Hôm sau lúc các học sinh lớp ba đến trường đã phải hoảng sợ trước tấm bảng tin ở cuối phòng học.
Trên tấm bảng đen treo tường là một bầu trời sao rộng lớn, bên trong xen kẽ những hành tinh nho nhỏ và chữ viết, ở chính giữa có một cô gái với đôi cánh dài, cô gái ấy nhắm chặt hai mặt và ngửa mặt, thân thể bay lên không, đôi cánh sau lưng giang rộng như mộng như ảo.
Thay vì nói là một tấm bảng đen được trang trí, chi bằng nói đây là một tác phẩm nghệ thuật.
Hình thức sáng tạo không gò bó, phong cách nổi bật táo bạo, đẹp đến rung động lòng người.
Học sinh từ ngoài phòng học đi vào rối rít dừng bước, kinh ngạc đứng ngây người ngắm nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được thốt lên tiếng cảm thán “wow”.
“Mẹ nó, mẹ nó.”
“Đây là tác phẩm của Lâm Tống Tiện nhỉ, lớp chúng ta trừ cậu ấy ra thì không còn nhân tài nào nữa đâu.”
“Hãy tha thứ cho những ngôn từ cằn cỗi không đủ để hình dung vẻ đẹp bức tranh của tớ.”
“Đề nghị không cần trang trí lại bảng tin năm nay nữa, cứ giữ mãi bức tranh này đi.”
Điền Gia Gia đứng ở kia nhìn chằm chằm, buông tay đang kéo Tống Oanh ra, ngơ ngác há to miệng, một giây ngay sau đó nhanh chóng ôm lấy cô, kích động muốn nhảy cẫng lên tại chỗ.
“A a a, Lâm Tống Tiện quá tài giỏi!! Tớ tuyên bố từ giờ phút này trở đi, tớ chính là fan trung thành của cậu ấy.”
Trong phòng học toàn là tiếng bàn tán náo nhiệt, ồn ào đến tận lúc sắp vào tiết tự học, cuối cùng nam chính cũng lững thững chậm chạp xuất hiện ở cửa lớp với đôi mắt lim dim buồn ngủ.
“Ơn lớn không lời nào cảm ơn cho hết, ngài đã cực khổ rồi ạ.” Điền Gia Gia đứng lên chắp tay, cúi mình vái chào cậu trước, vẻ mờ mịt thoáng xuất hiện trên mặt Lâm Tống Tiện, sau khi nhận ra, mới chậm rãi đáp tiếng “à”.
“Không sao, vốn cũng không phải là giúp cậu.” Cậu nói vô cùng tự nhiên, Điền Gia Gia lúng túng một giây, cười khan hai tiếng.
“Cũng được, cũng được.” Để bày tỏ thành ý của mình, cô đưa ra lời mời.
“Đúng rồi, tớ và Nhân Nhân đã hẹn thứ sáu tuần này tan học sẽ đi ăn hải sản, cậu có muốn đi chung không? Cảm ơn các cậu đã vất vả trang trí bảng tin lớp lần này.”
Lâm Tống Tiện hiểu rõ được mấu chốt trong này chỉ trong nửa phút, cậu suy tư, “Vậy nên vì cậu mời cô ấy ăn hải sản nên cô ấy mới đồng ý giúp sao?”
Điền Gia Gia: “???!!!”
“Không phải đâu!” Cô chối bỏ cực nhanh, giải thích một cách vất vả, “Vì tớ cầu xin thành khẩn nên cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý hỏi thử, chủ yếu là trong lòng tớ áy náy nên….”
“Biết rồi.” Lâm Tống Tiện nhẹ nhõm cắt ngang lời cô ấy, sau đó bước đi khỏi vị trí trước mặt cô.
Điền Gia Gia đứng tại chỗ nuốt nước miếng, chưa hoàn hồn lại.
Lâm Tống Tiện vừa mới đến phòng học, lớp tự học lại bắt đầu, đến khi hết tiết Tống Oanh mới có cơ hội đi ra phía sau giả vờ thưởng thức tấm bảng tin một cách nghiêm túc, sau đó đi đến trước bàn của cậu, mở miệng khen ngợi.
“Lâm Tống Tiện, cậu vẽ đẹp thật đó.” Cô cố gắng để lời khen của mình chân thành nhất có thể, lại bổ sung thêm.
“Nhất là cô gái ở giữa đó, trông giống thiên sứ quá.”
“Vốn dĩ là vẽ thiên sứ mà.” Lâm Tống Tiện ngước mắt nhìn về phía cô, giọng nói lành lạnh.
“Cậu có thấy người nào có cánh dài chưa?”
“Nhưng …..” Tống Oanh không phục phản bác lại, “Dáng vẻ của cô ấy giống người mà.”
Cô gái ở chính giữa, ngoại trừ có thêm đôi cánh sau lưng ra thì từ đầu đến chân đều giống hệt một thiếu nữ bình thường vậy.
Tóc xõa tung, váy đầm dài đến bắp chân, đôi mắt đang khép hờ.
“Vì thiên sứ luôn ngụy trang thành dáng vẻ của con người, hòa lẫn trong dòng người bình thường.” Lâm Tống Tiện nghiêng người về trước, tay để ở cằm, ngước mắt nhìn cô, đồng tử đen nhánh trong suốt.
“Nhưng không phải ai cũng may mắn gặp được cô ấy.”
Trong mắt nam sinh ẩn chứa gì đó, hệt như bức vẽ sau lưng kia vậy, thâm thúy ảm đạm mà xinh đẹp, khiến người ta ngã vào đó, bị một sự tồn tại không biết tên nào đó hấp dẫn.
Mặt Tống Oanh ngơ ngác, trong lúc cô đang im lặng trầm mặc thì thấy cậu ngồi thẳng về lại, miệng kêu tên cô không nhanh không chậm.
“Tống Oanh à Tống Oanh.”
“Hả?”
Lâm Tống Tiện chậm rãi nhíu mày, ánh mắt liếc nhẹ, đột nhiên nói: “Hóa ra giá trị của tớ chỉ bằng một bữa hải sản?”
“….. Không phải đâu, cậu nghe tớ giải thích….” Mặt Tống Oanh nóng lên, định đấu tranh, cô giải thích, “Dù Gia Gia không mời tớ ăn hải sản thì tớ cũng sẽ giúp chuyện này, vẫn phải hỏi thử chứ, lỡ đâu cậu đồng ý thì sao —–“
“Được rồi.” Lâm Tống Tiện gật đầu, dường như đã có kết luận.
“Hóa ra ngay cả một bữa hải sản cũng không có.”
“…..” Tống Oanh không nói nên lời trước sự càn quấy của cậu, chỉ đành cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn cậu.
Từ khi Lâm Tống Tiện có trí nhớ đến nay, cậu chưa từng nhận được sự yêu thương, cô đơn mãi đến năm mười tuổi mới được ông nội đưa về nuôi, trải qua mấy năm cuộc sống được người ta đối đãi như một đứa trẻ chân chính.
Trước kia ông cụ từng là giáo sư ở trường đại học, tính cách rất thong dong, lúc sẩm tối thường đưa cậu ra ngoài đi tản bộ, ông cháu hai người đi bộ hai vòng quanh công viên bên ngoài tiểu khu sau đó đi thêm một vòng về nhà, mỗi lần đi trên đường sẽ kéo cậu trò chuyện về các chủ đề, khi đó Lâm Tống Tiện cô độc ít nói trải qua những ngày tháng như vậy nên dần dần phá bỏ lớp phòng tuyến trong lòng, hai người dần trở nên thân thuộc, thỉnh thoảng cậu còn chủ động đặt vài câu hỏi.
Nửa năm như vậy trôi qua, Lâm Tống Tiện dần dần có dáng vẻ của một đứa trẻ, chủ động gần gũi với ông, vào một phần nhỏ thời gian sẽ bày ra bộ dạng trẻ con, làm nũng với ông.
Lần đó hai người đi ngang qua một khu vui chơi ở ngoài cửa trung tâm thương mại, bên trong có rất nhiều trò chơi thú vị mới lạ, vòng quay ngựa gỗ, xe điện đụng, cốc trà xoay….. Cậu lập tức đứng thẳng tắp ở đó không chịu nhúc nhích, ông cụ đi đến kéo cậu, đứa bé trai ấy ngửa mặt lên, giương mắt nhìn ông.
“Ông nội, cháu có thể chơi chút không?”
Hiếm khi ông nội được thấy dáng vẻ này của cậu, cố ý dụ dỗ cậu.
“Vậy cháu làm nũng đi, ông sẽ đưa cháu vào chơi.”
Cậu trai nhỏ bày ra vẻ mặt bối rối, một hồi lâu sau mới chần chừ lên tiếng: “Cháu không biết.”
“Cháu đi xem những đứa trẻ khác làm thế nào rồi học hỏi, sau đó quay về nói với ông.” Ông nội đẩy nhẹ cậu một cái, phải mất một hồi lâu cậu bé mới lê từng bước chân nặng nề đi trong sự không cam lòng và khuôn mặt khổ sở.
Phía trước đúng lúc có một bé gái đang quấn lấy mẹ muốn mua đồ chơi, giơ hay tay muốn hôn, muốn ôm, giọng nói ngọt ngào, hệt như được ngâm mật mà trưởng thành vậy.
Lâm Tống Tiện nhìn một hồi, sau đó quay về, đứng yên lặng trước mặt ông nội rất lâu mới đưa hai tay nhẹ, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay ông.
“Ông nội, năn nỉ ông dẫn cháu vào chơi một lúc ạ.”
Vào giây phút đó, ông cụ cảm thấy tim mình như tan chảy.
Đây là cháu đích tôn độc nhất vô nhị của nhà họ Lâm, ngậm chìa khóa vàng lớn lên, sinh ra đã không ai sánh kịp, dù muốn hái sao nhỏ trên bầu trời cũng không phải là việc gì quá đáng.
Những đứa trẻ bên cạnh có gia thế giống hệt vậy, nếu không tùy ý kiêu ngạo thì cũng vô cùng tự tin.
Không nên như vậy, không thể như thế.
Ông Lâm vốn đã lui ở ẩn, giao tất cả việc trong tay cho Lâm Bồi Thâm xử lí, còn mình thì an tâm ở nhà trồng hoa làm cỏ.
Nhưng vì Lâm Tống Tiện mà ông đã rời núi lần nữa, đưa cậu đến giới xã giao toàn những điều hào nhoáng danh lợi để cảm nhận một lần.
Sau đó khi tất cả mọi người đều bắt đầu chú ý đến người thừa kế duy nhất của hai nhà Lâm Tống, ông đã đưa Lâm Tống Tiện di du lịch khắp các nước mà không hề do dự.
Mấy năm đó dường như Lâm Tống Tiện đã ngắm nhìn các cảnh sắc nổi tiếng của tất cả những quốc.
Họ từng chứng kiến cảnh mặt trời mọc đẹp nhất trên thế giới ở thành phố hoàng kim, xem hoa anh đào rơi dưới chân núi Phú Sĩ, trượt xuống từ núi tuyết cao chót vót tại Thụy Sĩ. Thành phố khoa học kĩ thuật, thung lung lớn không người, thác nước, bờ biển, rừng rậm nguyên thủy,……
Lâm Tống Tiện đã từng thấy các cảnh tượng mà cậu chưa từng thấy trong trời.
So sánh với thiên nhiên rộng lớn bát ngát và tráng lệ, tất cả khói mù trong cuộc sống chỉ như những hạt bụi nhỏ xíu, không đáng nhắc đến.
Sau đó hai người trở về nước, cậu ngoan ngoãn đi học, đăng kí rất nhiều lớp năng khiếu, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.
Buổi tối về đến nhà sẽ đánh cờ, đọc sách hoặc làm thợ mộc cùng ông nội, cuối tuần ông cụ lại vừa dỗ dành vừa dụ cậu đi ra ngoài làm lao động công cộng, đôi khi không muốn đi, cậu lại nũng nịu, chơi xấu, nói dối rồi lằng nhà lằng nhằng với ông.
Có lúc ông cụ sẽ thuận theo cậu, nhưng có lúc thì không có tác dụng gì, Lâm Tống Tiện tức giận, ông nội lại làm một đĩa sườn non nấu khoai sọ để dỗ cậu vui vẻ.
Về sau, ông cụ lớn tuổi, sức khỏe của ông ngày càng sa sút, bác sĩ nói là do những vất vả của hai năm trước tạo ra tổn hại đến thân thể, đi đường bôn ba lại luôn chịu mệt mỏi khiến quá trình này diễn ra nhanh hơn ở ông cụ.
Những khói mù đã sớm biến mất lại trào dâng một lần nữa, trong bầu không khí toàn mùi vị nước khử trùng, vách tường trắng như tuyết, hai gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, ánh mắt nhìn về phía cậu ẩn chứa sự trách móc không hề che giấu.
Dường như nếu cậu không xuất hiện, tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra, ông nội cũng sẽ không nằm trên giường bệnh như vậy, sinh mạng dần dần hao mòn, dần đi về phía kết thúc.
Bóng tối đã lâu không được cảm nhận lại che lấp cậu một lần nữa.
“Ông nội chỉ hy vọng đời này cháu sẽ bình an.”
“Cháu muốn ông sống khỏe mạnh.”
“Đứa nhỏ ngốc, ông ở đây mà.”
“Chúng ta là bạn tốt sống chết có nhau.”
“Tiện Tiện, cháu thích nhất là món sườn non nấu khoai sọ nhỉ.”
“Ông mang theo cơm cho cháu đây.”
—— “Ông dỗ cháu thì cháu sẽ không tức giận.”
Lâm Tống Tiện rất khổ sở, trong sinh mạng của cậu từ đầu đến cuối chỉ xuất hiện vỏn vẹn một chút ấm áp đó, cho nên lúc nhận được nguồn ánh sáng, cậu sẽ không thể kiềm chế, hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy, khát khao muốn ôm chặt lấy nó.
–
Thời gian sáng sớm nên trong lớp có hơi yên tĩnh, không ít người chạy ra ngoài mua bữa sáng, chỉ còn thưa thớt vài người còn ngồi trong phòng học, ai cũng vùi đầu học tập.
Tống Oanh nghe Lâm Tống Tiện nói vậy, cô rơi vào trầm tư, một lát sau, cô học theo dáng vẻ của cậu ngày hôm qua, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu cậu.
“Dỗ cậu nè.”
“…. Cậu có thể làm có lệ hơn chút nữa không.”
“Đừng tức giận mà, lần sau tớ lại làm món sườn non nấu khoai sọ cậu thích nữa nhé.” Cô lại sờ đầu cậu lần nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, âm đuôi hơi mềm mại, giống như đang thương lượng với cậu vậy, “Có được không?”
Hai người đối mặt nhau.
Hồi lâu sau, Lâm Tống Tiện rời mắt đi, bên tai có hơi đỏ.
**
Hết chương 34
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT