Trong phòng ngủ hiện tại chỉ còn lại hai người German và Lạc Khuynh Thành, im lặng đến mức ngay cả nửa điểm âm thanh cũng không có...
Từng bước từng bước đi tới, hai con người sắc bén của German ngưng về phía Lạc Khuynh Thành, cô yếu ớt nằm ở trên giường, khuôn mặt tuyệt mỹ luôn luôn mang theo màu sắc khỏe mạnh kia, giờ phút này dường như tái nhợt đến trong suốt, hai mắt gắt gao đóng lại, mềm mềm lõm vào trong giường, quả thật giống như đã không còn hơi thở.
Trái tim xoắn lấy phát đau, cứ giống như là bị dao cắt, từng mảnh từng mảnh thịt đang rơi xuống, máu tươi mơ hồ một mảnh, bước đi thong thả đến bên giường, German dọc theo mép giường ngồi xuống...
Hơi hơi nghiêng người, tay trái nâng lên, xoa lên gương mặt của Lạc Khuynh Thành, động tác của German cực nhẹ, tựa như lông vũ nhẹ nhàng phất qua, mang theo quyến luyến không bỏ nồng sâu như thế, cùng với, tất cả ẩn nhẫn!
Nếu như Lạc Khuynh Thành hoàn toàn thanh tỉnh, cô sẽ cảm nhận được rõ ràng nỗi lòng hỗn loạn ở giờ phút này của German, cô càng sẽ bởi vì đụng chạm của anh, mà đau, hoặc là e ngại.
"Lạc Khuynh Thành, tôi biết, thật ra, không phải em muốn chết, em là muốn tôi chết."
Đầu ngón tay nhu hoà mơn trớn lông mày, mắt, mũi, cuối cùng dừng ở bên trên cánh môi khô nứt kia của Lạc Khuynh Thành, trong hai con ngươi của German, u quang lập loè, đang hiện ra mũi nhọn giống như nửa đêm tĩnh mịch, dường như hai cái lốc xoáy, chỉ liếc mắt một cái, là có thể hút toàn bộ con người ta vào, làm cho cả thế giới đều luân chuyển theo thống khổ của anh...
Ba ngày, không ăn không uống, không ồn không nháo, hôn mê ngủ say, hô hấp chỉ kém chút sắp dừng lại, là hoàn toàn có thể rời khỏi cõi đời này, cô dùng phương thức an tĩnh như thế lên án anh, tựa như anh là tên cầm đầu bóp chết đứa bé, tựa như, anh mới là tên đao phủ khiến cho cô tuyệt vọng với thế giới kia!
Đối đãi tàn nhẫn như vậy, trách móc nặng nề đau xót như thế, không phải muốn tra tấn anh đến chết, thì là cái gì?!
Có phải là anh nên chúc mừng cô, cô thành công? Cô thành công khiến cho anh tim như bị dao cắt, thành công khiến cho anh nhận hết tra tấn, thậm chí thành công khiến cho anh hận người không thể lập tức có thể chết đi là anh!
Cô thật là quá lợi hại, chỉ dùng phương thức đơn giản nhất, lại hung hăng đâm trúng chỗ cửa mệnh của anh, cô hôn mê bao lâu, anh liền phải chịu bấy lâu, luyện ngục nhân gian, cảm giác này, giống hệt…... Sống không bằng chết!
Hai con ngươi khoá chặt gương mặt của Lạc Khuynh Thành, ánh mắt tĩnh mịch, phảng phất hận không thể đưa mỗi một tấc của cô, đều khắc vào đáy lòng, hô hấp của German, dần dần chuyển thành nặng nề, cùng với trái tim của anh, nặng nề đến đau đớn...
"Tôi hận nhất là người dám uy hiếp tôi, biết không, tôi thật sự hận không thể lập tức bóp chết em, xong hết mọi chuyện, miễn cho ở đây làm chướng mắt của tôi! Thế nhưng là, tôi không làm được, tôi vậy mà không làm được!?"
Tay, dường như đang run rẩy, lúc nói lời này, hai con ngươi u ám như hấp thu màu đen của toàn thế giới, trên dung nhan tuấn tú của German, lộ ra bi ai vô tận...
Anh căm thù bản thân anh nhất, rõ ràng luôn luôn lãnh huyết tàn bạo, luôn luôn quyết đoán tàn nhẫn, thế nhưng là đối với Lạc Khuynh Thành, anh lại mất đi tất cả nguyên tắc, tất cả thủ đoạn của anh, ở trước mặt của cô căn bản đều không có tác dụng, anh thậm chí, thậm chí ngay cả hơi thô lỗ đi tổn thương cô một chút cũng không làm được.
Đến giờ phút này, German thật sự cảm thấy mình quá mức bi ai, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, anh lại sẽ bị một người con gái gầy yếu như thế nắm mũi dẫn đi chứ?
Rõ ràng người con gái này, ban đầu là đồ chơi của anh; rõ ràng ban đầu anh chỉ ôm suy nghĩ làm bẩn sự tinh khiết của cô mà thôi, vì sao kết quả là, lại sẽ là anh bị cô ảnh hưởng tới chứ?
Anh là đen, cô thuần trắng, dựa theo ánh mắt người đời, vốn không thể nghi ngờ là đen nên làm bẩn trắng, thế nhưng là hiện nay, lại là cô, người con gái mang màu trắng này, xông vào trong cơ thể của anh, cùng huyết dịch của anh hoà làm một thể, bất kể anh xua đuổi như thế nào cũng không đi, đành phải tuỳ cô, ở trong thế giới của anh, tùy ý làm bậy...
Anh thật đúng là hận a!!
Có bao nhiêu lần, anh đều hận không thể lập tức hủy cô đi? Có mấy lần, thậm chí anh cũng đã muốn động thủ, cuối cùng lại vẫn không đành lòng, loại cảm giác này quá tệ, phải gọi nó là, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Thế nhưng là làm sao bây giờ, anh cứ không làm được, anh cứ không lỡ, anh cứ...... Yêu cô! Có phải là bởi vì yêu, cho nên cô có thể nắm chặt trái tim của anh, tùy ý nhào nặn?! Có phải là bởi vì yêu, cho nên là cô có thể đúng lý hợp tình tra tấn anh như thế!? Có phải là bởi vì yêu, là anh đáng đời phải tiếp nhận tất cả những thứ này, cho nên bất lực?!
"Bé thỏ trắng, thật sự em quá hung ác rồi."
Lại có thể tuyệt tình đến nông nỗi, ngay cả mạng sống cũng từ bỏ!?
Quả thực đau chết anh!
Tiếng nói mờ ám khàn khàn như màn đêm, nói nhỏ thì thầm giống như phun hơi thở, khi nói chuyện, lông mi như cánh quạt kia rập rờn rung động, German chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, trong chớp mắt ấy, trong mắt của anh rõ ràng có ngấn lệ đang lóe lên, thế nhưng là thời điểm khi anh mở ra lần nữa, thì lại là một mảnh bình tĩnh, không gió không mưa…...
Không, quả thật là bình tĩnh quá mức! Gợn sóng lúc trước tiêu tán toàn bộ, cảm giác này, tựa như là, trước khi bão táp tiến đến, bình tĩnh đến đáng sợ.
"Muốn tôi chết có đúng không?"
Lời nói hơi thở phát ra càng nhẹ hơn, giống như hỏi thăm, lại càng giống như lẩm bẩm hơn, bỗng nhiên trong lúc đó, German lạnh lùng cong môi…
"Có thể."
Hít một hơi thật sâu, nghiêng người xuống, không lưu tình chút nào lôi Lạc Khuynh Thành từ trên giường dậy, âm thanh của German, ở trong lúc đó đột nhiên chuyển cao: "Lạc Khuynh Thành, em đã muốn tôi chết, như vậy, tôi liền cho em cơ hội này, cho em tự tay chấm dứt tôi."
Bàn tay nắm lấy cổ áo của Lạc Khuynh Thành, mạnh mẽ nâng cô đến trước người, môi của German tiến đến bên tai cô: "Tôi biết em nghe thấy."
"Nghe này, tôi chỉ cho em một cơ hội, chúng ta cược một lần, nếu như em thật sự nhẫn tâm, thì giết tôi đi, tôi tuyệt không phản kháng, nếu không, em Tmd liền tỉnh lại cho tôi! Ít nhất đừng giả chết ở trước mắt tôi!"
Hô hấp nặng nề, ánh mắt, âm trầm đến đáng sợ, trong giọng nói của German, lại lộ ra hơi thở cực kỳ sắc bén, đến cuối cùng, dường như là anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ lên tiếng...
Nương theo tiếng nói rơi xuống, bỗng nhiên buông tay, tùy ý để Lạc Khuynh Thành giống như lá cây lả tả rơi xuống, sau đó, không có chút sức chống cự nào nửa dựa ở đầu giường, nắm tay của cô lên, German lại xuất kỳ bất ý (*) bỏ súng ống vào bên trong lòng bàn tay của cô.
(*) Xuất kỳ bất ý: đánh bất ngờ; hành động khi người ta không đề phòng.
Đầu ngón tay, ở thời điểm đụng chạm vào súng ống băng lãnh ấy, lại run lên một cái, đầu, từng thoáng ngẩng lên, Lạc Khuynh Thành vẫn tĩnh lặng im ắng như cũ, đôi mắt cũng vẫn đóng chặt như cũ, phảng phất cái run rẩy vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng mà, u quang của đèn đặt dưới đất cách đó không xa chiếu vào trên mặt của cô, rõ ràng rõ ràng chiếu rõ, có một giọt nước mắt, nương theo lời German nói, từ khóe mắt đóng chặt kia, chậm rãi, chậm rãi trượt xuống…
◆
Quả thật là cô có cảm giác! Quả nhiên cô nghe thấy!
Nước mắt trong suốt, theo hai gò má trắng đến gần như trong suốt kia của Lạc Khuynh Thành trượt xuống, lại tựa như rơi vào trong lòng German, trong nháy mắt xoắn lên một trận tiếp một trận co rút đau đớn, khóe môi lạnh lẽo cong lên, anh thay cô dọn súng ống xong, sau đó, nắm chặt tay của cô, nâng lên...
"Em muốn bắn vào trong trái tim của tôi hay là huyệt thái dương?"
Trầm thấp nặng nề nói một câu, German giống như đang thương lượng trước với Lạc Khuynh Thành, đang khi nói chuyện, anh cầm tay của cô, nâng đến giữa bộ ngực của mình, tự mình đem họng súng, chính xác chống đỡ trái tim của anh.
"Quên đi, vẫn là huyệt thái dương đi, em muốn tôi chết như vậy, khẳng định không hy vọng xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào."
Nơi này một súng bắn vào tuyệt đối mất mạng! Không giống trái tim, nhỡ ra đánh trật một chút, không chừng còn có hy vọng cứu anh trở về.
Lẩm bẩm, German đang cúi đầu xuống đồng thời, dẫn theo tay của Lạc Khuynh Thành đi lên, cuối cùng, để họng súng chống đỡ huyệt thái dương của anh.
"Nữ nhân (*), hiện tại súng đang ở trong tay em, họng súng để ở huyệt thái dương của tôi, viên đạn xuyên qua, tuyệt đối sẽ mất mạng."
(*) Chỗ này muốn để qua thuần Việt ý, mà nó cứ sao sao ấy, ai có cao kiến gì không?
Một cánh tay chống ở trên giường, một tay kia nắm chặt Lạc Khuynh Thành, giúp cô ổn định súng ống, sắc mặt German bình tĩnh, căn bản cũng không giống như là người muốn đi chịu chết, giọng điệu của anh lại bình tĩnh đến mức, khiến cho người ta không phỏng đoán ra nửa phần cảm xúc...
Chẳng lẽ thật sự là anh dám sao!?
“Em không có sức tôi biết, đừng có gấp, tôi đếm tới ba, nếu như em không phản đối, tôi giúp em bắn, nhé?" (D: Cười, chu đáo vl.)
Đến giờ phút này, German lại vẫn có thể nói chuyện phiếm với Lạc Khuynh Thành giống như thường ngày, lời nói xuất ra bên môi, nhạt như vân đạm phong khinh....
Trái tim, dường như bị xích sắt cuốn lấy, càng ngày càng chặt, ngay cả hô hấp cũng sắp bị đoạt đi, nước mắt ở khóe mắt, càng chảy càng nhiều, cả người Lạc Khuynh Thành đều chìm vào hôn mê, cô rất muốn mở miệng nói chuyện, cô rất muốn mở to mắt, nhưng cô lại không làm được, cô rất khó chịu, loại cảm giác này, sống không bằng chết.
Lời German nói, mỗi một chữ cô đều nghe rõ ràng, mới đầu, cô là khinh thường, anh ta ích kỷ như vậy, yêu quý tính mạng của mình như vậy, cô mới không tin anh ta thật sự sẽ làm như vậy!
Thế nhưng là dần dần, sự việc dường như hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của cô, hành động của anh hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo, cô không nghĩ tới, anh vậy mà, vậy mà thật sự đang từng bước từng bước thực hiện lời anh nói!?
Trong mê man, Lạc Khuynh Thành cũng không biết rốt cuộc có phải là mình đang nằm mơ không, nếu như là mơ, vì sao sẽ chân thực đến mức khiến cho cô đau lòng? Nếu như không phải, vì sao âm thanh của anh, nghe có vẻ bi thương như vậy?
Đây không phải là anh a, ngoại trừ lúc động tình, ngẫu nhiên sẽ giống như một người bình thường, âm thanh của anh cho tới bây giờ đều lạnh như băng, mới sẽ không để cảm xúc tiết ra ngoài, hơn nữa còn là hoàn toàn như vậy!
Thế nhưng là làm sao bây giờ, bất kể có phải là mơ hay không, cô cũng luống cuống, rối loạn, sợ…...
Cho dù cô muốn trở về, cho dù cô không muốn sống, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới, muốn mạng của anh a!
Tay, đang bắt đầu run rẩy, nước mắt càng chảy càng nhiều, Lạc Khuynh Thành rất sốt ruột, cô muốn tỉnh lại, cô muốn dịch tay đi, thế nhưng là cô vậy mà...... Không làm được!?
Không, cô mới không tin, mặc dù người đàn ông này không thể dùng tư duy của người thường để phán đoán, nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến tính mạng của mình.
Cô không thể mắc mưu, chẳng qua là anh đang dùng kế lừa cô mà thôi, anh chỉ muốn kích thích cô, chỉ thế thôi.
Đúng, cô tuyệt đối không thể mắc mưu! Ngay cả trái tim của cô cũng đã bị hủy, cũng không thể bị mắc lừa nữa!
Môi mỏng, tà tà cong lên, màu mắt âm u rét lạnh, German cười lạnh, nhưng thật sự là anh đang bắt đầu đếm, đầu óc ong ong vang lên, một mảnh rối bời, Lạc Khuynh Thành quả thật cực kỳ mâu thuẫn, cô không muốn anh chết, nhưng cô lại không cam tâm bị anh uy hiếp như vậy.
Làm sao bây giờ, cô nên làm cái gì bây giờ?
Tâm, bối rối như tê dại, bên tai, trầm thấp chữ "Ba" truyền đến, tay, xiết chặt, đốt ngón tay, ở dưới sự trợ giúp của người đàn ông, khẽ cong, tùy theo, chỉ nghe, "Phanh" một tiếng!
=====
Ngày edit full: 29/11/2020.
Tự dưng hứng đột xuất + bố mẹ không có nhà, hơn 1h30p làm xong chương này, nhớ like và vote cho sự chăm chỉ của Diệp nhá hihi :vv, nhịn cả cơm để edit đấy.
Tới đây hết truyện là phù hợp, anh nhà chết, chị nhà tự sát theo, hồn xuyên về, hết, SE.
Đùa thôi =)))
Chương sau: Bẻ cánh bướm bay 058. Nước mắt khổ, tâm lại ngọt.
Góc tâm sự.
- Có ai thấy không thích lối edit của Diệp không, Diệp không thích edit quá thuần việt, hay giữ convert rất nhiều, cũng chẳng thêm nhiều văn phong của mình, còn cực ghét sửa hình thức, dù chỉ là một dấu chấm.
. Không thích cũng kệ á =)) không sửa được đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT