược với người trong thôn rất vui vẻ."
Hà Gia Hân đau khổ nhắm hai mắt lại, cả người hơi suy sụp: "Tôi vĩnh viễn không quên được ánh mắt của con gái, tức giận, oán hận, nhìn tôi như kẻ thù, hận tôi đã ném nó ở đây."
Thạch Khải không nhịn được mỉa mai: "Bà ném con gái ở quê nhà mặc kệ không hỏi thăm, cũng sẽ không còn hy vọng nó nhìn thấy bà thì xông đếm ôm bà chứ?"
Cô cảm thấy đại khái hai người lại muốn bắt đầu giận dỗi nhau.
Ngoài dự đoán, Hà Gia Hân mở mắt ra, nặng nề gật đầu: "Đại sư chửi đúng, là tôi quá ngu."
"..." Thạch Khải rất không quen khi mắng chửi nhưng Hà Gia Hân không nói lại. Thạch Khải chuyển đề tài câu chuyện: "Nói tiếp đi."
Vừa nghe Hà Gia Hân kể, vừa xem video cảm giác rất đặc biệt.
Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, Hà Gia Hân vẫn cứ rất khó chịu trong lòng: "Tôi trước tiên dẫn con gái đi ăn cơm tối. Bởi vì lúc đó đã khá muộn, rất nhiều cửa hàng nhỏ đã đóng cửa. Chỉ có một tiệm mì gần đó còn mở cửa nên tôi gọi cho nó một tô mì thịt bò. Kết quả, con gái ăn đến ngấu nghiến." Giống như đói bụng mấy trăm năm.
Hà Gia Hân hít sâu điều chỉnh cảm xúc, mới nói tiếp: "Lúc ăn mì tôi hỏi nó, bà ngoại và cậu có phải đối xử tệ với nó hay không. Nó trực tiếp cười khẩy, hỏi tôi 'rốt cuộc bà cũng nhớ đến hỏi tôi sống có tốt hay không à?'."
"Tôi đều nhớ tất cả những gì nó nói với tôi lúc đó. Nó nói, bà ngoại chê nó phiền phức, có thời gian đi ra ngoài chơi mạt chược, có thời gian đến nhà cậu dọn dẹp vệ sinh làm người hầu. Nhưng không có thời gian nấu bữa cơm nghiêm túc cho nó ăn. Cả ngày đều làm màn thầu. Nếu không tất cả đều là cháo trắng."
"Cậu căn bản không quan tâm nó, quanh năm suốt tháng, chỉ có tết đến trong nhà ăn bữa cơm đoàn viên thì nó mới có thể nhìn thấy cậu nó. Mợ cũng không gặp được."
"Thường xuyên nhìn thấy duy nhất chính là em họ. Hoặc là cố ý ăn ngon trước mặt nó, hoặc là cười nhạo nó không ba không mẹ, là đứa con hoang không ai muốn."
"Nó nói một lần mình được coi trọng nhất chính là lúc nó bỏ nhà đi. Cả nhà bàng hoàng chạy ra ngoài tìm nó. Tôi cho rằng là người nhà quan tâm nó, ai biết nó lập tức khịt mũi nói những người khác đều là sợ nó chết rồi, không thấy nữa. Mỗi tháng tôi sẽ không tiếp tục gửi tiền nữa. Cho nên mỗi người rất sốt sắng. Bà ngoại cũng sợ nó lại trộm tiền bỏ nhà trốn đi nên mới không chịu đưa cho nó chìa khóa nhà."
"Con gái nói với tôi, trong tất cả mọi người chỉ có dì là thật sự đối xử tốt với nó. Nhưng nhà dì nghèo, không có cách nào chăm sóc nó được. Cho đồ hơi nhiều một chút, dượng biết sẽ không hài lòng."
Nói đến đây, Hà Gia Hân tức giận đến mức phổi muốn nổ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây chính là người thân tôi cho rằng tốt. Đây chính là người thân sau khi tôi giàu có vẫn dìu dắt bọn họ!"
Bà ta vẫn luôn cho rằng con gái không biết cảm ơn, là kẻ vong ơn bội nghĩa nuôi không thân. Hoàn toàn không nghĩ tới, cả nhà em trai và mẹ bà ta mới là cặn bã! Cầm tiền của bà ta, ngược đãi con gái bà ta, thật không sợ có báo ứng?
Thạch Khải ngạc nhiên, Hà Gia Hân lại có gương mặt mắng chửi người khác. Lúc con gái cáo trạng với bà ta, bà ta còn không phải tự cho là đúng cắt ngang lời con gái, ngược lại còn chửi con gái một trận?
Nhưng Hà Gia Hân vô cùng đau buồn. Thạch Khải không hề cảm thấy xấu hổ mà tiếp tục xát muối lên vết thương, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hà Gia Hân nguôi giận, bình tĩnh lại tiếp tục nói: "Ăn mì xong, tôi kêu con gái đến nhà em trai tôi ăn chực bữa cơm. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy xem em trai tôi có thực sự tàn nhẫn hay không."
"Con gái tôi đến nhà cậu, cháu gái trực tiếp đẩy nó ngã xuống đất không cho nó vào trong nhà. Em trai và em dâu tôi ở bên cạnh xem vui vẻ, một chút cũng không có ý định nhúng tay ngăn cản."
"Con gái tôi đi hết từng nhà trong thôn, rốt cuộc tìm được chỗ mẹ tôi chơi mạt chược. Vừa vào cửa, con gái tôi chưa kịp nói cái gì đã bị mẹ tôi phất tay đuổi con gái tôi rồi đi giống như đuổi con ruồi, nói bà rất bận. Đôi mắt vẫn chăm chú vào trên mạt chược, một chút cũng không muốn nhìn thấy con gái tôi."
Hà Gia Hân lại muốn thở dài. Điều làm cho bà ta sợ hãi nhất là sự lạnh nhạt trên mặt con gái, dường như đã quen từ lâu.
Vừa nghĩ tới con gái đã từng mấy lần muốn nói cho bà ta sự thật. Chính là vì bà ta vẫn không muốn tin tưởng mới làm cho con gái chịu nhiều đau khổ như vậy. Hà Gia Hân rất muốn tát mình một bạt tai.
"Sau đó, bà đã xử lý em trai và mẹ bà như thế nào?" Thạch Khải hỏi.
Cô thực sự có thể xem video, nhưng quá lười mở, đơn giản trực tiếp hỏi ra miệng.
Hà Gia Hân cười vui sướng: "Công việc của em trai và em dâu của tôi là tôi đã nhờ người tìm giúp bọn họ. Chỉ cần tôi hơi thổi gió với người khác thì hai người bọn họ lập tức cùng thất nghiệp. Mẹ tôi mặc dù có thể chơi bời khắp nơi không cần làm việc, là bởi vì mỗi tháng tôi gửi tiền cho bà. Sau này, mỗi tháng tôi vẫn gửi tiền cho bà, chẳng qua từ mỗi tháng 5000 biến thành 500."
"500 đồng đủ bà ăn uống và chi tiêu. Trước đây gửi cho bà 5000, bà cũng chỉ để lại cho mình 800 đồng. Chẳng qua nếu như muốn giúp đỡ nhà em trai chút tiền này tuyệt đối không đủ, bà phải tiếp tục xuống ruộng làm việc."
"Lúc tôi đưa nhiều tiền ruộng trong nhà đều cho người khác thuê, mỗi năm đều đòi chút tiền thuê của người ta. Bây giờ bà phải đợi đến hết hợp đồng mới lấy ruộng về tự mình trồng."
"Về phần chị tôi đã giúp con gái tôi, tôi lén lút gặp riêng chị ấy, đưa cho chị ấy 100.000 để cho chị ấy dùng, có việc gì cứ liên lạc với tôi. Tôi không dám cho quá nhiều, chị ấy sống ở trong thôn, 100.000 hẳn là đủ dùng."
"Tôi cũng không có ở trong thôn bao lâu. Mọi chuyện xong xuôi, tôi đã dẫn con gái về đây, dẫn nó đi ăn những món ngon, mua quần áo mới cho nó mặc, dẫn nó đi chơi khắp nơi. Trải qua mấy ngày thoải mái, con gái tôi đã trở nên rộng rãi hơn."
"Trong lúc đó, tôi nhận được điện thoại của em trai và mẹ tôi. Em trai tôi còn tốt, chỉ là quanh co lòng vòng hỏi tôi chuyện công việc. Tại sao vợ chồng nó đều bị sa thải. Tôi gọn gàng dứt khoát nói cho nó biết, mọi việc sau này cần nhờ chính nó, tôi sẽ không xen vào nữa. Mẹ tôi trực tiếp chửi ầm lên, chửi tôi vô lương tâm, cánh cứng rồi thì mặc kệ người nhà, không nhớ rõ trước đây bà đã giúp tôi trông con."
Hà Gia Hân sâu kín than thở: "Nếu tôi sớm biết bà sẽ trông con giúp tôi như vậy. Tôi thà rằng không xây dựng sự nghiệp, cũng không dám ném con cho bà trông!"
Hà Gia Hân mặt không cảm xúc nói: "Bà gọi điện thoại đến, chửi một câu thì tôi cúp điện thoại, chửi một câu thì tôi cúp điện thoại. Cho đến khi bà chịu nói chuyện cẩn thận mới thôi."
"Tôi thuận tiện nhắc nhở em trai, trường mà con gái nó học là tôi dựa vào quan hệ tìm cho. Nếu bà tiếp tục chửi thì cháu gái của bà không thể tiếp tục đi học ở trường đó. Thuận tiện, 500 đồng còn sót lại mỗi tháng cũng sẽ không còn."
Thạch Khải sờ mũi: "Nếu như tôi nhớ không lầm, con gái cũng phải thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng, hoặc là ra tiền hoặc là ra sức, cần thiết phải làm một phần việc của mình."
Hà Gia Hân nghiêm mặt nói: "Đúng là pháp luật có quy định điều này, nhưng mẹ tôi chính là một bà già nông thôn, bà không hiểu những chuyện này. Tôi hơi hù dọa một chút thì bà không còn dám khóc lóc om sòm nữa. Huống hồ..."
Sau khi dừng một chút, trong mắt của bà ta lóe qua một tia quyết tâm: "Từ thời trẻ tôi học đại học đã dời hộ khẩu ra. Lần này dẫn con gái đi, tôi cũng dời hộ khẩu của nó đi. Nếu như tôi và con gái dọn nhà, bọn họ không tìm được người, tự nhiên không có cách nào yêu cầu tôi làm tròn nghĩa vụ làm con."
Hà Gia Hân có thể làm chuyện kinh doanh đến hô mưa gọi gió cũng không phải là người vô dụng.
"Từ khi bắt đầu chuyện kinh doanh, người chung quanh muốn cầu cạnh tôi thì hết sức nịnh hót và lấy lòng. Tôi nghĩ rằng mình có năng lực rất lớn và rất ghê ghớm, thiếu chút nữa quên mình là ai." Hà Gia Hân ước gì có thể trở lại quá khứ, bóp chết não tàn của mình: "Ít nhiều nhờ có đại sư chỉ ra sai lầm, điểm hóa tôi, để tôi nhìn rõ ràng đúng sai."
Thạch Khải nghẹn trong lòng, nhưng cô cũng không phải sư cô đắc đạo...
--- --- Khi đang nói chuyện, Diệp Văn bước vào phòng riêng, tay phải dắt một bé gái.
Thạch Khải hơi giật mình, cô gần như không nhận ra bé gái này. Mặc quần áo mới xinh đẹp, sắc mặt hồng hào, hoàn toàn không giống vẻ khốn khổ cô nhìn thấy như trong video.
Diệp Văn buông tay bé gái ra, cười nói: "Vì không ảnh hưởng hai người nói chuyện nên tôi dẫn nó ra ngoài chơi một chút. Đã nói chuyện gần xong rồi phải không?"
Hà Gia Hân nhìn thấy con gái, nhiệt tình đi tới ngồi xổm người xuống: "Con gái, chính là dì này đã cứu con."
Vừa nói, nó nhìn về phía Thạch Khải. Bé gái chậm chạp không lên tiếng, không để ý tới mẹ nghiêng đầu hỏi: "Là dì nói cho mẹ biết con đang chịu khổ à? Tại sao dì lại biết?"
Hiển nhiên, bé gái nhạy cảm hơn các bạn đồng trang lứa.
Hà Gia Hân càng thêm chua xót, bà ta thà rằng con gái không thông minh như vậy.
Có thể giống như đứa trẻ bình thường được không? Em vừa mới lên cấp 2 thôi! Nói thẳng lời cám ơn là được, trẻ con đừng nói nhiều! Thạch Khải nghẹn trong lòng. Cô suy nghĩ một chút, nghiêm nghị nói: "Bởi vì nghề nghiệp của dì là thầy bói." Là loại thần bói đặc biệt giỏi trong giới.
Bé gái suy nghĩ một chút đi tới trước mặt Thạch Khải, móc thẻ ngân hàng từ trong túi tiền ra nhét vào trong tay Thạch Khải, nhếch lên nụ cười sáng lạn: "Cảm ơn dì đã cứu con."
Thạch Khải ngây người. Đột nhiên cô cảm thấy tầm mắt hơi mơ hồ, một loại cảm giác không thể giải thích được cứ quanh quẩn ở trong lòng.
"Xin hãy nhận lấy số tiền này. Trong thẻ có 200.000, mật mã là 123456." Hà Gia Hân ở bên con gái hơn mười ngày, lần đầu tiên nhìn thấy con gái mỉm cười xuất phát từ nội tâm, chợt cảm thấy đau lòng không thôi.
Con gái sống với bà ta nụ cười chậm rãi nhiều hơn. Nhưng luôn không chịu cho bà ta sắc mặt tốt. Đây có lẽ là quả báo.
Trước đây bà ta đã bỏ qua con gái, nên sau này phải dùng thời gian mấy chục năm mới có thể bù đắp lại sai lầm.
Thạch Khải nghĩ: Hà Gia Hân có lẽ thật sự biết mình đã làm sai. Cô nhìn thấy cuộc sống trong tương lai, Hà Gia Hân không có dự định tái hôn, vẫn luôn toàn tâm toàn ý chăm sóc con gái, chỉ muốn làm một người mẹ tốt.
Bé gái chậm rãi lớn lên, nhưng ký ức tuổi thơ luôn là vết sẹo không thể chạm vào. Mặc kệ Hà Gia Hân dạy như thế nào, bé gái vẫn luôn ghét đám đông, trong lòng tinh tế và nhạy cảm.
May mắn là Hà Gia Hân rất nhiều tiền, bé gái vốn có tùy hứng. Bà ta đã sống hạnh phúc cho đến cuối đời.
Xem xong video, Thạch Khải đã chịu xung kích dữ dội. Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp được Hà Gia Hân, video cô nhận được là bé gái một ngày nào đó không chịu đựng được nữa nên tự sát. Hà Gia Hân sau khi biết vô cùng đau đớn, nhưng có làm gì cũng đều không thể cứu vãn.
Cũng bởi vậy, Thạch Khải đặc biệt ghét Hà Gia Hân không chịu trách nhiệm. Ai biết hành động của cô để cho một người đi lên một con đường đời khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT