Edit: Diệp

Chỉ một cái liếc mắt này, Lucy như bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, toàn thân cứng ngắc, sắc mặt khó coi đến đòi mạng, cô ta bị dọa không dám lên tiếng nữa, xoay người, German đã không còn bất kỳ chần chờ gì, ôm Lạc Khuynh Thành, bước chân như bay rời đi...

Dù cho giờ phút này sắc trời đang ấm áp, ánh nắng vừa vặn, nhưng vẫn không hoà tan được sắc mặt anh tuấn của người đàn ông kia, như đọng lại một tầng băng dày đặc vậy, vẫn làm cho người ta không cảm thấy được một tia hơi thở mà con người nên có như cũ.

Đi sát ở đằng sau lưng German, Lạc Ngâm Tích chỉ đành chạy chậm một mạch mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp anh, mặc dù là cô học y, nhưng cũng không tinh thông khoa phụ sản, đương nhiên, mặc dù cô có thể bắt mạch, cũng không dám, cũng không thể tùy ý đưa ra bất cứ kết luận gì như thế, cho nên, vẫn nên duy trì im lặng không nói cho thoả đáng...

Lệ Thiếu Đình đã dẫn đầu đi gọi xe tới đây, dừng sát ở một bên, chỉ đợi German tới, lên xe, German mang theo Lạc Khuynh Thành, thẳng hướng về nhà, về phần Hobart, thì ở lại nhà Percy, giải quyết tốt hậu quả!

Tuy nói Nord anh ta cũng không có nổi bão, nhưng biểu hiện của anh ta dị thường như thế, thì cũng đủ để cho Lucy đồ đê tiện này khả nghi, còn có Percy, ông ta là một tên cáo già cực kỳ khôn khéo, sao lại không nhìn ra cái gì?

Thật là muốn chết, vạn nhất vì vậy mà khiến cố gắng của bọn anh thất bại trong gang tấc, đây chẳng phải là...

Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, bóp chặt nắm tay, kiềm chế xúc động đang hận không thể bóp chết Lucy, hít một hơi thật sâu, Hobart xoay người đối mặt hướng về phía Percy, phát huy miệng lưỡi ba tấc không nát (*) của anh ta, cùng với năng lực nói liều, bậy bạ giải quyết xong hậu quả.

(*) Miệng lưỡi ba tấc không nát: một thành ngữ tiếng Hán, bính âm sān cùn bù đắp zhī shé, để mô tả người có tài hùng biện và giỏi hùng biện.

Hiện tại anh ta, chỉ hy vọng có thể ổn định Percy, cũng hy vọng Lucy ả tiện phụ này sẽ không sinh nghi, càng hy vọng Dora, tất cả đều bình an.

Đứng ở trên ban công hút thuốc, đứng độc lập với màn trời to lớn phía dưới, bóng lưng của German, là lẻ loi yên lặng như vậy, giờ phút này đã gần đến hoàng hôn, bầu trời màu ấm rất là chói lọi, nhưng mà, nó vẫn không ủ ấm được trái tim của người đàn ông kia như cũ, một trái tim băng phong ám trầm...

Đứa bé không còn.

Bé mới tới cái thế giới này không đến ba tháng, đã ở trong cơ thể của mẹ bé, hóa thành một vũng máu, chậm rãi trôi đi, hoàn toàn rời khỏi cõi đời này. (...)

Là lỗi của anh, biết rõ cô mang thai, rõ ràng cảm thấy chuyện này sẽ có nguy hiểm, nhưng vẫn để cho cô đi, mặc dù điểm xuất phát đúng là vì để cho cô vẫn luôn ở dưới sự bảo vệ của anh, nhưng cuối cùng, vẫn là sai rồi!

Cho tới bây giờ German cũng chưa từng nghĩ tới, con của anh, lại sẽ dùng phương thức thảm thiết này đến làm anh tỉnh táo, đến cùng là anh sai, có bao nhiêu không hợp thói thường...

Cầm điếu thuốc, tùy ý để tàn thuốc thiêu đốt đến đầu ngón tay, German như là thạch điêu (*) đứng vững, trong đầu, không ngừng lóe lại một màn Lạc Khuynh Thành rơi xuống kia, đôi mắt kia của cô hiện lên rõ ràng trước mắt.

(*) Thạch điêu: Chạm khắc đá.

Một cái ánh mắt này, kinh hoảng, khát vọng, bàng hoàng, sợ hãi, ỷ lại, yêu thương, tịch liêu... Rất rất nhiều tình cảm trộn lẫn trong đó, German nghĩ, đời này của anh, đều không thể quên được. Cô, thật sự là vô cùng sợ hãi đi? Từ khi theo anh, thật ra thì cô chưa từng trải qua cuộc sống mà có một ngày nào yên ổn cả, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thấy được từ trong mắt của cô hoảng sợ mãnh liệt như vậy.

Có lẽ là mẹ con đồng lòng, lúc ấy dường như cô cũng đã có cảm giác, cho nên, cho tới bây giờ cô quật cường như vậy, lại ở trong chớp mắt ấy, hoàn toàn không có mâu thuẫn cầu xin anh, cô đang im ắng kêu gào, kêu anh đi cứu cô, cũng bảo vệ đứa bé, nhưng là anh lại...

Là anh vô năng, không chỉ có trơ mắt nhìn cô ngã xuống, thậm chí đến bây giờ, cũng thể báo thù thay cô và đứa bé!

Nắm đấm, bất ngờ nắm chặt chẽ, đem toàn bộ tàn thuốc bọc vào trong lòng bàn tay, gắt gao nắm lấy, tùy ý để nó làm phỏng da thịt của anh, hốc mắt German, đỏ.

Môi mỏng gắt gao nhếch lên, nắm đấm nâng lên, German hung hăng, hung hăng hướng lan can trên ban công đập lấy, một chút rồi lại một chút, là dùng sức đến như vậy, không tới vài cái, nắm đấm của anh đã đổ máu, màu máu vừa vào mắt, đôi mắt của German, lại là một trận nhói nhói, trái tim, càng thêm đau đến cực hạn!

Chính là cái màu máu này, chính là nó, mang mẹ của anh đi, mang toàn bộ gia tộc của anh đi, lại còn mang đi, đứa bé của anh.

Thật ra, từ lúc Lạc Khuynh Thành bắt đầu rơi xuống, thật sự chỉ có vài giây đồng hồ ngắn gọn mà thôi, nhưng mà, chính là thời gian vài giây ngắn ngủi này, khiến cho German thiếu chút nữa đã hoàn toàn mất đi cô; càng đúc cho người đàn ông, đau cả đời, đương nhiên, với Lạc Khuynh Thành mà nói, cũng thế, hơn nữa chỉ sợ, đau của cô, so với anh còn sâu hơn.



Bởi vì, cô là mẹ; cho nên đau của cô, không chỉ có ở trái tim, còn có, thân, trực tiếp cảm nhận qua giác quan, sẽ chỉ gia tăng ở bên trên mức độ lớn nhất, đau đớn của cô…

Toàn thân đều đang run rẩy, cũng không biết là tức giận, hay là đau, German tiếp tục dùng lực mạnh đấm vào lan can, giống như cho hả giận, càng giống như, hiện ra đau thương.

Giờ này phút này, dù cho màn trời có sáng lạn chói mắt đi nữa, nhưng vẫn không che lấp được âm u của người đàn ông như cũ, càng không có cách nào hòa tan, bi thương và... hối hận của anh.

Có lẽ là động tĩnh của German quá lớn, ồn đến; cũng hoặc là bi thương của anh quá mức mãnh liệt, lây nhiễm đến, lông mi tinh tế rung động, Lạc Khuynh Thành vẫn một mực ngủ mê không tỉnh, rốt cục thì, cũng tỉnh lại.

Mí mắt nặng nề cố sức nhấc lên, Lạc Khuynh Thành chậm rãi mở mắt, bên tai có âm thanh đạp đánh nặng nề, từng chút từng chút đập vào trên cửa lòng của cô, rất nặng, hơn nữa, rất đau...

Là anh sao? Là anh đang phát cáu sao? Vì sao cô lại từ đó nghe thấy, đau đớn?

"Đứa bé!"

Trái tim, chợt gắt gao thắt lại, con ngươi bỗng nhiên phóng đại, Lạc Khuynh Thành giãy dụa liền muốn đứng dậy, giật mình một cái, German lập tức liền thu động tác lại, từ trên ban công, chạy vội về tới trong phòng.

"Em đã tỉnh?"

Ông trời phù hộ, rốt cuộc em cũng tỉnh!

Thế nhưng là vì sao, anh cũng không dám nhìn em?

Dọc theo mép giường ngồi xuống, nghiêng người ôm lấy Lạc Khuynh Thành, động tác của German, cực kỳ cẩn thận từng li từng tí, anh vòng lấy cô rất lỏng, phảng phất cô là bé con lưu ly trân quý nhất trên thế giới...

"Cảm giác thế nào? Còn đau không?"

"Đứa bé đâu?"

Cũng không nhúc nhích tùy ý để German ôm, âm thanh của Lạc Khuynh Thành rất nhẹ, nghe có vẻ cực kỳ suy yếu, nhưng vấn đề của cô, đối với German mà nói, lại là đả kích trầm trọng nhất mà anh từng thừa nhận!

Lông mi nghiêm nghị, giật giật môi, German muốn trả lời, lại không có gì để nói, cổ họng của anh giống như là bị một cái tay lớn gắt gao nắm lấy, bóp anh đến ngay cả hơi cũng không kịp thở, nhìn về phía Lạc Khuynh Thành, ánh mắt luôn luôn trầm tĩnh kia của German, giờ phút này đúng là lại có chút úp mở...

Từ trong mắt của người đàn ông hiểu được tất cả, hai con ngươi vốn đang lóng lánh chờ mong, trong nháy mắt liền hoàn toàn ảm đạm, nhưng cô chưa từ bỏ ý định, không có chính tai nghe được câu trả lời của anh, vĩnh viễn cô không hết hi vọng!

"Đứa bé đâu? Anh nói chuyện đi! Nói chuyện đi!"

Bắt lấy cánh tay của German, rõ ràng Lạc Khuynh Thành rất suy yếu, lực đạo lay động anh, lại lớn đến kỳ lạ, hốc mắt đỏ thấu, cô cuồng loạn hô lên...

“Anh nói cho em, đứa bé còn rất tốt, đúng hay không? Đúng hay không!"

Nâng tay lên, xoa mặt Lạc Khuynh Thành, trên khuôn mặt của German, chứa đầy thống khổ: "Thật xin lỗi."

"Anh không có bảo vệ tốt bé."

Nhưng lại khiến cho anh, thê lương hoảng sợ đến rét lạnh...

Cổ họng nghẹn lại, trong âm thanh của German, thống khổ thật sâu, hối hận nồng đậm, tiếng nói vừa cất lên, anh chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng thét chói tai, vô cùng thê lương....

Trái tim vỡ vụn, Lạc Khuynh Thành hoàn toàn sụp đổ, nước mắt, như muốn ở trong nháy mắt đó, tràn đê...



Ngẩng mặt lên, nước mắt loang lổ, cuống họng cô khàn khàn khóc lên, âm thanh, bi thương giống như Hồ Nhạn đang gào thét, làm cho người ta căn bản không đành lòng nghe nữa.

Lục phủ ngũ tạng đều như đang xoắn lấy nhau, bị Lạc Khuynh Thành khóc đến trái tim muốn nát rồi, German bỗng nhiên dùng sức ôm lấy cô, anh rất muốn kêu cô đừng khóc nữa, nhưng anh không nói lên lời, ngay cả loại người như anh đây, trái tim cũng đang chảy máu, huống chi là cô?

Hai tay nắm chặt, càng thêm dùng sức, German dứt khoát hận không thể khảm toàn bộ thân thể mảnh mai của Lạc Khuynh Thành vào trong cốt nhục của anh, anh có ý nhờ vào đó cho cô mượn sức lực, để cho cô biết, em còn có anh, còn có anh, thế nhưng là làm sao bây giờ, cô khóc đến thở không ra hơi, thân thể lại đang bắt đầu run rẩy, cả người dường như cũng muốn lâm vào một loại trạng thái hoàn toàn phong bế, hoàn toàn ngăn chặn tất cả, kể cả anh.

Trong lòng dâng lên khủng hoảng vô biên, hoang vu mà thống khổ, đáy mắt tràn đầy đau đớn, im ắng đóng lại, German nhẹ nhàng ở viền tai của Lạc Khuynh Thành hôn một cái: "Đừng khóc, ngoan, đừng khóc."

"Chúng ta về sau... Còn sẽ có đứa bé."

Nhất định, cùng với khẳng định, hơn nữa, tuyệt đối không chỉ có một đứa như thế!!

Thật sự hận không thể móc trái tim cho cô nhìn, để cô hiểu được tất cả của anh, thế nhưng là German lại phát hiện, anh lại cái gì cũng không biểu đạt nổi, ngoại trừ vài câu trấn an rải rác cứng nhắc còn bất lực…...

Nước mắt hoàn toàn làm mờ tầm mắt, cũng làm tâm trí mê muội, trong cổ của Lạc Khuynh Thành, không ngừng phát ra tiếng khóc giống như sói con đang tru lên, vẫn không nhúc nhích tùy ý để German ôm, thật sự cô cảm thấy, sinh mệnh của mình, đều khô héo.

Thì ra, tình thương của mẹ có thể sâu như vậy, dù cho cô còn chưa từng sinh ra bé, cô cũng đã cùng bé hòa hợp một thể, bé rời đi, chẳng khác nào là cô rời đi, không, là cô...... Chết đi!

Về sau còn có thể có? Ha, về sau? Ngay cả hiện tại cô cũng đã không còn, sao lại là về sau?

Đều do Lucy, là cô ta huỷ đi tất cả của cô!

"Buông em ra!"

Cũng không biết là sức lực sinh ra từ đâu, bỗng nhiên đẩy German, Lạc Khuynh Thành từ trên giường nhảy xuống, lại không biết làm sao, hai chân lại ngay cả sức lực chống đỡ cô đứng lại cũng đã sắp không có…

Chân mềm nhũn, nếu không phải German kịp thời ôm lấy, thiếu chút nữa Lạc Khuynh Thành đã ngã ở trên mặt đất rồi.

"Em đi đâu? Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi."

"Em muốn đi tìm Lucy! Em muốn giết cô ta!"

Nước mắt chảy như thế nào cũng mặc kệ, dùng sức giãy dụa, gầm thét lên tiếng, Lạc Khuynh Thành giống như cuồng loạn, cho tới bây giờ cô là một người con gái kiêu ngạo ôn nhã, nếu không phải bởi vì thật sự rất đau, làm sao cô lại có thể không kiềm chế được nỗi lòng như vậy?

"Giao cô ta cho em, chắc chắn em sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết!"

Cánh tay sắt gắt gao quấn ở trên vòng eo của Lạc Khuynh Thành, từ phía sau ôm lấy cô, nhắc tới Lucy, sắc mặt của German, liền giống như Satan đến từ Địa Ngục, cũng không có cách nào bằng được với vẻ lo lắng, hơi thở xơ xác tiêu điều bao lấy toàn thân, xông thẳng tới chân trời, dù là hoàng hôn màu ấm mỹ lệ như vậy, đều không có cách nào tới địch nổi…

=====

Ngày edit full: 16/10/2020.

Hí hí, bắt đầu ngược rồi đấy, phấn khích ghê gớm.

Ai có muốn quà 20/10 không?

Chương sau: Bẻ cánh bướm bay 050. Biết không, tôi yêu anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play