Có lẽ thời gian là thứ khiến người ta thay đổi. Nam Cẩn Phong và Mộc Tuyết Vân đã về bên nhau. Ngô Tuyết và Cao Thành cũng vậy. Họ đều hạnh phúc bên người mình yêu. Cùng xây dựng tổ ấm với nhau. Nhưng Lục Niệm Niệm vẫn vậy, cô cứ ngủ, ngủ mãi không chịu thức dậy.
Hàn Hạo Thiên thì càng ngày càng trầm mặc, một mình lãnh đạo công ty. Anh hiện tại rất xứng với cái danh 'tổng tài suy tình'. Anh chăm sóc cô hơn 1 năm nay, luôn trò chuyện, chờ ngày cô tỉnh dậy. Những lọ hoa hồng cũng đã tàn rồi được thay mới nhưng cô lại không ngấm được nó. Ở giữa lọ hoa hồng trắng có một bông hoa hồng đen. Và nó tượng trưng cho cô.
Sinh nhật 24 tuổi của cô không được tổ chức vì lúc ấy cô đã lâm vào tình trạng hôn mê, mọi người lo lắng, chăm sóc cho cô nên cũng không nghĩ đến sinh nhật của cô. Sắp đến sinh nhật 25 tuổi của cô rồi. Lần này Hàn Hạo Thiên quyết định tổ chức, dù cô có thức dậy hay không, và đây cũng là lúc quyết định về gia sản của cha mẹ cô để lại.
**************
Hôm nay Hàn Hạo Thiên đưa Lục Niệm Niệm đến bệnh viện thăm Mộc Tuyết Vân vì không biết tại sao cô ấy lại thường xuyên nôn mửa, ăn uống không ngon lành.
Bên ngoài p******hòng bệnh của Mộc Tuyết Vân
"Cẩn Phong, Tiểu Vân bị sao vậy.?" Hàn Hạo Thiên nhìn Nam Cẩn Phong.
"Có thể là có...!" Đang nói gì Ngô Tuyết bỗng dưng im lặng.
"Có gì.?" Nam Cẩn Phong lo lắng hỏi.
"Có thể là có thai á.!" Ngô Tuyết nói.
"Thật không á.!" Nam Cẩn Phong vui mừng hỏi.
"Khoang, không phải em cũng có cái hiện tượng đó, đừng nói là...!" Cao Thành nhìn Ngô Tuyết nói.
"Không chắc nữa, có khi là bị no hơi.!" Ngô Tuyết trầm ngâm nói.
"Không được, đi khám cùng anh.!" Nói rồi, Cao Thành kéo tay Ngô Tuyết đi gương mặt tỏ rỏ sự hớn hở.
Nam Cẩn Phong cũng hiện rỏ lên sự vui vẻ, rồi đi vào phòng bệnh của Mộc Tuyết Vân. Hàn Hạo Thiên đẩy chiếc xe lăn củ Lục Niệm Niệm đi sau.
"A, Tiểu Niệm.!" Mộc Tuyết Vân thấy Lục Niệm Niệm thì thốt lên, gương mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ.
Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Nhưng cô quen rồi.!
"Tiểu Vân, em bị sao vậy.? Nói anh nghe với.!" Nam Cẩn Phong nhìn Mộc Tuyết Vân, hỏi.
"Chờ Tuyết, A Thành với Tiểu Thần đến, em sẽ nói.!" Mộc Tuyết Vân thần bí nói.
Khoảng 30 phút sau, Cao Thành và Ngô Tuyết trở lại, họ đi thẳng vào phòng bệnh của Mộc Tuyết Vân. Họ vừa đến thì Phong Thần cũng vừa đến.
Gương mặt Phong Thần tỏ ra một sự lo lắng đến cùng cực, trong tâm cậu, thật sự cậu không muốn thêm một người chị của mình bị gì nữa, một người là quá đủ rồi.!
"Chị, chị có sao không.!?"Phong Thần hỏi Mộc Tuyết Vân.
"Chị không sao, em ngồi đi rồi chị nói.!" Mộc Tuyết Vân nói.
Phong Thần kéo chiếc ghế đến bên cạnh chiếc xe lăn của Lục Niệm Niệm. Cậu cũng một tay mình nắm lấy tay của Lục Niệm Niệm. Nếu mà là trước đây, chắc chắn sẽ có mùi giấm bóc lên. Nhưng giờ thì chả còn.
"Vợ tôi cũng có thai rồi.!" Cao Thành cười tươi nhìn Ngô Tuyết nói.
"Thật á.!" Mộc Tuyết Vân và Nam Cẩn Phong đồng thanh nói, gương mặt hiện rỏ sự vui vẻ.
"Vậy là chúng ta có 2 tiểu bảo bảo rồi.!" Phong Thần cười tươi nói.
Gương mặt lạnh lùng của Hàn Hạo Thiên lại bất giác nở lên một nụ cười nhẹ, mọi người đều nhìn thấy. Lâu rồi, họ mới thấy Hàn Hạo Thiên cười. "Chúc mừng 4 người nha.!" Hàn Hạo Thiên nói, gương mặt hiện lên một niềm vui.
****************
Sau một lúc nói chuyện thì Hàn Hạo Thiên cùng Lục Niệm Niệm ra về. Lên xe, Hàn Hạo Thiên bỗng nở một nụ cười tươi rồi nói với Lục Niệm Niệm đang hôn mê "4 người họ đều có tiểu bảo bảo hết rồi, em mau tỉnh lại đi. Anh cũng muốn có tiểu bảo bảo của riêng mình."
Hàn Hạo Thiên cứ nói chuyện mà không ai trả lời như vậy cho đến khi về đến nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT