...
Nửa giờ sau
Một chiếc Lamborghini màu đen đỗ trước cửa quán bar của Trần Hàm.
Lục Vũ Ngang từ trên xe bước xuống, không hề để ý đến những ánh mắt không ngừng bắn tới từ bốn phía, bước nhanh vào quán. Nhìn thấy Trầm Tranh tuỳ tiện nằm ở quầy bar, sắc mặt cậu nhất thời trầm xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cậu bước nhanh qua, đỡ lấy Trầm Tranh đã say đến khuôn mặt ửng hồng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng quét đến người nãy giờ vẫn đang trộm quan sát Trầm Tranh: "Anh ấy tại sao lại uống nhiều rượu như vậy?"
"Còn có thể tại sao nữa?" Trần Hàm tức giận, một bên dựa sát quầy bar mở miệng: "Còn không phải bởi vì cái tên Tô Viễn Bạch kia sao!"
Lục Vũ Ngang nguyên bản đang chuẩn bị dìu Trầm Tranh đứng lên, nghe thấy lời này, thân thể cậu đột nhiên cứng đờ.
Một giây sau, cậu ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén đáng sợ: "Tô Viễn Bạch trở về?"
Trần Hàm hoàn toàn không nghĩ tới Lục Vũ Ngang lại phản ứng mãnh liệt như vậy, sợ hết hồn: "Đúng vậy! Hắn đã trở về".
"Cho nên?" Ánh mắt Lục Vũ Ngang càng thêm âm trầm. "Hắn đã biết lí do thực sự Trầm Tranh nhận tiền của mẹ hắn năm đó sao?"
"Hắn không biết". Trần Hàm kinh ngạc nhìn Lục Vũ Ngang, "Chờ đã... Cậu sao lại biết chuyện này?!? Khi đó không phải cậu đang hôn mê sao?"
Tuy rằng năm đó Trầm Tranh nhận tiền là bởi vì cứu Lục Vũ Ngang, nhưng thời điểm đó Lục Vũ Ngang vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn, lại còn bị bắt cóc, một thân toàn thương tích. Trần Hàm chắc hẳn vì vậy mà cho rằng Lục Vũ Ngang cái gì cũng không biết.
Lục Vũ Ngang cười lạnh một tiếng.
Năm đó việc bắt cóc hoàn toàn là do cậu ngầm đồng ý mới phát sinh, làm sao cậu lại không biết tiếp sau đó xảy ra chuyện gì.
"À đúng rồi". Trần Hàm đột nhiên nghĩ đến cái gì vội vàng mở miệng. "Liên quan đến sự việc 6 năm trước, cậu cũng đừng nói cho Tô Viễn Bạch, Trầm Tranh đã nói không muốn nhắc đến, chúng ta cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến của cậu ta".
Trần Hàm lo lắng Lục Vũ Ngang trong lòng áy náy, trong lúc kích động liền đi gặp Tô Viễn Bạch giải thích rõ ràng. Đến lúc đó tình cảnh của Trầm Tranh lại càng thêm khó xử.
Nhưng hiển nhiên cậu là người muốn giấu hơn bất cứ ai.
"Yên tâm đi". Nét cười của Lục Vũ Ngang càng thêm sâu, cậu đem cả người Trầm Tranh nâng dậy, vẻ mặt lạnh lẽo: "Tôi không hề có ý định cho Tô Viễn Bạch biết chút gì sự thật năm đó".
...
Tửu lượng của Trầm Tranh không tệ, cho dù là uống say đến như thế cũng không hề khóc nháo, chỉ là yên lặng ngủ. Mãi đến khi Lục Vũ Ngang đưa anh về đến nhà, ý thức của anh mới khôi phục một chút, nhắm chặt mắt cau mày giãy dụa: "Tắm rửa... phải đi tắm..."
Nhiều năm làm bác sĩ, thói quen từ trong xương làm Trầm Tranh có chút bệnh thích sạch sẽ. Làm phẫu thuật xong anh nhất định phải tắm rửa, nếu không thì bất luận như thế nào anh cũng không ngủ được.
Lục Vũ Ngang đỡ từng bước chân của anh.
"Tắm rửa!?" Cậu cúi đầu nhìn Trầm Tranh, chỉ thấy anh vì say rượu mà sắc mặt ửng hồng so sánh với gương mặt thường ngày có phần hơi nghiêm túc lại tăng thêm mấy phần yêu mị. Ánh mắt cậu không tự chủ được mà tối lại: "Để em giúp anh".
Trầm Tranh cả hai mắt đều không mở, hơi giãy dụa muốn mở cúc áo của mình nhưng do say rượu mà anh không phán đoán được vị trí của chúng. Lục Vũ Ngang nhìn anh gật gù trong lòng mình không hề phòng bị, thân thể không tự chủ được phản ứng.
"Anh à~" Hắn liền cười thành tiếng, "Đây là do anh câu dẫn em".
Cánh tay hữu lực của Lục Vũ Ngang dễ dàng bế một người đàn ông trưởng thành cao 1m75. Cậu nhẹ nhàng ôm anh vào phòng tắm.
Cúc áo sơ mi từng cái lại từng cái bị cởi ra, lồng ngựa trắng nõn của Trầm Tranh ngay lập tức lộ ra. Dưới ánh đèn phòng tắm thân thể anh càng trở nên mị hoặc, yết hầu Lục Vũ Ngang chậm rãi lên xuống một chút.
Lục Vũ Ngang 6 năm trước gặp được Trầm Tranh. Khi đó cậu mới 15 tuổi, cái gì cũng không màng, trong lòng chỉ nghĩ phải báo thù cho cha mẹ. Thời điểm gặp Trầm Tranh trong lòng cậu chỉ nghĩ người này thật ngu xuẩn. Chỉ tình cờ anh và cậu bèo nước gặp nhau, lại từ bỏ người mình yêu nhiều năm, đây không phải là ngu xuẩn thì là gì? Suốt 3 năm sống chung, Trầm Tranh đối với cậu đều ân cần chăm sóc, thế nhưng cậu cũng không có cảm giác gì nhiều. Bởi cậu biết hiện giờ cậu chỉ đang tạm thời lợi dụng chàng trai trước mặt này, một ngày nào đó cậu nhất định sẽ rời đi.
Cho đến 3 năm trước, thời điểm Lục gia tìm tới cậu, cậu đã rời đi không chút do dự. Nhưng sau khi cậu một mình sang Mỹ, cậu thế nhưng lại phát hiện bản thân đều mỗi ngày mơ thấy Trầm Tranh. Cậu mơ thấy anh ở dưới thân cậu, viền mắt ướt át, run rẩy thở dốc, không hề kìm nén mà nhẹ giọng cầu xin cậu chậm lại.
Khi đó cậu liền biết, cậu chính là đã yêu Trầm Tranh. Không phải là loại tình cảm anh em gì đó, mà chính là khao khát chiếm hữu anh cho riêng mình. Tình cảm được kiềm chế ròng rã suốt 3 năm vào lúc này chẳng khác gì thủy triều đánh úp, Lục Vũ Ngang cúi người hôn lên môi Trầm Tranh, nói nhỏ: "Anh à, anh là của em. Bất kì ai cũng đừng nghĩ đến việc cướp anh đi!!!"
Sáng sớm hôm sau, lúc Trầm Tranh tỉnh lại liền cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Anh xoa xoa huyệt thái dương, ngơ ngơ ngác ngác đi vào phòng ăn. Vừa đến liền ngửi được hương vị sữa đậu nành nhàn nhạt. Anh sững sờ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lục Vũ Ngang đang bận rộn trong bếp.
"Anh dậy rồi hả?" Thấy Trầm Tranh đi đến, Lục Vũ Ngang chỉ hờ hững nhìn sang. "Em đã làm bữa sáng rồi. Anh mau ngồi xuống ăn đi".
Trầm Tranh chân mày hơi nhăn lại, "Ngày hôm qua là em đưa anh về à?
"Còn không phải là em à!!" Lục Vũ Ngang đem bữa sáng đặt lên bàn, đột nhiên nhướng mày: "Anh lại hi vọng là ai?".
Trầm Tranh không nghe ra trong lời nói của Lục Vũ Ngang mang theo tia không vừa lòng, chỉ đơn giản là ngượng ngùng cười cười: "Lớn như vậy rồi còn uống đến say mèm, để em chê cười rồi, lần sau anh nhất định sẽ chú ý".
Lần sau chú ý!?
Vũ Ngang cúi đầu cười nhạt. Cậu chính là hi vọng Trầm Tranh có thể mỗi ngày đều uống say như vậy, vĩnh viễn đừng chú ý.
Nhưng cậu đương nhiên không đem suy nghĩ trong lòng nói ra, chỉ là ở bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, rót cho Trầm Tranh một li sữa đậu nành.
Trầm Tranh đến trước vòi nước rửa sạch tay mới đến bên bàn ngồi xuống. Anh vừa chuẩn bị lấy khăn giấy lau tay lại thấy khăn giấy trên bàn đã hết sạch. Anh lập tức sửng sốt: "Khăn giấy sao lại hết rồi, anh nhớ hôm qua vẫn còn đầy hộp mà".
Lục Vũ Ngang nghiêng người dựa vào thành ghế, trong miệng còn đang ngậm bánh quẩy, theo ánh mắt của anh nhìn sang, hờ hững nói: "À, là em dùng..."
"Em dùng?!?" Trầm Tranh kinh ngạc, "Em làm gì lại dùng hết nhiều khăn giấy như vậy?"
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Trầm Tranh, Lục Vũ Ngang đột nhiên nở nụ cười: "Anh à..." Hắn lười biếng ngả người ra sau, cắn một miếng bánh quẩy, đuôi lông mày đẹp đẽ khẽ nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, "Anh thật sự muốn biết em đã làm gì sao~"
Trầm Tranh sững sờ, còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt anh lướt qua vai Lục Vũ Ngang nhìn đến thùng rác trước cửa WC. Chỉ thấy trong thùng rác đầy khăn giấy, toàn bộ đều vô thành cục, trắng toát.
Trầm Tranh: "..."
Anh cũng là đàn ông, liền lập tức hiểu được Lục Vũ Ngang tối hôm qua dùng đống khăn giấy này làm gì.
"Em..." Lần này đúng thật là làm Trầm Tranh lúng túng, anh triệt để không biết nên biểu lộ dáng vẻ gì. Bất quá nghĩ tới bản thân mình là anh của Lục Vũ Ngang, bản thân nên có nghĩa vụ dạy dỗ hắn, vì vậy mặc dù do dự nhưng cuối cùng anh vẫn ho nhẹ một tiếng mở miệng: "Tiểu Ngang, tuy rằng em hiện tại tuổi trẻ nhưng vẫn nên kiềm chế một chút". Dùng gần hết cả hộp khăn giấy, cái này hẳn cần đến mấy vòng.
Quả nhiên là tuổi trẻ, tinh lực dồi dào.
Lục Vũ Ngang hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thấy Trầm Tranh đang giả vờ trấn định nhưng mặt cùng vành tai đỏ ửng, cậu mới phản ứng lại anh nói "kiềm chế" là ý gì. Trong chốc lát cậu không nhịn được cười ra tiếng.
"Anh à, yên tâm đi". Cậu tựa má vào lòng bàn tay, cố nén ý cười. "Em bình thường nhu cầu sẽ không lớn như vậy a".
Lục Vũ Ngang nói lời này đều là thật. Cậu không phải kiểu người phóng túng, chỉ là ngày hôm qua giúp Trầm Tranh tắm rửa, mỹ cảnh trươc mặt, cậu mới không nhịn được phản ứng nhiều mấy lần.
Trầm Tranh nhưng lại không nghe ra ý tứ của Lục Vũ Ngang, chỉ là lúng túng gật đầu: "Vậy thì tốt".