Edit: Lệ Diệp.
Cái này, có khả năng mang ý nghĩa là bây giờ cô, thật ra chính là một quân cờ hay không?
Đầu óc "Ong ong ong" đang vang động, đứng nghiêm ở tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần dần đi xa của German, trong lòng Lạc Khuynh Thành, hoài nghi cuồn cuộn......
Cô rất muốn lập tức xông lên phía trước hỏi rõ ràng, nhưng mà, cô biết, lấy tình cảnh hiện tại mà nói, đây tuyệt đối là một ý tưởng nát sẽ đem hai bên lâm vào nguy hiểm!!
Anh là một người chưa từng nói dối, anh sẽ không cố ý đi lấy lòng bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả cô, cho nên hành vi ôn nhu vừa rồi của anh, cô sẽ không hoài nghi là giả, quên đi, cô vẫn không muốn một mình suy nghĩ lung tung ở đây, tạm thời cứ ép tất cả xuống hết đi, theo như lời anh nói, ngoan ngoãn đợi ở trong phạm vi tầm mắt của anh, bảo vệ tốt bản thân và đứa nhỏ, mới là việc cần giải quyết đầu tiên, về phần cái khác, vẫn là nên chờ đến lúc trở về rồi hỏi rõ ràng dần dần đi......
Bây giờ cô chỉ hy vọng, German sẽ không tàn nhẫn đến mức dùng cô và đứa nhỏ đến làm tiền đặt cược.
Hít một hơi thật sâu, Lạc Khuynh Thành thu lại tất cả cảm xúc đang tiết ra ngoài, gót sen uyển chuyển đuổi theo bước chân của German, đi vào nhà Percy.
German, là em tin tưởng anh như thế, đem mình và đứa nhỏ đều giao phó trong tay của anh, xin anh trăm ngàn, trăm ngàn không cần tự tay hủy diệt, niềm tin rất yếu ớt, không chịu được quá nhiều thử thách, phải biết rằng, tha thứ rất dễ dàng, nhưng có thể tin tưởng thêm một lần nữa, lại dường như...... Khó như lên trời!
◆
Bước chân trầm ổn tiêu sái đi ở phía trước, lướt qua khuôn mặt của German, cũng không nhìn ra mảy may chút cảm xúc nào, nhưng ở trong sâu nội tâm của anh, lại gợn sóng bốn phía......
Anh chạy trốn, đối mặt với vấn đề của Lạc Khuynh Thành, từ trước đến nay anh luôn dũng cảm đối mặt, giờ lại giống như là một tên hèn nhát, xoay người nhanh chóng thoát đi.
Lời cô nói ở thời điểm hỏi anh, đôi mắt của cô quá sạch sẽ, như mấy hạt bụi nhỏ không nhiễm trần thế, nhưng lại làm cho anh sinh ra một loại cảm giác gấp gáp không có chỗ nào ẩn giấu, cho đến cuối cùng, anh còn không dám nhìn, càng không thể giống như lúc trước, đúng lý hợp tình đối mặt với cô, nói anh không có......
Bởi vì, ý nghĩ này anh thật sự có, ít nhất, từng có qua.
Đúng như lời Hobart nói, nếu Lucy tự thân xuất mã bắt Lạc Khuynh Thành đi, vậy liền mang ý nghĩa, Lạc Khuynh Thành là thẻ đánh bạc tuyệt vời để đối lấy tin tưởng và vui vẻ của cô ta, một khi chân chính lấy được tin tưởng của Lucy, cũng như đang gián tiếp đánh đồng với việc, lấy được tin tưởng của Percy, như vậy kế hoạch trả thù đã ủ lâu, sẽ thuận lợi hơn rất nhiều......
Cho nên, sáng sớm ở thư phòng, Hobart mới có thể mãnh liệt đề nghị anh dùng Lạc Khuynh Thành đi đổi lấy cơ hội thắng trận, mặc dù anh không có đồng ý, nhưng tại lúc ấy, đúng là ý nghĩ này từng xoay quanh ở trong đầu anh, mặc dù chỉ có ngắn gọn ba giây đồng hồ mà thôi, thế nhưng cuối cùng là có nghĩ tới, cho nên đối mặt với chất vấn của Lạc Khuynh Thành, anh là chột dạ.
Thực sự là chưa bao giờ nói dối, ít nhất ở trước mặt Lạc Khuynh Thành, anh chưa từng, cô quá sạch sẽ, anh không muốn dùng lời nói dối làm bẩn cô, cho nên, vừa rồi nếu như kêu anh đi lừa cô, anh không làm được......
German không biết, nếu như Lạc Khuynh Thành biết được, quả thật anh có cân nhắc qua ý nghĩ này, hơn nữa là ở thời điểm cô đang mang thai đứa nhỏ, có phải là cô sẽ hoàn toàn thất vọng với anh hay không?
Anh không phải là không gì không làm được, ít nhất ở trong chuyện báo thù này, anh không có khả năng hoàn toàn theo tâm ý của mình, anh cần lợi thế, cần quân cờ, nếu không thành công còn không biết phải chờ bao lâu, anh bất lực như thế, ngay cả bản thân anh cũng căm giận, cô thì khỏi phải nói!!
Cô kiêu ngạo trong sáng như vậy, chính trực như thế, nếu như biết một mặt này của anh, sẽ dùng loại ánh mắt gì để nhìn anh đây?
Không dám, không dám nghĩ, cũng không dám trả lời vấn đề của cô, cho nên, anh chạy trốn, thật sự là một tên hèn nhát!!
◆
Đều mang tâm tư, German và Lạc Khuynh Thành một trước một sau đã tới chỗ tổ chức tiệc giữa trưa, Percy bố trí nó ở bên trong đình viện, cảnh sắc như vẽ, rộng rãi mà tùy ý, không đến mức lộ ra nghiêm túc câu nệ như vậy, phù hợp với tính cách nhất quán của Percy......
Ở đây, không chỉ có Lệ Thiếu Đình và Lạc Ngâm Tích, còn có, Hobart và Gina, cô ta đang trực tiếp đi về phía Lạc Khuynh Thành.
Đối với việc Gina ở đây, Lạc Khuynh Thành cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn biểu hiện thân mật giữa cô ta và Hobart, dường như là hai người vẫn lấy thân phận bạn lữ cùng tham dự?
Cùng Lạc Khuynh Thành bốn mắt nhìn nhau, rất không khách khí trừng mắt liếc nhìn cô một cái, Gina "À" một tiếng, kéo mồm mép, mặt cười dạ khóc (*) thét lên: "Vị này là ai vậy? Làm sao một người con gái Phương Đông lại đến đây?"
(*) Mặt cười dạ khóc: Ngoài cười nhưng trong không cười.
"Ồ! Là cô ấy tới đây!"
Khoa trương kinh hô một tiếng, Lucy đang cười đùa với Gina, vừa nhìn thấy Lạc Khuynh Thành đi tới, liền đứng dậy đón......
"Cô chính là vị phiên dịch Phương Đông đạt được vô số tán thành và khen ngợi kia đi?"
Đến trước mặt Lạc Khuynh Thành, kéo tay cô, Lucy hoàn toàn làm như quen thuộc vô cùng, tươi cười trên hai gò má trắng nõn chồng chất, tràn đầy, rất là xán lạn......
"Quả nhiên rất đẹp, khó trách ngay cả cha tôi cũng khen không dứt miệng."
Kéo hai tay của Lạc Khuynh Thành, mang theo cô xoay một vòng, Lucy quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới cô một lần, tiếng khen ngợi chậc chậc, không ngừng xuất ra, rõ ràng là làm bộ thành lần gặp mặt đầu tiên, thái độ ngược lại rất quen làm như khuê mật quen biết nhiều năm, hai loại thái độ kết hợp, quá mức mâu thuẫn, Lạc Khuynh Thành thật sự cảm thấy cực kỳ khó chịu!!
Tính tình cô lạnh nhạt, không phải đặc biệt thích tiếp xúc với người xa lạ, huống chi, người con gái này rất có thể cũng đang giả vờ! Rõ ràng là bắt cóc cô, vẻ mặt còn hung ác rồi cảnh cáo cô, vì sao bây giờ lại có thể làm bộ ra dáng vẻ hoàn toàn chưa từng xảy ra? Cô ta đang cười, nhưng tia ý cười kia, căn bản là cũng không đến được đáy mắt, cô cũng không phải người mù, sao lại không nhìn đi ra đây?!
"Cảm ơn, lần đầu gặp mặt, Lucy tiểu thư thật nhiệt tình, danh bất hư truyền."
Rút tay từ trong tay Lucy lại, nhẹ nhàng nhàn nhạt mấy chữ, ẩn chứa ý vị trào phúng, trên mặt Lạc Khuynh Thành vẫn duy trì lễ phép cơ bản nhất, sau khi lên tiếng chào hỏi với cô ta, liền dẫn đầu đi về phía bàn ăn, qua chỗ đám người đang trò chuyện với Percy, rồi ngồi xuống ở bên cạnh Lạc Ngâm Tích......
Trong phút chốc đôi mắt tối tăm đi không ít, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lạc Khuynh Thành, đáy lòng Lucy ghen ghét muốn chết, nhưng vẫn tươi cười như cũ tung bay trở về chỗ ngồi.
Ăn uống linh đình, chào hỏi qua lại, bữa tiệc một hồi, liền chậm rãi kéo màn che ra, người ở trong sân, chỉ sợ ngoại trừ hai chị em gái Lạc Khuynh Thành và Lạc Ngâm Tích này, ai ai cũng đều mang theo kế hoạch nham hiểm......
Trong lúc đó, Lucy và Gina giống như là đã thương lượng xong từ trước, liên tiếp hướng Lạc Khuynh Thành mời rượu, vốn tửu lượng của Lạc Khuynh Thành cũng không thắng được, huống chi hiện tại lại đã hoài thai, càng không thể uống nhiều. German vô cùng muốn giúp cô chắn rượu, lại không thể, anh biết, hai người bọn họ làm như vậy, chính là ở trước mặt Percy ép anh lộ ra sơ hở, bởi vậy anh đành phải nhẫn nại đứng im, mặt không chút thay đổi nhấp rượu của mình.
Ngược lại là Lệ Thiếu Đình, không che lấp chút nào chắn rượu thay Lạc Khuynh Thành, một ly nhận lấy một ly uống, mà Lucy và Gina phải nói nhiều đến mức tức giận! Thật sự hận không thể một quyền đánh anh ta bay đi! Để anh ta khỏi ở đây đảm đương làm anh hùng cứu mỹ nhân!
Trừng mắt nhìn Lệ Thiếu Đình, Gina giống như hờn dỗi mà đổ đầy rượu ào ào, cô ta quyết định, lần này nhất định phải đưa nó rót vào trong bụng con hồ ly tinh Dora kia!
Ngược lại cô ta tràn đầy tâm chí mạnh mẽ, nhưng mà ai biết, cô ta mới động đậy thân mình, liền bị Hobart ngồi ở bên cạnh ấn trở về......
"Bảo bối, làm sao em chỉ kính rượu với người của anh ta, lại lạnh nhạt với tôi chứ?"
Một tay nắm ở thắt lưng Gina, đặt cái cằm ở trên vai của cô ta, mập mờ hít hà, Hobart cười tủm tỉm đoạt lấy rượu trong tay cô ta, rồi sau đó, uống một hơi cạn sạch!
Nhìn Hobart như tùy ý, đồng thời hoàn toàn là hướng về phía Gina mà đi, nhưng ở đây đều là những người tinh anh, nhất là Percy, tự nhiên có thể nhìn ra được, cử động này của anh ta thật là đang mượn cơ hội giải vây cho Lạc Khuynh Thành.
Thật sự là không thể nghĩ tới, Hobart vậy mà cũng còn có tưởng niệm với người con gái Phương Đông này? Xem ra, anh ta nên trông coi kỹ người phụ này mới uúng.
"Anh......"
"Từ giờ trở đi, tôi phải phạt rượu em, trừng phạt em không coi trọng tôi."
"Chỉ là phạt rượu là đủ rồi à? Anh xác định rằng, không cần tự mình em đến thỏa mãn khẩu vị của anh sao?"
Che dấu kinh ngạc và phẫn nộ dưới đáy mắt, cười "Khanh khách" một tiếng, dung mạo đẹp đẽ khiêu khích, ném cái mị nhãn về phía Hobart, Gina tiến tới, cắn lỗ tai của anh ta, cực kỳ sắc tình mà liếm trước, trước mặt mọi người nhỏ giọng ái muội với anh ta, tư thái hết sức thân mật, nhưng ở trên thực tế, cô ta lại hận không thể một cước đạp bay Hobart!!
Tên sắc lang này, chỉ là diễn trò mà thôi, tay của anh ta đây là đang sờ chỗ nào đó? Sờ thì sờ đi, vì sao còn muốn tiến vào trong váy của cô ta chứ?!
Bàn tay ở trên mông Gina nghênh ngang xoa nắn, cuối cùng thậm chí chui vào trong quần lót của cô ta, như có như không đụng chạm vào chỗ u mật của cô ta, trong tiếng cười nhẹ của Hobart, mang theo tà nịnh: "Em cái đồ dâm phụ đói khát này!"
"Đương nhiên muốn, nhưng mà, nhiều người như vậy, ở đây, bảo bối em xác định là hiện tại liền muốn?"
Đôi mắt lướt qua từng người một lần, Hobart cố ý nói lời vô cùng mập mờ, có ý riêng ở trong, cái tay anh ta giấu ở dưới đáy bàn kia, tiếp tục tà nịnh phóng đãng......
Híp mắt sắc bén nhìn qua, buông chén rượu ra, Percy không nhịn được cười "Ha ha" lên tiếng: "Hai người các cậu nếu như thật sự không nhịn được, mời tuỳ ý, trong nhà còn nhiều, rất nhiều chỗ."
"Papa... Chú ý hình tượng!"
Ỏn ẻn ỏn ẻn mở miệng, nũng nịu mà phàn nàn, để thân mật của Hobart và Gina ở trong mắt, "Giễu cợt" một tiếng, trong mắt Lucy, có tia ghen ghét chợt lóe lên......
Cô ta vẫn cho rằng, là Hobart thích cô ta, nhưng mà ai biết, anh ta vậy mà có thể ở trước mặt cô ta, cùng với người phụ nữ của anh ta tán tỉnh thân mật?
Không phải anh ta nên hận không thể lập tức cuốn lấy cô ta sao? Không phải anh ta vẫn luôn hy vọng mình có thể nhìn nhiều anh ta một cái sao? Làm sao hiện tại......
Hơn nữa, anh ta vậy mà, vậy mà còn ra tay giải vây cho ả Dora loại mặt hàng giải kia!?
Quả nhiên, ngày đó anh ta trăm phương nghìn kế quấn lấy mình, chính là vì kéo dài thời gian, cứu Dora đi! Vậy mà còn dám lừa cô ta, bảo hoàn toàn không biết rõ tình hình!?
Tên đàn ông thối không biết xấu hổ này! Cặn bã! Vậy mà dám can đảm lừa gạt cô ta? Hơn nữa còn dám làm loạn với người phụ nữ khác, chờ, chờ lấy cho cô ta, xem sau này cô ta thu thập anh ta thế nào!!
Sau khi ăn cơm xong, Percy mời mọi người đi thăm xung quanh nhà của ông ta một phen, nhà của ông ta chiếm mặt tích rất rộng, đình viện thâm trầm, đều là trải qua thiết kế của bậc thầy nổi tiếng, quả thật đáng giá xem xét.
Tay kéo tay với Lạc Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành và cô ấy còn có Lệ Thiếu Đình cùng nhau, tùy ý đi tham quan, người phương Tây buông thả còn tùy ý, Percy cũng như thế, sau khi gửi đi một lời mời, ông ta để cho bọn họ cứ tuỳ ý, về phần bản thân ông ta, thì không biết đi về phía chỗ nào, tóm lại, phóng tầm mắt nhìn tới, đúng là không thấy được tung tích ...
Đôi mày nghiêm nghị chăm chú nhìn Lạc Khuynh Thành, thấy cô có Lệ Thiếu Đình đi cùng ở bên cạnh, hẳn là sẽ không có nguy hiểm, mang theo trầm tư, German liền thong thả bước đi, lặng yên không một tiếng động kín đáo rời đi. Anh muốn đi tìm một phần văn kiện quan trọng, văn kiện quan trọng đến mức, có thể làm cho anh báo thù hoàn toàn, đương nhiên, cũng là nguyên nhân duy nhất anh sẽ tiếp cận Lucy.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng vẫn luôn gắt gao đi sát phía mình kia biến mất không thấy, Lạc Khuynh Thành có cảm giác được, bởi vì có anh nhìn chăm chú, cho dù chỉ là quan sát từ rất rất xa, lòng cô cũng sẽ sinh ra cảm giác an toàn, nhưng là bây giờ, cảm giác này lại đột nhiên biến mất......
Xoay người, sóng mắt lưu chuyển nhìn bốn phía xung quanh, Lạc Khuynh Thành mượn danh nghĩa tham quan, tìm bóng dáng German khắp nơi, cuối cùng lại không có kết quả.
"Khuynh Thành, làm sao vậy?"
Từ trên mặt Lạc Khuynh Thành bắt được ảm đạm chợt lóe lên, Lạc Ngâm Tích có chút lo lắng hỏi thăm, hai tròng mắt tràn đầy lo lắng......
"Có phải là." Đôi mắt nhìn bốn phía, môi Lạc Ngâm Tích hướng về phía tai Lạc Khuynh Thành, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe thấy hỏi: "Có phải cục cưng có chuyện gì không?"
Vừa rồi mặc dù có Thiếu Đình giúp đỡ chắn rượu, nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi uống mấy chén, cô ấy nhìn mà kinh hồn bạt vía! Quả thật là lo lắng!
"Không phải, đứa bé rất tốt, chị đừng lo lắng."
Lắc đầu, ý cười nhạt như hoa lê ngưng lại ở giữa bờ môi, nói đến cục cưng, vẻ mặt của Lạc Khuynh Thành, dường như bị mật đường thấm đầy, yên yên ổn ổn, uyển chuyển hàm xúc, ở dưới ánh sáng mặt trời, mặc sức hiện ra......
Có lẽ, đây chính là cái gọi là hào quang người mẹ đi, bỏng mắt lại động lòng người, là thứ trân quý nhất thế gian.
Kéo tay Lạc Ngâm Tích qua, nhẹ nhàng xoa lên bụng nhỏ của mình, Lạc Khuynh Thành ôn nhu nói: "Chị à, thật sự rất không thể tưởng tượng nổi, trong cơ thể của em vậy mà còn mang theo sinh mệnh của một người hoàn toàn khác."
"Đúng vậy, hy vọng đứa bé cũng có thể mang đến cho em sinh mệnh hoàn toàn mới."
Nhàn nhạt than ra một hơi, đôi mày đen của Lạc Ngâm Tích chậm rãi nhăn lại, cũng là vui vẻ lại vừa lo lắng, tâm tư phức tạp như thế, từ sau khi biết được Lạc Khuynh Thành mang thai, giờ phút nào cũng đi theo cô ấy. Thật ra ở trong bữa ăn, cô ấy vẫn từng hỏi cô như cũ, còn muốn rời khỏi Reggie Nord hay không, đương nhiên, đáp án có thể biết được, tất nhiên là cô sẽ không......
Nói thật, tràn ngập trong lòng Lạc Ngâm Tích là áy náy, là cô ấy hại Khuynh Thành, làm cho cô ấy trải qua rất nhiều đau khổ vốn không nên có, thậm chí còn làm cho cô nói ra loại lời thề này! Thật sự là, không thể tha thứ! Mà cô, ngoại bỏ nói một câu thật xin lỗi cứng ngắc ở ngoài, còn có thể làm được gì đây?
"Được rồi, cũng nói qua là không phải lỗi của chị rồi, làm sao chị còn xin lỗi với em chứ?"
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lạc Khuynh Thành giống như tức giận vỗ vỗ tay Lạc Ngâm Tích: "Việc này đã qua, nhắc nữa thì em sẽ tức giận!"
"......Được."
"Đi thôi, đi toilet với em một lát."
Kéo tay Lạc Ngâm Tích lại, thân mật mang cô ấy theo, Lạc Khuynh Thành và cô ấy cùng nhau đi về phía bên trái đình viện, nơi đó, chính là nơi German ẩn nấp, mà Lucy, cũng đang ở đó.......
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc đầu nghĩ hôm nay thêm một chương, thế nhưng là tôi có người bạn muốn rời đi, giữa trưa phải đi ăn bữa cơm, coi như là tạm biệt, bởi vậy chỉ gõ nhiều hơn một nghìn chữ, trò chuyện cứ xem như là thêm tâm ý đi, nhóm gái cuối tuần vui vẻ.
=====
Ngày edit full: 1/10/ 2020.
Mọi người Trung thu vui vẻ, đây coi như là quà Trung Thu, cuối tuần sẽ cố up bình thường.
Chương sau: Bẻ cánh bướm bay 047. Ngài có thể, có được em.