Trạm Hải Lam ngẩn người, thần sắc cũng rất mau khôi phục bình tĩnh, lập tức nói: "Xin lỗi, chị..."

Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, nói: "Xin lỗi hữu dụng sao, Trạm Hải Lam, chị làm em tổn thương, chị hiểu không?"

Trạm Hải Lam môi giật giật, đang muốn giải thích, Dung Tiểu Kỳ đã mở cửa xe chạy đi, Trạm Hải Lam rất nhanh cởi ra dây an toàn xuống xe, nàng nhìn thấy Dung Tiểu Kỳ rất nhanh hướng xa xa mà chạy, nhất thời sốt ruột liền nhanh hơn cước bộ, hai ba bước vượt qua Dung Tiểu Kỳ, ôm đồm cổ tay nàng, nói: "Chị không phải cố ý muốn làm như vậy, nếu như xin lỗi vô ích, em có thể chọn một biện pháp khiến em nguôi giận để cho chị tới làm."

Dung Tiểu Kỳ thật không ngờ Trạm Hải Lam sẽ nghiêm túc như vậy, vốn chỉ là nghĩ Trạm Hải Lam thình lình xảy ra động tác thân thiết để nàng rất mơ hồ, hiện tại xem ra tựa hồ so với cái này còn muốn phức tạp.

"Vậy chị nói cho em biết, vì sao sẽ hôn em?" Dung Tiểu Kỳ không muốn đem sự tình càng nói càng rối rắm, vì vậy hỏi Trạm Hải Lam.

Trạm Hải Lam nhắm mắt: "Có thể đổi một vấn đề khác sao?"

"Vì sao?" Dung Tiểu Kỳ không nghe theo, hiện tại mơ hồ nhất là vấn đề này, vì sao phải tránh?

Trạm Hải Lam trầm mặc một trận, nói: "Bởi vì chị còn không có suy nghĩ cẩn thận, cho nên..."

Dung Tiểu Kỳ liếc nhìn Trạm Hải Lam: "Cho nên chị mới tùy tiện muốn hôn thì hôn, chị cho rằng em là búp bê muốn dùng là dùng, muốn phao thì phao sao?

Dung Tiểu Kỳ thật ra cũng không có nghĩ bản thân là như thế bi kịch, thế nhưng càng nói càng đem bản thân nói rõ, nàng trong lòng Trạm Hải Lam căn bản là không có phân lượng gì trọng yếu đi, cho nên Trạm Hải Lam mới có thể muốn lãnh đạm thì lãnh đạm, muốn thân thiện thì thân thiện, bởi vì tới gần nàng không cần nghiêm túc, ly khai nàng cũng không cần quyến luyến.

Những chuyện này, rõ ràng đều là phôi nữ nhân diễn xuất, thế nhưng vì sao nàng nhịn không được, một trái tim treo vẫn luôn hướng về nàng ấy?

Không chỉ có không để ý tới nàng ấy, trái lại để cho nàng ấy tham gia cuộc sống của mình nhiều như vậy, làm nàng ấy trở thành người đại diện, giúp nàng ấy cùng người cũ truyền tin, bất tri bất giác chính mình cũng can dự vào cuộc sống của Trạm Hải Lam nhiều như vậy. Trạm Hải Lam, tại trong quỹ tích sinh hoạt của nàng đã sớm đều không phải tình địch, đã sớm đều không phải quan hệ hợp tác bình thường.

Nàng chú ý lý do Trạm Hải Lam hôn nàng, nàng để tâm Trạm Hải Lam cùng Trang Uẩn Nhiên đơn độc ở chung, nàng để tâm Trạm Hải Lam bị Âu Thượng Phong đùa giỡn, nàng nguyện ý để Trạm Hải Lam bắt nàng đi làm tuyên truyền buồn chán, nàng nguyện ý vì Trạm Hải Lam leo tường đi tìm Trang Uẩn Nhiên, nàng nguyện ý vì Trạm Hải Lam làm tất cả chuyện không muốn làm...

Cho nên... cho nên...Trạm Hải Lam không thể như thế mạc danh kỳ diệu hôn nàng, không thể trêu chọc nàng như vậy, không thể, không thể!

"Vậy chờ chị suy nghĩ cẩn thận, lại nói cho em biết." Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên có xung động muốn khóc, hiện tại người nàng không muốn nhìn thấy nhất là Trạm Hải Lam. Dung Tiểu Kỳ cắn răng một cái, xoay người thì hướng phía trước chạy đi.

Không biết muốn đi đâu, chỉ cần không thấy được Trạm Hải Lam thì tốt rồi.

Nhưng mà trời luôn trêu người, giữa hè ban đêm, thoáng chốc mưa tầm tả.

Trước mắt Dung Tiểu Kỳ một mảnh không rõ, trong lòng nhưng rõ ràng thanh minh rất nhiều, mưa hơi lạnh xối ở trên người, còn hơn vừa rồi nôn nóng cùng bất an, nhất thời thư thích rất nhiều.

Dung Tiểu Kỳ lững thững đi vài bước, lại đột nhiên phát hiện trước mắt một mảnh sáng chói, giữa màn mưa lất phất lóe ra ngọn đèn, Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nghe thanh âm ô tô, lúc này mới ý thức được bản thân là đi tới đường xe chạy.

Xung quanh một mảnh tiếng còi xe, con mắt Dung Tiểu Kỳ bị nước mưa tạt làm nhìn không rõ, nhất thời tìm không được phương hướng. Nàng hít ngụm khí, đang chuẩn bị sát sát mặt nhanh chóng ly khai lại nghe thấy phía sau có người đang gọi tên mình, không đợi nghe rõ ràng, nàng đã bị một người hung hăng kéo ra sau, nàng bị kéo vài bước, không đứng vững, thoáng cái ngã ngược về sau, phía sau lưng tiếp xúc đến một thân thể mềm mại.

Còn có hương vị thanh nhã quen thuộc.

Là Trạm Hải Lam sao?

Dung Tiểu Kỳ tâm khẽ động, Trạm Hải Lam theo nàng tới?

"Dung Tiểu Kỳ, em muốn kết thúc mình cũng đừng chọn trên đường cái." Thanh âm Trạm Hải Lam xuất hiện ở sau người, "Này sẽ rất khó nhìn."

Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, kết thúc mình? Ai nói nàng muốn tự sát, bị xe xi măng nghiền nát còn chưa đủ, thế nào khả năng tự sát? !

Chờ một chút, Trạm Hải Lam nghĩ nàng muốn tự sát sao?

Dung Tiểu Kỳ biết thời biết thế, xoay người đối Trạm Hải Lam nói: "Nếu như em còn có lý trí lo lắng nhiều như vậy, em sẽ không phải đang tức giận."

Trạm Hải Lam kéo Dung Tiểu Kỳ đi vào trong lề, nói: "Em rốt cuộc là đang giận cái gì?"

Trên mặt Trạm Hải Lam tất cả đều là nước mưa, búi tóc cột tốt cũng theo nước tản ra, đôi mắt nàng tại trong mưa có vẻ mông mông lung lông, Dung Tiểu Kỳ thấy không rõ biểu tình của nàng, chỉ có thể nói: "Bởi vì chị một mực trêu đùa em, còn cần em nói thẳng ra sao?"

Trạm Hải Lam đưa tay vén vén tóc trên trán Dung Tiểu Kỳ, nói: "Chị không có trêu đùa, chỉ là... có một số chuyện còn không hiểu rõ ràng."

Dung Tiểu Kỳ nói: "Đây là trả lời cho có lệ sao, Trạm Hải Lam, vô luận chị nói cái gì, em cũng sẽ không lại tin tưởng chị."

Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, hỏi: "Em muốn tin tưởng chị sao?"

"Không muốn!" Dung Tiểu Kỳ không chút nghĩ ngợi, thốt ra.

Trạm Hải Lam trầm mặc một trận, nhìn Dung Tiểu Kỳ, phủ cánh tay Dung Tiểu Kỳ, nói: "Dung tiểu thư, nếu như đổi là nữ tử khác, bị người hôn môi, xác nhận kinh ngạc, em vì sao là tức giận?"

Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, lập tức cắn răng: "Đương nhiên tức giận."

Trạm Hải Lam để sát vào Dung Tiểu Kỳ, dừng một chút lại hỏi: "Kỳ thực em thích chị, đúng không?"

Dung Tiểu Kỳ cả kinh, nhìn Trạm Hải Lam nửa ngày nói không nên lời, trời mưa thực lớn, Dung Tiểu Kỳ cứ như vậy nghĩ một hồi, nhất định là mưa khắp bầu trời đem tâm tư mình cũng đảo loạn.

Thích... nàng, thích Trạm Hải Lam?

"Chị... chị..." Dung Tiểu Kỳ muốn hỏi Trạm Hải Lam chị thế nào biết, chị thế nào tùy tiện phỏng đoán ý tứ người khác như vậy.

Hơn nữa, rõ ràng là nàng đang chất vấn Trạm Hải Lam, hiện tại thế nào biến thành nàng bị Trạm Hải Lam chất vấn?

"Chị đang suy nghĩ, nên làm sao mới không tổn thương em." Trạm Hải Lam cũng không có chờ mong Dung Tiểu Kỳ trả lời, ngữ khí bình tĩnh nói.

Trạm Hải Lam, chị dám chắc chắc là em thích chị sao?

Dung Tiểu Kỳ cắn răng, đang muốn bỏ qua Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam nhưng ngoài dự đoán ôm nàng, song song đem đồng dạng nửa người trên ghé vào trên người nàng: "Tiểu Kỳ, chị nghĩ lúc em thấy chị cùng Uẩn Nhiên bên nhau sẽ tức giận, thế nhưng em không có. Điểm này rất ngoài dự liệu của chị, chị nghĩ, em nhất định rất thích chị, có lẽ, em yêu chị."

Dung Tiểu Kỳ đưa tay mò lấy sau lưng Trạm Hải Lam, y phục của nàng ấy cũng đã toàn bộ bị xối ướt, Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác một chỗ nào đó ở đáy lòng mở ra, tuy rằng nàng vẫn chưa hết giận, thế nhưng Trạm Hải Lam như vậy, nàng làm sao có thể tức giận đây?

"Tiểu Kỳ." Trạm Hải Lam ôm sát Dung Tiểu Kỳ, nói, "Em nhất định là thấy chị cùng Uẩn Nhiên diễn trên phim mới nghĩ là chị có tình cảm với cô ấy. Chị có xem lại mấy đoạn phim âm bản kia, nhớ tới cảm giác năm xưa, kỳ thực cảm giác lúc ấy chị vẫn không có quên. Cùng Trang Uẩn Nhiên một chỗ phá lệ thoải mái vui vẻ. Cô ấy biết những gì trong lòng chị không muốn nói ra, cũng có thể hiểu được suy nghĩ của chị, chị đối cô ấy cũng không như những bằng hữu khác, chỉ tiếc khi chị minh bạch tâm ý bản thân, tất cả đều đã muộn."

Dung Tiểu Kỳ hít vào một hơi, nàng biết Trạm Hải Lam nói những chuyện này chỉ là chăn đệm, bằng không, đây đều không phải lửa cháy đổ thêm dầu, khiến người giận sôi lên sao?

Trạm Hải Lam dừng một chút, nói tiếp: "Sau đó chị một mực suy nghĩ, nếu như chị cùng cô ấy có thể một lần nữa gặp lại, sẽ có điều bất đồng hay không? Chị không thể xác định, đây cũng là nguyên nhân chị nhiều năm như vậy không có kiên trì đi gặp cô ấy. Ngày hôm nay gặp lại, rốt cuộc mở ra khúc mắc, chị rất hài lòng. Cô ấy tuy rằng tinh thần không tốt lắm, thế nhưng, rõ ràng là Trang Uẩn Nhiên mà chị nhận thức."

"Chị ôm em, còn nhiều lần nói Trang Uẩn Nhiên tốt." Dung Tiểu Kỳ nhịn không được lên tiếng, "Chị là muốn bức em..."

"Tiểu Kỳ." Trạm Hải Lam cũng không nóng vội, trái lại càng phát ra bình tĩnh, "Tuy rằng cô ấy chính là Trang Uẩn Nhiên mà chị biết, thế nhưng vừa rồi khi ở bên cô ấy, chị phát hiện, cảm giác kia tựa hồ cũng không phải ái tình."

Trạm Hải Lam buông ra Dung Tiểu Kỳ, thần tình có chút uể oải: "Chị vẫn là không thể cùng cô ấy phát triển quan hệ luyến ái."

Dung Tiểu Kỳ ngây ngẩn cả người, ý tứ Trạm Hải Lam là,....

"Cho nên, chị muốn từ em thu hoạch năng lượng ái tình, sau đó chứa đựng, đặt ở giữa chị cùng Trang Uẩn Nhiên để sử dụng sao?" Dung Tiểu Kỳ nói xong câu này, bỗng nhiên cảm giác mình như đang đóng vai nữ phụ trong một bộ phim hài.

Trạm Hải Lam lắc đầu, nhắm mắt nói: "Chị chỉ là không biết nên làm sao đối diện cô ấy mà thôi."

Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, nói: "Như vậy em thì sao, chị đối với em là cảm giác gì? Chị có thể đoán được tâm tư của em, như vậy tại trong lòng chị, em là thân phận gì, chị có thể đoán được không?"

---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play