Nằm trên giường đã được đổi mới sạch sẽ, nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, Lý Tử Kính có chút buồn bực. Nhớ tới chứng cứ dưới gầm giường lại cảm thấy thật may là hắn trước tiên giải quyết tốt hậu quả, không để tang vật rơi vào trong tay người có tâm. Sự tình này nếu thật sự xảy ra, người kia cầm vật chứng tới uy hiếp hắn, như vậy không phải hắn đã trúng kế sao?

Ngẫm lại tư vị mất hồn ban nãy, hắn khẳng định đó hẳn là ảo giác do mình đã quá lâu không gần nữ sắc. Từ hơn một năm trước, sau khi thông phòng trước kia của hắn sinh non mất mạng, Lý Tử Kính liền không chạm qua nữ tử khác. Nếu kế vương phi muốn hắn cứ như vậy thừa nhận cửa hôn sự này, hắn tuyệt không đáp ứng. Có điều như vậy cũng không được phúc hậu cho lắm đi? Dù sao thì trong sạch của nữ tử đã bị hắn cướp đi, có lẽ hắn nâng nàng thành thông phòng hay thiếp thất cũng là có thể. Nghĩ nghĩ như vậy, rồi hắn dần chìm vào giấc ngủ.

Giang Phương Hoa sau khi leo ra ngoài cửa sổ, vì lo lắng người khác phát hiện, liền nương những chỗ tối tăm khuất bóng mà tiến lên, mờ mịt tìm đường trở về Lâm Nguyệt các.

Phủ Trấn Nam vương rất lớn, được xây dựng bên cạnh những ngọn đồi phía nam Mân Sơn, trông giống như một ngôi làng nhỏ. Y theo quốc lễ quy định, Trấn Nam vương phủ được chia làm ba khu: Trung lộ, Đông lộ và Tây lộ, mỗi lộ đều có ba đại viện, mỗi đại viện lại xây vô số tiểu viện, sân vườn lớn nhỏ. (*)

Phía Tây lộ, Bách Hoa Các, Tùng Trúc Viên, Lan Đình Uyển là ba viện đông đúc nhất. Trắc Phi, hai tiểu thiếp và các thứ tử, tứ nữ của Trấn Nam Vương đều ở đây.

Trung lộ lại được chia thành ba sân chính với ba đại viện lớn: Trấn Nam Vương ở Chính Khí Các, Vương Phi ở Quế Hoa Uyển, Thái Phi ở Tĩnh Nguyệt Đường. Trong đó, Tĩnh Nguyệt Đường của Thái Phi Giang Uyển Nhu là đại viện chiếm diện tích lớn nhất. Bên trong viện, đình đài lầu các, thủy tạ, sơn cốc nối tiếp nhau san sát. Kỳ thật, Thái Phi có thể sắp xếp cho chất nữ ở bất cứ sân nào, nhưng nàng lấy cớ yêu thích thanh tĩnh, cuối cùng lại an bài cho Phương Hoa ở Lâm Nguyệt các ngay cạnh biệt viện của cháu trai Lý Tử Kính.

Tục ngữ không phải có một câu "Cận thuỷ lâu đài tiên đắc nguyệt (**)" sao? Nàng sắp xếp như vậy cũng là có lý do của mình.

Còn ở Đông lộ, Lăng Vân Các, Lăng Chí Các chính là vì hai con trai trưởng của của Vương gia mà an bài. Lâm Nguyệt Các là nơi dùng để tiếp đãi khách quý ở lại vương phủ, Phương Hoa hiện tại được an trí sinh hoạt ở đây.

Trong nội viện có mạch nước ngầm, lại xây núi giả, thác nước, kết hợp với đình đài lầu các, ban ngày phong cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng ban đêm, đặc biệt đối với nữ tử đơn độc như Phương Hoa bây giờ mà nói, là có chút đáng sợ.

Mò mẫm nửa ngày, rốt cục Phương Hoa cũng tìm về đến Lâm Nguyệt Các. Nàng lặng lẽ trốn vào trong phòng, đổi bộ quần áo trong. Vừa mới gấp gáp nhét xiêm y rách nát vào dưới đáy hòm xiểng, liền bị nha hoàn Thuý Ngọc dọa giật mình:

"Tiểu thư, người đã đi đâu vậy? Nô tỳ tìm không thấy người!"

"Ta đến gặp cô tổ mẫu, người nhờ ta mang huân hương đuổi muỗi đưa sang Lăng Vân Các" - Phương Hoa có chút mỏi mệt, cúi đầu che khoé môi sưng đỏ, nói "Đi thay ta chuẩn bị nước, ta có chút mệt mỏi!"

"Tiểu thư, lần sau người lại muốn đi đưa thứ gì thì cứ để hạ nhân đi làm". Thúy Ngọc một bên thu thập váy ngắn chủ tử vừa trút bỏ, một bên cằn nhằn: "Người ở đây nói chúng ta nghe đều không hiểu hết, coi như tiểu thư muốn tạo mối quan hệ cũng nên đem theo người có thể nói tiếng Mân giúp người vài lời, nếu không thì ít nhất cũng để nô tỳ bồi tiếp ngài đi qua, sao có thể để ngài một mình làm những việc này a? Còn có, cho dù thế tử gia có là thân thích với ngài, nhưng chung quy vẫn là không có quan hệ máu mủ, vẫn cần phải tị hiềm, tránh cho người khác bàn tán.."

Phương Hoa muốn khóc không ra nước mắt, cũng không nghe ra Thuý Ngọc đang nói cái gì. Nàng hối hận đủ rồi! Lẽ ra nàng không nên đáp ứng cô tổ mẫu nhờ vả. Nhưng bây giờ ngay cả loại chuyện dơ bẩn này cũng đã xảy ra rồi, nàng tủi thân, uỷ khuất cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong bụng.

Giang Phương Hoa vừa mới 15 tuổi. Sau lễ cập kê, dưới sự sắp xếp của phụ thân, nàng được hai ca ca hộ tống từ Kinh Châu đến Mân Châu để nhận thân, hy vọng mượn thanh danh Trấn Nam Vương Thái Phi của cô tổ mẫu mà kéo lên thân phận nhà mẹ đẻ nàng, cùng Giang Nam Đại Đô đốc dựng lên quan hệ thân gia.

Tổ phụ của Phương Hoa vốn là khai quốc công thần, phụ thân nàng cũng là Đô đốc Kinh Châu. Tuy là cùng quan to tam phẩm, nhưng Kinh Châu nơi chim không đẻ trứng làm sao có thể so được với Giang Nam giàu có phồn hoa? Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, vì không muốn nữ nhi gả đi bị người ta xem thường, mới sắp xếp cho nàng tới nhận thân. Phải nói rằng cái danh Trấn Nam Vương Thái Phi chất tôn nữ đích xác giúp thân phận Phương Hoa cao lên không ít. Ít nhất thì cũng không ai sẽ dám trước mặt chỉ chỏ nàng leo cành cao.

Các ca ca ở vương phủ hai ngày đã rời đi, hiện tại lại phát sinh chuyện này, ai sẽ thay nàng chủ trì công đạo? Hoàn cảnh trước mắt này, đừng nói nàng có thể gả cho Đô đốc thế tử, thậm chí có gả cho kẻ đầu têu Trấn Nam Vương thế tử cũng sẽ có người cười nàng đến rụng răng. Trước khi kết hôn lại thất trinh đối với nữ tử chính là vết nhơ lớn nhất.

Phương Hoa không để cho nha hoàn hầu hạ mình tắm rửa. Nàng sợ Thuý Ngọc phát hiện những vết xanh tím đỏ hồng trên người. Bây giờ, nàng không còn sức lực để giải thích bất cứ điều gì. Xảy ra chuyện này, nàng thậm chí đã nghĩ đến tự tử, nhưng lại không có dũng khí để phí hoài sinh mệnh của chính mình.

Hai ngày sau, Phương Hoa đều lấy lý do bị bệnh, không thể hầu hạ trước mặt cô tổ mẫu. Mà thân thể nàng không thoải mái cũng là thật. Đã cách một ngày xảy ra chuyện, nhưng Phương Hoa đi đường vẫn không nhanh nhẹn, mắt sưng, môi cũng sưng. Trên nàng lại nổi lên vài điểm đỏ đỏ hồng hồng, nhìn khí sắc thật không tốt. Nha hoàn Thúy Ngọc nhỏ tuổi, còn chưa trải qua sự tình nên cũng không phát hiện ra vấn đề, chỉ lo lắng xem chủ tử có phải không quen khí hậu, ăn nhầm đồ hỏng hay không.

Trốn hai ngày, nhưng đến ngày thứ ba Phương Hoa cũng phải đối mặt với cô tổ mẫu. Dù sao nàng ăn nhờ ở đậu cũng không thể để mất lễ tiết.

Thúy Ngọc thay chủ tử dặm phấn, tô chút son, lại khéo léo chải kỹ mái tóc dài, búi lên rồi sơ một cây trâm cài tóc màu xanh biếc.. Ngắm nghía lại kiệt tác của mình, Thúy Ngọc hài lòng cảm thán:

"Tiểu thư quả là thiên sinh lệ chất, không cần ăn diện cầu kỳ vẫn thật xinh đẹp lộng lẫy a!"

Phương Hoa cười khổ ứng phó qua loa, ai hiểu được nỗi chua xót trong lòng nàng lúc này? Nàng chỉ muốn tìm một nơi để trốn đi, tốt nhất là đừng bao giờ nhìn thấy tên thế tử gia đáng giận lại đáng sợ kia một lần nào nữa.

Kế Thái Phi Giang Uyển Nhu chỉ mới ngoài năm mươi tuổi, so với con riêng Trấn Nam Vương cũng chỉ lớn hơn mười tuổi mà thôi, nhưng trước mắt nàng chính là trưởng bối có bối phận cao nhất toàn vương phủ. Có lẽ do được bảo dưỡng tốt, làn da của nàng không hiện quá nhiều nếp nhăn, trên tóc, trên cổ và cổ tay đầy những trang sức ánh vàng rực rỡ khảm hồng bảo thạch, phối hợp với váy thêu chỉ vàng chỉ bạc làm cho toàn thân trên dưới đều tản mát ra một cỗ khí chất cao quý.

Nhìn chất nữ đến thỉnh an, ánh mắt khiêu khích ngày thường của Giang Uyển Nhu cũng dần nhu hòa lại:

"Nhìn thấy ngươi cái tiểu mỹ nhân, cô tổ mẫu ta đây mỗi lần đều thật cao hứng a!"

Quả thực không sai, toàn bộ người trên dưới vương phủ, Giang Uyển Nhu nhìn ai cũng không thấy vừa mắt. Nàng đôi khi cảm thấy Vương Gia cùng Thế Tử đều coi thường Thái Phi nàng, chỉ có cô cháu gái thân xa gần thích này mới xem như là người một nhà.

"Cô tổ mẫu, cháu gái muốn học một chút tiếng Mân với tiếng Ngô (***), như vậy với dễ nói chuyện với dân bản xứ!"

Hai ngày này, càng nghĩ Phương Hoa càng quyết tâm trước khi rời Mân Châu phải học vài câu phương ngữ Giang Nam, nếu không nàng nhất định sẽ phải ăn thiệt thòi. Chỉ là, nơi khiến nàng tổn thương sâu sắc cũng chính là Trấn Nam Vương phủ mà nàng cho là an toàn nhất.

"Được, ta sẽ để thế tử gia thay ngươi tìm phu tử, thuận tiện dạy ngươi học một chút kỹ thuật thêu thùa hai mặt của Giang Nam." Vương Thái Phi nhìn cháu gái thiên tư xinh đẹp, trong lòng lại đang nghĩ thật quá tiện nghi cho nhi tử của Giang Nam Đại đô đốc. Đáng tiếc không thể giữ cháu gái bên cạnh nàng, giúp nàng thu phục đứa cháu trai ngỗ ngược bất tuân kia!

Giang Phương Hoa cắn răng, trong lòng hốt hoảng đến phát khóc. Tuyệt đối không nên a! Nàng không muốn dính líu một chút quan hệ nào với con người xấu xa kia. Nàng vội vàng từ chối:

"Thế tử gia là người làm đại sự, việc nhỏ này không nên làm phiền thế tử gia!"

Phương Hoa rất muốn hỏi cô tổ mẫu lý do vì sao ngày đó bà nhất định muốn nàng mang huân hương đến Lăng Vân Các? Nàng căn bản không thể nói chuyện được với mọi người, trên đường đi nàng cũng không tìm ra hạ nhân để sai sử, cuối cùng nghĩ nhanh chân mang đồ vật đến rồi rời đi luôn. Nhưng nàng tính toán thế nào cũng không thể ngờ được vừa xoay người lại gặp phải chuyện tồi tệ đó. Phương Hoa bây giờ hồi tưởng lại liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đem tên thế tử gia chết tiệt kia nghiền xương thành tro! Đáng hận nàng chỉ là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt.

"Chúng ta đều là người trong nhà, việc gì phải phân việc lớn việc nhỏ?" Giang Uyển Nhu nghe chất nữ từ chối liền không hài lòng, quyết định nói: "Việc này ta tự có định đoạt, ngươi chỉ cần cố gắng học tập cho thật tốt."

Nếu muốn để hai người thân cận một chút, thì việc học tiếng Mân hay tiếng Ngô đều là chuyện cực kỳ quan trọng. Thái Phi nghĩ nghĩ, gõ nhịp nhẫn ban chỉ trên tay phải lên thành ghế:

"Buổi tối ăn mặc xinh đẹp một chút, cùng ta dùng bữa với vương gia."

Phương Hoa nhu thuận gật đầu, lại thầm kinh hãi sẽ gặp phải thế tử, trong lòng đang cân nhắc chuyện giả bệnh.

* * *

(**) Cận thuỷ lâu đài tiên đắc nguyệt: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

(***) Tiếng Ngô: Ngôn ngữ phổ biến thứ hai tại Trung Quốc, chỉ sau tiếng Quan Thoại, là ngôn ngữ địa phương của Giang Nam (khu vực Giang Tô, Chiết Giang ngày nay - phía Đông Trung Quốc)

(*) Nhà kiểu Trung Quốc cổ đại thường xây theo kiểu tứ hợp viện nhị tiến, tam tiến (hai sân, ba sân). Nhà giàu, đông con nhiều cháu sẽ ở tứ hợp viện 5 sân, 7 sân..

Còn đối với những gia đình hoàng tộc như Vương phủ thì có thể đến 12, 13 sân, với cấu tứ chia làm hai hoặc ba dãy tứ hợp viện tứ tiến, ngũ tiến. Các dãy tứ hợp viện này gọi là Đông khóa viện, Tây khóa viện.. (theo tài liệu sưu tầm). Độc giả có thể tham khảo hình ảnh dưới đây về:

1. Mô hình Tứ hợp viện tam tiến với một sân lớn và hai sân nhỏ trước, sau.

2. Mô hình tứ hợp viện thập nhị tiến (12 sân) với kết cấu Đông lộ - Trung lộ - Tây lộ gần giống với tác phẩm:

​3. (Tham khảo) Mô phỏng mặt bằng Vương phủ hoàng tử Gong nhà Thanh với khu sân viện bao gồm ba dãy tứ hợp viện ngũ tiến và hoa viên với cấu trúc đình đài, lầu các, thuỷ tạ ao hồ.. Vương phủ hoàng tử Gong rộng 62.000m2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play