Sáng hôm sau, Trầm Tranh đúng giờ thức dậy, Lục Vũ Ngang đã không còn thấy bóng dáng.
Anh mở điện thoại của mình lên, phát hiện cái app tội đồ kia đã bị Lục Vũ Ngang xóa mất, mà trên màn hình nhấp nháy hiển thị một tin nhắn Wechat của Lục Vũ Ngang gửi tới.
[Anh, bữa sáng em đã mua sẵn rồi, để ở phòng ăn. Anh sau khi thức dậy nhớ phải ăn đó.]
Trầm Tranh rời giường, quả nhiên nhìn thấy bữa sáng đẵ được dọn sẵn trên bàn ăn, không chỉ như vậy, căn phòng cũng đã đợc thu dọn qua, ngay cả phòng tắm hôm qua cũng sạch sẽ không dấu vết, thật giống như hôm qua chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhưng Trầm Tranh chính là không có cách nào xem chuyện đó như chưa từng xảy ra.
Anh cúi đầu, thống khổ mà xoa xoa mi tâm.
Quá hoang đường. Thật sự hoang đường.
Anh hôm qua lại cùng tiểu Ngang...
Tuy rằng chỉ là dùng tay, cũng không hề làm thêm gì khác, nhưng chỉ bao nhiêu đó cũng đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Trầm Tranh!
Từ bây giờ, anh thật sự không biết nên cùng Lục Vũ Ngang đối mặt như thế nào.
Nghĩ tới đây, ngay cả bữa sáng Lục Vũ Ngang mua anh cũng không có tâm tình đụng đến, đang định đi uống ly nước để trấn định lại cảm xúc, ngay lúc này, điện thoại của anh lại đổ chuông.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại đáy mắt Trầm Tranh xẹt qua vẻ bối rối, anh sợ lúc này Lục Vũ Ngang lại gọi điện cho mình, nhưng may mắn là khi anh cầm điện thoại lên, trên màn hình hiển thị là Tiểu Tôn.
Anh thở phào nhẹ nhõm, bắt máy.
"Alo"
"Alo, Trầm Tranh, anh đang ở đâu a!" Điện thoại vừa kết nối bên trong truyền tới giọng nói mang vẻ lo lắng của Tiểu Tôn, "Anh đừng nói là chưa rời giường nha! Mọi người ở đây đều đang đợi anh đấy!"
"Chờ tôi?" Trầm Tranh sửng sốt, "Hôm này không phải là được nghỉ Trung Thu sao?"
"Ông trời ơi!" Giọng Tiểu Tôn đầy vẻ khó tin, "Trầm Tranh, anh quên hôm nay khoa nội của chúng ta có tổ chức hoạt động nghỉ phép à?" Trầm Tranh giật mình, lúc này mới nhớ đến, việc này xác thực Tiểu Tôn đã từng đề cập với chính mình. Kỳ nghỉ Trung Thu này bệnh viện tổ chức cho mọi người ra ngoài du lịch theo khoa. Khoa nội của anh cuối cùng quyết định địa điểm chính là đi thành phố S bên cạnh một đảo nhỏ ba ngày hai đêm.
Trầm Tranh vốn là nhớ rõ chuyện này, khuya hôm trước còn đặc biêt chuẩn bị xong xuôi hành lí rồi, nhưng tối hôm qua lại cùng Lục Vũ Ngang nháo một trận, kết quả anh hoàn toàn quên mất sự kiện này!
"Bây giờ tôi liền chạy đến". Anh hoảng loạn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Mọi người đều đã ở bệnh viện rồi à? Còn bao lâu thì xuất phát?"
"Không sao, vừa nãy bệnh viện có thông báo sẽ phát quà Trung Thu cho mỗi người, sau đó mới xuất phát. Vì vậy anh nhanh lên một chút mau đến đây". Trầm Tranh vội vàng tắt máy, liền lập tức chuẩn bị đi ra ngoài.
May mà hành lí hôm trước cũng đã thu thập xong, anh đơn giản tắm rửa một chút, thay quần áo liền nhanh chóng ra ngoài.
Lái xe đến bệnh viện, Trầm Tranh liền nhìn thấy ngoại trừ anh vừa đến cùng một số bác sĩ có ca trực đứng ở ngoài, tất cả mọi người khoa nội đến đông đủ đang đợi ở trong văn phòng.
Anh nhất thời cảm thấy xấu hổ cực điểm, mau chóng nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi mọi người tôi đến muộn".
Trầm Tranh bởi vì tính cách ôn hòa mối quan hệ với các đồng nghiệp cũng không tệ, bởi vậy hầu như mọi người đều không có ý định trách cứ anh, còn quan tâm dồn dập hỏi thân thể anh có phải không khỏe chỗ nào không nên mới đến muộn.
Trầm Tranh quẫn bách xua tay nói không có, càng đáng giận hơn là anh không biết nên giải thích như thế nào. Lại ngay lúc này một đạo âm thanh châm chọc vang lên bên tai:
"Tôi thấy bác sĩ Trầm không hẳn là thân thể không thoải mái đâu, chẳng qua lại giống như đêm qua phóng túng quá độ nên hôm nay mới thức dậy muộn".
Thời điểm nghe thấy âm thanh này thân thể Trầm Tranh cứng đờ, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt nhã nhặn của Tô Viễn Bạch lúc này mang đầy vẻ trào phúng.
Vì là hoạt động của khoa nội, Tô Viễn Bạch cũng là bác sĩ trong khoa hiển nhiên hắn cũng có mặt ở đây, hôm nay hắn phối áo sơ mi cùng quần tây lúc này đang ngồi nhàn nhã ở chỗ ngồi của mình, lạnh lùng nhìn Trầm Tranh.
Không gian chung quanh tức thời trở nên dị thường lúng túng.
Mọi người ở đây tuy rằng không biết chuyện trước kia của Trầm Tranh cùng Tô Viễn Bạch, nhưng trải qua quãng thời gian làm việc chung mấy tháng bọn họ càng mơ hồ cảm thấy Tô Viễn Bạch này thật giống như không hề ưa thích Trầm Tranh.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Tôn lanh lẹ chạy ra đây giải vây.
"A kỳ thật chúng tôi đợi cũng không phải lâu. Không phải vừa nãy quản lí nội vụ bên kia điện qua nói lần này ông chủ nhỏ đã chuẩn bị quà Trung Thu cho chúng ta bảo chúng ta qua lấy sao, vì vậy cho nên cũng không tính là Trầm Tranh làm lỡ thời gian".
Nghe thấy lời này, Trầm Tranh sững sốt một chút: "Ông chủ nhỏ?"
"Đúng nha". Tiểu Tôn không dấu nổi nụ cười, "Chính là em trai của anh đấy, thật sự là vô cùng tâm lí luôn, còn tặng cả qua Trung Thu nữa, trước đây cái đám hội đồng quản trị gồm mấy lão già kia cũng chưa bao giờ nghĩ cho chúng ta cẩn thận như vậy".
Ngay khi Tiểu Tôn vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, những người có nhiệm vụ đi lấy quà cũng đã khiêng mấy thùng lớn trở về.
Chỉ thấy bên ngoài thùng dán hai chữ thật lớn [KHOA NỘI], mọi người nhanh chóng mở thùng ra bên trong là một loạt hộp quà nhỏ đợc gói cẩn thận, bên trên còn có ghi số phòng làm việc thay cho tên của từng bác sĩ.
Mọi người rất nhanh liền hào hứng tìm hộp quà của chính mình, không thể chờ đợi thêm mà mở quà.
Thời điểm nhìn thấy quà được gói bên trong, từng người họ lần lượt há hốc mồm.
"Của tôi không phải là bút máy Vạn Bảo Long đó chứ??? Má ơi, món này tôi đã từng thấy qua, giá của nó phải đến mấy vạn tệ!?!"
Những bác sĩ sau khi đã mở quà nhận ra đồ vật bên trong tất cả đều trợn tròn mắt, "Ông chủ này của chúng ta thật sự chi vô cùng mạnh tay a, bút máy mấy vạn một cây lại tặng số lượng nhiều như vậy!"
"Bút máy?" Những người khác cũng đã mở ra bút máy của mình, sửng sốt, "Nhưng tôi nghe người của những khoa khác nói quà của họ đưa tới là bánh Trung Thu nha".
"Vậy chỉ có khoa nội chúng ta mới có?" Tiểu Tôn lập tức phản ứng lại, hướng về phía Trầm Tranh nháy mắt cười, "Xem ra chúng ta đều là hưởng hào quang của bác sĩ Trầm nha!".
Trầm Tranh thế nhưng lại cười không nổi, thậm chí hộp quà trong tay cũng không có mở ra.
Anh không thể hiểu nổi, tên nhóc Lục Vũ Ngang này rốt cuộc đang làm cái gì.
Toàn bộ mọi người, ngoại trừ Trầm Tranh còn một người nữa cũng đang chậm chạp mở quà của mình, chính là Tô Viễn Bạch.
Tô Viễn Bạch nhìn hộp quà trước mắt, sắc mặt mù mịt thêm mấy phần.
Bút máy Vạn Bảo Long, hắn tự nhiên sẽ không thèm khát trước món quà này, càng không muốn nhận quà của cái tên Lục Vũ Ngang kia.
Nhưng rất hiển nhiên, ngoại trừ Tô Viễn Bạch, mọi người ở khoa ngoại đều rất hài lòng với những món quà nhận được.
Mọi người sau khi mở ra tất cả hộp quà mới phát hiện dù quà đồng nhất đều là bút máy nhưng màu sắc lại không hề giống nhau.
Của bác sĩ nữ là màu đỏ, bác sĩ nam là màu xanh hoặc đen.
Mọi người tràn đầy hứng thú nhìn bút máy của nhau, lại phát hiện Trầm Tranh còn chưa mở hộp quà trên tay mình, không khỏi hiếu kì tập hợp lại một chỗ.
"Trầm Tranh, cậu mở hộp quà của mình ra đi, xem của cậu là màu gì?"
Trầm Tranh vẫn còn đang suy nghĩ về Lục Vũ Ngang, bởi vậy cũng không có tâm tình để ý đến cái gì bút máy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đầy mặt hiếu kì của các đồng nghiệp, anh cũng không tiện từ chối, chỉ có thể mở ra hộp quà trong tay.
Cũng không muốn vừa mở ra một góc hộp, nháy mắt sắc mặt của anh đều thay đổi.
Tiểu Tôn cùng các bác sĩ khác nguyên bản đều là vây quanh chỗ ngồi của Trầm Tranh, tò mò muốn xem bút máy của anh, cũng không ngờ nắp hộp vừa hé ra, bọn họ cũng chưa nhìn thấy đồ vật bên trong, Trầm Tranh đã "Bộp" một tiếng, mạnh mẽ đóng nắp hộp lại.
Lần này tất cả mọi người đều không khỏi cảm thấy kì quái.
"Bác sĩ Trầm, cậu làm sao vậy? Bút máy của cậu có gì không đúng sao?"
Sắc mặt Trầm Tranh hơi trắng nhưng anh vẫn là nỗ lực ép chính mình nặn ra một nụ cười, mở miệng nói: "Không, không có gì, của tôi cũng là màu đen thông thường thôi. Thật ra... Đột nhiên bụng tôi có chút đau, tôi đi WC một lát. Lát gặp lại ở cổng bệnh viện".
Vội vã nói cho hết câu, Trầm Tranh cũng không dám lại nhìn các đồng nghiệp trong phòng làm việc, nắm chặt hộp quà trong tay, anh như chạy trốn mà cấp tốc rời khỏi văn phòng.
Mọi người trong văn phòng cùng Tiểu Tôn mấy mặt nhìn nhau.
"Trầm Tranh cậu ta thật sự không sau chứ?" Tiểu Tôn đầy mặt kinh ngạc, "Đau bụng? Đau bụng lại đem bút máy đi WC làm gì chứ?"
Mà bên này Trầm Tranh mang theo cái hộp đó bước nhanh tới WC tầng trệt. Anh đi vào một buồng riêng, đóng sầm cửa lại, lúc này mới cúi đầu, lần nữa mở ra hộp quà trong tay.
Cái hộp này cũng hộp quà của mọi người kiểu dáng y như đúc, thế nhưng sau khi mở ra, của anh lại không phải bút máy giống của bọn Tiểu Tôn.
Trong hộp là một chiếc lọ được đặt ngay ngắn, nhìn khá giống một lọ nước hoa, nhưng nhìn kĩ liền có thể thấy được ba chữ được viết trên bề mặt [Gel bôi trơn].
Sắc mặt Trầm Tranh lúc này triệt để tái nhợt.
Vùa nãy ở trong phòng làm việc, anh chỉ là vội vã nhìn lướt qua liền mơ hồ ý thức được có điểm không đúng nên nhanh chóng đóng hộp lại.
Anh còn cho rằng chính mình nhìn lầm, nhưng hiện tại anh đã xác định được, chính mình căn bản không hề nhìn lầm.
Lục Vũ Ngang tên nhóc đáng chết này lại dám đưa cho anh thứ này!
Trầm Tranh nhất thời vừa thẹn vừa giận, hận không thể đem cái bình này ném ra ngoài. Lúc này điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.
Trầm Tranh vốn cho rằng là điện thoại của Tiểu Tôn gọi đến giục mình, nhưng không nghĩ lấy điện thoại ra, trên màn hình sáng lên hai chữ [Tiểu Ngang].
Trầm Tranh căn bản không nghĩ tới Lục Vũ Ngang sẽ gọi điện cho mình vào lúc này, trong ngực đè nén một trận hỏa khí, hầu như không chút nghĩ ngợi, anh liền bắt máy.
"Lục Vũ Ngang!" trong nháy mắt điện thoại được kết nối, Trầm Tranh liền tức giận, "Em giải thích rõ ràng cho anh, em đưa vật này cho anh là có ý gì?"
Trầm Tranh lúc này đã quá mức tức giận thậm chí đã quên đi thẹn thùng của sự việc xảy ra ngày hôm qua, anh hiện tại chỉ muốn bắt tên nhóc chết bầm này cho anh một lời giải thích.
Trầm Tranh chất vấn trong sự phẫn nộ, thế nhưng đầu dây bên kia Lục Vũ Ngang không nhịn được nở nụ cười.
Dù là cách một màn hình điện thoại, cậu vẫn có thể tượng tượng ra được dáng vẻ của Trầm Tranh vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt trắng nõn thanh tú lúc này lại đỏ bừng.
Chỉ là sau khi ngẫm lại, Lục Vũ Ngang liền cảm thấy cổ họng căng thẳng.
"Em không có ý gì a". Cậu cưỡng chế lại ý nghĩ trong đầu, khẽ cười mà mở miệng, "Chỉ là cảm thấy, sau này anh có thể sẽ cần dùng". "Dùng cái gì!?" Trầm Tranh ở đầu bên kia thực sự là tức giận muốn chết rồi, "Em đừng có nói hươu nói vượn!"
"Em không có nói hươu nói vượn đâu". Giọng Lục Vũ Ngang vẫn như cũ mang vẻ hờ hững, "Em lại nghĩ sau này có thể anh sẽ cần dùng đến".
Trầm Tranh nghe thấy lời này của Lục Vũ Ngang, đầu óc liền vù một tiếng, lỗ tai cũng nóng muốn bốc khói!
Tối hôm qua tuy rằng anh không cùng Lục Vũ Ngang chân chính làm cái gì, thế nhưng Lục Vũ Ngang chính là dùng một đôi tay lần lượt chạm qua mỗi tấc da thịt của anh.
Vì lẽ đó ý nghĩa trong câu nói của Lục Vũ Ngang anh đương nhiên nghe ra rõ ràng.
Anh thiếu chút nữa tức giận tới mức quăng luôn điện thoại của mình.
Tuy rằng từ sau khi Lục Vũ Ngang từ Mỹ trờ về anh cảm giác được Lục Vũ Ngang đã thay đổi, nhưng anh chung quy vẫn không thể nghĩ tới tên nhóc này lại có thể thay đổi triệt để như vậy, lại trở thành cái dạng lưu manh không biết xấu hổ này!
Ngày hôm qua tên nhóc này dám động tay động chân với anh, hôm nay lại nói những lời như vậy! Lục Vũ Ngang gắt gao nắm chặt di động,cơ hồ tức muốn nổ phổi:
"Lục Vũ Ngang, em không được lại ăn nói lung tung nữa! Anh mới không cần thứ này!"
"A nếu anh không muốn dùng cái này cũng không sao!". Bất luận cho Trầm Tranh sinh khí đến thế nào, đầu bên kia điện thoại, âm thanh của Lục Vũ Ngang vẫn là thong dong cười khẽ, "Vậy anh giao hết cho em là được rồi, kỳ thực kỹ thuật của em rất tốt!"
Sau giây phút sững sờ, Trầm Tranh mới từ từ phản ứng lại được câu chữ: "giao hết cho em" cùng "kỹ thuật tốt" là có ý gì, cả người giận tới phát nghẹn.
"Anh nói em không cần để ý đến chuyện này nữa, chúng ta sẽ không lại làm những chuyện như thế này! Em..." Trầm Tranh không thể kiềm chế mà bát đầu mắng Lục Vũ Ngang, thế nhưng lúc này lại nhận được một cuộc điện thoại khác.
Anh cúi đầu liếc mắt một cái mới phát hiện thì ra là Tiểu Tôn gọi cho mình, này hiển nhiên là gọi hối anh đã đến giờ xuất phát.
Trầm Tranh lúc này không thể không không kiềm nén xuống một bụng hỏa khí của mình.
"Nói tóm lại!" Anh lạnh lùng hướng người trong điện thoại mở miệng, "Lục Vũ Ngang, anh cảnh cáo em lần cuối cùng, không cần đem sự việc này ra làm trò đùa nữa!"
Anh giận đùng đùng bỏ lại câu nói này, thậm chí cũng không cho Luc Vũ Ngang cơ hội lại mở miệng liền nhanh chóng cúp điện thoại ra khỏi WC.
Trầm Tranh tự nhiên cũng không thể đem cái loại đồ làm người ta xấu hổ này theo bên người, nhưng anh càng không thể ném loạn đi được, chỉ có thể đầy bất đắc dĩ đem nó bỏ vào tủ đồ cá nhân của mình, sau đó vội vã đi tìm bọn Tiểu Tôn hội họp.
"Trầm Tranh cuối cùng anh cũng quay lại rồi". Tiểu Tôn nhìn thấy Trầm Tranh đi đến mới vội vã ngắt cuộc điện thoại trong tay, "Anh có sao không vậy, sao lại ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy?"
"Chỉ là bụng có chút không thoải mái". Trầm Tranh miễn cưỡng cười cười lại sợ Tiểu Tôn sẽ tiếp tục truy hỏi, anh mau lẹ xách hành lí của chính mình, "Thật ngại quá để mọi người đợi lâu, chúng ta mau đi thôi".
May là hầu như mọi người trong phòng làm việc đều khá đơn thuần, không hề chú ý đến dị dạng của Trầm Tranh, nhanh chóng cầm lấy hành lí của mình, hướng cửa bệnh viện mà xuất phát.
————————————————————
TVB cứ làm tui liên tưởng tới mấy đứa nyc sau khi chia tay rồi gặp mặt người ta là xéo sắc ấy -.-