Tập đoàn Lục thị.
Bên trong phòng làm việc rộng lớn của tổng giám đốc, Lục Đình Hàn đứng trước bàn làm việc của mình, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Lục Vũ Ngang mày đây là ý gì?" Hắn nhìn thiếu niên đang ngồi chiễm chệ vào vị trí của mình, phẫn nộ chất vấn: "Mày đưa những người này đến chỗ của tao rốt cuộc muốn làm gì?"
Chỉ thấy sau lưng Lục Đình Hàn là một đám người mặc đồng phục chỉnh tề, bên trong phòng làm việc của hắn, cấp tốc đi lại, đem toàn bộ văn kiện trong phòng dán giấy niêm phong, vẻ mặt lạnh lùng máy móc.
Mà Lục Vũ Ngang đang bị Lục Đình Hàn chất vấn, lúc này đang ngồi hết sức nhàn nhã sau bàn làm việc, lưng tựa lên ghế, chân gác lên bàn, trong tay nghịch một cái điện thoại, dáng vẻ hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của hắn.
Mà chính chủ càng xác nhận, cậu thậm chí còn không thèm nghe Lục Đình Hàn đang nói cái gì.
Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, một lỗ tai đang đeo tai nghe, hướng màn hình cười cười mở miệng: "Trương Hằng, đồ ngu này, lại để chết sớm như vậy, mỗi lần đều phải chờ tôi gánh cho thắng, còn thú vị sao?"
Trong tai nghe ngay lập tức truyền đến tiếng mắng chửi không cam tâm của Trương Hằng:
"F*ck! Con mẹ nó Lục Vũ Ngang nếu cậu có bản lĩnh thì ra đây một chọi ba đánh chết bọn này a! Nếu như cậu có thể thắng tôi liền gọi cậu một tiếng "Ông nội"".
"Đừng!" Lục Vũ Ngang không để ý lắm, "Tôi không muốn có đứa cháu như cậu!"
Trương Hằng bên kia: "..."
Hắn vẫn còn muốn tiếp tục mắng người, lúc này bên trong điện thoại lại truyền đến một trận tiếng súng kịch liệt, một giây sau màn hình liền chuyển cảnh kèm theo một chuỗi tiếng nhạc chiến thắng.
"Done!" Lục Vũ Ngang lúc này mới kéo xuống tai nghe, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Đình Hàn lúc này đã tức giận đến xanh mặt.
Cậu giống như lúc này mới chú ý đến Lục Đình hàn cũng có mặt ở đây vậy, nhíu nhíu mày, một bộ dáng biết rõ còn hỏi: "Lục Đình Hàn, mày lúc nãy nói chuyện với tao à?"
Lục Đình Hàn thật sự là đang sống sờ sờ cũng bị làm cho tức chết mà.
Hôm nay hắn đang yên đang lành ngồi trong phòng làm việc, cũng không ngờ Lục Vũ Ngang đột nhiên mang một đám người xông vào, nói hắn mấy năm gần đây ở trong Lục thị ăn hối lộ, cần phải điều tra.
Hắn lập tức muốn nói rõ ràng, nhưng là tên tiểu tử này căn bản không có ý định để ý tới hắn, trực tiếp ngồi xuống ghế liền bắt đầu chơi game.
Tên nhãi này nhất định là cố ý!
Lục Đình Hàn hiện tại hận không thể nhào tới xé xác cái tên ranh con hỗn xược này, nhưng suy cho cùng ở đây nhiều người ngoài như vậy, Lục Vũ Ngang tốt xấu gì cũng là em trai trên danh nghĩa của hắn, hắn cũng phải giữ thể diện của một người đứng đầu chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống lửa giận, cắn răng nói: "Lục Vũ Ngang, tôi không biết cậu đã nghe ai nói hươu nói vượn hãm hại tôi, nhưng tôi tuyệt đối không có nhận hối lộ, càng không có chuyện tham ô quỹ của công ty, trong này chắc chắn có hiểu lầm gì đó".
"Hiểu lầm?" Lục Vũ Ngang như nghe được chuyện hài, cười lạnh một tiếng, buông điện thoại trong tay xuống cầm lên một phần văn kiện ném sang cho hắn: "Ngươi nhìn cho rõ ràng những thứ này, lại nói xem tôi có hiểu lầm hay không".
Lục Đình Hàn hoảng loạn cầm lấy những văn kiện kia, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong sắc mặt hắn liền trắng bệch như tờ giấy.
Bên trong hiển nhiên rõ ràng rành mạch ghi lại từng lần hắn giả mạo khai gian thu chi, gần như là tổng hợp đầy đủ.
"Mày..." Lục Đình Hàn cuối cùng dường như không biết phải nói gì, nhìn Lục Vũ Ngang trước mặt, môi không khống chế được run rẩy, "Mày đã biết hết những việc này! Tại sao lại không vạch trần tao từ sớm?"
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Lục Đình Hàn, Lục Vũ Ngang chỉ nở nụ cười. Một nụ cười hờ hững hệt như dáng vẻ lúc thắng trò chơi khi nãy:
"Tao quả thực đã sớm biết". Cậu tiện tay nghịch nghịch chiếc điện thoại, như cười như không mở miệng, "Nhưng mà, nhìn mày không chút tiền đồ, ngu xuẩn đắc ý sau lưng tao, không phải càng thú vị hơn sao?"
Một câu nói này liền trực tiếp đánh đổ lòng tự tôn của Lục Đình Hàn.
"Lục Vũ Ngang mày là tên khốn!" Hắn gào lên, lập tức muốn xông đến chỗ Lục Vũ Ngang, thế nhưng vệ sĩ bên người cậu đã sớm có chuẩn bị, đem hắn đè lên bàn làm việc.
Lục Đình Hàn bị ép cả người trên bàn, hành động bị hạn chế, chỉ có thể mặt mày dữ tợn rít gào, "Lục Vũ Ngang tên khốn kiếp này! Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó tao đã để mày chết trong tay bọn bắt cóc rồi!"
Lục Đình Hàn nói nhũng lời này đều tràn đầy sát khí, thế nhưng Lục Vũ Ngang chỉ cười gằn một tiếng:
"Giết chết tao?" Cậu trào phúng mỉm cười, đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Đình Hàn, cúi người cười lạnh: "Lục Đình Hàn, mày thật là đến cuối cùng vẫn ngu xuẩn như mọi khi. Mày đến bây giờ vẫn cho rằng vụ bắt cóc năm đó tao thật sự cái gì cũng không biết sao?"
Lục Đình Hàn mặt cắt không còn một giọt máu.
Con ngươi trong mắt trợn to tràn đầy hoảng loạn cùng không thể tin được nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, âm thanh cũng nhuốm run rẩy: "Mày có ý gì?!?"
"Ý tứ của tao còn không rõ ràng sao?" Lục Vũ Ngang khẽ vỗ vài cái trên mặt Lục Đình Hàn, "Phi vụ bắt cóc năm đó, chính là do tao cố ý, nếu không phải như vậy tao sao có thể thoát khỏi sự khống chế của bọn mày trong ba năm?!"
Lục Đình Hàn trong đầu ầm ầm chấn động.
Sáu năm trước, hắn vì đoạt quyền thừa kế Lục gia, chính mình bày ra vụ bắt cóc này, chính là muốn mượn tay bọn cướp giết chết Lục Vũ Ngang.
Cả quá trình bắt cóc đều rất thuận lợi, giờ hồi tưởng lại mới thấy thuận lợi quá mức này chính là điểm bất thường. Nhưng lúc đó đến giai đoạn cuối cùng của kế hoạch là giết chết con tin lại xảy ra vấn đề.
Lục Vũ Ngang trốn thoát ra ngoài.
Không chỉ chạy trốn thành công, cậu còn mất tích ròng rã ba năm. Mà ba năm sau, thời điểm Lục Đình Hàn tìm tới, cậu đã sớm không còn là đứa trẻ năm đó nữa.
Lục Đình Hàn vẫn luôn cho rằng tất cả những việc bây giờ là do sơ suất của hắn, nhưng hiện tại hắn mới rõ ràng tất cả đều nằm trong tính toán của Lục Vũ Ngang.
Cậu ngày từ đầu đã đoán được hết kế hoạch của hắn, sau đó liền lợi dụng kế hoạch của hắn, để bản thân bi bắt cóc chính là để rời khỏi Lục gia ba năm, tránh thoát tai mắt của họ, từng chút bồi dưỡng thế lực của mình.
Cũng giống như hiện tại, tất cả bằng chứng làm giả và tham ô ngân sách cũng chỉ sợ là đã được Lục Vũ Ngang âm thầm bố trí từ lâu.
Nghĩ rõ ràng những điều này, Lục Đình Hàn toàn thân đều đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Phải biết rằng Lục Vũ Ngang 6 năm trước mới có mười mấy tuổi thôi.
(Là 16 tuổi đó mấy chị em :v tâm cơ ghê gớm thật)
Một cậu nhóc nhỏ tuổi như vậy lại tràn đầy tâm kế cùng thủ đoạn, đây chính là một nhân vật không thể chọc vào!
Nghĩ đến đây Lục Đình Hàn liền cảm thấy cả người phát lạnh, rợn cả tóc gáy. Hắn nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt lại như đang nhìn thấy một ác ma từ địa ngục: "Mày là kẻ điên..."
Hắn gần như mất khống chế lầm bầm, miệng không ngừng được run rẩy, "Lục Vũ Ngang mày quả thực điên khùng hệt như mẹ mày, tất cả bọn mày đều là kẻ điên".
Vẻ mặt Luc Vũ Ngang nguyên bản vẫn luôn hờ hững, sau khi nghe Lục Đình Hàn nói xong câu này liền ngay lập tức thay đổi.
Sắc mặt cậu trầm xuống cực độ, đột nhiên bóp lấy cổ của Lục Đình Hàn, nâng cả người hắn khỏi mặt đất:
"Lục Đình Hàn". Sắc mặt Luc Vũ Ngang âm u, lạnh lẽo đến cực điểm, "Mày vừa nói cái gì?"
Lục Đình Hàn chính là vào đường cùng, lúc này trái lại không chút hoảng sợ lên tiếng:
"Tao nói mày chính là đồ điên! Mà mày cùng với mẹ mày đều là người điên! Như thế nào, tao nói có sai sao?" Hắn một thân "điếc không sợ súng" cười rộ lên, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, hắn cười càng thêm càn rỡ, "Lục Vũ Ngang, bộ dạng ngươi phát điên như vậy, vị bác sĩ thu dưỡng ngươi kia có biết không?"
Lục Vũ Ngang không nghĩ tới Lục Đình Hàn đột nhiên lại nhắc tới Trầm Tranh, cười lạnh một tiếng: "Anh ấy không cần phải biết".
"Không cần?" Lục Đình Hàn thế nhưng lại trào phúng cười to lên, "Nhưng tao lại biết, cái vị bác sĩ đó năm đó vì cứu mày lại táng gia bại sản. Mày nói xem, nếu như cậu ta biết tất cả những gì cậu ta làm đều do mày tính toán, cậu ta từ đầu đến cuối đều bị lợi dụng cho mục đích của mày, có thể hay không—— A!"
Lục Đình hàn còn chưa nói hết câu, khớp xương của Lục Vũ Ngang đã dùng sức đem những lời còn lại của hắn toàn bộ chặn ở yết hầu.
"Thực sự là muốn chết". Lục Vũ Ngang âm trầm nhìn cái người trên danh nghĩa là anh họ của cậu, âm thanh êm dịu mà tàn nhẫn, "Một mực ở trước mặt tao nhắc về Trầm Tranh, Lục Đình Hàn, mày thực sự không muốn sống nữa sao?"
Con ngươi Lục Đình Hàn đột nhiên co rụt lại.
"Lục... Lục Vũ Ngang...Mày muốn làm...gì..."
Hắn gần như là khó khăn nhả ra từng chữ, lời còn chưa nói hết đã bị Lục Vũ Ngang thẳng tay ném mạnh xuống mặt đất.
"Dẫn hắn đi" Chỉ nghe cậu lạnh lùng mở miệng, "Đưa đến Công Hải đi"
Công Hải là một địa phương mà trị an vô cùng kém, người bị đưa đến đó đều là kẻ liều mạng, người bình thường tới đó căn bản sống không qua 3 ngày.
Mệnh lệnh này của cậu chính là muốn mạng của Lục Đình Hàn.
Sắc mặt Lục Đình hàn triệt để tái xanh.
"Không!!!" Hắn gần như phát điên mà giãy dụa, cũng không còn tâm tư bận tâm cái gì mà không cam lòng nữa, hắn dường như là quỳ gối trước mặt Lục Vũ Ngang, nắm lấy ống quần cậu, khóc lóc khẩn cầu: "Vũ Ngang, là tôi sai rồi, tôi ngàn lần không nên bắt cóc cậu, tôi van xin cậu, làm ơn buông tha cho tôi".
Lục Đình Hàn gào khóc một trận nước mắt nước mũi đầy mặt, phong thái hào hoa phong nhã ngày thường cũng không còn lại chút gì, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Thế nhưng Lục Vũ Ngang cũng chỉ là ghét bỏ cho hắn một ánh mắt, châm chọc mà lên tiếng:
"Không đúng, Lục Đình Hàn". Cậu cúi người, kề sát đến bên tai Luc Đình Hàn, thấp giọng nói, "Ngươi không phải sai ở chỗ tính kế ta, ngươi sai ở chỗ dám mưu tính tới Trầm Tranh".
Lục Đình Hàn cả người cứng đờ, gương mặt hiện lên vẻ bàng hoàng cùng kinh sợ. Nhưng hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Lục Vũ Ngang đã một cước đá văng hắn, cũng không hề quay đầu mà rời khỏi phòng làm việc.
———————————————————
Ặc anh trai nuôi này KO siêu nhanh luôn á mn. Cảm thấy nể tốc độ làm việc của LVN ghê, phải tui mà edit cũng được tốc độ này thì hay rồi :v Nói chứ cách miêu tả LVN của tui có vẻ bị lặp từ siêu nhiều rồi mà tui không nghĩ ra từ thay thế được á, ai cứu tuiiiii!