Dung Tiểu Kỳ phát hiện dáng vẻ Vu Vân Nhu cùng trước kia có chút bất đồng, thời gian mới vừa vào đoàn phim cô ta luôn luôn mang theo mắt kính, trên mặt biểu tình thủy chung là nhàn nhạt, nhìn qua chính là dạng người không thân thiện. Thế nhưng ở chung lâu mới phát hiện, Vu Vân Nhu kỳ thực đều không phải băng sơn mỹ nhân, cô ta chỉ là đối người xa lạ tương đối ngại ngùng mà thôi.

Hơn nữa tại đoàn phim chỉ có nàng cùng Vu Vân Nhu tuổi xấp xỉ, thường xuyên qua lại, Dung Tiểu Kỳ cùng Vu Vân Nhu bỗng nhiên trở thành chị em tốt. Dung Tiểu Kỳ thậm chí mong muốn Trang Uẩn Nhiên đừng xuất hiện tại phim trường nữa, bằng không đợi được phim quay xong, nàng cũng sẽ bị tức nghẹn đến nội thương.

Hôm nay vừa xong mấy cảnh phim, trời bắt đầu đổ mưa, đạo diễn oán giận một trận bất đắc dĩ tuyên bố ngày hôm nay ngoại cảnh không quay, mà trong phim trường đã sớm cho đoàn phim khác tiến vào, cho nên đoàn phim ngày hôm nay rốt cuộc ngoài ý muốn nghỉ ngơi.

"Dung tiểu thư, chị muốn đi đâu?" Vu Vân Nhu lấy tay che khuất mưa phiêu trên trán, đuổi kịp Dung Tiểu Kỳ đã đi ra phim trường. Trần Duyệt đang giúp Dung Tiểu Kỳ che dù, liền quay đầu lại nhìn Vu Vân Nhu.

Dung Tiểu Kỳ hồi đáp: "Về nhà."

Vu Vân Nhu cười rộ lên: "Khí trời tốt như vậy, đợi ở nhà nhiều buồn chán, em mang Tiểu Kỳ tỷ đi tán giải sầu thì sao?"

Dung Tiểu Kỳ nhìn Trần Duyệt, Trần Duyệt vội nói: "Trạm đổng giao cho không thể..."

Vu Vân Nhu không nói lời nào, chỉ nhìn Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ lắc lắc cánh tay Trần Duyệt nói: "Tôi đã quay chụp ba ngày liên tục, mệt không được, coi như là Trạm đổng cũng nên suy nghĩ cho tôi nghỉ phép nửa ngày đi."

Trần Duyệt còn đang do dự, Vu Vân Nhu cũng đã lôi kéo Dung Tiểu Kỳ: "Cảm tạ Trần quản lí, em sẽ bảo chứng Dung tiểu thư an toàn."

Vu Vân Nhu mang theo Dung Tiểu Kỳ tới một công viên trong thành thị, Dung Tiểu Kỳ nhìn một chút hỏi: "Cô dẫn tôi tới nơi này làm cái gì?"

Vu Vân Nhu cười thần bí: "Đương nhiên là tới tham quan kỳ tích."

Vu Vân Nhu nói thì thúc giục Dung Tiểu Kỳ đi tới một chỗ yên tĩnh, vòng qua một rừng cây mới phát hiện phía trước dĩ nhiên xuất hiện thác nước.

"Thế nào sẽ có cái này?" Dung Tiểu Kỳ kinh ngạc nhìn thác nước, tuy rằng nàng rất ít tới công viên này, thế nhưng chưa bao giờ nghe nói công viên này có thác nước, "Đây là nhân tạo sao?"

Thác nước thanh âm ào ào, nhìn qua khí thế lại đẹp mắt, nước bắn lên trời làm xung quanh nổi lên hơi nước dày đặc, thoáng như tiên cảnh.

"Đương nhiên đều không phải." Vu Vân Nhu mỉm cười nói, "Ở đây chỉ có thời gian mưa mới có thể hình thành thác nước."

"Thế nhưng trời mưa còn không đến một giờ, thế nào khả năng?" Dung Tiểu Kỳ cho dù không giỏi thiên văn địa lý cũng biết, chỉ dựa vào một chút thủy lượng không có khả năng hình thành thác nước.

Vu Vân Nhu giải thích nói: "Nhờ  lượng mưa ít ỏi này tự nhiên không có khả năng, bất quá trên ngọn núi bên kia vốn có một cái hồ, mực nước đang ở mức cao độ, chỉ cần chút ít lượng mưa là có thể làm nó biến thành thác nước trút xuống."

"Nguyên lai là như vậy." Dung Tiểu Kỳ ngửa đầu nhìn thác nước, cảm thán không ngớt.

"Thế nào, hoa viên bí mật này rất đặc biệt phải không?" Vu Vân Nhu cười rộ lên, hình như đã sớm biết Dung Tiểu Kỳ nhất định sẽ thích.

Dung Tiểu Kỳ ừ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến nếu có thể đem Trạm Hải Lam cả ngày tăng ca lôi ra xem mỹ cảnh thần kỳ này, nhất định có thể cho chị ấy cảnh đẹp ý vui.

"Muốn xuống nước chơi không?" Vu Vân Nhu vừa nói vừa cởi giày, thích ý lội xuống đứng ở trong thác nước, trời giáng giọt mưa hỗn tạp thủy khí thác nước dính ướt quần áo cùng tóc cô ta, nhìn qua quả nhiên không gì sánh được thích ý cùng tiêu dao.

Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nghĩ đến thời gian tại quê nhà cũ, nàng một người cũng sẽ tại sông nhỏ lội chơi đùa, một bên đánh bọt nước, vừa nghĩ tâm sự. Chuyện tự do tự tại như thế, tại trong thành thị bê-tông đã sớm đã mất đi.

Dung Tiểu Kỳ nghĩ như vậy, cũng cởi giày cao gót, tiến vào trong ao.

Thủy khí ôn lạnh ngập chân nhỏ, Dung Tiểu Kỳ chỉ cảm thấy phi thường thoải mái, đang rong chơi lưu luyến, Vu Vân Nhu đột nhiên từ phía sau tát một ít nước đến, Dung Tiểu Kỳ vừa quay đầu lại thì thấy Vu Vân Nhu mỉm cười: "Dung tiểu thư, đây là tát nước hạnh phúc." 

Dung Tiểu Kỳ ngẩn người, lúc phản ứng được đã bị Vu Vân Nhu tát thật nhiều nước, Dung Tiểu Kỳ cũng không tức giận, thế nhưng vừa nghĩ đến Trạm Hải Lam nếu thấy mình hình dạng này... Hơn nữa nàng còn ăn mặc y phục Trạm Hải Lam cố ý vì nàng đặt may, bị phê bình là khẳng định đi.

Ở địa phương tự do tự tại này chơi một buổi, lúc Dung Tiểu Kỳ về đến nhà hắt xì không ngừng, mới vừa vào cửa thì thấy Trạm Hải Lam đang ngồi trên sô pha nhìn TV.

"Thế nào y phục đều ướt?"

Dung Tiểu Kỳ không thể làm gì khác hơn là giải thích: "Cùng một người bạn đi một địa phương chơi."

Trạm Hải Lam vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Này rốt cuộc trở lại nguyên trạng sao?"

Dung Tiểu Kỳ thè lưỡi, chạy nhanh vào phòng tắm.

Phao nước nóng tắm xong, Dung Tiểu Kỳ vẫn hắt xì liên tục, chờ thổi xong tóc ngồi xuống, Trạm Hải Lam bưng lên một chén canh gừng, Dung Tiểu Kỳ cảm kích nhìn thoáng qua: "Chị đối em thật tốt."

Trạm Hải Lam nói: "Chỉ là không muốn em sinh bệnh làm lỡ công tác."

Dung Tiểu Kỳ lầm bầm nói: "Rất khó uống."

Sáng hôm sau, Dung Tiểu Kỳ rời giường uống nước, nhưng thoáng cái cảm giác đầu cháng váng, Trạm Hải Lam bị giật mình tỉnh giấc, quay qua ôm lấy nàng: "Làm sao vậy?"

Dung Tiểu Kỳ đang chuẩn bị nói, nước mũi liền chảy ra: "Em hình như bị cảm."

Trạm Hải Lam sờ sờ cái trán Dung Tiểu Kỳ, nhìn dáng vẻ nàng suy sụp, xem ra thực sự là cảm mạo.

Dung Tiểu Kỳ hít hít mũi nói: "Em cảm mạo cũng có thể công tác, chị đừng lo lắng."

"Nói bậy." Trạm Hải Lam rất nhanh ngăn lại, "Nếu như mệt nhọc bệnh tình sẽ nặng thêm."

Dung Tiểu Kỳ lắc đầu: "Em thân thể tốt, uống nhiều nước chút thì qua."

Trạm Hải Lam chỉ cho rằng không có nghe thấy, sau đó lấy di động gọi đạo diễn, lưu loát vì Dung Tiểu Kỳ xin nghỉ phép, lúc này mới đem Dung Tiểu Kỳ nhấn quay về trên giường, nói: "Em ngay ở đây nghỉ ngơi, chị sẽ chuẩn bị thuốc cho em, chỗ nào cũng không cho đi, chị cũng không muốn ảnh chụp em lộ nước mũi biến thành đầu đề ngày mai."

"Em biết rồi." Dung Tiểu Kỳ không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, mới vừa ngồi xuống lại đánh hắt xì.

Trạm Hải Lam đang ở phòng làm việc xử lý sự vụ hằng ngày, Trần Duyệt đi vào nói: "Trạm đổng, mới vừa được tin tức, đoàn phim bên kia quay chụp bình thường."

Trạm Hải Lam cũng không ngẩng đầu lên: "Đoàn phim gì?"

Trần Duyệt nói: "Đoàn phim Dung tiểu thư."

Trạm Hải Lam dừng một chút, giương mắt nhìn Trần Duyệt: "Dung tiểu thư ngày hôm nay sinh bệnh, tôi đã xin nghỉ phép, hôm nay tổn thất hẳn là do công ty bảo hiểm đứng ra hiệp thương."

Trần Duyệt dừng một chút nói: "Nghe nói, Dung tiểu thư có một diễn viên thế thân rất tốt."

Trạm Hải Lam nhíu mày: "Thế thân?"

Trần Duyệt nói: "Tình huống cụ thể em cũng không rõ, thế nhưng đạo diễn nói không cần lo lắng, cho dù Dung tiểu thư nghỉ dài hạn, tiến độ quay phim cũng không bị ảnh hưởng."

 Trạm Hải Lam buông trong tay bút: "Gọi điện thoại cho đạo diễn, tôi tự mình hỏi hắn."

--------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play