Loại trường hợp này, không nên là cô ta đến.
"Reggie Nord thượng tướng, ngài khoẻ."
Cầm hai đầu váy, hơi hơi cúi mình vái chào, Lucy cười rất ngọt, vài vết tàn nhang nhỏ trên mặt, dưới ánh sáng mặt trời, lộ ra rực rỡ mà hoạt bát, nhẹ nhàng gật đầu một cái, lấy đó là đáp lại, German chuyển mắt nhìn về phía Percy.
"Percy tướng quân đại giá quang lâm, không có nghênh đón, là sai lầm của tôi."
Đôi mắt dài rét lạnh, German thoáng hạ thấp tư thái chào hỏi trước, khuôn mặt uy nghiêm thoáng nhu hòa chút, Percy nhẹ nhàng gật đầu, đáp lời nói: "Là tôi đột nhiên đến."
"Reggie Nord, nghe Lệ thiếu soái nói, vị hôn thê của cậu ấy bị cậu bắt giữ ở nhà, có chuyện này sao?"
"Ừ."
Gật đầu, German hướng về vệ binh phía sau lưng ra hiệu, lập tức Lạc Ngâm Tích liền được buông ra...
"Tích Nhi!"
"Thiếu Đình…... Thiếu Đình…...."
Ngã đụng nhào vào trong ngực Lệ Thiếu Đình, tiếng khóc mà Lạc Ngâm Tích cố nén, rốt cục lại một lần nữa theo cổ họng phát tiết ra, cô luôn luôn bảo thủ, giờ phút này cũng không lo được quá nhiều, ở trước mặt tất cả mọi người, ôm chặt lấy Lệ Thiếu Đình, kêu khóc đem uất ức và kinh hách, đều thổ lộ.
Hai tay giống như kìm sắt dùng sức ôm lấy Lạc Ngâm Tích, lồng ngực cơ hồ bị nước mắt của cô thấm ướt toàn bộ, trái tim Lệ Thiếu Đình đau đến tóm lại thành một đoàn, cúi đầu không ngừng ở trên tóc của cô, trên trán hôn lấy, vẻ mặt của anh ta, hoàn toàn ám trầm, hung hăng trừng mắt về phía German, anh ta tức đến cả người đều đang bắt đầu phát run. . .
"Reggie Nord, anh làm gì với cô ấy?"
Nếu không dùng cái gì sẽ khiến cô sợ đến như vậy?!
Tích Nhi của anh là một tiểu thư khuê các có giáo dưỡng, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ không để ý hình tượng ở trước mặt mọi người như thế!
"Không có gì, chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi."
Tựa tiếu phi tiếu nhìn Lệ Thiếu Đình, German nói rất là lạnh nhạt, lỡ đễnh đến mức còn tưởng là...
"Hiện tại hiểu lầm giải trừ, người đẹp hoàn hảo xin trả, nếu như Lệ thiếu soái lo lắng, có thể tự mình kiểm tra."
Lá gan của người phụ nữ thật sự là cũng quá nhỏ rồi, một súng mà thôi, hơn nữa còn chưa bắn trúng cô ta, vậy mà vẫn cứ kinh hoàng như thế, cho tới tận bây giờ? Cùng em gái của cô ta hoàn toàn không phải là một cấp bậc! Thật sự là mất mặt!
"Anh..."
Cũng doạ người ta đến toàn thân run rẩy, trên mặt cũng không còn chút huyết sắc nào đáng nói, vậy mà chỉ dùng hai chữ hiểu lầm liền lấp liếm cho qua?!
"A."
Nhẹ nhàng hà ra một hơi, Percy tiến lên một bước, nhẹ nhàng ở trên bờ vai của Lệ Thiếu Đình vỗ một cái...
"Lệ thiếu soái, là sai lầm của tôi, không có chiêu đãi tốt các ngài, còn tạo thành hiểu lầm không cần thiết, thứ lỗi. May mắn hiểu lầm được giải trừ, cũng không có tạo thành bất kỳ một tổn thương gì, còn xin Lệ thiếu soái cho lão già tôi đây một chút tình mọn, không cần so đo nữa."
Bờ môi có chút giương lên, mỉm cười tạ lỗi, trên mặt Percy, khắc đầy từng đường vân quật cường, mặc dù là ông ta đang cười, thế nhưng là đôi mắt kia, lại sắc bén giống như chim ưng, cũng không có bao nhiêu ý cười, hơn nữa tuy là ông ta đang nói xin lỗi, khẩu khí lại mang theo một chút cường ngạnh, người này, Lệ Thiếu Đình nhìn ra được, rất khó đối phó, so với Reggie Nord cũng không tốt hơn được chỗ nào!
Nói thật, Lệ Thiếu Đình không cam lòng, hơn nữa, cũng không muốn bỏ qua như vậy, chỉ là, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, dù sao đây không phải địa bàn của anh, mặc dù thân thế của anh đặc biệt, nhưng hợp tác cũng không có nghĩa là anh có thể làm việc càn rỡ, huống chi, Percy một tướng quân tôn quý phi phàm, lại là người đã có tuổi, cũng đã tự mình nói xin lỗi với anh, dù là anh tức giận đi nữa, cũng không thể không cho ông ta bộ mặt...
"Tướng quân nghiêm trọng rồi, là Thiếu Đình lỗ mãng, một chút việc nhỏ liền kinh động đến ngài, nếu vị hôn thê của tôi không có việc gì, giữa tôi và Reggie Nord thượng tướng, cũng không có cái gì có thể, so, đo, tiếp."
Khóe môi cong lên, dường như đang cười, ý cười hoàn toàn lại không đến được đáy mắt, Lệ Thiếu Đình nói hào phóng, nhưng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi kia, vẫn để cho German nghe ra, thật ra ý tưởng chân thật của anh ta, chỉ sợ là hận không thể lập tức chém chết anh!!
Giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh mũi thẳng đẹp, đáy mắt của German, có tia hứng thú dạt dào xuất hiện, mỉm cười, anh tiếp tục giả ý ân cần, nhẹ nhàng hếch chòm râu lên, Percy cởi mở cười một tiếng, nói: "Để tỏ lòng áy náy của tôi, cũng vì chúc mừng hợp tác giữa chúng ta, giữa trưa tôi mời khách, mời Lệ thiếu soái và vị hôn thê xinh đẹp này nhất định phải đến dự."
"Reggie Nord, cậu cũng đến, còn có Hobart."
Quay đầu, đem tầm mắt đầu hướng về phía Hobart đã sớm xuất hiện từ thời điểm bọn họ đến, Percy giống như mời, thực ra thái độ rất mạnh cường, căn bản chính là không cho người ta từ chối.
"Papa ̄ ̄"
Lucy vẫn im lặng đứng ở một bên, rốt cục đã mở miệng, tiếng nói mềm mại ngọt ngào, cô ta một phen khoác ở cánh tay của Percy, nũng nịu lung lay...
"Con gái bảo bối ngoan của cha đây là thế nào?"
Râu hơi hơi giơ lên, thay đổi vẻ uy nghiêm vừa rồi, Percy cười đến ngay cả đôi mắt cũng sắp muốn nheo lại, hình tượng cha hiền, ở trước mặt mọi người, rất sống động...
Percy sủng Lucy sủng lên trời, đây tuyệt đối không chỉ là đồn đại mà thôi.
"Ai nha papa."
Cười hì hì, tiếp tục làm nũng, đôi mắt Lucy giống như vô ý mà nhìn German: "Con nghe nói có vị mỹ nữ Phương Đông vẫn luôn làm phiên dịch cho Lệ thiếu soái, nghe nói còn là Reggie Nord thượng tướng tự mình lựa chọn ra, mọi người đều khen ngợi có thừa, con rất ngạc nhiên, muốn nhận thức, thấy được phong thái của cô ấy."
"Như vậy thì theo ý của con gái ngoan nhé? Giữa trưa, ngài liền để Reggie Nord thượng tướng mang cô ấy theo đi? Dù sao Lệ thiếu soái cũng đã ở đây, khẳng định vẫn là phải phiên dịch, đúng không? Còn có vị hôn thê của ngài ấy, nếu có người cùng quê quán làm bạn, tâm tình hẳn là sẽ rất vui vẻ."
Con ngươi nhàn nhạt co vào, rốt cuộc German hiểu rõ...
Mới vừa rồi anh còn đang buồn bực, Lucy đi theo tới đây làm gì, xem ra, sợ là cô ta đã sớm quyết định chủ ý muốn tìm Khuynh Thành ra đi?
Chỉ là không biết, trong lòng của cô ta, đến cùng là dự định cái gì? Làm sao mà cô ta biết, Khuynh Thành đã bị anh tìm về?
Sóng mắt mị sắc chuyển đến trên người Hobart, German tìm tòi nghiên cứu lại giống như hung hăng trừng hắn một cái, nếu như tên tiểu tử không liêm sỉ này tiết lộ, xem anh thu thập hắn thế nào!!
Hai tay ở giữa không trung lắc lắc, nhún vai, vẻ mặt Hobart vô tội, đừng hỏi hắn, tuyệt đối đừng hỏi, đối với việc Lucy vậy mà đem mũi nhọn trực tiếp chỉ về phía Lạc Khuynh Thành, đầu óc hắn cũng rất mơ hồ mà!
"Papa, cầu ngài, ngài đồng ý với con nhé? Người ta cũng chỉ muốn có một người bạn thôi."
Cánh môi bôi trét son môi màu máu hơi hơi chu lên, tiếng nói Lucy phát ra càng ỏn ẻn hơn, cứ thế kích thích Gavin nổi lên một thân da gà...
"Được rồi, nếu con gái bảo bối của cha cũng đã mở miệng, vậy papa, sao còn dám từ chối đây."
Dù sao cũng không phải một việc lớn gì, còn có thể dỗ con gái ông ta vui vẻ, nhất cử lưỡng tiện, không vừa vặn sao?
Nhưng mà, bộ dáng bên ngoài vẫn cần phải giả vờ.
"Lôi thượng tướng, Lệ thiếu soái, không biết ý hai người thế nào?"
Quật cường hiển thị rõ ở đường vân trên mặt, Percy giả ý hỏi ý kiến của German và Lệ Thiếu Đình, lại đang nghĩ đương nhiên phải vậy, việc nhỏ như thế, bọn họ sẽ bác bỏ sĩ diện của Percy này sao?
Thế là, Lạc Khuynh Thành vừa mới trở lại trong phòng, lại bị mời đi lần nữa, ngồi ở trên xe với German, cùng nhau chạy tới nhà của Percy.
Thân thể mềm mại ngồi thẳng tắp, từ khi bắt đầu lên xe, Lạc Khuynh Thành liền không nói một lời, ở giữa khoảng cách của cô và German, mặc dù vẻn vẹn chỉ xa một thước, thế nhưng là hai trái tim, lại cách nhau rất rất xa, thế nào gọi là bên cạnh lại như chân trời, giờ phút này anh và cô, rốt cục cũng thấm sâu lòng người, nhất là German, lần đầu anh có một chút hoảng hốt, chỉ vì, cảm giác sắp mất đi thứ gì đó, lại lần nữa đánh vào trong lòng anh, chỉ là tạm thời anh, vậy mà không đoán ra được, thứ đó rốt cuộc là gì đây?
German chỉ biết là, có lẽ, thứ đó đối với anh rất trọng yếu, hoặc là anh quan tâm nhất...
"Nghe này."
Ở giữa trầm tư, rốt cuộc German cũng mở miệng đánh vỡ trầm mặc, đưa tay qua, kéo tay Lạc Khuynh Thành lại, nhẹ nhàng đặt ở trên đùi của mình.
Đã bất động, cũng không giãy dụa, Lạc Khuynh Thành vẫn duy trì tư thế ngồi vừa rồi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, ngay cả nhẹ giọng đáp lại cũng không có, tùy ý để German nắm lấy tay của cô, mặc dù nhỏ bé, lại thân mật mà vuốt vuốt...
"Nhìn tôi!"
Bên trong thanh tuyến trầm lạnh mang theo một chút không vui, kéo Lạc Khuynh Thành qua, German ép cô nhìn về phía mình, trái tim, lại ở thời điểm cùng đôi mắt không có chút gợn sóng nào của cô va chạm, bất ngờ tối sầm lại.
Cô... Rất không thích hợp, ánh mắt bình thản như nước vậy, nhưng lại khiến cho anh nhìn thấy tuyệt vọng.
"Còn đang tức giận?"
Đáy lòng âm thầm than ra một hơi, German bất đắc dĩ mím môi, giọng điệu vốn còn lãnh ngạo, trong nháy mắt liền không còn ở đây, tư thái cao cao tại thượng kia, cũng theo câu hỏi này của anh, đã hạ thấp.
Cũng không nhúc nhích, trong đôi mắt to trong suốt của Lạc Khuynh Thành, thẳng tăm tắp nhìn chằm chằm German, vẫn không có gợn sóng như vừa rồi, thật sự là quá yên lặng, khiến cho người ta có chút không dám nhìn thẳng.
Cánh tay vừa nhấc, bàn tay rộng lớn, che ở trên đôi mắt của Lạc Khuynh Thành, đem ánh mắt quá mức thuần tuý như thế che khuất, German hạ môi xuống, nhẹ nhàng ở trên mặt của cô hôn một cái...
"Anh thừa nhận, thái độ vừa rồi của anh quá cường ngạnh, không có cân nhắc cảm thụ của em."
Bờ môi ấm áp, dán ở trên làn da hai gò má lạnh như băng của Lạc Khuynh Thành, German nói chuyện giống như nỉ non thì thầm, vừa mở miệng, nhưng lại mang theo chút dỗ nhẹ? (dỗ dành nhaaaa)
"Nhưng mà, anh sẽ không xin lỗi, anh cũng không cho rằng là mình làm sai, đây là phương thức của anh, bởi vì anh muốn... Giữ chân em lại."
Người đàn ông kiệt ngạo nghi ngờ như anh đây, vốn là cứ như thế làm theo ý mình, anh có thể nghĩ thêm giải thích nữa đã là cực hạn, về phần xin lỗi, mơ tưởng!
Môi anh đào tinh tế mấp máy một chút, Lạc Khuynh Thành vẫn không nói chuyện như cũ, chỉ lẳng lặng nghe, hai mắt bị che, ở dưới trạng thái một vùng tăm tối, thính lực và giác quan của cô lại càng rõ ràng, anh hôn rất ôn nhu, giọng nói của anh cũng giống như đàn Cello đang rung động tiếng lòng của cô, không hiểu, khiến cho mũi cô chua chua, nhưng mà, lại vẫn như cũ an ủi tổn thương cô phải chịu.
Theo hình môi của Lạc Khuynh Thành nhìn ra uất ức của cô, mổ mổ, giữa lông mày của German, có chút cưng chiều đang vờn quanh...
"Nghe này, về sau, không nên rời khỏi tầm mắt của anh, càng không nên tùy tiện tin tưởng bất kỳ kẻ nào, nhất là Percy và Lucy."
=====
Ngày edit full: 16/09/2020.
Rốt cuộc Lucy là mẹ nào thế mn?
P/s: Sorry vì nhầm tên chương spoil ở chương trước, chính xác là: Về phần xin lỗi, mơ tưởng!
Lấy theo convert, ai dè nó khác raw @@
Chương sau: Bẻ cánh bướm bay 045. Yêu, quan trọng hơn!
Spoil: "Uy hiếp thì sẽ không hề có, về phần hung ác."
Dừng một chút, German có chút thẹn thùng: "Anh tận lực." =)))))))))