*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

Lúc Thiệu Khê mua thuốc màu trở lại, học sinh trong lớp gần như đã về hết sạch, chỉ còn mấy bạn trực nhật đang chia nhau quét dọn sột soạt trong phòng học.

Khương Đào ngồi ở dãy bàn cuối cùng, cúi đầu không biết đang làm gì. Khương Đào rất trắng, ánh đèn hắt lên chiếc gáy nổi lên xương sống của cậu, như phát ra một điểm sáng nhỏ.

Thiệu Khê đi tới, vỗ vai Khương Đào một cái. Khương Đào giật mình, nhét di động vào tay áo đồng phục theo bản năng, quay phắt đầu lại.

Nhìn rõ người tới là Thiệu Khê, cậu mới thở phào nhẹ nhõm: “Hết hồn…” cậu nói, “Cứ tưởng thầy giáo.”

“Thầy đi từ lâu rồi.” Thiệu Khê vừa nói, vừa đưa túi nylon cho Khương Đào, “Đây, đồ dùng để cậu vẽ báo bảng* này.”

*gốc: 黑板报, gần giống với báo tường nhưng vẽ trên bảng đen, bảng đen này là bảng phụ phía cuối lớp học, có dịp lễ, kỉ niệm chào mừng gì là có thể vẽ trang trí trên đó.

một vài mẫu ‘báo bảng’

“Sao lâu thế.” Khương Đào vừa nói vừa nhận lấy túi đồ, ngồi xổm xuống đổ hết đồ ra chỗ góc tường.

Thiệu Khê đút tay trong túi, nhìn Khương Đào mầy mò thuốc màu và cọ vẽ từ đằng sau: “Cửa hàng trước cổng trường hôm nay đóng cửa, tôi phải ra đường phía sau mua.”

“Vất vả cho cậu rồi.” Khương Đào vừa nói vừa kiểm tra lại, thấy đồ mình cần đều có đủ rồi thì xoay người lại nói: “Cậu về đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi là được.”

Cậu ngồi xổm nói chuyện, có lẽ cảm thấy ngửa cổ lên sẽ rất mỏi, cho nên lúc nói chuyện chỉ nhìn vào ống quần của Thiệu Khê mà không ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Thiệu Khê nhìn Khương Đào ngồi trong cái bóng của mình, do tư thế mà áo đồng phục của Khương Đào bị kéo xuống, lộ ra một khoảng gáy trắng nõn.

Thiệu Khê liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ma xui quỷ khiến nói: “Giờ đã 9 rưỡi rồi, 10 giờ trường học đóng cửa, cậu cũng không vẽ được bao lâu đâu.” Hắn nói, “Tôi đợi cậu cùng về.”

Khương Đào chần chừ một chút, gật đầu nói: “Vậy cậu ngồi làm bài tập trước đi, một lúc nữa tôi gọi cậu.”

“Ừ.”
Nhà Thiệu Khê và Khương Đào được cơ quan đơn vị phân chia cho. Nhà bọn họ đối diện nhau, từ nhỏ đã thường xuyên gặp mặt. Mẹ của hai người cũng rất thân nhau, cho dù là đi dạo phố hay đi làm việc đều hẹn nhau cùng đi, ngay cả giấy tờ biên nhận khi đăng kí tên cho con mình cũng là hai số liền kề nhau, cho nên từ thời mẫu giáo cho đến lớp 12, Thiệu Khê và Khương Đào vẫn luôn học chung một lớp. Tuy cha mẹ hai người có mối quan hệ thân thiết như vậy, nhưng do vòng xã giao bất đồng, nên quan hệ giữa Thiệu Khê và Khương Đào lại chỉ tàng tàng.

Sau khi lên Cấp 3, Thiệu Khê đảm nhiệm chức cán bộ thể dục trong lớp, còn Khương Đào thì trở thành cán bộ văn hóa. Tuy học sinh lớp 12 không cần tham gia các hoạt động văn thể quy mô lớn, nhưng chủ nhiệm lớp cũng không để hai người họ gánh không hai cái danh cán bộ lớp như vậy. Có câu, văn – thể không tách rời, giống như chuyện vẽ báo bảng vậy, chủ nhiệm lớp giao cho họ làm cùng nhau. Thiệu Khê phụ trách chân chạy và công việc thể chất, Khương Đào thì phụ trách công việc văn nghệ, lượng công việc 50-50 coi như cũng hợp lí.

9 giờ 50 phút, bảo vệ đi tuần các tầng tới gõ cửa, bảo bọn họ thu dọn đồ đạc rời đi. Vì vậy Khương Đào thu dọn đống thuốc màu, để gọn lại trong góc phòng học. Lúc cậu dọn dẹp các thứ, Thiệu Khê đã cất xong sách vở vào cặp, dựa vào cạnh cửa chờ cậu.

Lúc Khương Đào đi tới bên Thiệu Khê, đang định tắt đèn thì hắn đột nhiên nói: “Thuốc màu dính trên mặt cậu kìa.”

“A?” Khương Đào ngẩng mặt, “Ở đâu thế?”

“Dưới mắt phải.” Thiệu Khê nhìn cậu nói.

Vì vậy Khương Đào giơ tay ra, lau mặt một chút.

“Còn nhem ra nhiều hơn rồi.” Thiệu Khê nói.

Khương Đào bất đắc dĩ nhìn hắn: “Cậu lau giúp tôi được không?”

Cuối cùng Thiệu Khê bỏ tay khỏi túi quần. Đưa tay đến trước mặt Khương Đào, nghĩ một chút lại nói: “Nhắm mắt lại.” Hắn nói, “Tôi sợ sẽ dây vào trong mắt cậu mất.”

Khương Đào nghe lời nhắm mắt lại, hơi ngửa mặt lên.

Đèn ở phía cuối phòng học đã tắt đi, chỉ còn lại mấy bóng phía trước. Dưới ánh đèn lờ mờ, Thiệu Khê tiến đến gần hơn, bụng ngón tay sờ lên vết bẩn nho nhỏ trên mặt Khương Đào.

Hơi thở Thiệu Khê phả vào mặt Khương Đào, mi mắt cậu run nhẹ một cái, cười nói: “Giờ trông bọn mình cứ như đang hôn nhau ấy nhỉ.”

Tay Thiệu Khê run lên, hừ nói: “Đừng có nói lung tung.”

Hắn vừa nói, tay dùng thêm sức, lau đi vết thuốc màu kia.

“Được rồi.” Thiệu Khê nói xong thì tắt đèn đi, “Về nhà thôi.”

“Ừ —” Khương Đào lười biếng vươn người đáp.

Nhà Thiệu Khê và Khương Đào chỉ cách trường có một đoạn, cả hai đều đạp xe đi học. Hai người vốn cũng không thân thiết gì, cũng may người đi phía trước kẻ theo phía sau, có muốn nói chuyện cũng không tiện, đỡ phải lúng túng kiếm chuyện để nói.

Trong làn gió đêm cuối xuân, Thiệu Khê chợt nhớ tới cảm giác mới rồi khi ngón tay chạm vào da Khương Đào. Hắn vô thức ma sát hai đầu ngón tay trên ghi-đông xe, không biết là đang muốn xóa đi xúc cảm kia, hay là đang lưu luyến nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play