"Tôi không biết các người nghĩ thế nào, nhưng cô đánh Vương Đạt đến nhập viện, tiền thuốc men còn có tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cô phải bỏ ra!"

Mễ Tuyết Nhi nói, lại lần nữa kích động chụp bàn, "Còn có, cô phải đi bệnh viện thăm Vương Đạt hơn nữa phải chân thành xin lỗi cậu ấy!"

Bạch Tô bị chọc đến tức cười Mễ Tuyết Nhi, xen vào việc người khác tự cho mình là đúng đến loại tình trạng này, cô ta không có chỉ số thông minh sao?

"Chứng cứ đâu? Cô lấy gì nói tôi đánh cậu ta đến nhập viện?"

Nếu cảm thấy Bạch Tô là quả hồng mềm, kia quả là ngu ngốc, nữ chủ cô tìm lầm người!

"Việc này còn cần chứng cứ, ngày hôm qua người ước chiến Vương Đạt đi đánh nhau không phải có mỗi cô sao?" Mễ Tuyết Nhi cau mày, một bộ dạng chính là như vậy, ta nói không sai, cho mình là đúng.

"Nói như vậy cô cũng không có chứng kiến tôi đánh cậu ta đến gãy xương, hết thảy đều là suy đoán của cô?" Bạch Tô nheo lại đôi mắt, "Cô làm trò hề trước mặt nhiều người như vậy phỉ báng tôi, cô cũng nên xin lỗi tôi có phải hay không?"

"Bạch Tô, cô sao có thể độc ác, vô sỉ đến vậy, đã làm sai chuyện không thừa nhận!" Mễ Tuyết Nhi đột nhiên lại đem tay đánh xuống bàn Bạch Tô.

Rốt cuộc có người nhìn không được, một nam sinh mang gọng kính đứng lên, sắc mặt cực kỳ không tốt, "Vị bạn học này, tiết tự học đã sớm bắt đầu rồi, nếu cô không muốn học tập cũng không nên ảnh hưởng đến những người khác học tập a, cô rống to kêu gào ở chỗ này, làm nơi này giống chợ bán thức ăn vậy a!"

"Đúng vậy, hắn ta bị đánh cũng không nói gì, cô quản nhiều việc làm gì, cô cùng Vương Đạt kia sẽ không có cái quan hệ kia đi?" Có bạn học không khỏi cảm thấy hứng thú nói.

"Tôi cùng cậu ta chỉ là bằng hữu bình thường." Mễ Tuyết Nhi trầm khuôn mặt nói.

"Cái loại nữ sinh này đúng là trơ trẽn, lẳng lơ. Còn không phải nghĩ muốn trèo lên người Vương Đạt sao, đúng là thứ tâm cơ lại giả bộ thanh cao." loại tính tình này của Mễ Tuyết Nhi, có người thích, tự nhiên sẽ có người chán ghét, rất nhiều nữ sinh đều ghét cô ta luôn giả bộ nhu thuận, còn ra vẻ ta đây xen vào việc người khác.

Mễ Tuyết Nhi cứ như vậy bị Bạch Tô cùng quần chúng ăn dưa trong lớp học chọc sắp tức chết rồi, cô ta chỉ cảm thấy giúp những người giúp Bạch Tô đều là tam quang bất chính, sựu việc rõ ràng như vậy, vì cái gì mọi người không tin cô ta!

Giờ ra chơi đến, Tạ Qua trong lúc vô ý chú ý tới thiếu nữ trong đám người kia, làn da trắng mịn, vóc dáng mảnh khảnh cao cao, khí chất trầm tĩnh, bình thản - Bạch Tô.

Rõ ràng chán ghét cái nữ sinh luôn đối nghịch với hắn, vậy mà chính mình sẽ chú ý đến cô?

Nhất định là Bạch Tô quá làm người ghét, đúng, hắn khẳng định mình chán ghét Bạch Tô, bằng không ánh mắt như thế nào sẽ luôn dõi theo cô?

"Bạn học Tạ, cậu có vội không? Tôi có việc muốn cùng cậu nói." Mễ Tuyết Nhi nhìn Tạ Qua, gương mặt hơi hơi đỏ, trên mặt lộ ra nhè nhẹ ngượng ngùng.

"Chuyện gì?" Tạ Qua ngẩng đầu, mặt mày ngạo kiều hỏi.

Mễ Tuyết Nhi đem sự việc Vương Đạt thêm mắm thêm muối nói cho cho Tạ Qua, Tạ Qua suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng nói, "Chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi, tôi cùng Vương Đạt không thân, về sau đừng lấy loại này chuyện nhàm chán tới quấy rầy tiểu gia."

Nhìn Tạ Qua chuẩn bị đi, Mễ Tuyết Nhi vội vàng ngăn lại hắn, "Cậu biết Bạch Tô tại sao lại đánh Vương Đạt không? Cô ta nói cô ta không chỉ muốn giáo huấn Vương Đạt, còn muốn giáo huấn Tạ Qua bạn học ngươi."

"Bạch Tô nói cô ta muốn đem trường học những tên côn đồ ngạo kiều xử lý!"

Nói xong Mễ Tuyết Nhi có chút chột dạ không dám nhìn Tạ Qua, mặc kệ, vì muốn Tạ Qua giúp Vương Đạt giáo huấn Bạch Tô, cô ta chỉ có thể trước nói dối.

Nghe xong Mễ Tuyết Nhi nói, Tạ Qua kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tô trong đám người, ngay sau đó đôi mắt bốc cháy hừng hực lửa giận nói, "Khẩu khí thật không nhỏ, cư nhiên nói muốn giáo huấn bổn thiếu gia!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play