Nhưng, German không
phải là kiểu đàn ông nhiều lời, nếu hắn đã không muốn nói chuyện thì
đừng hòng một ai biết, cô thật sự là không có nắm chắc nhiều phần về
việc hắn có mở miệng lặp lại hay không...
Cho nên, ngoại trừ âm thanh của cô thì đáp lại câu hỏi đó chính là một sự trầm mặt đến u ám từ German.
Hít sâu một hơi, Lạc Khuynh Thành cắn răng, ngẩng mặt đối diện nhìn German, cô biết hoặc là bây giờ, hoặc là không bao giờ...
"Vừa rồi Hobart điện đến, anh định sẽ đi xem mặt Ngâm Tích sao?"
Lạc Khuynh Thành biết, một khi mình đã mở miệng hỏi câu này chính là đang
gián tiếp nói cho hắn cô đang ngấm ngầm tìm hiểu bí mật về hắn, lại còn
tự mình nạp mạng cho German, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, thật
sự cô không còn cách nào khác ...
Nhưng, nằm ngoài dự đoán của
Lạc Khuynh Thành, sau khi nghe được câu hỏi của cô, German không hề có
phản ứng gì, càng không hề tỏ ra kinh ngạc hay phẫn nộ.
Lạc
Khuynh Thành không hiểu, thật sự không hiểu nổi, mọi thứ liên quan đến
cô, German đều nắm rõ trong lòng bàn tay, người đàn ông này rất đáng sợ, chỉ cần hắn muốn, trên thế giới này, không có gì là thoát khỏi được con mắt sắc bén tựa chim ưng của hắn...
Về việc Lạc Khuynh Thành tìm mọi cách moi tin tức về người chị của mình hay thậm chí là muốn nhân cơ hội này để chạy trốn, German đều biết rõ ràng, nhưng hắn lại không muốn vạch trần, càng không tỏ vẻ hay thẳng tay xóa tan ý niệm đó của cô, cứ
để mọi chuyện tự nhiên diễn ra, tiếp tục đùa giỡn cô nàng bướng bỉnh đó.
Chính vì sự tự tin đó của German, đúng như hắn dự liệu, Lạc Khuynh Thành sẽ
không thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn, về phần chuyện cỏn con
trước mắt đây, là do lần trước cô ép buộc hắn...
Mà càng ngoài dự đoán của Lạc Khuynh Thành chính là cô vốn cho rằng, German hoặc là sẽ
bỏ mặc cô muốn nói gì nói, hoặc là sẽ cứng rắn yêu cầu cô đừng can dự
vào việc của người khác, nào ngờ, hắn không những để ý mà còn nhẹ nhàng
gật đầu, trả lời vấn đề cô vừa hỏi.
"Anh đồng ý rồi sao? Nếu anh
thật lòng muốn đến gặp Ngâm Tích, nếu anh cảm thấy chị ấy không tệ thì
anh sẽ mang chị ấy về đây sao? Nếu không thì anh sẽ để mặt chị ấy một
mình, mặc Hobart chà đạp?"
Sửng sốt, kinh ngạc nhìn German vài
lần, Lạc Khuynh Thành lại mở miệng giải bày hết tất cả thắc mắc trong
lòng mình để đổi lại một câu hời hợt của đối phương...
"Chỉ để chơi đùa mà thôi."
Từ chối cho ý kiến tiếp tục nhẹ gật đầu, German thấp giọng đáp, trong lời nói có mất phần ngả ngớn...
Tuy rằng chỉ ngắn gọn mấy chữ nhưng Lạc Khuynh Thành biết, cho dù kết quả
có thế nào, hắn cũng không thèm để tâm, ban đầu hắn vốn chỉ đến đó để
xem trò hay, còn tính mạng của Ngâm Tích, có thể nói, đều nằm trong tay
cô.
"Tôi cũng muốn đi."
Gót sen nhẹ nâng lên, kết nối khoảng cách giữa hai người, Lạc Khuynh Thành kiên định nói ra yêu cầu của mình...
Cô nhất định phải đi theo cho bằng được, nếu chẳng may German nhìn trúng
Ngâm Tích, ít nhất còn có thể bảo vệ cô an toàn đem về biệt thự, nhưng,
nhỡ như hắn không hề có chút cảm giác gì, nếu cô có mặt ở đó, lựa thời
cơ nói vài câu đánh lạc hướng hắn, sau đó nhân cơ hội cứu chị ấy ra!
Thật ra, Lạc Khuynh Thành đã tính toán trước rằng, nếu như có cơ hội giải
cứu được Ngâm Tích, hai người sẽ cùng nhau bỏ trốn, dù sao cuộc sống ở
bên ngoài, so với việc bị giam cầm ở trong biệt thự German thì dễ dàng
hơn nhiều...
Tóm lại, cho dù kết quả có tốt hay xấu, cô cũng phải đi theo, nàng không thể lấy tính mạng của Ngâm Tích ra làm trò đùa
được, tuyệt đối tuyệt đối không thể! !
Đáng tiếc, chẳng qua đây
là suy nghĩ từ một chiều của cô mà thôi, German đã sớm quyết định chỉ
một mình hắn đến đó, làm gì có chuyện đưa cô đi?
Chỉ liếc đôi mắt ngập tràn nguy hiểm về phía Lạc Khuynh Thành, German cũng không hề lên
tiếng trả lời, chỉ bày ra bộ mặt lạnh nhạt, u ám đến cùng cực...
Quả nhiên, làm sao Lạc Khuynh Thành có thể dễ dàng từ bỏ được? Cho đến bây
giờ tính mạng của mình cô cũng không cần, huống chi là một lời từ chối
đơn giản từ hắn!?
"German, tôi cũng muốn đi, anh dẫn tôi đi theo, có được không?"
Dũng cảm đón ánh mắt tối sầm của German, Lạc Khuynh Thành tiếp tục vặn hỏi
hắn, thậm chí còn mang theo chút thỉnh cầu, thế nhưng, không thể chính
là không thể, có thế nào cũng đều không thể!
Đáy mắt lóe lên một
tia âm trầm, German dùng thái độ của mình cảnh cáo Lạc Khuynh Thành,
tuyệt đối đừng được đằng chân lên đằng đầu, đối với sự bao dung của hắn
dành cho cô, cũng có giới hạn của nó, hắn tuyệt đối không cho phép cô
khiêu chiến đến quyền uy hắn!
Bình tĩnh nhìn bóng lưng rời đi,
trái tim Lạc Khuynh Thành bị chùn xuống, giống như rơi xuống vực sâu,
nhưng sự bình tĩnh và kiên cường trước đó dần dần bị hình ảnh bi quan ám ảnh trong đầu nuốt...
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện gương mặt
phúc hậu của Lạc Ngâm Tích, hai đôi mắt đẫm lệ với nụ cười vĩnh biệt đầy bi ai, Lạc Khuynh Thành cảm thấy tương lai của chị mình cũng sẽ kết
thúc cùng với nụ cười đó, tia hy vọng cuối cùng của cô dần lụi tắt,
trước mắt là một màu trời u ám không thấy lối ra...
Cô còn tự
trách chính bản thân mình đã đẩy Lạc Ngâm Tích đến bước đường này, chỉ
vì cô, chỉ vì cô là sao chổi, ngẫu nhiên cướp thân xác của em gái chị
ấy, giờ lại còn gây họa, hại chị ấy chịu sự đày đọa của tên biến thái
Hobart, đúng là không thể tha thứ được! Hơn nữa nếu cô không cứu được
Ngâm Tích thoát khỏi đó, cô không có tư cách gì tồn tại trên đời này
nữa!
Cuối cùng, tuyệt vọng hóa thành phẫn hận, Lạc Khuynh Thành
cảm thấy bản thân mình so với việc bị German giam cầm, cường bạo thì
càng tuyệt vọng hơn.
Thì ra, không phải cứ chấp thuận theo dòng
đời mới có thể tồn tại được, giống như khi con người nhìn thấy mặt nước
biển phẳng lặng, ngỡ như là một thời điểm tốt cho người đánh cá ra khơi, nhưng có ai ngờ, với cách nhìn thiển cận đó, bọn họ không biết rằng có
biết bao hiểm nguy đang rình rập họ trước mắt!
Trong bóng đêm, ở tầng hai tòa biệt thự của German.
Trong phòng ngủ, một bóng dáng với mái tóc hơi rối loạn và ẩm ướt, lớp tuyết
mỏng tan lạnh lẽo bám lên bờ vai nhỏ bé, cả người Lạc Khuynh Thành đờ
ra, cô đắm mình trong một thế giới mà ở nơi đó chỉ có sự yên lặng của
chết chóc, cô nghiêng người ngồi ở đầu giường, ngẩng đầu yên tĩnh nhìn
ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tựa như vô hồn, cô nhìn vào khoảng không trên
trời, nơi đó không có trăng, không có sao, không có một thứ ánh sáng gì
ngoại trừ bầu trời hắc ám...
Vốn vóc dáng của Lạc Khuynh Thành
rất nhỏ bé, lại còn gầy, nhìn cô thẫn thờ như muốn chôn sâu mình vào
bóng đêm ngoài kia, thật sự khiến người khác không khỏi nhìn ra sự cô
đơn đang ôm chặt lấy cô.
Cô đã giam mình trong phòng ước chừng
cũng được ba tiếng đồng hồ, cả cơm chiều cũng không buồn động đậy, vẫn
cứ duy trì tư thế ấy, ngẩng đầu nhìn trời không ảm đạm, Lạc Khuynh Thành suy nghĩ trong lòng...
Kiếp trước, tuy cuộc sống của cô vất vả,
nhưng cô lại có một gia đình sung túc, quây quần bên cha mẹ, rồi đột
nhiên hồn xuyên, thế giới của cô lập tức tối mờ, giống như khi cô đang ở trong thang máy, từng tầng từng tầng tưởng chừng như đưa cô lên đỉnh
cao nhất để có thể nhìn thấy rõ thế giới của ánh sáng muôn màu nhưng
bỗng dưng thang máy trục trặc, tất cả ánh sáng xung quanh đều vụt tắt,
còn lại một mình bị sự cô lập và lạnh lẽo xâm nhập vào trái tim, thế
giới của cô không còn muôn màu giống như cô tưởng tượng, rồi tựa như có
một thứ màu xanh lam lạnh lẽo lặng lẽ bước vào đời cô, cô gặp German,
người đàn ông sở hữu màu mắt đẹp vô cùng, nhưng cũng đáng sợ vô cùng,
hắn không một lời, nhấc bổng cô rời khỏi thang máy đó, ép buộc cô phải
bước vào thế giới chết chóc mà máu lạnh của hắn, tựa như một con chim
hoàng yến, cuộc sống tuy no đủ, nhưng thế giới nội tâm của nó lại cằn
cỗi và cô độc, đến cuối cùng lại tự đẩy mình vào ngục tối.
Không biết có phải ông trời đã lắng nghe được tiếng lòng của mình hay không, đến cả thời tiết cũng trở nên ảm đạm, quạnh hiu...
Ngoài cửa sổ, gió lạnh đột nhiên nổi lên, mặc sức tàn sát bừa bãi mọi thứ nó
đi qua, mưa to ào xuống, từng hạt mưa lạnh lẽo giống như lưỡi dao băng
giá đập mạnh vào cửa sổ, tựa như đang bất bình thay cho cô gái phương
Đông, âm thanh hỗn loạn vô tình tạo nên một khúc nhạc bi ai, phủ khiến
tòa biệt thự.
Đúng lúc này...
"Rầm" một tiếng, cửa phòng
bị đá văng, đèn trần được bật lên, German đứng ngay trước cửa, môi mỏng
mím chặt, con ngươi màu lam nhiễm màu u ám của địa ngục nhìn chằm chằm
lên bóng dáng người con gái vô hồn kia, giờ phút này hắn thực sự rất tức giận...
Cô gái này, đúng là càng lúc càng kiêu ngạo! Cô thế mà cũng dám!
"Em muốn giận dỗi tôi đến khi nào hả?"
Sải bước to lớn đi nhanh về phía Lạc Khuynh Thành, German cúi người xuống,
vươn tay nắm lấy bả vai Lạc Khuynh Thành, hắn dùng sức ép cô phải quay
đầu nhìn hắn...
Bắt đầu từ lúc bị hắn từ chối nói chuyện ở thư
phòng, người phụ nữ ngốc nghếch này lại tỏ thái độ không quan tâm đến
mình, dùng bộ mặt oán trách mà đối diện với hắn còn không tính toán làm
gì, cuối cùng lại dùng cách thức tiêu cực hơn, không thèm coi hắn tồn
tại trên đời?
Đã nhịn cô gần một ngày rồi, đã quá đủ cho hắn rồi, hắn quyết định không thể nhẫn nại hơn được nữa!
German hắn không hiểu nổi, rõ ràng ý định ban đầu chỉ bắt cô gái này về nuôi
dưỡng như thú cưng, mà hắn mới là chủ nhân, rốt cuộc thì cô có cái quyền gì mà cao ngạo với hắn? Là do bởi vì hắn luôn nuông chiều cảm xúc cho
cô, yêu thương cô? Nếu đúng là vì sự yêu thương của hắn đổi lấy sự lãnh
ngạo coi thường của cô thì thà rằng hắn tình nguyện dùng phương thức cũ, hung ác mà tàn bạo làm nhục cô!
"Nói chuyện!"
Nắm chặt
lấy cằm Lạc Khuynh Thành, dùng sức nhấc lên, âm thanh German lạnh lẽo
như tuyết nơi miền cực lạc, trên người toát ra hơi thở của lửa, nó như
ăn mòn đối phương, khiến đối phương không thể không cảm thấy sợ hãi...
Chỉ là, anh đang nhẫn nại cái gì cơ chứ?
Người thật sự phải nhẫn nại là cô mới đúng, vẫn luôn là cô! Cũng chỉ có cô!
Môi mỏng Lạc Khuynh Thành cong lên một nụ cười lạnh lùng trào phúng.
Con bé này, à không, phải nói là người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc cũng
chịu phản ứng, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt của cô không còn vẻ quật cường, kiên định như lúc trước, giờ đây, ánh mắt ấy lại lóe lên
một tia ảm đạm, cô quạnh, nhìn vào thật khiến người khác đau lòng...
Mặt mày nhăn lại tỏ vẻ khó chịu, German không thể phủ nhận bản thân mình
rằng, chính sự lạnh lùng và cô độc của cô khiến con tim của hắn nhói lên từng đợt đau đớn, hắn không thể ngưng phủ nhận rằng, hắn không muốn cô
cứ tiếp tục mang bộ dáng như vậy!
Yêu là một cảm xúc hạnh phúc,
ngọt ngào mà bất cứ ai đang yêu sẽ cảm nhận được và luôn muốn có được.
Khi đã yêu, dù có giận dỗi nhau, có căm ghét nhau, có ghen tuông nhau
thì thứ đáng sợ nhất trong tình yêu chính là sự vô tâm, họ không quan
tâm, để ý đến những cảm xúc buồn của đối phương. Khi đó tình yêu không
còn đẹp như chúng ta nghĩ, thậm chí nó nguy hiểm như liều thuốc độc có
thể giết chết tình yêu ấy. Bởi vậy, sự vô tâm chính là thứ đáng sợ nhất
trên đời...
"Nói cái gì? Thứ nên nói cũng đã nói ở thư phòng rồi! Là anh không muốn nghe!"
Ngồi thẳng lưng, Lạc Khuynh Thành không nhúc nhích nhìn chằm chằm German,
hắn cũng đang rũ mắt nhìn cô, một thứ hơi thở nghiêm nghị khiến đối
phương không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của họ, nhưng giờ phút này, cô
chính là muốn vô cảm với hắn!
Con ngươi lóe lên một tia lạnh lẽo, cô giơ tay đẩy cánh tay German đang đặt lên vai mình, Lạc Khuynh Thành
đứng dậy, cô muốn rời khỏi đây...
Hắn nói đúng, cô bướng bỉnh vậy đó, cô đang giận dỗi hắn đó, là hắn cướp mất lần đầu tiên của cô, trói
buộc tự do của cô, hủy đi tất cả thế giới quan cô từng nhìn nhận xung
quanh mình, bây giờ, ngay đến cả chuyện cho cô cơ hội đi cứu mạng Ngâm
Tích cũng tàn nhẫn không cho cô đi, vậy việc gì cô phải để ý đến hắn?!
Chẳng lẽ cô không có quyền được làm vậy?
Thái độ quyết tuyệt này
đúng là từ trước đến nay Lạc Khuynh Thành chưa bao giờ biểu hiện ra, lúc trước, cùng lắm cô cũng chỉ tức giận quậy phá German một trận, nhưng
chưa bao giờ, cô lại giống như hôm nay, vừa khiến hắn phẫn nộ, nhưng
phần nhiều là hắn cảm thấy bất lực...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT