Phương Hoa nhàn nhạt giải thích, từng từ từng chữ cực kỳ rõ ràng: "Bởi vì phụ thân rất yêu mẫu thân!"

Lý Tử Kính biết phụ vương hắn cũng rất yêu mẫu phi, nhưng sau khi cưới mẫu phi qua cửa vẫn nạp thêm thiếp thất, mẫu phi qua đời thì mấy nữ nhân đó lại càng nhiều hơn, cho nên hắn cảm thấy loại tình cảm một lòng một dạ này rất lạ lẫm.

"Dáng dấp mẫu thân ngươi nhất định là rất đẹp!" Thực ra thì chỉ cần nhìn Hoa biểu muội, hắn cũng đoán ra được nhạc mẫu đại nhân tương lai chắc chắn cũng là một đại mỹ nhân.

Phương Hoa gật gật đầu, mỉm cười nói:

"Ai cũng bảo ta lớn lên giống mẫu thân."

Đây chẳng lẽ là muốn tự khen mình xinh đẹp hay sao? Lý Tử Kính mỉm cười, không hiểu sao thấy có chút xúc động muốn mở miệng nói: "Nếu ngươi vui vẻ, ta.."

Hắn chưa kịp nói xong, dưới khán đài bỗng vang lên tiếng ồn ào, gào thét rung trời, át đi tiếng nói của hắn:

"A, Hướng thiếu đông dẫn bóng rồi!"

Không sai, chính là thiếu đông gia Chỉ Vân Hiên Hướng Thiên Hộ đã kịp thắng thêm một lượt cầu ngay tại thời khắc mấu chốt, cho nên đội của hắn cứ thế mà hiên ngang bước lên hàng ngũ thắng cuộc.

Tại sao lại là tên tiểu bạch kiểm này gây rối nữa? Lý Tử Kính hắn khó khăn lắm mới muốn nói ra vài lời tâm tình, thế mà lại bị tên không biết điều này chặn họng.

"Thế tử gia, vừa nãy ngươi nói cái gì?" Phương Hoa vừa loáng thoáng nghe được chữ "vui vẻ ta", chẳng lẽ hắn muốn hỏi mình có thích hắn hay không sao?

"Không có gì!" Lý Tử Kính cảm thấy thời gian và địa điểm lúc này không thích hợp, cũng may hắn còn chưa nói hết ra rằng nếu như Hoa biểu muội thích, thì hắn cũng có thể làm được giống phụ thân nàng vậy, chỉ cưới một mình nàng. Loại lời này vẫn đừng nên nói sớm quá. Lúc này Hoa biểu muội vẫn quá cao cao tại thượng, nếu nói ra thì không khác gì trợ thêm uy cho nàng, hắn cũng sẽ mất hết uy nghiêm.

Phương Hoa ngẫm lại thấy cũng tốt, nếu hắn lại hỏi, nàng không biết sẽ phải trả lời ra sao. Nàng có thích thế tử gia không? Chắc là cũng có một chút, nhưng nếu như nàng thừa nhận, thì theo tính cách phách lối kia của hắn, chỉ sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì kinh người, làm nàng mất hết thể diện. Dù sao thì hai người bọn họ vẫn còn chưa thành thân đâu.

Kết thúc tranh tài, Hướng Thiên Hộ vì chú ý lễ phép nên tới thỉnh an Trấn Nam Vương thế tử gia và Giang tiểu thư. Lâu lắm rồi hắn không gặp nàng, thấy tâm thái nàng vẫn như cũ thì trong lòng không khỏi thấy ngũ vị tạp trần.

Vốn dĩ hai người bọn họ chung đụng cũng rất hòa hợp, hắn còn tưởng có lẽ mình cũng có cơ hội, nhưng vài lần liên tiếp phát sinh chuyện rắc rối, quấy rầy bọn họ chuyện trò, càng về sau thì Phương Hoa tiểu thư càng ít xuất hiện, mà hắn cũng chỉ là giới bình dân áo vải, không thể vô duyên vô cớ đến vương phủ bái phỏng, đành trơ mắt nhìn đoạn duyên phận này chết héo.

Phương Hoa lại không nghĩ ngợi nhiều như vậy. Nàng cũng chỉ coi Hướng Thiên Hộ là bằng hữu trò chuyện hợp ý, học vấn uy bác. Thiếu đi vị bằng hữu này thì cũng có chút tiếc nuối, nhưng dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng quá nhiều.

Lý Tử Kính nhìn Hướng Thiên Hộ muốn nói lại thôi, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy phải nhắc nhở vị thiếu đông gia này mới được, hắn bèn cố tình hào sảng nói:

"Lâu lắm rồi không thấy Hướng thiếu đông gia, nếu lại không gặp, chỉ sợ ngươi sẽ bỏ lỡ hôn sự của ta và Hoa biểu muội."

Hôn sự? Hướng Thiên Hộ kinh ngạc nhìn hai người. Giang tiểu thư muốn gả cho thế tử gia sao? Hắn nghĩ nghĩ rồi thầm cười tự giễu mình. Có cái gì đáng kinh ngạc kia chứ? Hai người đều là thân thích hoàng tộc, việc kết Tần Tấn cũng là chuyện tốt đương nhiên.

"Hướng mỗ trước tiên chúc mừng hai vị, đến lúc đó còn phải hướng thế tử gia nhận thiệp mời, để tiểu đệ đây cũng được uống chén rượu mừng."

Lý Tử Kính ha ha cười to, nói: "Nhất định rồi, nhất định rồi!"

Nhìn vẻ mặt mất mát của Hướng Thiên Hộ, lại nhìn Hoa biểu muội cúi thấp đầu, Lý Tử Kính thấy mình tựa như ác nhân dùng gian kế, tới chia rẽ một đôi uyên ương số khổ.

Sau khi tiễn Hướng Thiên Hộ, Lý Tử Kính và Giang Phương Hoa cũng rời đi, nhưng đến dưới sân lại có nhiều dân chúng vây quanh chỉ chỏ:

"Nhìn xem, đây là Uy Viễn đại tướng quân mà."

"Vị mỹ nhân đằng sau hắn là hôn thê của hắn sao?"

"Quả là trai tài gái sắc nha!"

Gương mặt cương nghị của Lý Tử Kính lúc này mới hé chút tươi cười. Hắn và Hoa biểu muội là một đôi trời định, hắn tuyệt đối không cho phép những người khác nhăm nhe phá rối.

Tất nhiên Phương Hoa không hiểu người bên ngoài đang nói cái gì, nàng còn đang trầm tư nghĩ về những lời thế tử gia muốn nói ban nãy.

* * *

Bởi vì có rất nhiều đội tranh tài thi đấu, cho nên cứ cách một ngày sẽ lại có một trận đấu, cứ thế liên tục đến cuối tháng mười. Trong sân thi đấu nhiệt liệt, ngoài sân cũng có người tưng bừng đặt cược, tiền cược cũng không nhỏ chút nào.

Chỉ có lúc Tử Kính hay Tử Thiện tranh tài, Thái phi mới xuất hiện, Phương Hoa cũng mới đi theo. Nàng không muốn buổi tranh tài nào cũng đi xem, như vậy rất mệt mỏi.

Nhưng những người thích náo nhiệt khác của vương phủ thì cơ hồ trận đấu nào cũng có mặt, nhất là Phương Văn Lệ. Nàng biết những nơi náo nhiệt thế này chính là cơ hội tốt để gặp gỡ ngoại nam, cho nên cũng đã câu được Chu thế tử.

Chỉ cần là cô nương dáng dấp có chút xinh đẹp, thì cũng khó lòng mà trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Chu Họa Nam. Tuy Văn Lệ chỉ đứng hàng trung đẳng, nhưng tính cách lại hoạt bát, cực kỳ hợp khẩu vị của hắn, hai người cứ như vậy mà vừa ý lẫn nhau.

Vương phi thấy cháu gái thay đổi đối tượng mục tiêu cũng không nói gì, dù sao người ta cũng mang cái danh Giang Nam đại đô đốc thế tử, nếu như đối phương coi trọng Văn Lệ, nàng cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chỉ sợ Chu thế tử kia cũng chỉ nhất thời hứng thú mà thôi.

"Văn Lệ, Chu thế tử kia có thanh danh phong lưu đa tình, bản thân ngươi phải nhìn cho kỹ, đừng để mất cả chì lẫn chài vào đó." Vương phi Dương Huệ Nguyệt làm cô mẫu, dĩ nhiên cũng muốn nhắc nhở cháu gái một chút.

"Cô mẫu, Văn Lệ biết. Những chuyện kia đều là do người khác ác ý thêu dệt lên, thiên kim ngà Trưởng sử vì thích hắn nhiều năm mà không ngừng làm phiền, cho nên hắn cũng rất khổ tâm." Phương Văn Lệ bây giờ vẫn còn đắm chìm trong tình yêu, cho nên tất nhiên sẽ vì người trong lòng mà nói chuyện.

Chu Hạo Nam dịu dàng mà thâm tình, thực sự khiến nàng ta thỏa mãn mong ước bấy lâu.

Dăn ba câu đã bị hắn dỗ ngon dỗ ngọt đến choáng váng đầu óc. Dù sao thì cũng chưa từng có nam tử nào thân phận địa vị cao như vậy lại nói mấy lời tâm tình này với nàng.

Thông qua phụ tá và mật thám an bày, Lý Tử Kính liền nắm bắt được động tinh của hai người bọn họ. Hắn cũng chẳng muốn nhắc nhở Phương biểu muội này cái gì, nói không chừng nữ tử tâm tư ác độc này sẽ nghĩ hắn đang muốn trả thù nàng ta đấy chứ. Đến lúc đó lại sinh sự rắc rối, vậy hắn cần gì phải thiện tâm? Đối phương cũng chẳng cần.

Thanh lâu nữ tử, Triệu Lệ Hoa, bây giờ lại đến Phương văn Lệ, Chu Hạo Nam vì phải "căn bằng cục diện" mà bận tối mày tối mặt, nhưng trong tâm thì vẫn nhớ mãi không quên Hoa biểu muội của hắn kia.

* * *

Cuối cùng cũng đến hồi kết giải tranh đấu xúc cúc. Có sáu đội chiến thắng đi vào tranh giải cuối cùng, một dội là Giang Bắc có Lý Tử Kính, đội đối đầu là Giang Nam có Lý Tử Thiện. Huynh đệ tranh đua, không chỉ có toàn bộ vương phủ trên dưới chờ mong, mà ngay cả bình dân bách tính cũng tranh nhau đến xem náo nhiệt, người đặt cược bên ngoài càng ngày càng đông, giá cược cũng hét lên cao tận trời.

Phương Hoa cũng vui bừng bừng nhìn chằm chằm những người đặt cược ở giữa sân ngoài. Nếu không phải thân phận không tiện, có khi nàng cũng phải đến đặt cược một phen, tự nhiên cũng là cược thế tử gia thắng rồi, giống như cả Vương gia và Thái phi đều nói vậy: "Chắc thắng."

Không phải nàng xem thường Lý Tử Thiện, mà là thực lực của Lý Tử Kính quá mạnh.

Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Văn Lệ bỗng đến trước mặt Phương Hoa, mặt mày tràn đầy không vui, dùng tiếng Ngô âm dương quái khí nói với Phương Hoa:

"Chu mẫn đi nhà xí không ra, nàng ta tìm ngươi."

Phương Hoa nghe hai, ba lần, lại nhìn nàng ta hoa tay múa chân mới hiểu. Mặc dù nơi này nhiều người phức tạp, thế nhưng chỗ các nàng xem xúc cúc lại rất an toàn, cho nên Phương hoa chỉ dẫn theo Tiểu Hương và Thúy Ngọc.

Cũng không biết Chu Mẫn làm sao? Chẳng phải hôm nay xem so tài xúc cúc nên cao hứng hay sao?

Còn chưa đi đến nhà xí, Phương hoa bỗng nghe được tiếng Thúy Ngọc hét lên phía sau, vội vàng quay đầu thì thấy hai tráng hán đang kéo hai nha hoàn về sau kho củi. Nàng muốn nhấc chân đuổi theo, thế nhưng lại bị trùm vào trong một bao tải đen sì.

Trong lúc nguy cấp, nàng nhấc chân đạp mạnh giữa hai chân nam tử phía sau một cái. Đối phương bị đau kêu lên, đang muốn vác Phương Hoa lên vai liền thả nàng xuống đất.

Trên người nam nhân có mùi mồ hôi chua chua, khiến Phương Hoa không may ngửi đến cũng buồn nôn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play