Sáng hôm sau

Cả Hoàng ban rơi vào trầm mặc, không hề náo nhiệt như xưa

"Tiểu Du, ngươi đậy rồi à!"

Cửu U Huyền nhìn thoáng qua bốn người, sau đó tìm chỗ ngồi xuống

" Lão sư đâu?"

"Bị phó viện trưởng gọi đi rồi!"

Không khí bỗng nhiên lại trở lên trầm mặc. Cả bốn người nhìn nàng, bộ dáng muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn là Kim Kha Luân mở miệng  nói

"Tiểu Du, bọn ta xin lỗi. Đáng lẽ nên nghe theo ngươi rời khỏi bí cảnh từ sớm. Bọn ta không biết ngay từ đầu Đào Viên bí cảnh lại nguy hiểm như vậy!"

Càng về sau Kim Kha Luân nói càng nhỏ. Cả bốn ngươi cúi đầu

" Thứ nhất, ta không cần các ngươi xin lỗi. Thứ hai, lúc đó không ngăn cản các ngươi rời đi hay ở lại. Ta chỉ hỏi các ngươi muốn ở lại. Đừng nói với ta mới sảy ra không lâu mà đã quên đấy?"

Đúng vậy, "hắn" không hề ngăn cản bọn họ. Tất cả là do bản thân họ, ở lại cũng là ý họ

Con người ai cũng đều có lòng tham, Cửu U Huyền cũng vậy. Hơn nhau ở chỗ ở tỉnh táo khi bị cám dỗ hay không thôi!

"Ai là Bạch Tử Du?"

Từ bên ngoài, một nam nhân đi vào. Nhìn y phục trên người liền biết là người Thiên ban

Sao người của Thiên ban lại tìm "Bạch Tử Du" làm gì?

"Là ta!"

"Phó viện trưởng muốn tìm ngươi!"

Thì ra là phó viện trưởng tìm nàng. Ha, xem ra sắp có chuyện vui rồi!

Nghị Sự đường

Phó viện trưởng của học viện tên là Phương Đức Hải. Vì Ngọc Thượng Sắc không mấy để ý chuyện học viện nên có thể nói bây giờ Phương Đức Hải là người năm quyền cao nhất

Cửu U Huyền đi vào Nghị Sự đường, rất nhiều người có mặt ở đây, trong đó có Không Vũ sắc mặt không tốt, ngay cả Long Trọng Mạc cũng có mặt

Phương Đức Hải ngồi ở vị trí chủ toạ, gương mặt hiện lên ý cười

"Sư phụ, hắn chính là Bạch Tử Du! Những người khác đều chết ở Đào Viên bí cảnh, chỉ có hắn là ra ngoài, chắc chắn đã lấy được không ít bảo vật có giá trị!"

Thì ra là vì chuyện Đào Viên bí cảnh! Nói đến bí cảnh thì đúng là gạt người. Cái gì mà vô số bảo vật! Ngoài cái đống tinh thạch bị lấy rồi thì làm gì còn cái gì. Quang Đế cũng thật biết lừa người!

" Bạch Tử Du, ngươi cũng là người của học viện này, cũng nên vì học viện hiến công. Nếu ngươi đoạt được bảo vật gì, có thể lấy ra đưa cho học viện hay không?"

Ngoại trừ Không Vũ thì tất cả mọi người đều sôi nổi phụ hoạ. Trong mắt họ đã là người của học viện thì phải vì học viện cống hiến nhưng đồ đưa cho học viện vào tay ai thì chưa biết

"Không một món bảo vật nào của bí cảnh vào tay ta mà nó vào trong tay một người khác! Nếu ta nhớ không nhầm, những người khác của học viện đi tới bí cảnh lấy được không ít tinh thạch đấy. Sao không bảo bọn họ "cống hiến" vì học viện?"

"Trọng Mạc, hắn nói là thật?"

Phương Đức Hải ôn tồn hỏi nhưng trong lòng đã hiện lên phần tức giận. Vậy mà giám gạt hắn!

"Sư...sự phụ, người đừng nghe hắn nói bậy! Nếu là thật vậy đồ nhi chắc chắn sẽ nói với sư phụ!"

"Bạch Tử Du, ngươi không nên vì bản thân mà quên đi học viện!"

"Phương Đức Hải, ta chưa bao giờ nói ta là người của Học Viện Quang Dao cả. Còn nữa, nếu bảo vật thật rơi vào trong tay ta thì các ngươi cũng chưa có tư cách bảo ta giao ra. Miệng thì nói vì học viện, nhưng thực sự ra sao thì đâu ai biết được!"

Cửu U Huyền lười biếng nói ta từng câu, mỗi câu đều sắc bén, ánh mắt nhìn thẳng vào đám người kia. Khí thế này không thể là một kim đan!

"Bạch Tử Du, ta nghe Trọng Mạc nói ngươi có một ca ca rất mạnh. Nhưng dù mạnh tới đâu cũng không thể thắng được thế lực của Học Viện Quang Dao. Ta không ngại nói cho ngươi biết, viện trưởng của học viện chính là người của Thiên Tinh đại lục!"

Phương Đức Hải buông lời uy hiếp. Cửu U Huyền cảm thấy thật buồn cười. Đây là uy hiếp nàng sao?

"Không cần ca ca ta ra tay, cũng không cần ta ra tay. Bởi vì các ngươi quá yếu không xứng đáng làm đối thủ của ta lẫn ca ca!"

Cái gì gọi là cuồng vọng cực điểm, trước mặt chính là như vậy!

"Còn về viện trưởng của các ngươi. Yên tâm đi, hắn sẽ không vì vài người không liên quan mà đắc tội với ta đâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play