*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lệ Đình Nhuận đột nhiên thấy hơi hối hận vì mình định trả gấp đôi tiền cho Lệ Ngân Hà.

Anh cần cái thứ robot còn không rót được cà phê này làm gì cơ chứ.

Anh lại cảm thấy mình cứ so đo với một con robot làm gì, mất công.

Cốc cà phê nóng trên tay anh được đặt xuống bàn, anh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, không định để ý đến cô người máy xinh đẹp chỉ được cái mã chứ không có tác dụng mấy kia nữa.

Nhưng anh lại khẽ liếc thấy tà váy trắng và đôi giày cao gót hồng lộ ba ngón chân của cô, mười phút qua đi, anh vẫn ngây ra chưa lật được thêm tờ tài liệu nào.

Lệ Đình Nhuận ngẩng đầu, cô người máy xinh đẹp vẫn đang ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, không hề nhúc nhích.

Nhụy Bạch Y đứng suốt mười phút thật ra là để quan sát Ngụy Nhuận của kiếp này, và băn khoăn về vấn đề vô cùng thâm thúy “Làm sao để con người yêu sản phẩm điện tử”. Cô đang chìm trong trạng thái tập trung và hết sức chuyên chú.

Người đàn ông đối diện đột nhiên ngẩng đầu, theo bản năng, cô vội đưa ánh mắt đang chú mục vào anh qua chỗ khác.

Làm xong hành động theo bản năng này, cô lại nghĩ bụng “Mắc gì mình phải lén lút”. Chẳng qua cô không muốn đưa mắt về, nên lại đảo tròng mắt một thoáng, lựa chọn cúi đầu nhìn mũi chân.

Lệ Đình Nhuận: “……”

Cô robot này chân tay vụng về, chẳng rót được cà phê, cũng không nghe lệnh chủ nhân, nhưng lại biết tức giận, biết thẹn thùng, biết nhìn lén anh.

Những phản ứng vụn vặt và biểu cảm nhỏ nhặt gần như không thua kém con người. Bạn nói cô ta không khôn ngoan cũng được, nhưng cô ta lại thông minh đến mức biểu hiện được hành động mà người thường hay làm.

Thậm chí cả câu “Vậy anh chờ nó nguội rồi hẵng uống” mà cô nói với anh nữa, thần thái của cô khi nói câu ấy, xét bằng góc độ nào đấy, thì được mô phỏng rất giống thật.

Tỉ mỉ ngẫm lại, thật ra cô có vẻ còn thông minh hơn một con robot chỉ biết máy móc pha cho anh một cốc cà phê theo đúng mệnh lệnh và yêu cầu của anh.

Nếu không phải không lâu trước đó anh vừa mới thấy cái nút đỏ ở đùi trong của cô robot, và cả việc robot chỉ hoạt động được sau khi bấm nút đấy, thì suýt nữa Lệ Đình Nhuận đã hoài nghi cô bé xinh đẹp trước mặt mình là người cmn thật, chứ không phải là người máy người móc gì cả.

Lệ Đình Nhuận không muốn để tâm đến cô nữa, anh cảm thấy mình nên đối xử với cô với tâm thái “Cô ta chỉ như một con búp bê Tây”. Anh cũng thực sự lẩm bẩm “Chỉ là một con búp bê Tây thôi mà” một cách rất buồn cười trong lòng, cúi đầu đọc tài liệu tiếp.

Nhưng mười phút nữa lại trôi qua mà anh vẫn không thể lật thêm một tờ. Đúng ra tốc độ của anh phải là 5 phút xử lý xong một trang, nhưng anh đã phân tâm đến nỗi gần như nửa tiếng rồi mà chưa xong một tờ.

Lệ Đình Nhuận nhíu mày, khép tài liệu lại đánh “Bộp”, ném lên bàn, ngước mắt nhìn cô búp bê Tây trước mặt.

Bây giờ búp bê Tây không nhìn lén anh nữa, hoặc giả, ngay trong khoảnh khắc anh khép tài liệu lại, cô đã nhanh trí đưa mắt qua chỗ khác.

Lúc này búp bê Tây còn nhíu đôi mày đẹp, dường như đang băn khoăn về vấn đề gì đấy rất là gian nan, tay phải của cô gạy gạy mấy hạt cườm đính trên cái nơ bướm bên hông, gạy rụng mấy hạt rồi.

Lúc phát hiện ra, cô định đính hạt cườm về, nhưng cườm không dính nữa, vậy nên cô nhẹ nhàng buông tay, để hạt cườm rơi xuống mặt đất.

Hạt cườm rất bé, chỉ to bằng hạt mè, nếu không phải anh ngẩng đầu đúng lúc, thì sẽ không tóm được cảnh này.

Lệ Đình Nhuận thở dài, cảm thấy món đồ chơi giá tận triệu tệ này không thể đảm đương chức vụ thư ký của mình, không chỉ không làm ăn được gì, mà đặt cái của nợ này trong phòng chỉ tổ làm anh dễ phân tâm bỏ cụ.

Cho nên anh phải trả món quà sinh nhật này về thôi, đứa nào thích thì cứ lấy.

Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, đi về phía cô búp bê Tây xinh đẹp.

Nhụy Bạch Y hơi sửng sốt, nhưng cô không lùi về sau mà đứng bất động tại chỗ.

Khi Lệ Đình Nhuận đi tới ôm cô, cô cũng không nhúc nhích, còn ngẩng đầu nhìn Lệ Đình Nhuận. Dù gì nàng vượt thời không tới đây là để giúp Ngụy Nhuận lịch kiếp, nàng mà ngoan ngoãn thì chuyện không thể cũng dễ thành có thể hơn một tí.

Nhưng lúc Lệ Đình Nhuận ôm cô rồi chưa nói gì đã định vén váy cô lên thì Nhụy Bạch Y không chịu được nữa, cô đỏ mặt, đẩy Lệ Đình Nhuận ra.

Lệ Đình Nhuận: “……”

Vậy là con robot này con thông minh đến mức muốn giữ mình trong sạch, biết thẹn thùng, còn biết phản kháng chủ nhân cơ à?

Lệ Đình Nhuận tốt xấu gì cũng là một người đàn ông 28 tuổi, tuy rằng chưa có kinh nghiệm ngủ ngáy gì với ai, nhưng hồi trẻ trung bồng bột anh cũng xem phim cấm của xứ mặt trời mọc nhiều rồi, anh cũng biết đôi chút về mấy món đồ tình thú như búp bê bơm hơi.

Khi thấy khuôn mặt của cô người máy đỏ lên, còn hơi tức giận lườm anh, anh bèn nghĩ bụng có phải bồ cũ của Lệ Ngân Hà nhầm cmn nhọt rồi không, hay là gửi nhầm sex toy qua làm thư kí cho anh rồi.

Ban đầu Nhụy Bạch Y tưởng là chuyện sẽ khó lắm, nhưng không ngờ cũng không khó mấy, bởi vì nàng đã biến thành robot rồi mà Ngụy Nhuận còn dê xồm thế này.

Nhưng lườm một lát thì nàng không lườm nữa, đột nhiên cảm thấy phản ứng vừa rồi giả tạo quá. Đã là vợ chồng già bao nhiêu năm, sống với nhau bao nhiêu đời, chàng muốn sàm sỡ nàng cũng chẳng hề gì.

Nhưng sau cú đẩy vì kinh ngạc của cô, đối phương không tiến lại gần nữa, chỉ đứng đó nhìn cô.

Nhụy Bạch Y ngẫm nghĩ một lát, lại dịch người về.

Lệ Đình Nhuận: “……”

Quả nhiên là sex toy rồi.

Mau đóng gói lại thôi, chết mất.

Lệ Đình Nhuận thì không muốn ấy ấy với một con robot, anh lại ôm Nhụy Bạch Y, vén váy cô lên.

Lần này quả nhiên cô búp bê Tây không phản kháng nữa, vô cùng ngoan ngoãn, còn tròn mắt nhìn anh. Sự cạn lời trong lòng anh tăng thêm, định bụng chốc nữa phải rút đầu tư khỏi bộ phim của Lệ Ngân Hà mới được.

Nhụy Bạch Y không quen với kiểu tiếp xúc thân mật mà không nói năng gì này, cũng không thích lắm, cứ cảm thấy kì cục sao đó.

Nhưng nàng lại không biết nên nói gì bây giờ. Để giảm bớt sự xấu hổ, nàng cố gắng tìm cảm giác quen thuộc ở Ngụy Nhuận tại thế giới mới này.

Thật ra chàng là một người rất thân thuộc với nàng, cho dù chàng và nàng chưa quen nhau trong kiếp này, nhưng từ góc độ của nàng, nàng có thể tùy tiện coi Lệ Đình Nhuận như Mộ Dung Nhuận hoặc Tô Nhuận Nhuận. Sau khi thả lỏng hơn một chút, Nhụy Bạch Y bèn giơ tay ôm cổ Lệ Đình Nhuận.

Khoảnh khắc ôm lấy anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể Lệ Đình Nhuận đang run rẩy. Nhụy Bạch Y tựa đầu lên ngực anh, đã chuẩn bị tốt tinh thần dù anh làm gì cô cũng kệ cho anh làm. Ai ngờ ngay giây tiếp theo, người đàn ông ấn ấn vào đùi non của cô. Một tiếng “Tách” vang lên, tứ chi của cô đột nhiên mất đi tri giác, tay cô rơi xuống, chỉ còn đôi mắt là cử động được.

Nhụy Bạch Y: “……”

Người đàn ông tắt cô đi xong thì bế ngang cô lên. Anh bế cô tới trước chiếc hộp lớn trắng toát kia, thả cô về hộp.

Sau đó anh lạnh nhạt đóng nắp hộp lại lần nữa, ánh sáng lập tức bị dập tắt, tầm nhìn của cô tối đen như mực.

Nhụy Bạch Y: “……”

Lệ Đình Nhuận đóng gói cô búp bê Tây xinh đẹp về hộp rồi thì đi đến sofa ngồi xuống. Dường như anh vô cùng mỏi mệt, anh ngồi xoài trên sofa.

Người đàn ông xoa xoa mi tâm, trong đầu anh toàn là là hình ảnh chết tiệt lúc cô người máy ôm cổ anh, và sự mềm mại của bàn tay cô.

Cảm giác cô ôm anh còn chưa dừng lại bao lâu đã bị lãng quên, Lệ Đình Nhuận lại nảy sinh suy nghĩ không muốn quên nó đi. Hoặc phải nói là, anh hơi hối hận vì vừa nãy ấn nhanh quá, đúng ra anh phải để cô ôm anh thêm chút nữa rồi hẵng bấm.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Lệ Đình Nhuận sợ toát cả mồ hôi lạnh. Anh quyết định ngay bây giờ, ngay lập tức, ngay và luôn, phải trả cô robot này về.

Anh đứng dậy khỏi sofa, bước nhanh đến cạnh bàn làm việc, cầm chiếc di động trên bàn lên, gọi vào số máy của Lệ Ngân Hà.

Bên kia hình như đang bận đóng phim nên mãi mà không nghe máy. Lệ Đình Nhuận bảo Lý Binh Binh gửi số điện thoại của đạo diễn trong bộ phim mà Lệ Ngân Hà đang quay sang cho anh.

Lý Binh Binh gửi tới cho anh chỉ trong giây lát.

Lệ Đình Nhuận gọi vào dãy số kia, tút mấy lần mới có người nhấc máy, giọng điệu tức tối: “Ai đấy?! Tôi đang quay phim điện ảnh, có việc gì thì nói mau đi! Không có chuyện gì thì cúp nhá! Đúng rồi, bộ phim này của tôi là do MK đầu tư, vài trăm triệu đấy.”

Lệ Đình Nhuận nói: “Tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của MK đây.”

“……”

Đầu dây kia im lặng, mắng một câu “Bị điên à!” rồi cúp máy.

Bộp chộp gọi mấy cuộc điện thoại xong, Lệ Đình Nhuận mới bình tĩnh lại đôi chút. Anh nhìn di động một lát, không gọi điện nữa. Anh ném điện thoại qua một bên, ngồi vào ghế.

Cứ làm việc cái đã.

Lệ Đình Nhuận nghĩ vậy, lại cầm bản tài liệu ban nãy làm chưa xong lên xem. Anh đọc một lát thì di động vang lên.

Anh cầm lên xem thì thấy một dãy số lạ nhưng lại trông hơi quen quen, Lệ Đình Nhuận không muốn nghe nên tắt luôn.

Không bao lâu sau, Lý Binh Binh gọi điện tới, Lệ Đình Nhuận bật máy lên nghe.

“Sếp ơi, em sợ thằng cha đạo diễn Lưu kia không biết núi Thái Sơn lại cúp máy của sếp, nên vừa nãy em có gọi điện cho ổng rồi. Ổng sợ khản cả giọng luôn ấy, sếp, sếp tìm đạo diễn Lưu có vụ gì ạ? Sếp gọi lại đi, đảm bảo lần này ổng sẽ khách khí nghe máy ngay. Hoặc là có chuyện gì thì sếp cứ nói với em, em chuyển lời cho đạo diễn Lưu cũng được ạ.” Lý Binh Binh nói trong điện thoại.

“Không sao.” Lệ Đình Nhuận dứt lời, cúp điện thoại.

Anh vừa cúp máy, dãy số lạ như thể đang viết “Huhuhuhuhu sếp Lệ ơi tôi sai rồi tôi sai rồi!! Tôi không biết đấy là sếp! Sếp có chuyện gì sếp cứ việc nói! Xin sếp cho tôi thêm cơ hội nữa đi mà!!!” lại gọi tới.

Lệ Đình Nhuận lạnh nhạt từ chối cuộc gọi, sau đấy số điện thoại kia không dám gọi sang nữa.

Không có cô thiên nga trắng nhỏ xinh đẹp đứng bên cạnh, Lệ Đình Nhuận mới bình tĩnh lại hẳn, khôi phục hiệu suất làm việc vốn có. Anh đắm chìm trong công việc, tới chiều đi họp là quên khuấy mất chuyện này.

Lúc xong hết lịch trình cả ngày chuẩn bị ăn tối, Lệ Đình Nhuận mới ngước lên nhìn chiếc hộp trắng còn nằm trong văn phòng.

Anh vừa lấy áo vest đen vắt trên sofa lên mặc vào thì Lệ Ngân Hà gọi sang.

Lệ Đình Nhuận ấn nhận cuộc gọi.

“Anh, cảnh đánh võ này làm em mệt chết đi được, quay từ giữa trưa đến tận bây giờ, em đíu nghỉ lúc nào luôn anh tin được không? Với tinh thần chuyên nghiệp của thằng em anh, sang năm em không giật giải nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất thì có lỗi với bản thân em quá. À anh, hồi trưa anh gọi em à? Có vụ gì đấy?”

Lệ Ngân Hà ở đầu dây kia đột nhiên cười hề hề, “Sao sao? Có phải người máy dùng sướng lắm đúng không? Anh, nếu anh thích thì cho em thêm tiền đi, em muốn mua xe mới.”

“Không hài lòng.” Lệ Đình Nhuận nói.

“……” Lệ Ngân Hà ngẩn người, thốt lên một chữ “Hả?”.

“Không hài lòng chỗ nào ạ?” Lệ Ngân Hà hỏi.

“Mày có chắc mày mua nó về làm thư ký cho anh không?” Lệ Đình Nhuận nói.

“……” Lệ Ngân Hà nói: “Chẳng thế thì gì?”

Cậu chàng lại “A” một tiếng, nói: “Úi chà anh tôi, đương nhiên…… đương nhiên không chỉ đơn giản là làm mỗi thư ký đâu, nếu anh muốn dùng nó cho việc —— thì…… Hề hề, thật ra cũng được ấy. Dù gì cũng giống thật lắm mà? Bum bà là bum cả đêm trên giường cũng không có vấn đề gì đâu. Anh, anh đã 28 tuổi rồi, nên bóc tem thôi. Chẳng phải em…… mua con robot này về cho anh luyện tập đấy sao.”

Lệ Đình Nhuận đen mặt.

“Ngày mai mày đừng đến đoàn phim nữa.” Người đàn ông nói.

Lệ Ngân Hà: “……”

“Anh anh anh, em sai rồi em sai rồi! Anh không phải trai già, không phải trai ế ạ! Được rồi được rồi được rồi, nếu anh không hài lòng, không thích, thì bây giờ chúng ta trả món đấy về cho Allison, không thì anh gói lại gửi cho em!”

Lệ Ngân Hà vội vã xin tha với tốc độ nhanh hơn tám lần trước khi Lệ Đình Nhuận dập máy.

Lệ Đình Nhuận nói: “Phiền toái.”

“Hả?”

“Quẳng vào thùng rác là được.” Lệ Đình Nhuận nói.

Lệ Ngân Hà: “……”

“Vờ lờ! Anh, ý anh là sao?! Đấy chính là đồ chơi công nghệ cao mà Allison và đội ngũ các nhà khoa học của cô ấy phải mất nhiều năm mới làm ra được đó, anh lại coi nó là rác á?!” Lệ Ngân Hà nổi đoá, cậu ta vỗ vỗ bộ ngực phồng lên vì tức, thở hắt ra một hơi, nói: “Vậy anh ơi, món tiền lần này, anh, anh có gửi cho em nữa không ạ?”

“Không phải nó là quà sinh nhật à, tặng quà sinh nhật mà còn đòi tiền hả?” Người đàn ông nói.

Lệ Ngân Hà: “…………”

Anh à, lúc trước anh có nói thế đâu!! Con robot kia rốt cuộc đã làm gì anh mà lại khiến anh táng tận lương tâm, suy đồi đạo đức như thế!

Muôn vàn lửa giận, muôn vàn bất mãn, muôn vàn cạn lời, cuối cùng chỉ dám hội tụ thành một câu: “Anh, anh thay đổi rồi.”

Bởi vì anh trai của cậu chàng nói cũng chẳng sai, Q518 vốn dĩ chính là món quà sinh nhật mà cậu ta tặng cho ổng mà, giời đất ơi.

Lệ Đình Nhuận thờ ơ “Ờ” một tiếng, cúp máy.

“……” Lệ Ngân Hà chớp chớp mắt, mãi mà chưa thẩm thấu được rốt cuộc chữ “Ờ” vừa thờ ơ lại có tí dịu dàng này của anh trai cậu muốn biểu đạt ý gì, có cảm xúc gì.

——

Lệ Đình Nhuận cúp điện thoại, đúng lúc này Lý Binh Binh đi vào, anh nói: “Tìm mấy người lại đây, khiêng cái hộp này vào cốp xe cho tôi.”

Lý Binh Binh: “……?”

“Sếp muốn…… mang nó về nhà ạ?” Lý Binh Binh hỏi.

“Ừ.”

Lý Binh Binh càng nghi hoặc, “Sếp à, con robot này không phải là loại robot thư ký sao? À, em hiểu rồi. Sếp, sếp muốn mang theo nó mọi lúc ạ? Nhưng nếu vậy thì sáng mai sếp lại phải chuyển nó lên công ty, phiền toái lắm. Em thấy hay là cứ để nó lại công……”

Bị ánh mắt lạnh lùng “Cậu quản tôi đấy hả” của Lệ Đình Nhuận liếc tới, Lý Binh Binh nghẹn lại, vội ngừng luyên thuyên, nói: “Dạ dạ dạ! Thưa sếp, giờ em gọi người tới khiêng cho sếp liền đây!”



Cuộc gọi của Lệ Đình Nhuận bị Nhụy Bạch Y nằm trong hộp nghe rất rõ ràng.

Cô nghe thấy anh nói ba chữ “Không hài lòng” với kẻ trong điện thoại, không rõ có phải anh bảo anh không hài lòng với cô không.

Nhưng khi anh nhắc tới hai chữ “Thư ký”, cô liên hệ tới lời người bên cạnh Lệ Đình Nhuận lúc trước giới thiệu cô là robot thư ký, đại khái có thể suy đoán ra Lệ Đình Nhuận đang nói tới cô.

Sau đấy anh lại nói một câu “Quẳng vào thùng rác là được”, Nhụy Bạch Y bèn nhíu mày, thấy hơi lo lắng.

Cô bắt đầu băn khoăn nếu Lệ Đình Nhuận vứt cô đi thì cô phải làm sao đây. Cô không thể tự khởi động hoàn toàn được, nếu bị ném rồi, có lẽ cô sẽ bị người ta nhặt về dỡ đầu và chân tay ra.

Kiếp này nàng là người máy, người máy mà bị dỡ bỏ, chắc hẳn sẽ tương đương với cái chết.

Nếu nàng mà chết, thì có nghĩa là Ngụy Nhuận sẽ lịch kiếp thất bại……

Đang suy nghĩ lung tung, Nhụy Bạch Y nghe thấy Lệ Đình Nhuận bảo muốn đưa cô về nhà, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không bao lâu sau, cô cảm giác có người nâng cô dậy, vận chuyển ra ngoài.

Qua tầm mười phút, cô thấy mình bị người ta thả xuống, không biết có phải đã bị khiêng vào cốp xe anh như Lệ Đình Nhuận yêu cầu không.

Sau đó là một khoảng lặng tầm nửa tiếng.

Mà cũng không phải yên lặng lắm, cô có thể nghe thấy bánh xe ô tô hoạt động trên mặt đất và tiếng xe gào thét trong gió cuốn, chẳng qua không ai nói gì, nên cô chìm trong cảm giác cô độc lâu rồi chưa trải nghiệm.

Ngay khi Nhụy Bạch Y cho rằng có lẽ mình sắp bị vứt bỏ, rốt cuộc cô cũng nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Khiêng nó vào thang máy giúp tôi là được.” Lệ Đình Nhuận nói.

“Vâng thưa sếp.”

Nhụy Bạch Y cảm thấy mình lại được nâng lên, không lâu sau đấy thì lại bị buông xuống. Rồi một lát sau, cô cảm giác có người đẩy mình về phía trước.

Dường như cô đã tới một chỗ vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng bước chân thong thả đạp lên sàn nhà.

Tiếng bước chân lúc gần lúc xa, kéo dài tầm nửa tiếng, cuối cùng đi xa hẳn.

Nhụy Bạch Y cảm thấy thế giới đột nhiên yên lặng hẳn đi, im ắng đến mức không có bất cứ tiếng động gì, kể cả nhịp tim, bởi vì cô không có tim, nên không có tiếng tim đập.

Cô nhắm mắt lại, sự im lặng khiến người ta không an tâm vẫn còn tiếp diễn, tiếp diễn đến khi cô ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Trong mộng, cô lại mơ thấy chú chó vàng to kia, chó vàng bự giẫm chân lên bụng cô, giẫm một lát rồi lại ngoạm cô lên.

c648df37cf89fde22bfe9a7a9f2c5f6e

……

Ăn tối rồi xử lý thư từ xong xuôi, Lệ Đình Nhuận tựa vào đầu giường đọc sách, nhưng anh không đọc vào chữ nào, cứ sểnh ra là chỉ nghĩ tới bóng dáng của cô thiên nga trắng nhỏ.

Anh bỗng nghĩ, để một con búp bê Tây to tầm người thật lên chiếc giường lớn của anh…… thật ra cũng không sao cả.

Tuy rằng anh không phải con nít, nhưng ôm búp bê Tây đi ngủ cũng không có gì mà phải xấu hổ.

Ừ, chỉ là một con robot thôi.

Lệ Đình Nhuận khép sách lại ném sang một bên, xuống giường. Anh chậm rãi đi về phía hành lang, chiếc hộp to trắng toát kia vẫn nằm chắn trước cửa, không nhúc nhích.

Anh cúi người mở hộp.

Hộp mở ra, anh thấy một cô thiên nga trắng nằm im trong ấy, đang ngủ ngon lành.

Đang ngủ ngon lành?

Ý nghĩ này vừa bật ra, Lệ Đình Nhuận liền giật giật môi.

Người máy mà biết ngủ mới sợ, anh thấy hơi sa mạc lời, bế cô ra khỏi chiếc hộp.

Cô ta nhắm mắt lại rồi mà trông vẫn giống thật ghê gớm, cổ họng Lệ Đình Nhuận ngứa ngáy, anh bế cô về phòng mình.

Nhụy Bạch Y đang mơ mơ màng màng thì cảm giác được mình bị ném lên một chỗ rất mềm, hình như là giường.

Sau đó nửa thân dưới của cô bỗng thấy man mát, đùi trong cảm nhận được gì đấy, một tiếng “Tách” vang lên.

Nhụy Bạch Y tỉnh lại.

Lệ Đình Nhuận ấn cái nút đỏ kia xong thì thả váy của người máy xuống, anh vòng sang bên kia, trèo lên giường.

Nhụy Bạch Y thức dậy thì phát hiện mình đang nằm trên giường, cô ngây ra, quay đầu lại, thấy một cái mặt bự quen thuộc.

Người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đen tối mập mờ.

Anh ngắm cô một lát, mở miệng nói: “Gọi chủ nhân đi.”

Nhụy Bạch Y: “……”

[HẾT CHƯƠNG 60]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play