Edit: An Tĩnh


Càng đến gần kì nghỉ, thời tiết càng thêm nóng bức.

Máy điều hòa trong phòng học hoạt động cả ngày, máy rót nước không bao lâu đã cạn sạch.

Trời nóng nực, mặt trời bên ngoài sáng rực, đám Phương Kỳ Dương không muốn ra ngoài ăn, lại ngán mấy món ở phòng ăn, vì vậy gọi điện thoại cho chủ quán cơm mang đến cổng trường, rồi đi xuống xách bao lớn bao nhỏ lên phòng học.

Ghép mấy bàn học lại một chỗ, mở hộp cơm dùng một lần ra, màu sắc thức ăn bên trong rất phong phú, bên ngoài lại rất sang chảnh, bày đầy ắp cả bàn.

Lúc họ ăn cơm, nhóm Tống Oanh đã quay về lớp, cô ngồi bên cạnh đọc sách, ly nước màu xanh da trời nằm ở nơi tầm tay cô với được, đọc sách một hồi, cô lại chậm rãi bưng ly nước lên uống một ngụm.

Âm thanh khi ăn cơm không lớn, nhưng tiếng nói chuyện luôn luôn vang lên, phần lớn là Phương Kỳ Dương và Trương Trạch trò chuyện, còn Lâm Tống Tiện vẫn duy trì thói quen ngủ không nói, ăn không nói.

“Hôm nay tan học chơi bóng không? Lâu rồi không vận động.” Phương Kỳ Dương dùng đũa gắp một miếng thịt heo thái sợi xào, vừa lùa cơm vừa nói.

Trương Trạch chưa nuốt đồ ăn trong miệng nên giọng nói có hơi không rõ ràng, “Không đi đâu, thời tiết nóng như vậy, ra phơi nắng chắc chết mất.”

“Thịt heo này cũng không tệ lắm, lần sau gọi thêm đi…..”

Bọn họ câu được câu mất trò chuyện, Lâm Tống Tiện lại rất im lặng, tập trung ăn hết thức ăn trước mặt, sau đó dùng khăn giấy lau miệng.

“Anh Tiện, anh no rồi à?” Phương Kỳ Dương nhác thấy vậy thì hỏi.

“No rồi.”

“Mùi vị thế nào?”

“Hơi mặn.” Lâm Tống Tiện nói xong, ánh mắt vô thức tìm kiếm khắp nơi, Phương Kỳ Dương nhớ ra gì đó, vỗ ót nói.

“Trời ơi, quên mua nước rồi.” Cậu ta vừa nói vừa đá người bên cạnh một cú.

“Hoa tử, mày ăn nhanh lên chút rồi đến siêu thị mua mấy lon nước đi.” Người nọ đã ăn gần xong, nghe vậy thì giải quyết nốt mấy miếng, rồi kéo ghế đứng dậy.

“Bọn mày muốn uống gì?”

“Nước lọc đi.”

“Tao muốn coca lạnh.”

“Một bình trà lạnh giải nhiệt nhá, cảm ơn.”

“Tao cái gì cũng được.” Lâm Tống Tiện trả lời, sau đó thuận tay cầm lấy ly nước trên bàn Tống Oanh, đưa đến bên miệng uống một ngụm.

Động tác của cậu tự nhiên quá mức, mấy người họ đều chưa lấy lại tinh thần, người bên cạnh vẫn còn đang thống kế số lượng nước phải mua, Phương Kỳ Dương thấy cảnh tượng này, lập tức ngây người, ngơ ngác mở to mắt mấy giây.

“Anh Tiện, anh Tiện……” Nội tâm Phương Kỳ Dương nhốn nha nhốn nháo.

Nếu như cậu không hoa mắt thì theo vị trí vừa rồi Lâm Tống Tiện đặt môi uống chính là nơi Tống Oanh vừa chạm miệng trước đó không lâu, vậy nên, đây là….

Sắc mặt Lâm Tống Tiện vẫn bình thường, uống hai ngụm xong thì trả ly nước lại cho Tống Oanh, đặt vào nơi ban đầu.

Cậu nhìn Phương Kỳ Dương, giải thích: “Khát nước.”

“….”

Tống Oanh nhìn chằm chằm chiếc ly kia.

Nhớ đến hình ảnh môi cậu đặt lên đó một khác trước.

Đó là vị trí cô vừa uống nước lúc nãy.

Hình như là hôn gián tiếp nhỉ.

Cả ngày hôm đó, mỗi lần uống nước, tinh thần của Tống Oanh đều không yên ổn, đầu óc hỗn loạn mông lung, kể cả khi đối diện với Lâm Tống Tiện, ánh mắt cô cũng vô thức tránh né, ít nói hơn bình thường rất nhiều.

Thỉnh thoảng lúc hai người ngồi sánh vai làm bài tập, tay bị cùi chỏ của cậu vô tình đụng phải, Tống Oanh cũng sẽ thất thần mấy giây, sẩm tối lúc đi lấy nước, Điền Gia Gia kêu cô chừng mấy tiếng mà cô vẫn không nghe thấy.

“Nhân Nhân, cậu còn đứng đó làm gì vậy?” Cuối cùng cô ấy lớn giọng hơn, Tống Oanh chợt tỉnh lại, nắm chặt ly nước trong tay, mím mím môi.

“A, vừa rồi tớ đang suy nghĩ vài chuyện.”

“Tớ nói chứ hôm nay cậu cứ mơ mơ màng màng, thật sự không sao chứ?”

“Không sao.” Cô lắc đầu, cười một tiếng với cô ấy.

Điền Gia Gia nghi ngờ, nhưng vẫn thôi nhìn, hai người quay về phòng học, đi sau lưng cô ấy, Tống Oanh phiền muộn vò đầu, nhẹ nhàng đánh mình.

Kiềm chế lại, Tống Oanh ơi.

Mau chóng quên những thứ ngổn ngang trong đầu mày đi.

Đi đến cửa phòng học, đúng lúc gặp Lâm Tống Tiện và đám Phương Kỳ Dương ở hành lang, điều này cho thấy rõ ràng họ tranh thủ thời gian giải lao để ra ngoài hóng mát, lười biếng dựa tường, phong thái rất tùy ý.

Tống Oanh cúi đầu, dáng vẻ tinh thần không phấn chấn, thấy Lâm Tống Tiện, cô liếc một cái thật nhanh rồi rời mắt đi, dường như lộ ra đôi chút sự trốn tránh.

Phương Kỳ Dương thấy bộ dạng này của cô, lại nhớ đến những chuyện người nào đó làm gần đây, không khỏi cau mày, bất bình thay cho Tống Oanh.

“Em nói này anh Tiện, anh có thể khiêm tốn chút được không, đừng làm những chuyện khiến người ta hiểu lầm nữa, sao em cứ có cảm giác anh đang chơi đùa với tình cảm của em gái Tống thế.”

Lâm Tống Tiện: “?”

Cậu chán ghét nhìn sang, dường như ánh mắt đang nói, “Mày nói bậy bạ gì đó.”

Phương Kỳ Dương ngầm hiểu ý, bày tỏ lý do với dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

“Rõ ràng chính anh đã nói giữa hai người chỉ tình bạn thuần khiết, thuần mà không thể thuần hơn được nữa, yêu đương á, sỉ nhục ai đó?”

“Anh xem thử đi, nếu anh không có ý tứ kia với người ta thì đừng làm mấy chuyện có ý đó nữa…. Nói thật đấy, lại còn táy máy tay chân dùng ly nước của người khác, một người ngoài như em còn chẳng nhìn nổi đây, đúng là quá đáng……”

“Quá đáng sao?” Lâm Tống Tiện như rơi vào trầm tư, nghi ngờ hỏi cậu ta.

Phương Kỳ Dương hất cắm đầy kiên định, giọng nói vang vọng, “Dĩ nhiên rồi! Chẳng có cô gái nào không nghĩ lệch đi trước những hành động này của anh cả!”

“À.” Lâm Tống Tiện gật đầu, bất ngờ nói: “Vậy lần sau tao sẽ chú ý một chút.”

Hửm?

Phương Kỳ Dương nhìn cậu, nhướng mày một cái, luôn cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không đúng lắm.

Cho đến khi tiếng chuông vang lên, Lâm Tống Tiện đi vào phòng học, nhìn bóng lưng cậu, Phương Kỳ Dương bất giác hiểu ra đôi chút —-

Có vẻ như người này đang cố ý??

…….

Gần đây ở khu vực gần Cẩm Trung có xảy ra mấy vụ nữ sinh bị biến thái quấy rối, còn lên cả tin tức địa phương, đến nay cảnh sát vẫn chưa bắt được người.

Phía trường học phát thông báo, nhắc nhở các học sinh nữ lớn nhỏ chú ý hơn chút, tốt nhất là mang theo dụng cụ phòng thân, không nên về nhà muộn một mình.

Trên con đường Tống Oanh về nhà đã từng có một nữ sinh bị quấy rối, cô ấy sợ hãi đến mức trong lòng có bóng ma, mấy ngày nay vẫn chưa bình phục lại, Lâm Tống Tiện nghe vậy, mấy ngày nay khi tan học đều đưa cô về nhà.

Hôm nay là thứ sau, Tống Chi Lâm đi công tác ở khu vực khác, Phạm Nhã thì không về nhà được như cũ, Tống Oanh và Lâm Tống Tiện giải quyết cơm tối ở bên ngoài, sau khi ăn một nồi món xào thơm cay thập cẩm lớn, đúng lúc cô có vài thứ muốn mua nên hai người đi dạo trong trung tâm mua sắm.

Rạp chiếu phim nằm ngay bên cạnh, ở ngoài dán mấy tấm poster lớn, là mấy bộ phim đang hot mới nhất, trong đó có một bộ phim về chủ đề khoa học viễn tưởng mà Tống Oanh đã từng thấy không ít bình luận về nó trên mạng, cảm thấy rất hứng thú, cô không khỏi nhìn thêm mấy lần.

“Thời gian còn sớm, có muốn vào xem phim không.” Lâm Tống Tiện đứng bên cạnh nói, Tống Oanh chỉ do dự trong một giây, rồi gật đầu.

“Được.”

Mua vé vào phòng, người còn chưa đến đủ, ghế ngồi trong phòng chiếu phim trống rất nhiều, ánh đén trắng sáng, hơi vắng vẻ.

Hai người mặc đồng phục ngồi xuống, hoàn toàn không hợp với những thứ xung quanh.

Lâm Tống Tiện mua coca và bắp rang bơ, cả một hộp lớn, Tống Oanh để trên tay vịn ở giữa.

Coca rất ngọt, phim cũng bắt đầu chiếu, toàn bộ phòng chiếu phim tối đi, chỉ còn ánh sáng từ màn hình lớn phía trước, chiếu sáng cả khuôn mặt.

Bên tai yên tĩnh, đoạn đối thoại của diễn viên vang vọng rõ ràng ra bốn phía, nội dung phim thật sự rất hấp dẫn người xem, góc nhìn tường thuật mạnh mẽ cảm động, kỹ năng diễn xuất của mỗi một diễn viên đều rất tuyệt.

Mọi người xem phim vô cùng chăm chú và nghiêm túc, Tống Oanh nhìn màn hình chằm chằm, đưa tay lấy bắp rang bơ.

Trong bóng tối, vô tình đụng phải một cái tay khác, điều hòa trên cao vẫn ấm áp như cũ, Tống Oanh rụt tay về rất nhanh, sau đó nghiêng đầu qua, đối diện với ánh mắt của Lâm Tống Tiện.

“Xin lỗi…..” Cô vội vàng nói xin lỗi, Lâm Tống Tiện không lên tiếng, chốc lát sau, cậu nhấc cái tay đang để trong hộp bắp lên, đầu ngón tay cầm một viên bắp rang bơ, nhẹ nhàng nhét vào miệng của cô.

Trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, Lâm Tống Tiện mỉm cười với cô, hỏi nhỏ hai chữ, “Ngọt không?”

……

Vị ngọt trong miệng nương theo cô đến hết bộ phim.

Khi kết thúc đã hơn chín giờ tối, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

Trung tâm mua sắm này ở gần nhà cô, đi đến cổng tiểu khu cũng chỉ mới mất khoảng mười phút, giữa đường sẽ phải đi qua một con hẻm nhỏ, ngọn đèn ở giao lộ già cả không được tu sửa, có lẽ mạch điện tiếp nối không tốt, chợt lóe lên một cái.

Tống Oanh vốn đi sau Lâm Tống Tiện hai bước, nhưng đi đến đây, cậu dừng lại, đưa tay ra sau cầm lấy cổ tay cô, kéo cô đi về phía trước.

“Thật ra thì tớ có thể thấy rõ đường…..” Tống Oanh nhỏ giọng nói, da thịt ở nơi được cậu cầm có cảm giác nóng lên.

“Tớ nhớ cậu sợ tối.”

“Một mình thì sẽ sợ.” Cô còn có đôi lời chưa nói ra, có cậu ở đây thì không tối đến thế.

“Sao lá gan cậu nhỏ quá vậy.” Cậu cười cô, “Sợ tối, sợ độ cao, sợ giáo viên, đồ nhát gan.”

“Vầng, cậu là người tài cao, gan lớn.” Cái gì cũng dám làm.

“Cũng không phải.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi qua con hẻm này, đường đi trống trãi, tiểu khu ở ngay phía trước, đèn đường sáng ngời trong suốt.

Lâm Tống Tiện đưa cô đến cửa, tiếp đó buông tau ra, trên mặt Tống Oanh có vẻ mất tự nhiên, cụp mặt, “Tớ vào đây.”

“Chỉ như vậy thôi à?” Cậu không nhịn được muốn chọc cười cô.

“Hửm?” Tống Oanh mờ mịt ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lúc, “Cậu về nhà một mình nhớ cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Còn gì nữa không?”

“…. Hôm nay cảm ơn cậu.”

“Không còn gì à?” Cậu nghiêng đầu, quan sát cô.

“….” Tống Oanh yên lặng mấy giây.

“Bắp rang bơ rất ngọt, ăn ngon lắm.”

Khóe miệng Lâm Tống Tiện cong lên, ý cười trong đáy mắt không thể che giấu được.

Cậu đút hai tay trong túi, đột nhiên cúi người đến gần, nhìn vào mắt cô từ dưới lên, đôi đòng tử đen nhánh, tỏa sáng chăm chú nhìn cô chằm chằm.

“Nhân Nhân, cậu thật đáng yêu.”

…….

Cuối con đường phía trước, nhìn bóng lưng cô gái thì có thể nói là chạy mất dạng, hệt như một con nai đang hốt hoảng, chỉ chớp mắt đã nhảy vào trong rừng cây, chạy về nơi sâu nhất trong rừng rậm.

Bóng đêm nồng đậm, Tống Oanh biến mất ở bên trong cánh cổng.

Lâm Tống Tiện đứng thẳng người lại, cúi thấp mặt, rút tay trong túi ra, đưa lên xoa xoa sóng mũi, giọng nói loáng thoáng có ý cười, lầm bầm lầu bầu một mình.

“Không thể bắt nạt cô ấy nữa.”

Kỳ nghỉ hè lần này đến đúng thời gian.

Gần đây cuộc sống của Tống Oanh yên tĩnh hơn rất nhiều, Lâm Tống Tiện an phận hơn không ít, những hành động khiến cô hốt hoảng luống cuống trước kia không thường xuất hiện nữa, sau khi nghỉ, một thời gian lâu rồi không gặp mặt nhau.

Thời điểm nghỉ chưa được bao lâu, cậu đã gửi tin nhắn cho cô, nói mình phải ra ngoài đi xa, nhưng tín hiệu không tốt lắm, nếu như không liên lạc được với cậu thì cũng không cần lo lắng.

Không hiểu gì cả.

Cô trả lời lại, lúc nhận được tin hồi âm lần nữa thì đã là một ngày sau.

Một bức ảnh chụp hoàng hôn lúc chiều tà, ánh nắng chiếu rọi khắp chân trời, những đám mây lửa lớn lộng lẫy, hùng vĩ và lãng mạn.

Tống Oanh bắt đầu thường xuyên nhận được những tấm bưu thiếp khó hiểu gửi đến từ các nơi, có núi, có đại dương, có tuyết, có rừng rậm, mặt dưới là nét bút quen thuộc và chữ ký.

Thỉnh thoảng chỉ có mấy câu viết ngoáy ngắn gọn, đôi khi lại là một đoạn tin lớn viết đầy cả tấm bưu thiếp, kết thúc vẫn luôn là hai chữ kia, chưa bao giờ thay đổi.

——- A Tiện.

Nét chữ nết người, xinh đẹp có lực, ở nét kết thúc của chữ Tiện có một đường gạch, vừa mạnh mẽ vừa phóng khoáng, hệt như khuôn mặt hăng hái của cậu.

Một tuần sau, Tống Oanh vô tình thấy đoạn nói chuyện phiếm trong nhóm lớp mới biết mùa hè này, Lâm Tống Tiện đã đi du lịch khắp thế giới một mình.

**

Hết chương 47

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play