Bạch Tô tắm rửa xong xuống lầu, nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh không nhỏ, trong nhà trừ bỏ Cố Nam Thành cùng cô thì không có người thứ ba, chẳng lẽ Cố Nam Thành tự nấu cơm?

Trong lòng có chút không thể tin được Cố Nam Thành sẽ tự mình nấu cơm, Bạch Tô chân nhanh hơn đầu đi qua, Cố Nam Thành ăn mặc quần áo đơn giản ở nhà, đeo tạp dề màu xám, đầu tóc mềm mài màu đen rũ xuống trán, hắn trời sinh có mũi cao thẳng môi mỏng bạc tình, chính là kiệt tác mà ông trời cũng phải ghen tị a.

Cổ áo làm lộ ra cổ trắng nõn cùng xương quai xanh của hắn, gợi cảm lại cấm dục bức người.

Ngón tay thon dài thẳng tắp tuyệt đẹp, như một tác phẩm nghệ thuật, trong tay cầm gia vị nấu ăn bất đồng với tay hắn.

Nhưng vào lúc này, Cố Nam Thành ngẩng đầu lên, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, thanh âm ôn đạm truyền ra, "Thu thập một chút, lập tức có thể ăn cơm."

Bạch Tô trái tim mau nhảy nhanh vài nhịp, quay đầu đi tâm thần có chút hoảng loạn, "Đã biết." Cô như thế nào có cảm giác, hai người giống như một đôi vợ chồng mới cưới?

Cùng Cố Nam Thành ăn cơm là việc rất xấu hổ, hắn ăn cơm rất an tĩnh, thanh âm cùng động tác đều chẫm rãi nhẹ nhàng, nhất cử nhất động đều lộ rõ vẻ quý tộc mười phần.

Mà Bạch Tô, bởi vì trước đây từng là lính đánh thuê, ăn cơm phi thường nhanh chóng, một chén cơm cô vài phút là có thể giải quyết xong, cùng Cố Nam Thành an tĩnh tự nhiên, ưu nhã ăn cơm quả thực chính là đối lập rõ ràng.

Như vậy làm cô không khỏi nghĩ đến lần duy nhất cô ở nhà ăn trường học cùng Lục Lê gần gũi ăn cơm, lúc ấy Lục Lê bưng hộp cơm ngồi bàn bên cạnh cô, bàn ăn cơm ở trường học là hai bàn dài nối lại với nhau, hai người cách nhau không đến một sải tay, Bạch Tô chỉ cần duỗi tay ra là có thể chân chân thật thật chạm vào hắn, cô thậm chí có thể ngửi được mùi hương tỏa ra từ hộp cơm của Lục Lê.

Bạch Tô lúc ấy trong lòng khẩn trương tâm sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nhịn không được mắt nhìn trộm Lục Lê, thiếu niên hào quang ấm áp như ánh mặt trời, cầm chiếc đũa chậm rãi từ từ ăn rau xanh, động tác ngắn gọn lại đẹp mắt.

Nhìn lại hộp cơm chính mình, chật vật bất kham, cô lúc ấy trong lòng cực kỳ tự ti, Lục Lê thiếu niên sinh ra đã ngậm muỗng vàng, mà cô chỉ là lính đánh thuê trong bóng tối không thể ra ngoài ánh sáng, tay dính đầy máu tươi.

Cô có thể là nữ vương cao cao tại thượng ở giới lính đánh thuê, nhưng ở tình yêu, cô bi ai rồi đau khổ.

"Không ăn cơm, nhìn tôi thất thần làm cái gì?"

Bạch Tô nghe được thanh âm, ngẩng đầu đột nhiên đối diện ánh mắt thâm thúy như vực sâu của hắn, nhất thời không phản ứng kịp. Cố Nam Thành gắp rau xanh để vào bát cô, Bạch Tô nhìn rau xanh ngây người một hồi, mới ăn xong rau xanh.

"Không thể tưởng được đường đường là tổng tài tập đoàn Cố thị, cư nhiên tự mình xuống bếp nấu ăn, tay nghề đúng là không tồi, có thể được ăn món ngài nấu là vinh hạnh của tôi." Bạch Tô nuốt rau xanh xuống, hương vị cực kỳ không tồi, không khỏi mở miệng nói.

Cố Nam Thành dừng chiếc đũa trong tay, nhìn nàng nói, "Ngày thường tôi đều không ở nhà ăn cơm, hôm nay bởi vì em tới."

"Tôi không muốn em ăn đồ ăn do nam nhân khác làm, phải làm, cũng là tôi làm!" Nói xong, Cố Nam Thành lại vùi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Bạch Tô dừng một chút, trên mặt có chút không biết làm sao, hắn vừa mới thổ lộ, tuyên thệ chủ quyền sao?

Giúp đỡ hắn thu dọn chén đũa, Bạch Tô cùng Cố Nam Thành lên lầu vừa đến giữa hành lang, tia chớp đột nhiên cắt ngang không trung, âm thanh sét đánh "Rầm rầm" đột ngột vang lên.

Đồng thời, toàn bộ biệt thự mất điện, xung quanh tồi om. Bạch Tô thân thể ngây ra, bước chân cũng ngừng lại.

Phía sau Cố Nam Thành cũng ngừng lại, sau đó bước chân dồn dập hỗn độn, Bạch Tô chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, cô cho rằng Cố Nam Thành muốn mang cô về phòng, lại không nghĩ đối phương trực tiếp ôm eo cô, đem cô ôm vào trong ngực hắn, trên môi cảm nhận độ ấm rõ rệt đè ép xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play