Vốn là cùng German đi đến gặp nguyên thủ, cho tới tận sáng sớm mỗi người
mới đi một ngả trở về nhà. Về đến biệt thự của hắn, sau khi tắm rửa xong xuôi, vốn định leo lên giường nghỉ ngơi một hồi, nào ngờ vừa mới đặt
lưng nằm xuống, cửa phòng lập tức bị người hầu gõ vang, âm thanh từ
ngoài cửa truyền vào, nồng đậm một tia gấp gáp và hoảng hốt...
Lúc này Miller mới biết sự tình rằng Lạc Ngâm Tích mất tích, người hầu cũng không biết rốt cuộc cô biến mất như thế nào, chỉ biết vào thời điểm bọn họ mở cửa mang cho cô điểm tâm sáng, gõ mãi vẫn không thấy người bên
trong lên tiếng đáp, có chút lo lắng mở cửa xông vào thì mới phát hiện
ra là người mất tăm.
Bố trí người giúp việc trong nhà thử tìm
xung quanh nhưng kết quả vẫn không có tiến triển gì, lúc này hắn mới sốt sắng đi tìm German....
"Cái gì? Không thấy chị tôi?"
Vừa
nghe một câu thông báo dồn dập của Miller lúc bước chân vào cửa, trái
tim cô như cứng lại, động tác ho khan ôm ngực cũng dừng lại nốt, cô đẩy
vòng tay German ra khỏi người mình, sải chân đi về phía Miller...
"Chị ấy đi đâu? Lẽ nào bị kẻ thù anh bắt đi? Liệu chị ấy có gặp nguy hiểm hay không?"
Bắt lấy cánh tay Miller, trong lòng Lạc Khuynh Thành sốt ruột, phần lớn là
lo lắng gấp gáp truy hỏi, nhưng đến cả Miller cũng không rõ tình huống
phát sinh thế nào, chỉ có thể khẳng định một điều...
"Là tự cô ấy chạy trốn."
Bởi vì có một tên lính gác cửa đêm khuya đến thay ca, trong lúc vô tình bắt gặp hình dáng của cô đang lén lút một mình dọc theo ngã tư đường chạy
ra khỏi biệt thự hắn, vì lính gác chưa bao giờ biết mặt cô, lại bởi vì
hướng chạy của cô cách xa bọn hắn, bởi vậy nên mới coi cô là kẻ qua
đường không đáng bận tâm, thế là tạo cơ hội cho cô chạy trốn thành công.
Về sự việc này là Miller đã khéo léo tra hỏi cẩn thận mới biết được, đám
lính gác cũng bị hắn giáo huấn te tua một trận, đúng là không có tư cách để làm việc dưới trướng của hắn!
"Về phần có nguy hiểm hay
không, tôi cũng không thể cam đoan, cô ấy bỏ trốn lúc nữa đêm, đường xá
lúc đó rất vắng người, một thân con gái bé nhỏ lang thang ngoài đường
rất dễ bị ăn hiếp."
Miller thành thật nói toàn bộ khả năng mà
mình có thể nghĩ đến, hắn hoàn toàn không quan tâm đến Lạc Khuynh Thành
sẽ nghĩ gì khi nghe được những lời đó, cho nên, ngay khi câu nói của hắn vừa dứt, đáy lòng cô, lập tức chạnh đi.
Đúng thế, ở tại địa bàn
của Hobart, Ngâm Tích bị ngược đãi không ít lần, cơ thể rất suy nhược,
còn bị thương, đã thế nửa đêm còn lang thang ngoài đường, liệu chị ấy có thể chạy đi đâu?
Sao chị ấy lại ngốc đến như thế?
Tuy bị người ta bắt nhốt, nhưng so với chạy trốn thì vẫn đảm bảo được tính mạng cho chị ấy!
Bởi vì quá xúc động nên từ đầu đến cuối Lạc Khuynh Thành không ý thức được
bản thân mình vẫn đang nắm chặt cánh tay Miller không buông, đối với
động tác này của cô, vừa có phần thân mật, nhưng phần lớn là một loại
bất lực cần điểm tựa...
Quét mắt nhìn German, Miller bắt gặp ánh
mắt sắc bén tựa chim ưng của ai đó đang nhìn chằm chằm vào cánh tay
mình, đáy mắt hắn không khỏi hiện lên ý cười, trong lòng cố nén cảm giác muốn trêu chọc đối phương, hắn nhẹ nhàng gỡ bỏ cánh tay mình ra khỏi
cái nắm của Lạc Khuynh Thành.
Trầm bộ bước về phía German, Miller bày ra vẻ hối lỗi nhìn anh : "Lôi, là sơ sót của tôi, cậu tin tưởng
giao người cho tôi quản lý, cuối cùng là tôi lại để cho cô ấy chạy trốn, là tôi không nên!"
Thật không biết là nên nói cô gái đó ngốc hay là nói cô ấy can đảm. Tệ gì hắn cũng là một sĩ quan có hệ thống canh
phòng vô cùng sâm nghiêm, hơn nữa về đêm, độ cảnh giác của lính canh
được tăng cường gấp hai lần so với ban ngày, nếu như cô dễ dàng thoát
khỏi biệt thự của hắn, để bị phát hiện thử xem, không bắn mấy lỗ trên
người cô mới lạ!
Không trách móc, cũng không tức giận, German chỉ nhẹ nhíu mi, lạnh nhạt hỏi : "Phái người đi tìm chưa?"
"Trước khi đến đây tôi đã phái người đi tìm kiếm khắp nơi, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì."
Đương nhiên là không có tin tức gì, nếu không, hắn cũng chẳng nhục mặt đi đến biệt thự German, mà có tiêu hao bao nhiêu nhân lực để tìm ra tung tích
Lạc Ngâm Tích cũng vô ích, bởi vì cô đã được một người đàn ông có địa vị hết sức đặc thù cứu giúp, mà người đàn ông bí ẩn này, đến cả Miller và
German cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ đến . . .
Ở biệt thự German, Lạc Khuynh Thành lo lắng đến đứng ngồi không yên, mà Lạc Ngâm Tích, lại hồn nhiên không biết.
Trước cửa quán rượu, người người qua lại vui vẻ nườm nượp, duy nhất chỉ có
một vị thiếu niên mặc quân trang, mặt mũi quay trước quay sau như đang
tìm kiếm thứ gì, coi bộ rất quan trọng với hắn, vì trên mặt hắn che giấu không được vẻ lo âu, bước chân có chút vội vàng đi qua đi lại, phải nói cảm giác của hắn bây giờ là bối rối và hoảng sợ...
Vị thiếu niên này mặc dù mặc quân trang, nhưng xét về hình thức màu sắc và quân hàm
trên quân phục, người ngoài có đủ kiến thức để nhận ra, hắn không phải
là sĩ quan của nước Đức, nhìn tướng mạo của hắn, có thể dễ dàng đoán ra
được, hắn là người châu Á, hắn được biết với cái tên gọi là, phụ tá sĩ
quan.
Mặt mày nhíu chặt không khi nào buông lỏng, hắn than ngắn
thở dài thầm mắng bản thân sao có thể vô ý mất dấu của thiếu soái được
chứ?!
"Phụ tá, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Một vị tiểu binh cải trang thành thường dân tiến lên, nơm nớp lo sợ hỏi, hắn là vệ
binh trực trước cửa phòng thiếu soái tối qua, bởi vì sâu ngủ nó bám
không buông, nên tựa vào tường một lát đã nhắm nghiền hai mắt, lúc hắn
tỉnh lại thì trời đã sáng, mà cái vị mà hắn thề sống thiếu chết cũng
phải bảo vệ an toàn ấy, đã sớm mất tích...
Đây không phải là
Trung Quốc, thân phận thiếu soái lại vô cùng đặc biệt, phải nói là có
chút nguy hiểm nếu bị lộ ra ngoài, ấy vậy mà bây giờ lại không thấy
thiếu soái đâu, nếu như có chuyện gì không may xảy ra, cho dù hắn có
mười cái mạng cũng không bù đắp nổi!
"Phải làm sao?Cậu còn không
biết xấu hổ, còn hỏi bây giờ phải làm sao? Bảo cậu đi canh chừng thiếu
soái, cậu làm cái quái gì thế hả..."
"Thiếu, thiếu soái!..."
"Thiếu soái cái gì!? Để tôi đánh chết tên oắt con nhà cậu! Thiếu soái mất
tích! Nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì sơ suất, xem tôi có lấy..."
"Không phải a, phụ tá đại nhân... là thiếu soái, thiếu soái trở lại rồi! Ngài ấy thật sự trở về rồi! Anh xem, anh xem!"
Bắt lấy bả vai tên phụ tá, tên tiểu binh hoàn toàn không xem tức giận của
đối phương ra gì, thái độ rõ ràng là rất kích động, lại có phần vui
mừng, ngay khi tầm mắt nhận dạng được gương mặt quen thuộc của thiếu
soái, trái tim hắn, mới bắt đầu thả lỏng ra. . .
Hô, ông trời phù hộ, cuối cùng thiếu soái cũng đã trở về, cuối cùng cái mạng nhỏ của hắn cũng được bảo toàn!
"Thiếu soái!"
Trong lòng mừng như điên, hắn chạy nhanh đến đó tiếp đón.
"Thiếu soái tốt của tôi ơi, cho dù có say mê cũng có chừng có mực chứ? Đây là
nước Đức, không phải địa bàn của ngài, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, ngài
bảo tôi biết phải làm sao.."
"Được rồi, mới sáng sớm nói toàn mấy chuyện vô nghĩa, cậu không thấy thối mồm sao?!"
Người gọi là thiếu soái kia hơi nhíu mày, rõ ràng là anh không thích cái kiểu dạy bảo này nọ của tên phụ tá, bèn cười nhạo châm chọc một tiếng, có
điều, giọng điệu đều tỏ ra vô cùng thân thiết, nghe ra thì có thể nói,
quan hệ giữa hai người họ rất tốt...
"Có thối cũng phải nói! Ngài đi đâu cũng không nói một tiếng, để lại đám người hầu chúng tôi phải
sốt ruột lo lắng, tìm khắp nơi vẫn không thấy người, làm người ta sợ
muốn chết, suýt nữa là đi báo đại sứ quán tìm ngài! Tổ tông của tôi ơi,
về sau ngài có muốn chạy ra ngoài chơi bời thì tệ gì cũng báo cho tôi
một tiếng, để tôi còn biết gọi thêm vài người đi theo bảo vệ ngài, được
chứ?"
Tuy biết khả năng tự vệ của thiếu soái không tồi, nhưng dù
gì cũng là người ngoại quốc đến, cho dù có bản lĩnh thì cũng chỉ có một
người mà thôi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, dưới cái chốn xa lạ này, có
năng lực chống đỡ đi chăng nữa cũng không dễ dàng!
"Câm miệng! Lải nhải nữa tôi ném cậu xuống hồ bây giờ! Hay là rước cậu về Lăng Châu đi!"
Nhiều lời đến màng tai cũng sắp bị thủng, không thể không khiến vị thiếu soái nào đó khó chịu mà không khách khí trầm giọng đe dọa. . .
Thiếu soái có tên là Lệ Thiếu Đình.
Họ này, ở Trung Quốc hầu như không người không biết, Lệ gia là gia tộc bao đời làm quân nhân nổi tiếng nhất vùng Lăng Châu - Giang Nam, đại nghiệp của tổ tiên từng được vinh danh không biết bao nhiêu anh hùng, tiếng
tăm vang muôn thuở đến nay, người trụ cột của gia tộc luôn là những tinh anh hùng hậu, đến thế hệ của cha Lệ Thiếu Đình, gia tộc đã sớm trở
thành một gia tộc quân nhân xưng bá khắp toàn bộ phương Nam. . .
Mà Lệ Thiếu Đình, là thiếu công tử của Lệ gia, cũng là con trai duy nhất
mà Lệ đại soái coi trọng nhất, mặc dù bình thường làm việc đều rất thích khoa trương, chủ yếu là làm chuyện xấu, nhưng lại là một vị quân nhân
tài năng hiếm có, tốt nghiệp trước tuổi 16, tinh thông hai thứ tiếng Anh Đức, khi làm việc nghiêm túc, quyết đoán khôn khéo, lúc còn trẻ đã được bổ nhiệm vào vị trí tổng tư lệnh mặt trận thứ ba ở phủ đại soái, kiêm
cả chức tổng quản lý hành dinh tham nghị ở Phương Nam, tuổi đời còn trẻ
đã trở thành một quân nhân với thành tích đỏ rực, là một quân nhân có
tiền đồ và anh tuấn nhất Lệ gia!
Mà trên hết, Lệ Thiếu Đình đã ở
độ tuổi chính trực phong lưu, anh tuấn lỗi lạc, danh tiếng sớm đã lưu
truyền xa bên ngoài, thế nhưng hễ nhắc đến chuyện phụ nữ là y như rằng
anh lại bắt đầu xua tay như xua vịt, ...
Nhiệm vụ đến Đức lần này của Lệ Thiếu Đình chính là viết bài khảo sát tình hình quân đội ở nước
Đức, thật ra mục đích thật sự đằng sau nó là vì chính phủ Phương Nam
muốn mua vũ khí nặng, mà trạm cung cấp đầu tiên chính là nước Đức.
Tuy là quân nhân, nhưng Lệ Thiếu Đình không phải là kiểu người nghiêm cẩn
hay khắc khe với bản thân, có lẽ vì tuổi còn trẻ, hơn nữa từ nhỏ đã quen với cuộc sống đầy đủ cho nên tính cách của anh cũng cực kỳ tùy tiện,
phóng khoáng, thỉnh thoảng lại có phần kiêu căng, phong lưu, không thích tuân theo những nguyên tắc chuẩn mực để ra, hoặc không thích phải trở
thành một tiểu thiếu gia luôn nghe lời người khác, giống như chuyện xảy
ra nửa đêm hôm qua, nằm trên chiếc giường mềm mại trong quán rượu, cảm
giác được bầu không khí đậm chất phương Tây ở đây khiến anh có chút
không kiềm chế được muốn chạy ra ngoài phiêu lưu, quân tử nói là làm,
anh thản nhiên mở cửa phòng, ném cho tên tiểu binh đang gáy khò ngủ gật
một nụ cười châm chọc, sau đó cao ngạo rời đi.
Lệ Thiếu Đình tính toán chỉ đi dạo một vòng cho khuây khỏa, chủ yếu là ngắm nhìn cảnh sắc
Berlin về đêm, thì đột nhiên bắt gặp ở một góc ven đường, có một cô gái
nhỏ bé, bước chân yếu ớt lảo đảo đi ra,....
Lúc ấy, anh còn tưởng là trộm cướp hay đại loại gì đó không tốt, anh nhấc chân đi qua đó thì
bỗng nhiên cô ngã nhào xuống, nằm úp sấp trên mặt đất.
Đầu óc trở nên trống rỗng, cả người đau nhói khôn cùng, đối phương gắng gượng bò
trên mặt đất, nắm chặt ống quần Lệ Thiếu Đình, ơi run rẩy nói: "Cứu, cứu tôi, cầu xin anh, cứu tôi..."
Ống quần bị bàn tay nhỏ bé chạm
vào, loại cảm giác được người khác dựa dẫm này đúng là khiến một kẻ sống trên đời chưa bao giờ nếm qua phải rung động, bên tai truyền đến một
loại cầu cứu dễ nghe, đáng thương tựa con mèo nhỏ gặp lạnh giữa trời
đông, trái tim anh, giống như có sợi lông tơ mềm mại chạm vào, khiến nó
trở nên ngứa ngáy lạ thường?
Anh nheo đôi mắt, cong lưng cúi
người, tay chậm rãi vươn ra nhẹ nắm chiếc cằm đối phương nâng lên, ngay
khi quan sát được nhân diện đối phương, trái tim anh, lập tức đập lệch
nhịp!
Gương, gương mặt này...
Đây không phải là cô gái
xinh đẹp nhỏ nhắn mà trên đường thắng trận trở về, anh tình cờ bắt gặp
được cô ngồi dưới tán cây mai trong khi anh cưỡi ngựa đi ngang qua đó
sao?
Lúc ấy, đáy lòng anh xuất hiện một thứ cảm xúc khác
thường, nhưng vì lý do cha anh thúc giục anh về nhà nên anh mới nóng
lòng phụng mệnh, không thể ở lại khoảng khắc đó thêm vài phút, vì quá
mức vội vàng, đến cả thông tin cơ bản nhất về cô gái đó, anh hoàn toàn
không có cơ hội được biết, chính vì vậy, anh luôn canh cánh trong lòng
hình ảnh người con gái dịu dàng dưới ánh nắng mai đó, đồng thời cũng vô
cùng hối hận vì không thể hỏi được danh tính của cô.
Chỉ một cái
nhìn thoáng qua đó, lại đủ khiến Lệ Thiếu Đình khắc ghi hình ảnh người
con gái đó vào lòng, trong tim anh, trong những năm tháng đầy hoài bão
của tuổi trẻ, đều chỉ chứa mỗi hình ảnh mờ nhạt và thoáng qua về cô, sau lần đó, gương mặt đó, khiến anh nhớ nhung khôn siết, dù anh có dùng hết nguồn lực để lục tung cả tòa Lăng Châu, thậm chí còn tự mình đến vườn
mai theo dõi, nhưng mỗi lần đến là mỗi lần mang theo niềm thất vọng về
nhà, cô gái đó, cô gái khiến cho trái tim anh đập liên hồi ấy, giống như cánh hoa bồ công anh, vội vàng lướt qua anh sau đó nhờ gió mang cô biến mất khỏi tầm mắt anh, biến mất khỏi thế giới của anh, cho đến hôm nay!
Thật không ngờ, có tìm nát cả một Giang Nam rộng lớn, cũng không thấy tung
tích một người con gái, thế nhưng ở tại nước Đức này, mà không phải đất
nước nào khác, tựa như một thước phim tình cảm lãng mạn trên truyền
hình, lại để anh gặp được cô?
Say đắm hồng nhan là gì, để một
người kiêu căng như anh phải mừng rỡ như điên, để một Lệ Thiếu Đình trải qua hai mươi tám năm trên đời lang thang tìm kiếm chỉ duy nhất một bóng hình người con gái...
Anh đúng là đáng chết! Nếu như biết sớm cô là người bị thương đó, anh đã lập tức chạy đến bế cô lên khỏi mặt đường lạnh lẽo đó rồi, cứ không có kiểu để cô xử sự với mình giống như một kẻ khốn nạn thấy chết không cứu ấy!
Đầu ngón tay run rẩy khẽ vuốt
ve gương mặt lấm lem của cô, nhìn vào đôi mắt đen láy có một tia bất lực lóe qua, cảm giác sự yếu ớt cùng dựa dẫm của cô, anh trầm mặc trong
giây lát, sau đó không chút do dự bế cô lên...
Trong lòng Lệ
Thiếu Đình rõ ràng là ngập tràn vui sướng, anh đưa đôi mắt quyến luyến
cùng yêu thương nhìn người con gái bé nhỏ nằm co rút trong lòng mình,
thấp giọng nói : "Yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em."
Lúc ấy, cô
đang bị sốt, cả người nóng rực, từ lúc chạm lên da mặt cô, Lệ Thiếu Đình mới hoảng hồn nhận ra, anh không nghĩ nhiều lập tức chạy đi tìm một cái phòng khám tư nhân gần đó, không màng giờ giấc đêm hôm khuya khoắc mức
nào, không màng mọi người đã sớm chìm vào giấc ngủ, anh nhấc chân lên,
dùng lực đá văng cửa ra vào, hành động cứ như thổ phỉ, lạnh lùng giơ
khẩu súng, một tiếng rống vào mặt tên bác sĩ bảo hắn phải lập tức cứu
người. Hành hạ người ta một đêm, mãi đến trời gần sáng, cô mới hạ sốt
một chút, cho nên Lệ Thiếu Đình cũng tranh thủ lúc thần không biết quỷ
không hay chuồn đi, nhưng trên đường đi đột nhiên bắt gặp bọn lính tuần
tra...
Lệ Thiếu Đình lo lắng có chuyện gì đó xảy ra với cô gái
kia, thậm chí anh có thể đoán lờ mờ được đám lính tuần tra này đang tìm
kiếm một ai đó, với tình trạng vừa rồi của cô, có thể là đang chạy thoát khỏi sự truy lùng của đám người này.
Nhỡ đâu bọn họ bắt được cô, có tưởng tượng anh cũng không dám, một đường hoảng sợ quay lại phòng
khám, thấy người vẫn còn nằm đó, anh mới nhẹ nhàng thở phào yên lòng trở lại.
Thấy Thiếu soái nhà mình trong tay còn ôm một cô gái xa lạ
nào đó, Mục Kiền vất vả lắm mới thả lòng người, giờ lại bắt đầu căng
thẳng đợt hai.
"Thiếu soái, đây, cô gái này là ai? Đừng nói ngài mới đến Đức có mấy ngày đã giở trò lưu manh với con gái nhà người ta chứ?"
Tuy nói Thiếu Soái phong lưu, nhưng không đến mức hám sắc dưới hoàn cảnh thế này a!
"Ờ, là bổn soái giở trò lưu manh, làm đau cô gái này, cậu còn không mau đi tìm bác sĩ đến trị liệu cho cô ấy?"
Tức giận trừng mắt nhìn Mục Kiền, Lệ Thiếu Đình ôm cô gái trở về nhà, giúp
cô chuẩn bị mọi thứ hết thảy, tìm một cái giường thoải mái cho cô an tâm nghỉ ngơi.
Thời gian chớp nhoáng trôi qua, vậy mà đã được nửa tháng.
P/s: Xuất chương một quyển hai cho các nàng thưởng thức nè, cô chị cũng sắp
hết ế rồi kia kìa, còn Nương đây... lập đàn cầu phận FA.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT