Lục Niệm Niệm đứng im để cho Mộc Tuyết Vân ôm mình một lúc, chờ Mộc Tuyết
Vân buôn ra thì cô tỏ ý bảo Nam Cẩn Phong lên đưa Mộc Tuyết Vân rời khỏi sân khấu. Nam Cẩn Phong như hiểu ý, liền đi lên đưa Mộc Tuyết Vân xuống đúng chỗ ngồi.
Thấy mọi thứ đã không còn gì vướng bận nữa, Lục Niệm Niệm lên tiếng.
"Chào tất cả mọi người, chào tất cả các vị quan khách, cảm ơn mọi
người đã đến dự bữa tiệc sinh nhật tròn 25 tuổi của tôi.!" Gương mặt cô
hiện lên vẽ lạnh lùng nhưng vẫn có nét cười.
"Hôm nay, ngoài là tiệc sinh của tôi, còn là ngày tôi lấy lại những thứ của cha mẹ tôi để lại.!"
Lục Niệm Niệm vừa nói xong, bên dưới sân khấu có một người đàn ông trung niên cầm một tập hồ sơ bước lên sân khấu.
Ông ta mở cái tập hồ sơ ra, lấy ra một mớ giấy tờ để lên cái bàn đặt
chiếc bánh gato. Lục Niệm Niệm thản nhiên đi lại, cô cầm cây bút lên,
rồi cuối người kí vào sắp giấy tờ. Kí xong thì cô xoay mặt xuống phía
khán đài.
"Từ bây giờ, gia sản của Lục gia và Lục Thị nằm trong quyền điều hành của tôi.!" Lục Niệm Niệm cười tươi nói.
Hàn Hạo Thiên vỗ tay, theo đó mọi người bên dưới cũng vỗ tay theo.
Sau khi tiếng vỗ tay im lặng thì cô lại nói tiếp.
"Sau khi mọi thứ về tay tôi, thì tôi có một quyết định nữa, nhưng
trước khi nói, tôi xin mời Phong Thần, em trai ruột của tôi lên sân
khấu.!"
Phong Thần nghe thấy chị gọi mình liền rời khỏi chỗ ngồi của mình,
khi đi không quên nhìn vào Anna một cái. Cậu bước lên sân khấu, đứng kế
Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm.
"Vâng, việc tôi muốn làm đó là nhường tất cả tài sản của Lục gia bao
gồm cả Lục Thị cho em trai tôi, Phong Thần đây.!"Lục Niệm Niệm điềm
nhiên nói, đôi mắt hướng về phía Phong Thần.
Nghe Lục Niệm Niệm nói vậy, Phong Thần hơi hoang mang cậu vội lên
tiếng "Chị, đây là cha mẹ để lại cho chị, sao chị lại giao tất cho em.!"
"Đúng, cha mẹ giao cho ta, nhưng hiện tại ta muốn yên vị với vị trí
Hàn thiếu phu nhân, sau khoảng thời gian khó khăn từng trãi qua, thì ta
đã hiểu mình cần làm những gì. Em là con trai và hiện tại là con trai
nuôi của hai gia đình quyền lực bật nhất, Mộc gia và Hàn gia, ta chắc
chắn em sẽ điều hành tốt Lục Thị, và em cần phải có gia đình nữa, đây
xem như là của hồi môn của ta cho em đi.!" Lục Niệm Niệm điềm đạm nói
với Phong Thần.
"Nhưng....!" Phong Thần ngập ngừng.
"Không nhưng nhị gì cả.!" Nói rồi Lục Niệm Niệm ra hiệu cho người đàn ông trung niên lúc nảy đem ra thêm một tập hồ sơ cho Phong Thần kí.
Biết việc chị đã quyết thì không thay đổi được, nên cậu đã kí vào mà không đọc qua, cậu tin tưởng chị mình.
Phong Thần vừa kí xong thì bên dưới Hàn lão gia và Hàn phu nhân vỗ tay, mọi người cũng hùa theo.
"Hôm nay, tôi còn muốn làm một việc nữa.!" Lục Niệm Niệm nói, rồi nắm chặt lấy tay Hàn Hạo Thiên.
"Tôi muốn cảm ơn những người đã ở bên cạnh, giúp đỡ tôi. Đầu tiên là
người cha nuôi Mộc Châu, tôi phải cảm ơn ông ấy vì đã nuôi dưỡng đứa em
trai tôi, và đối xử với tôi như con ruột. Tiếp theo là cha mẹ chồng tôi, cảm ơn vì 2 người đã yêu thương con, không ghét con vì cái hoành cảnh
không môn đăng hộ đối với Hàn gia. Và những người bạn tốt của tôi, viện
trưởng Nam Cẩn Phong, Cao lão đại, và 2 cô bạn thân Mộc Tuyết Vân và Ngô Tuyết, còn cả em trai Phong Thần nữa, chính mọi người đã cho tôi niềm
vui trong cuộc sống này, cảm ơn.!" Lục Niệm Niệm cười nói, nhìn về phía
những người bạn của mình.
"À mà, một người không thể thiếu nữa là chồng tôi, Hàn Hạo Thiên. Cảm ơn vì anh đã bước vào cuộc đời em, cho em hiểu thế nào là tình yêu, thế nào là hạnh phúc.!" Lục Niệm Niệm dùng ánh mắt chứa đầy sự yêu thương
nhìn về phía Hàn Hạo Thiên.
Hàn Hạo Thiên, đưa tay lấy cái micro từ tay cô nói
"Anh phải cảm ơn em mới đúng, cảm ơn em, tình yêu của anh, người cho anh hi vọng vào sự sống.!" Nói rồi Hàn Hạo Thiên ôm Lục Niệm Niệm vào lòng, sau một lúc thì mới buôn ra.
Thấy Lục Niệm Niệm và Hàn Hạo Thiên quên công lao của mình, David đứng từ bên dưới khán đài nói vọng lên.
"Ê, 2 người kia, còn thiếu công lao của tôi nhá.!"
Lúc này Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm cùng nhìn xuống khán đài, thật sự họ không biết là David sẽ tới dự luôn. Hàn Hạo Thiên gọi David lên
sân khấu. David nghe theo và cũng đi lên. Lúc này Hàn Hạo Thiên cất
giọng nói.
"Chắc mọi người cũng biết đến người Hacker mang tên David chứ, đây là cậu ấy. Người Hacker đứng đầu của hiện tại. Và cậu ấy, chính là người
đã giúp chúng tôi nhận ra bản chất thật sự của gia đình Lục Cố, và cậu
ấy cũng là người đã bảo vệ công ty tôi suốt 1 năm nay." Hàn Hạo Thiên
nhìn về phía David nói.
David đứng ở trên sân khấu vẫy vẫy tay xuống, cậu là làm hành động như mình là một ido.
Chờ David tận hưởng cái vinh dự tự mãng của mình xong thì cậu ta tự bước xuống khỏi sân khấu.
Lúc này bài hát chúc mừng sinh nhật được vang lên. Nến cũng được đốt
lên, sau khi bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc. Thì Lục Niệm Niệm bắt đầu ước với bánh kem. Ước xong thì thổi nến.
Đây là lần đầu tiên sinh nhật cô có nhiều người tham dự. Trước đây cô chỉ biết ngưỡng mộ Lục Bạch Bạch vì sinh nhật của cô ta được tổ chức
rất lớn, còn sinh nhật cô thì không ai nhớ, về sau thì có Mộc Tuyết Vân
và Mộc lão gia, sinh nhật cô ban đầu thì có cô và Mộc Tuyết Vân, Mộc lão gia và Phong Thần thì chỉ gọi điện chúc mừng vì họ ở bên Mĩ. Khi cô hẹn hò với Hàn Hạo Thiên thì lúc đó Mộc Tuyết Vân cũng bay sang Nhật nên
sinh nhật cô cũng chỉ có 2 người là cô và Hàn Hạo Thiên. Nhưng chuyện cũ rồi đừng nhắc đến.
"Mọi người ơi, nhập tiệc.!!!!" Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm đồng thanh nói vào micro.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT