*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Dung Nhuận: O.O

Trời đất ơi.

Chàng phản ứng cực nhanh, đón được chiếc răng cửa rơi ra khỏi miệng Nhụy Bạch Y, nắm tay lại, giấu ra đằng sau, dường như cho rằng làm vậy thì Nhụy Bạch Y sẽ không biết được, sẽ không tức giận.

Nhụy Bạch Y hít một hơi, chân răng như bị đâm phải băng, lạnh buốt tái tê. Nàng dùng đũa lột miếng thịt viên nướng kia ra, bên trong quả nhiên có một cục vàng nguyên bảo rất bé, chỉ to bằng hạt đỗ xanh.

Nàng vẫn còn nhớ rõ chuyện hồi sáng ăn phải bánh bao canh nhân vàng nguyên bảo cộm đau cả răng, cho nên vừa nãy lúc ăn ngấu nghiến, nàng đã cố ý tránh những món như bánh bao, điểm tâm, và cả đậu phụ vì sợ bàn tiệc này của Mộ Dung Nhuận cũng giấu vàng nguyên bảo trong đấy. Nàng chỉ ăn các món thịt và rau dưa.

Nào ngờ đầu bếp trong phủ của Mộ Dung Nhuận đúng là nhân tài, còn giấu được cả vàng trong thịt, đã thế còn giấu không có tung tích gì. Nàng cắn đúng vào đấy, cắn rụng luôn răng cửa.

“Ha, ha……” Mộ Dung Nhuận muốn cười to, nhưng phải nghẹn lại. Vừa mới phát ra một tiếng “Ha”, chàng đã không dám để âm lượng của chữ “Ha” cao thêm, mà kéo nó xuống như tàu siêu tốc chúc đầu.

Bởi vậy mặt chàng nghẹn đỏ cả lên, vai run nhè nhẹ.

Vẻ lạnh lẽo trên mặt Nhụy Bạch Y đập vào mặt chàng, lạnh lẽo đến độ khiến đôi mày của chàng hơi run.

Cô gái còn nắm đôi đũa trong tay, Mộ Dung Nhuận nhìn nàng, nghĩ thầm con nhóc này sẽ không cầm đũa chọc chàng chết tươi luôn đấy chứ?

Nếu nàng muốn xả tức, thì mình cứ cho nàng xả đi vậy.

Vì tình yêu, chàng chịu đau đớn có nề chi, nàng có tí sức, làm sao chọc chết chàng nổi, người ta rơi cả răng cửa ra nữa kìa.

Ai ngờ cô nhóc này vẫn còn bình tĩnh, cũng không có hành động cực đoan gì lắm, nàng chỉ khẽ nhíu đôi mày mảnh xinh đẹp, hỏi: “Người lớn rụng răng rồi còn mọc lại được không nhỉ?”

Mộ Dung Nhuận: “……”

Câu hỏi này, không có câu trả lời hay ho gì đâu.

Chàng ôm Nhụy Bạch Y sát hơn một tí, vỗ lưng nàng để nàng đỡ sợ: “Đừng sợ, nàng còn nhỏ mà.”

Nhụy Bạch Y: “……”

Mộ Dung Nhuận hôn lên khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y, lại vỗ vỗ lưng nàng, “Răng cửa rơi thì rơi thôi. Lát nữa bổn vương sẽ kêu đại phu nạm cho nàng một chiếc răng vàng, sáng long lanh, ai thấy cũng phải hâm mộ. Đừng sợ, cho dù nàng thiếu răng, bổn vương cũng sẽ không ghét bỏ nàng.”

“……” Tưởng tượng đến cái miệng mở ra khoe chiếc răng cửa bằng vàng, mặt Nhụy Bạch Y nhăn tít lại.

Nàng mím chặt miệng, cau mày đẩy Mộ Dung Nhuận ra, đứng dậy khỏi người chàng.

“Nhóc con!” Mộ Dung Nhuận vội đứng lên, đuổi theo giữ chặt nàng.

Nhụy Bạch Y hất tay chàng ra, “Chàng khút đi!”

Bởi vì nàng đưa lưỡi lên hàm trên theo bản năng lúc nói chuyện nên phát âm của Nhụy Bạch Y không được chuẩn, mặt nàng lúc đỏ lúc trắng.

Mộ Dung Nhuận ôm chặt nàng, kệ cho nàng xoay tới xoay lui cũng không buông nàng ra, “Bổn vương đã nói là sẽ không ghét bỏ nàng mà, nàng có xấu thế nào bổn vương vẫn thích!”

Nhụy Bạch Y véo chàng, “Chàng mới xấu.”

Mộ Dung Nhuận áp lên mặt nàng hôn nàng một cái, ôm chặt nàng hơn, lập tức giả vờ tức giận quát lên: “Các người ra hết đây cho bổn vương! Nói mau, ai sai các người cho vàng nguyên bảo vào đồ ăn? Trò đùa ngu ngốc con mẹ gì thế này, làm gẫy cả răng cửa của Vương phi rồi! Bây giờ Vương phi còn không phát âm rõ được nữa! Các người…… Ối cha!”

Mũi chân của người đàn ông bị cô gái giẫm một cái thật mạnh, nhưng chàng vẫn không buông nàng ra.

Đám thị nữ đổ xô ra từ phía sau bức tường, chen chúc thành cụm, trợn mắt nhìn, “Cái gì? Vương phi mất răng cửa rồi? Trời ơi, sao lại thế này?! Vương phi, để chúng nô tỳ nhìn xem có nghiêm trọng không ạ?”

Nhụy Bạch Y lại giẫm Mộ Dung Nhuận cú nữa. Cú giẫm này rốt cuộc cũng có hiệu quả, tay Mộ Dung Nhuận hơi lỏng ra, nàng lập tức đẩy chàng ra, bước nhanh về phía trước.

“Các ngươi, các ngươi về bảo phòng bếp, bổn vương muốn ném chúng vào hồ cho cá ăn!” Mộ Dung Nhuận nói hết câu này với vẻ rất là phẫn nộ, chạy đuổi theo Nhụy Bạch Y.

Đám thị nữ nhìn nhau, thầm thắp hai cây nến cầu nguyện cho đám đầu bếp trong Vương phủ.

Không bao lâu sau khi đi ra ngoài, Nhụy Bạch Y lại bị ôm lấy, nhưng lần này nàng không giãy giụa nữa. Mộ Dung Nhuận ôm nàng một lúc, xoay nàng lại trong lòng chàng, để nàng đối mặt với chàng.

Mộ Dung Nhuận bẻ cằm Nhụy Bạch Y, dường như muốn bắt nàng há miệng cho chàng nhìn một cái, Nhụy Bạch Y bỏ tay chàng ra, nói với giọng lạnh nhạt, “Đưa thiếp đi gặp đám ăn mày kia đi.”

Bây giờ gã này đang thấy hổ thẹn với nàng, đây là thời cơ tốt để cứu người.

Mộ Dung Nhuận hơi sửng sốt, cạn lời, “Răng mất rồi mà nàng còn tâm tư lo cho đám ăn mày ấy à?”

Nhụy Bạch Y véo chàng, “Chàng mới mất răng ấy.”

Mộ Dung Nhuận kêu “Au”, “Được rồi, bà cô ơi, bổn vương đưa nàng đi là được chứ gì, coi như bổn vương nợ nàng.”

Nhụy Bạch Y lại không buông ra, nhéo thịt chàng về hướng khác.

Mộ Dung Nhuận: “……”

Mặt chàng đỏ lên vì đau, nhưng chàng nhẫn nhịn không kêu đau. Đợi Nhụy Bạch Y véo xong, chàng lập tức kéo đầu nàng về phía mình, ngậm lấy môi nàng.

“Ưm.” Nhụy Bạch Y đấm chàng một cú, chàng cũng không buông ra, càng hôn ác hơn. Người đàn ông tiến quân thần tốc, liếm sạch sẽ chỗ máu chảy ra từ lợi và chân răng của nàng.

Liếm xong, chàng nhẹ nhàng đảo đầu lưỡi qua chỗ đó từng tí một.

Ban đầu nàng tưởng nàng nhéo chàng nên Mộ Dung Nhuận tức rồi, không kiên nhẫn với nàng nữa. Nhưng chàng dần dịu dàng hơn, ý đồ dùng cách này để an ủi cái chỗ nho nhỏ bị thiếu răng cửa của nàng. Nhụy Bạch Y run lên, nắm tay đang đánh chàng dừng lại, đặt lên ngực chàng.

Mèo rớt răng, vốn đang rất tức, chó bị giẫm chân, cũng chả vui vẻ là bao, nhưng chỉ một lúc sau, hai người lại bắt đầu hừng hực.

Kitten-mouth-Thinkstock-157376631-335lc113012

tải xuống 3

Lần hôn này phải kéo dài tầm đâu nửa canh giờ, Mộ Dung Nhuận vẫn chưa đã thèm, Nhụy Bạch Y đã đẩy chàng ra, khuôn mặt ửng đỏ.

Không đợi nàng mở miệng, Mộ Dung Nhuận đã nhào sang cắn một miếng lên gương mặt ửng đỏ của nàng, ôm nàng vào lòng, “Đi đi đi, bổn vương theo ý nàng, đưa nàng đi thăm đám ăn mày kia bây giờ đây.”

Chàng vung bàn tay lên, tiếng vó ngựa lộp cà lộp cộp bỗng vang vọng.

Hai hộ vệ mặc giáp vàng đi ra từ đâu chẳng rõ, dắt một con ngựa nâu đeo vàng thỏi tới cho họ.

Màu lông của con ngựa này khác với con ngựa mà hôm qua Nhụy Bạch Y nhìn thấy. Điểm tương đồng là chú ngựa này cũng được trang hoàng lộng lẫy, cả bốn cái chân đều tràn trề vẻ “Đây rất là sang trọng”, đuôi ngựa thắt chuông vàng, vừa vung vẩy là tiếng chuông leng ca leng keng sẽ phát ra.

Mộ Dung Nhuận ấn mũi chân xuống đất, bế Nhụy Bạch Y bay vọt lên ngựa. Chàng ôm nàng đằng trước, giữ chặt cương ngựa, kêu “Chát!” một tiếng, chạy về đằng trước.

Hai hộ vệ chuẩn bị đuổi theo bằng khinh công, Mộ Dung Nhuận giơ tay làm thế dừng, “Chớ có đi theo bổn vương.”

“Dạ.” Hai hộ vệ dừng chân lại.

Hai người, một con ngựa, càng đi càng thấy hẻo lánh hơn. Mộ Dung Nhuận dần dà bắt đầu táy máy tay chân, chàng cắn lên vành tai Nhụy Bạch Y từ đằng sau, mút từng tí một, cắn đỏ cả hai tai Nhụy Bạch Y. Nhụy Bạch Y lười để ý đến chàng, bởi vì nàng không muốn mở miệng nói gì, cũng không muốn làm trật đường vào đúng lúc này.

Ngay khi nàng cho rằng Mộ Dung Nhuận muốn đưa nàng tới nơi rừng sâu đáy cốc, thì họ cuối cùng cũng dừng lại tại một cánh rừng.

Cánh rừng này trồng rất nhiều quýt, Mộ Dung Nhuận dừng lại cũng là vì khát nước. Chàng hái một quả quýt gần đấy, thảy vào tay Nhụy Bạch Y, “Bóc cho bổn vương.”

Đây là phản ứng theo bản năng, bởi vì chàng được người ta hầu hạ quen rồi.

Nhụy Bạch Y ném quả quýt xuống đất, nói với giọng lạnh lùng, “Đám ăn mày kia đâu?”

Người đàn ông hơi sửng sốt, chàng bật cười, cắn tai nàng, “Úi chà, ở ngay phía trước thôi, thấy không, ngay đằng trước có một căn nhà bằng phỉ thúy đấy. Chúng ta ăn quýt trước được không?”

Chàng lại hái một quả quýt khác, lần này chàng không dám ném vào tay Nhụy Bạch Y nữa. Chàng ôm thân thể bé nhỏ của nàng, tự tay bóc vỏ.

Nhụy Bạch Y được chàng bao trọn trong lòng, nàng cúi đầu thấy hai bàn tay to kia đang bóc quýt không chút hoang mang. Lúc bóc quýt, đầu chàng còn gác lên vai nàng, tai chàng cọ vào cổ nàng. Nhụy Bạch Y thấy phiền, chỉa khuỷu tay vào ngực chàng.

Mộ Dung Nhuận cười một tiếng, bóc những múi quýt màu vàng mềm mềm ra. Chàng không tự ăn trước, mà đưa một múi đến bên miệng Nhụy Bạch Y, “Nào, ăn chút đi.”

Nhụy Bạch Y không từ chối, hé miệng nhận lấy.

Mộ Dung Nhuận lại nhân cơ hội này chạm ngón tay vào đầu lưỡi nàng. Chàng vừa chạm vào đấy, thần kinh Nhụy Bạch Y đã tê dại đi. Nàng hơi hối hận là mình không lập tức cắn ngón tay Mộ Dung Nhuận, cắn đứt ngón tay chàng mới thôi.

Sau đấy Mộ Dung Nhuận có đút quýt cho nàng nữa nàng cũng không ăn, nàng đẩy móng heo của chàng sang một bên, tự hái quýt trên cây, tự bóc vỏ.

Mộ Dung Nhuận lại cười một tiếng, ăn liền ba quả quýt nhỏ.

Bởi vì quýt có màu hơi giống vàng ròng, nên nó vinh quang trở thành một trong những loại trái cây mà Mộ Dung Nhuận thích ăn nhất.

Chàng thấy mình ngừng ăn rồi mà Nhụy Bạch Y còn ăn tiếp thì rốt cuộc không ngăn được tiếng cười, “Sao, không có răng cửa mà nàng vẫn ăn được à?”

“Au au au bổn vương sai rồi bổn vương sai rồi! Nàng chỉ mất một chiếc răng cửa thôi, chứ không phải mất cả hai chiếc, hơn nữa số răng còn lại của nàng vẫn còn ha ha ha ha. Au au au bổn vương sai rồi, bổn vương thật sự sai rồi!”

Nếu Bát vương gia cởi quần áo ra thì có thể thấy cánh tay và đùi chàng bị xanh tím mấy chỗ, tất cả đều do bị cô vương phi mà chàng nhặt về từ ổ ăn mày cấu vào. Bấy giờ, Bát vương gia bị nàng vương phi đá xuống ngựa.

Nhụy Bạch Y đã thấy căn nhà phỉ thúy mà Mộ Dung Nhuận nói đến. Mà không nên gọi nó là một “căn”, phải miêu tả bằng một dãy mới đúng.

Nó ẩn nấp dưới những cây quýt trước đó không xa, hòa lẫn trong màu xanh biếc của rừng cây tươi tốt, nếu không nhìn kỹ thì không phát hiện ra được.

Sau khi đá Mộ Dung Nhuận xuống ngựa, nàng lập tức vung roi ngựa, tiến lên một mình, vứt Mộ Dung Nhuận lại đằng sau, bóng lưng đầy vẻ lạnh nhạt.

“Ấy, chờ đã nào!”

Mộ Dung Nhuận xoa xoa chỗ đầu gối bị véo đau, tay áo dài rộng vung lên, chàng nhẹ nhàng đuổi kịp nàng bằng khinh công.

“Ai đó?”

Nhụy Bạch Y tới gần chỗ kia, hai hộ vệ mặc giáp vàng lập tức nhảy lên mái ngói của nhà phỉ thúy, giương cung vàng về phía nàng.

Nàng còn chưa kịp ghìm ngựa, một tiếng quát vang dội đã vang lên từ đằng sau nàng: “Bọn đần, nàng ấy là Vương phi của bổn vương, mau cút cút cút, cút hết về đi!”

Người đàn ông nhảy lên ngựa, ngồi ra sau nàng ôm trọn lấy nàng, bàn tay to cầm vào bàn tay đang nắm dây cương của nàng. Chàng hô “Họ”, kéo con ngựa dừng lại.

Hai hộ vệ mặc giáp vàng nhảy dựng lên vì kinh ngạc, vội nhảy xuống khỏi nóc nhà. Họ quỳ trên mặt đất, hành lễ với hai người, “Tham kiến Vương gia, tham kiến…… Vương phi……”???

Sao tự dưng lại nhảy đâu ra một Vương phi?

Vương gia có Vương phi à??

Hai hộ vệ vừa bối rối vừa tò mò, nhưng lại không dám ngẩng đầu lên nhìn.

“Cút ngay.” Mộ Dung Nhuận ghét bỏ nói.

Hai hộ vệ vội vàng đứng dậy lùi sang một bên.

Mộ Dung Nhuận ôm Nhụy Bạch Y nhảy xuống ngựa.

“Vương gia, người tới đây để……” Các hộ vệ canh giữ nhà phỉ thúy đều ùa lên, hành lễ với Mộ Dung Nhuận và Nhụy Bạch Y xong thì nghi hoặc hỏi.

Mộ Dung Nhuận ôm chầm lấy Nhụy Bạch Y, véo mặt nàng trước mặt mọi người, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Các ngươi tưởng bổn vương thích đến chỗ dơ bẩn này sao? Ta đến là vì các anh chị em của Vương phi bị nhốt ở đây chứ còn sao nữa? Bổn vương tới đây thả người.”

Các hộ vệ: “…………”

Các anh chị em của Vương phi??

Một anh hộ vệ to gan mở miệng nói: “Vương, Vương gia, người đang đùa gì thế ạ, đã là Vương phi của Vương gia, thì Vương phi nhất định là cành vàng lá ngọc, thân phận tôn quý. Tòa phỉ thúy này nhốt toàn lũ ăn mày, người nhà của Vương phi sao có thể ở bên trong được ạ.”

Mộ Dung Nhuận kêu “Ầy”, xua xua tay, “Không, Vương phi nhà các ngươi cũng không phải là cành vàng lá ngọc đâu, trước đây nàng ấy chính là đứa ăn mày đó.”

Người đàn ông này chỉ tùy tiện nói thế thôi, nhưng lọt vào tai người khác, cô ăn mày hình như bỗng có thân phận vinh quang hơn cả thiên kim đại tiểu thư.

Các hộ vệ giật giật khóe miệng, yên lặng tập thể.

“Mau mau mau, mau mở cửa cho bổn vương, Vương phi nôn nóng lắm rồi đấy.” Mộ Dung Nhuận nhíu mày nói.

“…… Dạ, dạ.” Mấy hộ vệ vội vàng chạy lên mở cửa.

Hai cánh cổng lớn xây bằng gạch làm từ phỉ thúy được kéo ra, phát ra tiếng vang vọng, Mộ Dung Nhuận ôm vòng eo thon của Nhụy Bạch Y, đưa nàng đi vào bên trong.

Họ đi vào một khoảng sân vuông vức, xung quanh chỉ có mấy cây quýt, chẳng có gì khác. Cuối sân là một bức tường Nguyệt.

Đằng sau tường Nguyệt hình như còn một khoảng sân lớn hơn nữa, Mộ Dung Nhuận tiếp tục đưa Nhụy Bạch Y vào trong.

Đi vào khoảng sân, họ thấy một đám con nít mặc quần áo sặc sỡ chạy tới chạy lui trong sân, hình như đang chơi ném bao cát, tiếng cười còn vang hơn cả tiếng chuông bạc.

Mấy người phụ nữ ngồi nói chuyện với nhau trên ghế phỉ thúy ở lầu hai, dựa vào lan can khắc từ phỉ thúy, cười hằn nếp nhăn trên mặt.

Bên phải có mấy đình hoa làm bằng phỉ thúy. Những người ngồi trong đình hoa đều là đàn bà con gái. Hầu hết đám phụ nữ này đang cầm kim thêu thêu túi tiền.

Bên trái có mấy gã đàn ông tàn tật đang phơi nắng trên xích đu.

Nhụy Bạch Y: “…………”

Đừng nói với nàng những người này đều là ăn mày đấy nhé.

Trong tưởng tượng của nàng, đám ăn mày bẩn thỉu giống nàng lúc trước chắc chắn đã bị nhốt trong ngục tối, hoặc bị Mộ Dung Nhuận chém chết rồi.

Mộ Dung Nhuận thấy Nhụy Bạch Y sững sờ thì sờ soạng eo nàng, nói: “Sao, thấy thương à? Hừ, ai bảo trước kia chúng chỉ là đám ăn mày, tắm rửa sạch sẽ thì vẫn là ăn mày thôi. Đã là ăn mày thì không xứng được hưởng vàng ròng, chỉ được phép ở trong tòa nhà phỉ thúy chật hẹp đơn sơ này.”

Người đàn ông nói xong câu này thì còn nói thêm như sợ nàng tức giận: “Úi chà, nhưng hôm nay bổn vương sẽ trả lại tự do cho chúng vì nàng nhé, được không? Ngoan nào, bổn vương thương yêu nàng lắm, nàng có muốn cứu chúng khỏi nước lửa, bổn vương cũng làm theo ý nàng.”

Chàng hôn một cái lên mặt Nhụy Bạch Y.

Khóe miệng Nhụy Bạch Y hơi giần giật, nàng tìm bóng dáng Lý Tiểu Lan và Đậu Đậu giữa đám người. Nhưng vì đám ăn mày này cũng đã gột rửa sạch sẽ như nàng nên nàng quét mắt một vòng vẫn chưa tìm ra họ.

Nàng đang định dò hỏi thì nghe thấy có người hô “Chị Tiểu Nhụy”.

Một cậu bé kháu khỉnh nõn nà cách đó không xa nhanh chân chạy về phía nàng.

Thằng bé vừa mới chạy đến trước mặt nàng, một người phụ nữ trẻ tuổi lập tức đuổi tới bế nó đi, “Đậu Đậu, con có ngốc không cơ chứ, chị Tiểu Nhụy của con đã, đã không còn nữa rồi. Chị gái xinh đẹp sạch sẽ này sao có thể là chị con được.”

Người phụ nữ trẻ giao Đậu Đậu vào tay một cậu trai ngớ ngẩn, vội quỳ xuống hành lễ với Mộ Dung Nhuận, giọng run rẩy: “Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương gia!”

Ngoài sự sợ hãi, giọng chị ta còn tràn ngập nỗi cảm kích.

Người phụ nữ trẻ này là Lý Tiểu Lan, Nhụy Bạch Y vẫn còn nhớ rõ.

Đám nam nữ già trẻ trong viện đều ùa tới quỳ xuống trước mặt họ, mấy kẻ tàn tật và mắt mù chạy không mau, đều được người khác đỡ tới.

Nhụy Bạch Y chỉ nhận ra một số ít trong ấy, còn những người khác thì nàng không biết, vậy là họ đều bị Mộ Dung Nhuận bắt tới đây từ chỗ khác.

Mộ Dung Nhuận liếc Nhụy Bạch Y một cái, xua xua tay, “Miễn lễ miễn lễ, đứng cả lên cho bổn vương.”

Chàng lại ôm eo Nhụy Bạch Y, nói với mọi người: “Nói với các ngươi đây, nhờ ơn Dương Tiểu Nhụy, bổn vương tạm tha cho các ngươi, trả lại tự do cho mọi người. Từ nay về sau, mặc kệ thánh ý thế nào, bổn vương cũng sẽ không bắt các ngươi về nữa. Sau này bổn vương sẽ không bắt bất cứ tên ăn mày nào trong thành Đồng Tiêu này!”

Đám ăn mày trợn tròn mắt.

[HẾT CHƯƠNG 55]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play