Nghe được tiếng của thế tử gia, Phương Hoa giật mình.

Thời gian này thế tử gia làm ngơ Phương Hoa, khiến cho nàng có chút buồn lòng, thậm chí nàng còn có chút thầm oán trách hắn sao lại tuyệt tình như vậy. Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ, không làm tình nhân sẽ phải làm kẻ thù?

"Chuyện gì?" Phương Hoa trả lời bằng tiếng Hán.

"Giang Bắc cách đây cũng khá xa, cho nên có khả năng chúng ta phải tìm địa điểm khác tổ chức tiệc cho mấy thương nhân bọn họ." Lý Tử Kính chậm rãi giải thích: "Lần này tổ mẫu không muốn tham dự vào, để ta tìm ngươi đến hỗ trợ, lát nữa biểu muội có rảnh đi xem mấy chỗ cùng ta hay không? Ta sợ chẳng may suy nghĩ không được chu đáo lại xảy ra sai sót."

Thực ra mấy chuyện đơn giản như thế này, hắn chỉ cần sai hạ nhân di làm là được. Nhưng hắn lại muốn hẹn Hoa biểu muội cùng đi ra ngoài một chuyến, đành phải kiếm cớ mà nói.

Phương Hoa cũng không biết nàng đang nghĩ thế nào. Gần đây thế tử gia không quan tâm mấy chuyện của nàng, nàng còn cảm thấy có chút mất mát, thậm chí là chút ít thất vọng. Hôm nay hắn đến đây, nàng cũng muốn cải thiện lại quan hệ của hai người một chút. Dù sao thì cả hai người nàng và hắn cũng đều không muốn cô tổ mẫu phải khó xử đúng không?

"Được, ta thay y phục trước." Phương Hoa gật đầu đáp ứng, như thế tử gia vẫn đứng im không nhúc nhích. Nàng đành phải bổ sung thêm một câu: "Ngươi ra quyền (ngoài) trước chờ ta."

Lý Tử Kính nhìn nắm đấm của hắn, tự hỏi chẳng lẽ Hoa biểu muội muốn chơi oẳn tù tì? Thế là hắn vươn nắm đấm ra.

Lần này lại đến lượt Phương Hoa không biết phải làm sao. Mời hắn ra bên ngoài chờ nàng thay y phục hắn cũng không vui? Dù sao nếu hắn muốn chờ ở đại sảnh thì cũng không sao, Phương Hoa nghĩ vậy liền quay người vào bên trong thay y phục.

Lý Tử Kính thấy Phương Hoa không so tay ra thì có chút gấp gáp, không phải nàng muốn chơi oẳn tù tì, nếu hắn thắng sẽ đi cùng hắn sao? Sao không nói gì liền lật lọng bỏ đi rồi?

"Sao ngươi lại đổi ý? Ít nhất thì cũng phải so tay ra một cái chứ, nếu ta thua, ta cam đoan sẽ không quấn lấy ngươi nữa."

Phương Hoa liếc bàn tay lôi kéo khuỷu tay nàng, lại nhìn nắm đấm nắm chắc của hắn, buồn bực hỏi: "Ngươi lại muốn chơi trò xiếc gì?"

Lý Tử Kính bị hỏi văn lại như vậy liền ngây ngẩn cả người, hắn lẩm bẩm: "Ta tưởng ngươi nói muốn chơi oẳn tù tì."

"Oẳn tù tì?" Phương Hoa nghi hoặc vươn tay xòe ra hình cái bao. Lý Tử Kính thấy vậy liền mau chóng xòe ra hình cái kéo, trong lòng thầm thấy may mắn: Phù, may mà mình phản ứng nhanh!

Nhàm chán! Phương Hoa lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Ta đi thay y phục." Lúc vừa thay váy lại vừa nghĩ, vừa nãy mới thua thế tử gia một kèo như vậy, chắc chắn sẽ phải đáp ứng hắn làm cái gì, xem ra hôm nay ra ngoài phải cẩn thận mà ứng phó.

Hành trình của thương đoàn Giang Bắc dự định bao gồm đi qua bến đò Đông Quan, cũng đi phụ cận La Thành thăm thú. Hai địa điểm nay đều tiện lợi cho nhóm đông gia bọn họ.

Phía bắc La Thành là Đường Tử Thành (còn gọi là Nha Thành), phủ đệ của đại đô đốc được xây tại đó. Khu vực gần kênh đào La thành cũng là nơi buôn bán sầm uất.

Lý Tử Kính dẫn Hoa biểu muội đi xem vài phủ đệ gần La Thành, đánh giá một lượt, lại bàn bạc thấy đại viện ở gần rừng lân cận kênh đào khá lớn, nếu có thể an bài thêm xe ngựa đưa người từ thuyền lên thì rất thuận tiện.

Lý Tử Kính ra hiệu cho hạ nhân một chút, lại dẫn Hoa biểu muội đến bến đò xem xét cảnh trí lân cận một chút. Lúc này bỗng có một chiếc xe ngựa chạy qua, dừng ở trước cổng một tiểu viện ở gần đó. Lý Tử Kính nhìn về phía đó, vội hỏi: "Người kia hình như là Chu thế tử có phải hay không?"

Phương Hoa nhìn theo hướng tay hắn thì thấy một nam tử đang ôm một nữ nhân vào cổng, đó chẳng phải là Chu Hạo Nam hay sao?

"Chu thế tử!" Lý Tử Kính lớn tiếng gọi: "Sao lại trùng hợp quá vậy?"

Phương Hoa vội kéo ống tay áo hắn, nói: "Biểu ca, đừng làm phiền người ta."

Nhưng không kịp rồi. Chu Hạo Nam vừa đẩy nữ nhân vào trạch viện, nghe thấy tiếng gọi hắn liền quay lại thì thấy Phương Hoa cùng Lý Tử Kính và một đám thị vệ đứng gần đó, hắn lập tức hốt hoảng đến tái mặt.

Nhưng dù sao hắn cũng đã có kinh nghiệm xử lý mấy chuyện bất ngờ thế này, cho nên lập tức bình tĩnh bày ra gương mặt tươi cười: "Sao hôm nay đại tướng quân và Phương Hoa muội muội lại rảnh rỗi tới La Thành vậy?"

"Thương đoàn có chút việc cần phải làm, cho nên ta phải tới đây xem xét một chút." Lý Tử Kính trả lời đơn giản ngắn gọn, lại có ý riêng mà nói: "Xem ra Chu thế tử đang có việc bận, chúng ta liền không quấy rầy Chu thế tử."

"Không có việc gì. Ban nãy đường tỷ của ta không khỏe, cho nên ta phải đỡ nàng, giúp nàng về nhà nghỉ ngơi." Chu Hạo Nam thuận miệng bịa ra một câu, hắn chỉ mong Phương Hoa muội muội không nhìn rõ, cũng đừng hiểu lầm hắn.

Phương Hoa đúng như hắn muốn, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Chẳng qua nàng cũng không phải người ngu ngốc chưa trải qua việc đời, người kia có phải đường tỷ của Chu thế tử hay không ai mà biết được.

"Chu thế tử cứ việc tiếp tục, chúng ta còn phải tới bến đò Đông Quan xem xét mấy nơi nữa." Lý Tử Kính cáo từ Chu Hạo Nam rồi sai hạ nhân dẫn xe ngựa đến, nâng Hoa biểu muội ngồi lên xe.

Từ đầu tới đuôi, Phương Hoa đều không nhìn Chu thế tử thêm một cái. Nàng vốn không thích nam nhân này, mồm mép lợi hại, hoa ngôn xảo ngữ, hôm nay thấy có khi còn là người trong ngoài bất nhất, bên ngoài đàng hoàng nhưng chưa biết chừng bên trong hoa tâm nát bét rồi.

Cũng may nàng không nghị thân với hắn, nếu không sau này sao có thể an ổn mà sống?

Hai người đến bến đò Đông Quan xem ba đại trạch, lại thấy trong đó có một đại trạch tinh xảo hơn rất nhiều so với đại trạch bên La Thành, thế nên địa điểm cứ thế mà được quyết định.

"Chúng ta ngồi thuyền trở về được chứ?" Lý Tử Kính thấy trờ đã ngả sang chiều, hắn đảo mắt muốn cùng Hoa biểu muội đi thuyền chơi sông ngắm hoàng hôn.

"Vậy xe ngựa phải làm sao bây giờ?"

"Đệ hạ nhân mang về là được, ngươi không cần bận tâm." Nói xong, hắn liền quay đầu đi tới bến đò, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn xem Hoa biểu muội có theo kịp hắn không.

Nhưng đúng lúc này thì cửa hàng phái trước mắt bỗng truyền đến tiếng ồn ào.

Sao hôm nay Dương Châu lại nhỏ như vậy, đi đâu cũng có thể gặp được người quen? Nam nhân đang được một đám nữ nhân ầm ĩ vây quanh kia chẳng phải thiếu đông gia Chỉ Vân Hiên Hướng Thiên Hữu hay sao?

Vì có ấn tượng xấu với Chu Hạo Nam, nên lần này nhìn thấy Hướng Thiên Hữu, Phương Hoa vô thức cho rằng nữ nhân vây quanh hắn kia đều là những hồng nhan tri kỷ.

Nhưng trước kia chẳng phải nàng vẫn hay đi cùng hắn như vậy hay sao? Lúc đó mọi người nhìn vào mình sẽ nghĩ như thế nào? Phương Hoa âm thầm tự cảnh tỉnh mình, lần sau tiếp xúc với nam nhân bên ngoài nhất định phải giữ khoảng cách. Phương Hoa dứt khoát giả vờ như không nhìn thấy, chạy nhanh đuổi theo thế tử gia, tránh cho Hướng Thiên Hữu thấy nàng thì cả hai bên đều không được tự nhiên.

Lý Tử Kính đỡ Hoa biểu muội lên thuyền, còn không quên sai gã sai vặt chuẩn bị thêm trà bánh và điểm tâm.

Hoàng hôn ngày hè, trời chiều được tà dương phản chiếu nhiều tầng sắc màu rực rỡ.

Rượu ngon. Giai nhân. Cảnh đẹp. Hoàng hôn ngồi thuyền đón gió mát.. Nhân sinh còn gì có thể sung sướng hơn!

Kế sách một hòn đá trúng hai con chim ngày hôm nay cũng kết thúc thành công khiến cho Lý Tử Kính sĩ khí dâng cao.

Gần đây Chu Hạo Nam bao nuôi một ngoại thất, là hoa khôi cô nương ở Di Hồng Viện, chính là nữ tử vừa gặp được ở La Thành bên kia, mỗi ngày cuối giờ Mùi hắn đều tới ngoại viện thâu hoan, tới đều như vắt chanh. Còn đám người bên cạnh Hướng Thiên Hữu hôm nay lại là muội muội cùng đường tỷ đường muội của hắn, bọn họ hẹn nhau đến Đông Quan du ngoạn. Hai việc cứ như vậy tiếp nối trong một ngày, một màn kịch cũng cứ thế mà diễn xong xuôi, thành công mỹ mãn.

Lý Tử Kính ngồi đối diện Phương Hoa, tựa lên cột thuyền mà nghĩ, nghĩ đến chỗ đắc ý hắn liền vô thức gác chân qua thành ghế, vô tình lộ ra khí khái nam tử. Hai tên nhóc kia mà cũng dám so sánh với mình? Mình mới là nam nhân lên được mặt bàn chân chính a!

Không nghĩ tới lúc này Phương Hoa lại nói một câu tiếng Ngô: "Ăn cơm, bỏ chân xuống."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play