*Từ lóng, ý chỉ danh tính muốn giấu giờ bị phơi bày ra
Cuối cùng đã tới lúc phải bàn bạc chuyện 'làm ăn' lần đầu, mọi người vội vội vàng vàng miết, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ trước giờ. La Văn Thành phẩy tay lên, thả mọi người trở về ký túc xá để sửa soạn nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai đã mang theo hội phó An Hồi và Bạch Đa Đa đi đến địa điểm ngày hẹn đã định.
Ba người đón xe xuất phát từ trường học, trên đường về Bạch Đa Đa hỏi cặn kẽ lại người phụ trách tin tức về vị khách sẽ gặp hôm nay.
Hơn nửa tháng trước Triệu Bình Lan xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, nhưng lần này Triệu thị lại đột ngột tiếp nhậ nên nghĩ cũng thật kỳ quái, cậu nghĩ thầm phải đối mặt như thế này, hơn phân nửa chính là đám đàn em của Triệu Bình Lan muốn làm khó dễ. Cậu sẽ cố gắng ứng phó để không làm hỏng lần tài trợ hợp tác này.
Ưhm, chắc có lẽ phải để cho Triệu Bình Lan trút giận một chút, nhịn một chút rồi cũng qua thôi.
Lúc La Văn Thành bị cậu hỏi, thật ra cũng có chút do dự mà đáp: "Nói thật, anh cũng không rõ lắm người ngày hôm nay chúng ta sẽ gặp cụ thể là ai, chỉ biết ngài ấy họ Triệu, là một người thuộc ban giám đốc của tập đoàn Triệu thị".
Trong lòng Bạch Đa Đa hơi động, một vị họ Triệu nằm trong ban giám đốc...
La Văn Thành cho rằng Bạch Đa Đa đang nghi ngờ vì sao một đề án nho nhỏ của một nhóm trong trường lại phải phái một người có chức cao để thảo luận, cười cười trấn an nói: "Đừng lo lắng, hoạt động này đã được làm rõ sẵn với người phụ trách bên Triệu thị rồi, bên kia phái ai tới cũng không ảnh hưởng gì cả. Với cả trọng tâm của ngày hôm nay là một chuyện khác -- công ty của An Hồi sẽ tham gia vào đường đua khởi nghiệp 'Internet +', nên vị họ Triệu này sẽ là hướng dẫn đặc biệt".
Đàn chị An Hồi ngồi ở một bên đang xét duyệt tư liệu kỹ lưỡng, khi nghe vậy, cũng có chút kích động nói với Bạch Đa Đa rằng: "Vốn định sau đó mới tìm thời gian nói cho em biết, hội trưởng có nói chị cho em tham gia vào công ty để dự thi chung với nhóm, là để chuẩn bị đầu năm sau sẽ tham gia cuộc tái thi đấu 'Đường đua khởi nghiệp Internet +'. Giám đốc họ Triệu này tốt vô cùng, sau khi biết chuyện này, cố ý nói là muốn đích thân tới để chỉ đạo chúng ta".
"Ngày hôm nay đúng lúc cần đến Triệu thị để thảo luận về chuyện tài trợ, nên ngài ấy đã nhân tiện hẹn gặp chúng ta", nói đến đây, cô quơ quơ quyển < Kế hoạch hạng mục "XXX"> thật dầy trên tay, cười nói, "Triệu tổng là người đầu tư rất thành công, có khi ngài ấy sẽ được ban tổ chức mời tham gia làm giám khảo cho kỳ thi này cũng không chừng".
Lúc này Bạch Đa Đa mới hiểu ra mà gật đầu, Tịch Tiếu Nhụy đã sớm nói tới việc này với cậu, "Internet+" cuộc thi sáng tạo xây dựng sự nghiệp nổi danh trong sinh viên cả nước, nhóm mới thành lập lại còn được đưa vào hoạt động hai năm, trở thành một công ty chính thức để chuẩn bị cho cuộc thi.
Công ty có hoạt động kinh doanh chính là "Gây dựng sự nghiệp công ích", nằm trong tay của đàn chị An Hồi, không chỉ có lợi nhuận khả quan, mà còn là một tổ chức xã hội đã hoàn thiện, sức cạnh tranh vô cùng lớn.
Năm rồi, Phòng Giáo vụ đã đặc biệt mời các giám khảo có chức rất cao trong tổ để hướng dẫn tập trung cho 10 dự án do trường cử đi tham gia cuộc thi, không ngờ năm nay lại có cơ hội như vậy, quả thực rất khó có được.
Bạch Đa Đa đè xuống cảm giác tim đập nhanh không rõ, lại cùng với hai nhóm trưởng trò chuyện đôi ba câu, rồi mới được An Hồi chở đến chỗ công ty.
Có lẽ là vì chiếu cố cho bọn họ còn là sinh viên, người phụ trách bên kia cũng không chọn địa điểm hẹn ở trong văn phòng nghiêm túc, mà chọn một khuôn viên nghỉ dưỡng sinh thái do Triệu thị đầu tư.
Sắc thu trong công viên sinh thái vẫn còn vương ở đó, hai bên đường cong cây cối rợp lá vàng. Nhân viên phục vụ dẫn ba người vào bên trong vườn, bước đến một hồ nước rộng thoáng đãng. Giày cao gót của An Hồi bước qua cây cầu gỗ bắc qua hồ. Những tiếng bước chân nhịp nhàng vang vọng trong trang viên vắng người, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót lanh lảnh.
Cảnh vật xung quanh nơi này rất yên tĩnh thảnh thơi, trong chốn thành thị với tốc độ phát triển rất nhanh này lại có một chỗ an nhàn đến thế.
Bạch Đa Đa cùng đi ở phía sau, đợi mấy người đi qua cầu gỗ cong, xuyên qua mấy chỗ hành lang gấp khúc sau, mới đi tới bên nhà nghỉ chỗ ven hồ dùng để uống trà nghỉ ngơi.
Trên chỗ nhà nghỉ chân có dựng bốn năm cái lều che dù, bàn được làm theo phong cách Châu Âu được trưng bày ở dưới rất chỉnh tề. Trên đó đã sớm chuẩn bị xong mấy món ăn vặt trà bánh, trên mặt hồ nước gió nhẹ thổi tới, An Hồi vén lên mấy sợi tóc bị thổi vào sau tai, cảm thán nói: "Nói chuyện ở đây thì thoải mái thật nhỉ".
Bạch Đa Đa hơi có hơi căng thẳng, tâm tình cũng đã thả lỏng xuống. Người tên Triệu tổng vẫn còn chưa tới, trước hết bọn họ vẫn ngồi đúng chỗ mà im lặng đợi, mở laptop ra trước để chuẩn bị sẵn sàng cho buổi thuyết trình.
Nhưng mà, nhìn hai món quen thuộc, lý nước chanh leo và bánh ga-tô dâu đặt ở trước mặt mình, Bạch Đa Đa đột nhiên cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên. Cậu trấn an lòng mình, vội vàng mở tài liệu ra, cố gắng dời sự chú ý qua chuyện khác, để cho mình không suy nghĩ bậy bạ gì thêm.
Trong lòng nôn nóng nên khái niệm thời gian trở nên mơ hồ. Cũng không biết trải qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng bước chân từ xa tới gần, trầm ổn lại rất nhẹ, nhẹ tới nỗi cứ như là sợ đánh thức một em bé mong manh nào đó.
"Triệu tổng đến", La Văn Thành nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ.
Sau khi hít sâu một hơi, Bạch Đa Đa không trốn tránh nữa, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại.
Người đàn ông không mang âu phục đeo cà- vạt, mà chỉ khoác một cái áo khoác dù màu trắng nhạt, quần áo đơn giản lại làm trung hòa với khí chất vốn làm người ta sợ hãi của anh. Dáng người vai rộng thắt lưng hẹp, ngược lại có vẻ vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai. Vừa lúc ấy ánh mắt trời từ hướng đối diện chiếu tới, không đến nỗi chói mắt nên cũng thấy được khuôn mặt mơ hồ của người kia. Bạch Đa Đa nhịn không được mà híp mắt lại, đợi sau khi anh đến gần rồi mới hoàn toàn thấy rõ được khuôn mặt quen thuộc lại có chút xa lạ.
Lông mày sâu hoắm, mũi cao thẳng, đường nét góc cạnh bén nhọn và khóe môi bạc tình. Quen thuộc là bởi vì vẫn khuôn mặt ấy, xa lạ là bởi vì vai vế hiện tại của hai người.
Bạch Đa Đa rũ mắt xuống, không muốn nhìn nữa rồi.
"Xin chào giám đốc Triệu, tôi là La Văn Thành, nhóm trưởng của Bộ phận đối ngoại liên kết với Hiệp hội Doanh nhân của Đại học A. Còn đây là Phó bộ trưởng An Hồi, còn đây là một thành viên trong nhóm, bạn Bạch Đa Đa". La Văn Thành nhanh chóng đứng lên để tự giới thiệu đơn giản, sau đó mới đưa tay ra bắt.
"Chào cậu", mặt người đàn ông mang ý cười thân thiện, sau khi bắt tay với cậu, hướng về phía An Hồi để gật đầu, lập tức nhấc chân đi về hướng mình vẫn nhìn mãi vào nãy giờ.
Gương mặt của anh cố tình đè xuống để nhìn như yếu thế thêm, giọng nói được cẩn thận điều chỉnh lại, tự tay hướng trước mặt người vẫn không dám nhìn vào mắt anh, tự giới thiệu mình: "Xin chào bạn học mới, tôi là Triệu Bình Phong, có thể bắt tay với cậu được không?"
La Văn Thành và An Hồi liếc nhau đầy lo lắng.
Bạch Đa Đa nhìn đến cái tay có khớp xương rõ ràng còn có vết chai mỏng đang hướng trước mặt mình, tới rất gần, cứ như nếu cậu không nhận lời, một giây sau cái tay này sẽ xoa gò má của cậu.
Bạch Đa Đa bỗng nở nụ cười, cậu giơ tay thả lỏng nắm lấy cái tay kia, lập tức trong nháy mắt đã cảm nhận được lực tay đang siết lại của đối phương.
Cậu cũng không để ý, khẽ nâng khuôn mặt lên nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, nụ cười sáng rỡ: "Triệu tổng quá khách sáo rồi", sau đó muốn rút tay lại khỏi cái nắm kia.
"... ", Triệu Bình Phong khẽ vân vê ngón tay, lưu luyến xúc cảm mềm mại ấm áp mới được cảm thấy trong mấy giây, rũ cánh tay xuống.
La Văn Thành muốn nhanh chóng phá tan bầu không khí quỷ dị này, lôi ra laptop và tài liệu, đi tới trước mặt Triệu Bình Phong: "Thời gian của Triệu tổng là quý giá, chúng tôi đã chuẩn bị xong, bây giờ tôi xin bắt đầu nhé".
Triệu Bình Phong gật đầu: "Được".
Mấy người ngồi xuống ghế dựa, La Văn Thành ngồi ở bên cạnh Triệu Bình Phong, mở PPT ra để thuyết trình những hoạt động trọng tâm của bọn họ trong năm kế tiếp, cùng với dự tính là bao nhiêu.
Hơn mười tập tài liệu khác nhau đặt ở trước mặt Triệu Bình Phong. Anh không có lật xem, chỉ nghiêng người lắng nghe cậu sinh viên đang nghiêm túc giảng giải, ở những chỗ nào cần thảo luận thêm thì đưa lên vài câu kiến nghị, ánh mắt lại không hề rời khỏi Bạch Đa Đa đang cách đó không xa.
Người đang bị anh nhìn không chớp vẫn luôn chăm chú nghe nhóm trưởng và anh giao lưu với nhau, thỉnh thoảng lại ghi chép vào trong sổ.
Đang lúc chuẩn bị bàn đến phần nội dung hợp tác quan trọng nhất, Triệu Bình Phong đột nhiên mở miệng nói: "Phần nội dung này, bạn học Bạch có thể nói cho tôi nghe một chút được không".
Ba cô cậu sinh viên đại học nghe vậy thì sửng sốt, An Hồi hơi nghiêng người chặn ánh mắt Triệu Bình Phong đang nhìn cậu đàn em mình đầy ẩn ý, tư thế che chở nói: "Xin Triệu tổng thứ lỗi, Đa Đa là người mới, sợ sẽ nói không rõ ràng lắm, xin để tôi nói cho".
Triệu Bình Phong nhìn cô gáia một cái, mở miệng mới tính nói tiếp, đã bị một giọng nói truyền đến từ phía sau của An Hồi cắt đứt.
Bạch Đa Đa đứng dậy ngồi vào phía bên kia của Triệu Bình Phong, đưa laptop qua nói rằng: "Đàn chị cứ yên tâm, em làm được".
Sau đó mặt mỉm cười về phía người đàn ông đang không nói được một lời mà nhìn mình, nói: "Triệu tổng, đối tượng nhóm chúng tôi phục vụ là sinh viên, cho nên khi chúng tôi làm tuyên truyền cho quý công ty, chủ yếu sẽ dùng những cách thức sau đây..."
Giọng nói của Bạch Đa Đa êm tai dễ nghe, ngữ điệu và nhịp điệu đều nắm vững thích hợp, ăn khớp rõ ràng nội dung hoàn chỉnh, tư thế ung dung tự tin, có thể nói là rất hoàn hảo.
La Văn Thành vừa nghe vừa gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là công tử con nhà thế gia, tố chất cao hơn nhiều so với các bạn cùng lứa.
Nghe bên tai giọng của Bạch Đa Đa, Triệu Bình Phong lại dần dần ngồi không yên.
Cậu sững sờ nhìn sườn mặt bên khách khí xa cách của Bạch Đa Đa, trong lòng ngẩn ngơ nghĩ, Đa Đa ở trước mặt anh chưa từng nói chuyện kiểu như thế.
Lúc ở trước mặt anh, từ trước đến nay em ấy vẫn mang dáng vẻ mềm mại đáng yêu, thích cong mắt nói liên miên đủ thứ chuyện với anh. Lúc em ấy bị anh ôm hôn đến nóng cả người, vành tai đỏ bừng ngoan ngoãn để mặc anh hôn. Chỉ những khi nào anh thực sự quá đáng quá cậu mới xù lông nhím lên, khéo léo dỗ dành thêm chút là được rồi.
Triệu Bình Phong cũng biết bé con đang tức giận, anh vô cùng nôn nóng muốn lập tức đi dỗ dành người ta. Khi Bạch Đa Đa vừa dứt lời đã đập bàn nói: "Các bạn chuẩn bị vô cùng tốt, tôi không thấy có vấn đề gì, hợp đồng sẽ được soạn thảo nháp trước sáng mai. Sinh viên vẫn luôn là lực lượng mang theo hy vọng nhất cho xả hội, Triệu thị sẽ tiến hành đầu tư lâu dài cho các bạn".
Sau đó chuyển hướng liền qua An Hồi, gật đầu nói: "Công ty của bạn học Cảnh đây, tôi cảm thấy rất hứng thú, bạn có thể đem bản kế hoạch dự án cho tôi xem, mấy ngày nữa tôi sẽ liên lạc lại với các bạn".
Xem như là để cảm ơn cô đã chiếu cố Bạch Đa Đa.
An Hồi nghe vậy, có chút kích động mà đem bản kế hoạch dự án giao cho vị Triệu tổng bình dị gần gũi này, nói lời cảm ơn với cậu.
La Văn Thành đứng lên cùng với các thành viên trong nhóm, thu dọn đồ đạc xong rồi chào tạm biệt Triệu Bình Phong rồi dẫn cả nhóm rời đi.
Khi Bạch Đa Đa đi ngang qua bên người Triệu Bình Phong, kéo tay cậu lại, lực tay nắm vào lớn đến mức cậu không thể thoát ra được.
Bạch Đa Đa dừng bước lại, hơi thở hắt ra rồi nói với nhóm trưởng của mình: "Anh La à, anh với chị An cứ về trước đi, em có một số việc muốn hỏi riêng Triệu tổng một chút".
An Hồi nhìn thấy hai tay đang nắm chặt của hai người, có chút bận tâm đi tới, hướng về phía Bạch Đa Đa nhỏ giọng nói: "Không được, em phải trở về cùng với anh chị. Cùng lắm thì đàm phán không thành thôi, nhóm chúng mình vẫn kiếm được người tài trợ khác".
Nghĩ rằng An Hồi chắc đã suy nghĩ nhiều quá rồi, Bạch Đa Đa cười trấn an, giọng nhẹ nhàng nói: "Em có quen trước với Triệu tổng rồi, chỉ ôn chuyện một chút thôi, chị An đừng lo lắng".
Sau khi xác nhận nhiều lần là không có gì rồi, An Hồi và La Văn Thành mới đi từng bước một mà rời khỏi nơi này.
Đợi đến khi bốn phía không có người nào khác, một lồng ngực kiên cố cực nóng đột nhiên ập đến từ đằng sau cậu, hai cánh tay trói buộc thắt lưng Bạch Đa Đa, hơi thở ấm áp đánh vào vành tai cậu.
"Đa Đa, xin lỗi em. Anh cũng không biết phải dùng cách nào để giải thích cho phải với em. Lại nghĩ rằng nếu như em đi với bạn học thì chắc sẽ không lập tức bỏ đi, cho nên mới chọn cách này để thú thật với em", Triệu Bình Phong trầm giọng nói rằng.
"Ừm..., em biết rồi, anh buông em ra trước đã", giọng nói không mấy vui vẻ của cậu vang lên.
Triệu Bình Phong hiểu rõ rằng cậu đang tức giận, lực dùng trên tay không hề thả lỏng.
Bạch Đa Đa lặng im một hồi, đột nhiên gọi: " Chú Triệu".
Triệu Bình Phong như muốn hóa đá.
"Chú Triệu, buông cháu ra", Bạch Đa Đa nói tiếp.
Bàn tay ngang hông tay như đang buông lỏng một chút, Bạch Đa Đa thấy thế lập tức tránh thoát khỏi lồng ngực của anh, sau khi bước ra khoảng cách an toàn rồi mới xoay người lại nhìn anh.
Sắc mặt của người đàn ông trước mặt đã chuyển qua màu xám xịt, mặt của Bạch Đa Đa cũng sẽ không mang theo ý cười nồng ấm.
Cậu không nhìn Triệu Bình Phong nữa, chỉ bình tĩnh mở miệng, nhẹ giọng nói: "Chú không cần nói xin lỗi, trước đó chú từng hứa là sẽ nói thật, giờ cũng đã làm rồi".
Cảm giác của Bạch Đa Đa bây giờ là thật sự rất bình tĩnh, sau khi xác nhận thân phận của Triệu Bình Phong rồi, trong lòng cậu thật ra không có cảm giác gì.
Chính là ngay lúc này cũng không có cảm giác gì, trong óc trống không, chỉ còn có một loại cảm giác như đang trong một vở diễn rằng "A, quả nhiên là như vậy".
"Cháu chỉ thấy hơi hoang mang, không biết chú Triệu giấu giếm thân phận cả một quãng thời gian dài với cháu như thế, là có ý đồ gì đây".
Bí mật kinh doanh? Xem đây là trò vui? Hay là chuyện gì khác?
"Cháu chỉ là một cậu sinh viên bình thường, hoàn toàn không biết gì cả về chuyện kinh doanh của gia đình, cũng không có tài năng đặc biệt gì, bây giờ còn phải học từ từ từng thứ một".
Cho nên vì sao lại là cậu chứ?
Bạch Đa Đa không tính tự mình kết luận để gây ra chuyện hiểu lầm máu chó gì đó. Vì vậy cậu đứng ở nơi đó, bình tĩnh đợi người ấy giải thích.
Triệu Bình Phong như tan nát khi nhìn thấy cậu vẫn ra vẻ bình tĩnh nhưng câu từ đã trở nên lộn xộn, khiến tim anh đau nhói từng cơn.
Ít ra hai nhà Triệu - Lâm mặt ngoài nhìn tưởng là đối thủ cạnh tranh của nhau, nghĩ đến cảnh bé con bị anh lừa gạt lâu như vậy, đột nhiên biết chân tướng, nhất định đã thấy rất tủi thân.
Nghĩ chuyện bản thân mình đã từng đáp ứng rằng sẽ không bao giờ khiến cậu đau lòng, khiến Triệu Bình Phong cảm thấy thật sự khó thở.
Điều duy nhất anh muốn từ cậu, là chính cậu.
Triệu Bình Phong tiến lên một bước, đến gần với người nhiều năm nay mình luôn tâm niệm. Câu thú thật còn treo trên đầu lưỡi chưa kịp thốt lên, đã bị Bạch Đa Đa tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt đứt.
Bạch Đa Đa đang chờ anh giải thích, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình cũng hơi sững sờ.
Cậu nhìn màn hình điện thoại sáng lên đang tính tắt, lại phát hiện là mẹ cậu gọi đến.
Triệu Bình Phong cũng nhìn thấy người gọi đến là ai, lập tức thu hồi lá gan muốn giựt điện thoại để tắt đi.
Bạch Đa Đa nhận điện thoại: "A lô, dạ mẹ, sao vậy ạ".
"... " đầu dây kia im lặng mấy giây, mới vang lên giọng nói bình thản như không có chuyện gì xảy ra của Lâm Hàm Ý: "Đa Đa, nghe nói con có bạn trai rồi à?"
Bạch Đa Đa nhìn thoáng qua người đàn ông đang ở trước mặt mình mà vẫn nhìn mình chăm chăm, trả lời: "Dạ...., sao mẹ biết vậy ạ".
Lâm Hàm Ý không hề nhiều lời để trả lời câu hỏi này, chỉ nói cho cậu biết, trong giọng có ý cười: "Chuyện đó không quan trọng. Bố mẹ nhớ con, giờ sắp xếp về nhà liền được không?"
Nghe mẹ mình đang tránh nói vào vấn đề chính như thế, Bạch Đa Đa khẽ thở dài một hơi.
Bạch Đa Đa ngoan ngoãn vâng lời nói cậu sẽ về nhà ngay. Cúp điện thoại xong rồi mới nhìn về phía Triệu Bình Phong.
Triệu Bình Phong tính mở miệng, đang nghĩ có nên nói những gì muốn nói hay không, lại thấy Bạch Đa Đa lắc đầu với anh, ý bảo khoan hãy nói gì.
Bạch Đa Đa vác túi của mình lên, hỏi anh: "Cháu phải về nhà chính một chuyến, chú Triệu đưa cháu về được không".
...
Trong chiếc xe đang hướng về khu biệt thự của Bạch gia là không khí im lặng đầy nặng nề.
Bạch Đa Đa ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ những con đường lướt qua, không nói được một lời, cũng nhìn không thấy biểu cảm gì.
Triệu Bình Phong biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện, cũng không lên tiếng quấy rối cậu.
Chỉ là trong lòng đau đớn, thắt lại từng cơn, gân xanh nhô rõ ra trên cánh tay đang cầm bánh lái.
Từ trước đến nay anh không thể nhìn nổi dáng vẻ Bạch Đa Đa lúc âu sầu không vui, chứ nói gì đến việc chuyện này là do anh.
Gương mặt đó không thích hợp để nhíu mày.
Triệu Bình Phong đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào, gỡ bỏ hiểu lầm này như thế nào, phải làm sao để cậu thấy được tình yêu thật lòng của nah.
Nhưng cái đầu vốn luôn khôn ngoan của anh lại như đình trệ mỗi khi có chuyện gì liên quan đến Bạch Đa Đa, chỉ hoảng loạn vội vàng muốn phải quay lại với quan hệ gần gũi trước đây, lại tìm không được lối ra.
Lúc hai cái đầu ai cũng đang suy nghĩ lung tung đủ thứ, thì nhà họ Bạch đã dần dần hiện ra.
Sau khi xe dừng lại, Bạch Đa Đa cởi thắt lưng an toàn ra trực tiếp xuống xe, nhưng khi đi tới một nửa đường, lại quay đầu nhìn thoáng qua người đang ngồi ở ghế lái.
Tuy mẹ cậu đã biết rồi, nhưng giờ cậu phải giải thích thế nào đây, chuyện giờ người cậu đang quen lại là chú của mình?
Khi Triệu Bình Phong bắt được trong khoảnh khắc kia, là vẻ mù mờ vụn vỡ trong đôi mắt ấy, lập tức thấy đau lòng đến mức hai tay run rẩy.
Đồng thời, trong lòng dấy lên cảm giác mất trọng lượng.
Tuy bé con vẫn buồn bã không nói câu nào, nhưng đột nhiên anh lại sinh ra cơn khủng hoảng mãnh liệt -- nếu như để Bạch Đa Đa trở về một mình, sợ rằng hai người sẽ không còn có cơ hội gặp lại nhau nữa.
Bạch Đa Đa không biết vì sao mình lại muốn quay đầu nhìn, vác túi lên vai rồi thu tầm mắt lại, tiếp tục bước đến cửa nhà chính.
Một đôi bàn tay to mạnh mẽ đột nhiên nắm vào, sức lực không hề hấp tấp căng thẳng nữa, mà là bình yên bảo vệ.
Giọng nói dịu dàng đến tận xương của Triệu Bình Phong vang lên: "Đa Đa, anh đi chung với em".
Bạch Đa Đa nhìn anh.
Cậu không lạnh không nóng giật giật miệng, một lát sau, cuối cùng đáp lại anh:
"Được".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT