Đánh tới lúc này, Nhụy Bạch Y đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, thân thể này dễ điều khiển hơn những thân thể ở các thế giới trước. Nói cách khác, nó gần với phản ứng theo bản năng của nàng hơn.
Tuy rằng khi ra chiêu vẫn không có sự trợ giúp của tu vi, nhưng nàng có thể dễ dàng đánh được một số chiêu thức không cần linh lực, có lẽ chuyện này có liên quan đến căn nguyên của thế giới này.
Vào thời khắc thân thể bị nện xuống, Nhụy Bạch Y đập khuỷu tay thật mạnh vào vai Mộ Dung Nhuận, Mộ Dung Nhuận nhấc nàng lên, đập nàng xuống đất lần nữa.
“Phụt!” Nhụy Bạch Y phun máu ra, bóp chặt cổ Mộ Dung Nhuận, máu của nàng phun lên mặt Mộ Dung Nhuận.
Mộ Dung Nhuận nhếch môi, rút một cây trâm ra từ cổ tay, xọc vào cánh tay Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y không thể không buông cổ chàng ra, đá vào chỗ hiểm của chàng.
“Mẹ nó!” Mộ Dung Nhuận hít vào một hơi, che chỗ quan trọng nhất lại, nhanh chóng lùi mấy bước. Con nhóc bẩn thỉu đằng trước chàng tìm cơ hội nhảy lên đánh, nàng cầm một khúc gỗ trong tay, nện về phía chàng.
Hai bên càng đánh đấm kịch liệt hơn. Nhà tranh kêu “răng rắc” mấy cái, rốt cuộc không thể chống đỡ nổi nữa, có vẻ sắp sụp xuống đến nơi.
Lý Tiểu Lan thấy thế thì vội hô vài tiếng, đỡ đám người già nua ốm yếu chạy ra ngoài.
Lúc này, mấy chiếc màn thầu mất dạng kia đột nhiên lăn ra từ xó xỉnh nào không rõ, mắt Đậu Đậu sáng rỡ lên, nó chạy ra nhặt. Tào Khả Tuệ bỗng xông vào bế thằng bé ra ngoài.
Trong góc tường còn một bà lão mù chưa được ai đỡ, cô hầu của Tào Khả Tuệ lại không dám chạy vào, Lý Tiểu Lan và Nhị Trụ đằng trước thì không có thời gian để quan tâm. Nhụy Bạch Y thấy thế, bèn bổ một chưởng lên cái mặt bự của Mộ Dung Nhuận. Đúng lúc chàng lùi lại, nàng xoay người nhảy về nhà tranh, đá văng xà nhà sắp đập lên người bà lão.
Mộ Dung Nhuận không tấn công nữa, chàng đứng bên ngoài, chăm chú nhìn nàng.
Chàng chờ con nhóc bẩn thỉu đỡ cụ già ra rồi lại đánh tiếp.
Trời đã tối đen, hai người lại đấu đá, tình hình này coi bộ phải đánh từ đêm nay đến khi gà gáy sáng mai.
Tào Khả Tuệ nhìn họ một lát rồi không nhìn nữa, quát đám ăn mày: “Các ngươi vào lồng hết đi!”
“Huhuhu cha ơi!” Đậu Đậu trèo lên lồng đầu tiên, nước mắt lưng tròng nhìn một người đàn ông trẻ tuổi trong lồng. Chỉ có mình thằng bé là sốt sắng muốn bị nhốt trong lồng, mất đi sự tự do.
Lý Tiểu Lan run rẩy giật thằng bé lại.
Đám già nua ốm yếu cũng lùi ra rất xa, cho dù cái lồng kia có làm bằng vàng, thì cũng chẳng quý bằng tự do.
Cha của Đậu Đậu bị nhốt trong lồng hô to: “Mấy người chạy mau! Mau chạy đi! Bát vương gia đang đánh nhau bên kia, mấy cô gái này không có võ, không bắt được mấy người đâu! Mọi người chạy mau!”
Tào Khả Tuệ mỉm cười nói: “Chạy ư? Trốn được mồng 1, nào chạy nổi ngày Rằm, mau vào lồng đi thôi. Các người hẳn cũng biết tính nết của Bát vương gia rồi, các người dám phản kháng, thì chờ ngài ấy giải quyết xong đứa ăn mày kia, các người cũng đừng hòng sống sót.”
Đậu Đậu bị dọa đến độ không dám khóc nữa.
Cả đám ăn mày lập tức trèo lên xe lồng, ngoan ngoãn chui vào lồng. Đậu Đậu được gặp cha nó trong lồng y như ý nguyện của nó, thằng bé cười ha ha ha, mẹ nó thì lại khóc nhòe nhoẹt mặt.
“Ầm!” một tiếng, căn nhà tranh sụp hoàn toàn, một cơn mưa cỏ tranh lại đổ xối xả, còn có mấy khúc gỗ lẫn trong mưa cỏ tranh.
Tào Khả Tuệ và hầu gái của nàng ta lại ngồi lên ván xe, tiếp tục làm khán giả với đám ăn mày trong 5 chiếc lồng vàng.
Mỗi khi thấy hai người đánh đến đoạn gam go, Tào Khả Tuệ đều suy nghĩ mình có nên vỗ tay khen hay không.
Cư dân trong ngõ nhỏ này đều đóng chặt cửa chính cửa sổ, chẳng dám thắp đèn. Mấy sạp bán mỳ ngoài ngõ đã vội vã dọn sạp chạy về nhà từ lâu. Sai dịch tuần phố tự động tránh con phố và ngõ nhỏ này đi. Chỉ có màn đêm tối nay là tranh phần, trăng sáng vằng vặc, tưới ánh bạc xuống, để Mộ Dung Nhuận và Nhụy Bạch Y không phải đấu đá nhau trong bóng tối.
Một người mặc giáp vàng mở mắt ra, chuẩn bị bò dậy khỏi mặt đất, về Vương phủ gọi người tới. Một đống thịt bỗng ngã lên người anh ta, đè anh ta xuống.
“Tiểu thư, người đẩy em làm gì ạ?!” Cô hầu bị đẩy ngã lên tên lính mặc giáp vàng sợ hãi kêu lên.
Tào Khả Tuệ không đáp lại cô ta, liếc mắt nhìn kẻ mặc giáp vàng lại ngất xỉu vì bị cô hầu đè phải.
……
Nhụy Bạch Y cảm thấy đau đớn đến mức sắp không chịu đựng nổi. Người đàn ông đối diện tóc tai bờm xờm, mặt mũi thâm tím, trên mặt còn có dấu móng tay của nàng, bả vai cũng bị thương, nhưng trông chàng hẵng còn thòm thèm, dạt dào hứng thú lắm, ánh mắt chàng nhìn nàng cũng rất kỳ quái.
Mỗi chiêu của người đàn ông này tưởng như đều rất tàn nhẫn, nhưng chàng lại kìm sức, chưa hề đánh hết mình. Chàng đánh nhau với nàng mà như đang chơi một trò tiêu khiển.
Ống tay áo bên trái của Nhụy Bạch Y đã bị Mộ Dung Nhuận xé rách hết, phần áo chỗ eo bị thủng mấy lỗ, đầu gối cũng máu me be bét. Nàng tung ra cú đấm cuối cùng, khi bị Mộ Dung Nhuận bắt lấy bả vai, nàng thực sự không còn sức lực phản kháng, bị chàng nắm vai quăng ra ngoài.
Nàng nện lên tường, trượt xuống như bùn đen. Mộ Dung Nhuận sải bước chạy tới, giữ eo nàng lại, đẩy cơ thể đang tuột xuống của nàng về lại tường.
Người đàn ông đẩy nàng lên xong thì không ra tay nữa, chàng ngơ ngẩn nhìn nàng chằm chằm, tựa như đang ngắm một vật báu trân quý gì vậy.
Nhân lúc chàng đang thẫn thờ, Nhụy Bạch Y cắn lên vai chàng.
Nàng vẫn chưa cảm nhận được cảm xúc trong ánh mắt của Mộ Dung Nhuận, chỉ cảm thấy sát ý của chàng, vả lại bị chàng đánh đến nước này, nên nàng cắn rất bạo.
Mộ Dung Nhuận lại không phản ứng, cứ để nàng cắn chàng, còn cười thành tiếng.
Nhụy Bạch Y buông chàng ra, lại cắn thêm miếng nữa.
Khi hai cánh môi lạnh lẽo ngậm lấy mỏm tai nàng, người đàn ông nói: “Chúc mừng nàng đã trở thành Vương phi của bổn vương.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Mộ Dung Nhuận buông mỏm tai nàng ra, lại chạm lên vành tai nàng, cắn một cái rất nhẹ, “Nhóc con thú vị ạ.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng chớp chớp mắt, buông bả vai Mộ Dung Nhuận ra, bởi vì cắn một lúc lâu, nên khi nhả ra còn kéo theo mấy sợi tơ nước miếng, trông đến là kinh, hàm răng nàng còn dính máu.
Nàng đã cắn rách vai chàng.
Vết cắn này rất mạnh bạo.
Mộ Dung Nhuận thì không hề để ý, thấy nàng lại sắp trượt xuống, chàng giữ eo nàng nhấc nàng lên.
Lúc đánh nhau nàng không cảm thấy gì, nhưng đánh nhau xong thì các giác quan lập tức trở nên rất rõ ràng, dường như ngũ tạng lục phủ của nàng đều đang đau đớn. Tơ máu lại tràn ra khỏi khóe môi Nhụy Bạch Y, đôi mày giấu dưới mái tóc bẩn thỉu lòa xòa nhíu lại.
Mộ Dung Nhuận lau tơ máu bên khóe môi nàng đi, ngắm nghía nàng từ trên xuống dưới, hỏi nàng: “Tên là gì? Hử?”
Nhụy Bạch Y nói: “Dương Tiểu Nhụy.”
Nàng nói ra tên của nàng ở thế giới này.
Mộ Dung Nhuận vén phần tóc lòa xòa của nàng ra, “Chữ Nhụy nào?”
“Nhụy trong nhụy hoa.” Nhụy Bạch Y nói.
“Ừ, tên hay.” Mộ Dung Nhuận cười.
Mộ Dung Nhuận lại hỏi: “Đã cập kê chưa?”
Lần này Nhụy Bạch Y không để ý tới chàng nữa, nói chính xác hơn, thì là nàng không có sức để nói nữa.
Mộ Dung Nhuận bóp chặt cằm nàng, lực tay không nhẹ, “Bổn vương đang hỏi nàng, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Nhụy Bạch Y lườm chàng, trả lời: “Mười sáu.”
Bấy giờ người đàn ông mới buông cằm nàng ra, lại nở nụ cười, “Ừ, cập kê là tốt rồi, người nàng bé xíu thế này, bổn vương còn tưởng nàng mới mười ba mười bốn đấy.”
Rõ ràng hai người đều bị thương, nhưng Mộ Dung Nhuận lại có vẻ muốn tán gẫu tiếp với nàng. Chàng nhéo nhéo mặt nàng, lại hỏi: “Tới từ đâu đấy?”
Cái này thì rồng thần nhỏ chưa nói với nàng, Nhụy Bạch Y liền trả lời: “Quên rồi.”
Mộ Dung Nhuận cười: “Từng mất trí nhớ à?”
Nhụy Bạch Y lườm chàng: “Ừ.”
Mộ Dung Nhuận lại nhéo mặt nàng, “Thú vị đấy.”
“Vậy nàng……”
“Ngài còn hỏi nữa là tôi sẽ chết đấy.” Khuôn mặt bẩn thỉu của Nhụy Bạch Y lạnh như băng, giọng nàng rít ra từ kẽ răng.
Mộ Dung Nhuận ngây người mấy giây rồi đột nhiên cười ha hả, cười đến mức bàn tay to đang giữ eo nàng lỏng ra, Nhụy Bạch Y lập tức mất trọng tâm, suýt thì ngã xuống. Mộ Dung Nhuận vội vàng túm lấy nàng, luồn tay vào khoeo chân nàng bế nàng lên.
Khu vực mà họ đánh đến hình như là một con ngõ khác, Mộ Dung Nhuận bế nàng đi một lát, mới quay về được căn nhà tranh ban đầu.
Chẳng qua căn nhà tranh kia đã trở thành một đống đổ nát, còn đám ăn mày cũng trở thành cá chậu chim lồng y như nàng.
Ngay khi Nhụy Bạch Y cho rằng Mộ Dung Nhuận cũng sẽ nhét nàng vào lồng, Mộ Dung Nhuận bế nàng nhảy khỏi mặt đất, bay vọt lên mình con ngựa đỏ quý giá cổ đeo vàng thỏi của chàng.
Mộ Dung Nhuận ôm nàng trước người mình, về cơ bản là ngồi trong tư thế ôm cả cơ thể bẩn thỉu của nàng phía trước. Người đàn ông đá bàn chân to vào bụng ngựa, con ngựa vẫy vẫy đuôi, nâng vó.
“Tào Khả Tuệ, hộ vệ của bổn vương ngã cả rồi. Trọng trách đưa đám ăn mày về Vương phủ, bổn vương chỉ có thể giao cho cô, cô đừng làm bổn vương thất vọng nhé.”
Mộ Dung Nhuận cười cười với Tào Khả Tuệ ngồi trên ván xe lồng đối diện, ôm con nhóc bẩn thỉu trong lòng, nhanh chóng chạy mất dạng, chỉ còn thấy được cái đuôi ngựa tung bay.
Tào Khả Tuệ: “……”
Hầu gái của nàng ta gần như bật khóc, “Tiểu thư, sao Bát vương gia lại có thể như vậy chứ?!”
Tào Khả Tuệ nói: “Nếu hắn ta không như vậy thì còn là Bát vương gia sao.”
Cha của Đậu Đậu bị nhốt trong lồng thấy thế, bèn nói với Lý Tiểu Lan – mẹ của Đậu Đậu: “Kìa mẹ nó ơi, bây giờ chúng ta không trốn thì còn chờ đến bao giờ?!”
Lý Tiểu Lan: “Đúng rồi!”
Đám ăn mày trong 5 chiếc lồng vàng bắt đầu đập khóa trên lồng, một tên ăn mày có sẹo trên mặt quát Tào Khả Tuệ: “Cô ả kia, ta khuyên cô mau chạy đi, kẻo chờ chúng ta phá được cái lồng này, cô sẽ không được yên đâu!”
Cô hầu của Tào Khả Tuệ sợ tới mức run rẩy, túm tay áo Tào Khả Tuệ, “Tiểu, tiểu thư……”
Tào Khả Tuệ cười khẩy: “Ồ, giỏi giang gớm nhỉ, phá mau đi! Cái lồng này làm bằng vàng, khóa cũng bằng vàng, các người có biết Bát vương gia yêu tiền như mạng không? Đập hỏng vàng của ngài ấy, ta xem thử đêm nay các người còn mạng mà chạy khỏi thành Đồng Tiêu không!”
Đám ăn mày lập tức dừng động tác phá lồng, im thin thít ngồi về chỗ, chỉ có gã ăn mày mặt thẹo kia gan dạ sáng suốt hơn người, “Các ngươi sợ cái gì! Sợ cái gì?! Bát vương gia đã đi rồi! Bây giờ chỉ có hai ả đàn bà này ở đây, các ngươi còn sợ gì nữa, còn không ra tay thì chúng ta không thoát nổi đâu!”
Đám ăn mày nhìn nhau, lại bắt đầu phá cửa.
Tào Khả Tuệ lại cười khẩy: “Bát vương gia có ở đây hay không thì liên quan gì? Toàn bộ thành Đồng Tiêu này đều là thiên hạ của Bát vương gia. Các người không để ý đến đứa ăn mày ban nãy sao, nó lợi hại như thế, nhưng chẳng phải vẫn phải đưa tay chịu trói trước Bát vương gia sao? Chỉ bằng đám già nua bệnh tật các ngươi mà có thể đấu lại Bát vương gia ư? Hơn nữa, nếu như các ngươi chạy thoát, vậy thì đứa ăn mày kia sẽ phải mất mạng!”
Đám ăn mày lập tức dừng động tác, lại ngồi xổm về chỗ cũ.
Tào Khả Tuệ hô “Chát” một tiếng, thúc ngựa kéo họ đi.
Gã ăn mày mặt thẹo đã ngất xỉu vì tức.
——
Nhụy Bạch Y trông có vẻ như được Mộ Dung Nhuận ôm, nhưng nói cho chính xác thì bản thân nàng cũng chẳng còn sức lực gì. Nàng nằm liệt trên người Mộ Dung Nhuận, không hề phản kháng chút nào.
Sợi xích vàng người đàn ông đang đeo cộm đau cổ nàng quá, Nhụy Bạch Y vươn tay cởi nó ra.
Mộ Dung Nhuận cúi đầu nhìn nàng một lát, cười thành tiếng. Chàng rút roi thúc ngựa, con ngựa càng chạy nhanh như điên.
Chẳng mấy, họ đã chạy qua một hàng tượng sư tử hoành tráng làm bằng vàng ròng, cuối cùng dừng lại trước cổng lớn bằng vàng.
“Hoan nghênh đến phủ của bổn vương!” Mộ Dung Nhuận chỉ cổng nhà mình cho cô nhóc bẩn thỉu trong lòng chàng, rất lịch sự ra dáng chủ nhà.
Cô nhóc bẩn thỉu thì lại chẳng nghe hay thấy được những gì chàng nói, bởi vì nàng đã hôn mê bất tỉnh vì đau.
“Vương gia, vết thương của cô ăn mày…… cô gái này rất nghiêm trọng, chưa chắc đã tỉnh lại được chỉ trong chốc lát.” Đại phu nói.
Quả bóng vàng Mộ Dung Nhuận đang cầm đập vào người lão, “Bổn vương nuôi ngươi có tích sự gì?! Đến một người mà ngươi cũng không cứu nổi!”
Đại phu quỳ xuống đất, “Vương gia, nô tài cứu sống được mà, cứu sống được mà! Ý của nô tài là cô ta không thể tỉnh lại ngay chỉ trong một chốc thôi ạ!”
Mộ Dung Nhuận hừ một tiếng, “Còn không mau chữa trị tiếp đi!”
“Dạ dạ!” Đại phu đứng dậy, vẻ mặt vô cùng tức giận, “Ôi, không biết tên khốn kiếp nào đã đánh cô bé đáng thương đây ra nông nỗi này, tàn nhẫn quá, bạo lực quá! Đúng là khốn nạn!”
Mộ Dung Nhuận: “Bổn vương đánh đấy.”
Đại phu lại quỳ sụp xuống.
Khốn khổ khốn sở đến nửa đêm mà Nhụy Bạch Y vẫn chưa tỉnh lại, Mộ Dung Nhuận đã đập nát hết bình hoa và lư hương trong phòng.
Những thứ kia đều là của báu chàng mua về từ khắp nơi, toàn là những món vô cùng giá trị, cô nhóc bẩn thỉu còn không tỉnh lại thì chàng sẽ đau lòng không thở nổi mất.
Trong phòng không còn đồ gì đập được nữa, chàng đấm lên chiếc bình phong tạc bằng ngọc thạch, đập bình phong thành từng miếng lả tả, dường như chàng định đánh thức cô nhóc bẩn thỉu kia bằng tiếng động chói tai này.
Thấy chàng hết đồ để đập rồi, quản gia vội vàng kêu người khiêng một đống vàng nguyên bảo của chàng tới.
Mộ Dung Nhuận tức đến mức nổi cả gân xanh, ném từng thỏi vàng nguyên bảo đi y như đang xả cơn giận.
Chàng khỏe không gì sánh kịp, tuy rằng Bát vương phủ còn to hơn cả hoàng cung, nhưng mấy khay vàng nguyên bảo kia bị chàng quăng tuốt ra ngoài, quăng ra tận ngoài Vương phủ. Vàng thỏi lăn rải rác khắp nơi, nhưng không có bá tánh nào dám chạy tới nhặt.
Lúc Nhụy Bạch Y tỉnh lại, nàng thấy một người đàn ông tóc tai rũ rượi đang nổi điên, vừa ném vàng nguyên bảo vừa quát tháo: “Nếu nàng còn không tỉnh lại, bổn vương sẽ giết chết nàng!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng mà không tỉnh lại nữa, thì chàng giết cái gì, giết ma à.
“Vương gia, cô ta, cô ta tỉnh rồi!” Đại phu lạc cả giọng đi vì kích động.
Người đàn ông đang quăng vàng nguyên bảo khựng lại, chàng dừng động tác ném, ngơ ngẩn xoay người lại.
Nhụy Bạch Y nhìn chàng.
Mộ Dung Nhuận vọt tới trước mặt nàng: “Dương Tiểu Nhụy!”
Chàng cầm tay nàng, “Rốt cuộc nàng cũng tỉnh rồi, nàng mà không tỉnh thì bổn vương phải xuống địa ngục chung với nàng mất!”
Nhụy Bạch Y: “……”
“Tôi mà chết thì chỉ lên thiên đường thôi.” Nhụy Bạch Y nói.
Mộ Dung Nhuận cười nàng: “Nàng nằm mơ đi, nàng chỉ là một kẻ ăn mày, bẩn thỉu thế này, thần tiên nào lại muốn nàng? Ghét nàng còn không kịp ấy chứ.”
Nhụy Bạch Y: Chàng chính là thần tiên ấy đấy, còn theo đuổi thiếp tận 800 năm.
“Vương gia, thuốc của Dương cô nương sắc xong rồi ạ.” Một thị nữ bưng chiếc khay màu vàng kim vào, trên khay là chén bằng phỉ thúy, với một cái thìa cũng bằng phỉ thúy, đang bốc khói nghi ngút.
“Ừ, để xuống đi, bổn vương tự đút cho nàng ấy.” Mặt Mộ Dung Nhuận chợt biến sắc, có vẻ rất là vui sướng, mới nãy còn là bão tố, nay đã phơi phới như gió Xuân.
Thị nữ để thuốc xuống xong thì lui xuống, đại phu cũng lui ra, chỉ còn Mộ Dung Nhuận và Nhụy Bạch Y ở trong phòng.
Nhụy Bạch Y được Mộ Dung Nhuận nâng dậy tựa vào đầu giường. Mộ Dung Nhuận múc một thìa thuốc đưa đến miệng nàng.
Nhụy Bạch Y cũng không từ chối, há miệng uống thuốc, nước thuốc trôi xuống họng, nàng phát hiện thuốc này có vị ngọt.
Mộ Dung Nhuận muốn thấy phản ứng này của nàng, chàng nhếch mi cười nói: “Sao? Có phải nàng chưa từng được uống loại thuốc nào ngọt thế này trong đời không?”
Nhụy Bạch Y bơ chàng đi, người đàn ông lại nói: “À, nàng là ăn mày mà, có lẽ còn chưa bao giờ uống thuốc nhỉ? Cũng phải, ăn mày thì làm sao mua nổi thuốc.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Mộ Dung Nhuận lấy khăn lau nước thuốc dây ra môi nàng, nói: “Biết tại sao thứ thuốc này lại ngọt không? Bởi vì bổn vương không thích đắng, nên đã bỏ một số tiền lớn để phái người nghiên cứu tạo ra loại thuốc còn ngọt hơn cả kẹo đấy.”
Mộ Dung Nhuận đút cho nàng một ngụm thuốc, lại nói: “À, có lẽ nàng còn chưa ăn kẹo bao giờ nhỉ? Cũng phải, ăn mày thì làm sao được ăn mấy thứ như kẹo chớ, không được! Bây giờ bổn vương phải cho nàng nếm thử vị kẹo!”
Chàng buông bát phỉ thúy và thìa phỉ thúy xuống, vọt tới trước cái tủ quần áo làm bằng vàng ròng, lục lọi hồi lâu. Chàng lục ra một túi kẹo trái cây, lại quay về mép giường, nghiêm túc bóc vỏ một viên kẹo.
Nhụy Bạch Y lẳng lặng nhìn chàng, nàng tưởng chàng bóc kẹo xong thì sẽ đút cho mình, ai ngờ chàng lại tự ăn.
Chàng tự ăn cũng chẳng sao cả, Nhụy Bạch Y vốn dĩ đã không có hứng thú với món kẹo này, bây giờ nàng cũng chẳng có tâm trạng ăn kẹo. Nhưng sau khi ăn kẹo, người đàn ông này lại nhìn chằm chằm vào môi nàng.
Chàng nhìn một lát, lại ghé tới gần, Nhụy Bạch Y giơ tay chặn chàng lại.
“Buông ra!” Mộ Dung Nhuận đột nhiên nổi sùng.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng phát hiện Ngụy Nhuận ở thế giới này không chỉ có thẩm mỹ thấy gớm, mà logic trong hành động và lời nói của chàng cũng chẳng…… bình thường là bao. So ra thì, chàng còn không bình thường như Hoàng Phủ Nhuận. Chàng cứ y như một kẻ điên, còn khùng điên hơn Hoàng Phủ Nhuận nhiều.
Mộ Dung Nhuận cầm lấy cái tay đang chống bả vai chàng của nàng, bỏ nó ra, tiếp tục đưa mặt mình đến gần môi nàng, đẩy viên kẹo trong miệng mình vào miệng nàng.
Nhụy Bạch Y ngậm chặt miệng lại, không hề muốn ăn nước miếng của chàng. Môi nàng bị cắn một cái, nàng hé miệng ra theo bản năng, viên kẹo bị lùa vào.
Nàng nhăn mặt định nhổ ra, Mộ Dung Nhuận lườm nàng: “Nàng cứ thử phun ra xem? Nàng mà dám phun, bổn vương lập tức chặt nàng ra thành từng mảnh!”
“Phụt!” Nhụy Bạch Y phun viên kẹo lên mặt chàng.
[HẾT CHƯƠNG 51]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT