Lúc này ở trong đại sảnh.

Vẻ mặt của Bùi Cương rất bình tĩnh, không nhanh không chậm nhắc nhở: "Thứ sử đại nhân và đại công tử không cảm thấy chuyện hôm qua rất trùng hợp sao?"

Nghe vậy, Thứ sử đại nhân và nhi tử liếc nhìn nhau: "Ninh Viễn tướng quân, tại sao ngài lại nói như vậy."

Bùi Cương cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Lần này ta đến Vũ Châu để điều tra chuyện Đồng Minh hội, trên thực tế, đã có một ít manh mối chỉ ra Thứ sử đại nhân có liên quan đến Đồng Minh hội".

Sau chuyện của Thẩm Như Nguyệt, Bùi Cương không còn nghi ngờ Thứ sử nữa, cho nên bây giờ có nói ra cũng không sao.

Khi nghe Bùi Cương nói, vẻ mặt của hai cha con bỗng nhiên trầm xuống.

Vẻ mặt của Thứ sử rất lạnh lùng: "Ninh Viễn có ý tứ gì, nghi ngờ tôi thông đồng với Đồng Minh Hội?"

Bùi Cương khẽ lắc đầu: "Nếu vậy, sao ta có thể nói ra?"

Nghe vậy, vẻ mặt của Thứ sử mới hòa hoãn một chút "Ninh Viễn tướng quân có ý gì?"

Con trai gây lỗi và mình bị oan uổng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Bùi Cương suy nghĩ một lúc mới nói: "Có lẽ là do ta suy nghĩ nhiều, nhưng tối hôm qua sau khi trở về ta đã suy nghĩ thật kĩ. Đêm qua đại công tử bao vây ta chắc cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên."

Nói đến chuyện đêm qua, Tề đại công tử cảm thấy có chút áy náy. "Tối hôm qua tôi thật sự liều lĩnh."

Bùi Cương vung tay lên: "Chuyện này ta không hề muốn trách đại công tử, nhưng tối hôm qua nghe nói Tề đại công tử đã tìm thiếu phu nhân thật lâu. Ta nghĩ đến, nếu tối hôm qua thiếu phu nhiên xuất hiện ở trong phòng ta thay đồ, e rằng không thể rõ ràng giải thích được, về sau quan hệ của ta và Thứ sử đại nhân sẽ như nước với lửa, cho nên ta nghi ngờ có phải Đồng Minh hội cố ý châm ngòi ly gián?"

Nghe vậy, Tề đại công tử nắm chặt tay, đặt tay lên chân, vẻ mặt u ám. Tối qua bị mất con, suýt nữa là mất thê tử, đương nhiên sẽ dễ bị kích động nhất.

Thứ sử đại nhân suy nghĩ một chút: "Chuyện này không thể dễ dàng quyết định, nhưng ta sẽ phái người đi điều tra để chứng minh ta không liên quan gì đến Đồng Minh hội."

Bùi Cương gật đầu: "Nhưng ta hy vọng Thứ sử đại nhân sẽ nói chuyện này ra ngoài."

Thứ sử đại nhân: "Đương nhiên."

Một lúc lâu sau, Thứ sử đại nhân xin cáo từ. Bùi Cương đích thân tiễn bọn họ ra ngoài phủ.

Rời khỏi biệt viện Ngọc phủ, sắc mặt của Tề đại công tử rất âm trầm: "Phụ thân, con cảm thấy lời nói của Bách Lí Cương rất có lý, chuyện đêm qua thực sự rất kì lạ!"

Thứ sử liếc nhìn hắn ta rồi trầm giọng nói: "Cho dù có kì quái nhưng cũng không thể kết luận quá sớm."

Tề đại công tử không có đồng ý ý kiến của phụ thân, nghi ngờ nhắc nhở: "Phụ thân, hãy suy nghĩ kỹ đi. Đang tốt đẹp sao Như Nguyệt có thể mất tích lâu như vậy, còn có Bách Lý Cương ở trong phòng thay đồ, nếu lúc đó Như Nguyệt ở trong phòng cùng hắn ta, chúng ta nhất định đoạn tuyệt với Bách Lí gia và đoạn tuyệt với triều đình!"

Thứ sử nhìn hắn ta một cái, "Nói cẩn thận!" Sau đó thấp giọng hỏi hắn ta: "Nhưng Như Nguyệt đã nói là nó tự ngã, ngươi không tin sao? Chẳng lẽ còn muốn nghi ngờ thê tử của mình?"

Tề đại công tử lắc đầu, "Không, con chỉ lo Như Nguyệt bị người ta uy hiếp. Nếu không tại sao không có một hạ nhân nào đi theo nàng ấy, còn để bị ngã ở cạnh hồ? Dù sao, con không tin chỉ là đơn giản ngã xuống, mà chắc chắn có người hại nàng ấy!"

Nếu như cẩn thận suy nghĩ các chi tiết, thì có thể thấy rất nhiều manh mối.

Thứ sử suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chuyện lần này đừng có suy nghĩ nhiều, nhất là ở chỗ Như Nguyệt, nó vừa bị sảy thai nên rất yếu, chuyện này đừng để cho nó biết. Đêm qua có một nha hoàn bưng rượu, còn có gã sai vặt kia, trước tiên chúng ta đừng có hành động gì, chỉ cần âm thầm quan sát là được."

Hia tay của Tề đại công tử nắm chặt thành quyền, hắn ta nghiến chặt răng nói: "Nếu thật do Đồng Minh hội động tay động chân, sau này ta và Đồng Minh hội quyết không đội trời chung!"

Bên cạnh đó, vào đêm thọ yến của Tề lão thái quân, cô nương Hoài Châu Ngọc gia bấy lâu nay bị xem là trò cười, vậy mà là thê tử của Ninh Viễn tướng quân!

Trước đây Ninh Viễn tướng quân chính là cô gia của Ngọc gia, thậm chí là mã nô của Ngọc gia, tuy rằng vô lý nhưng tất cả đều do chính Ninh Viễn tướng quân thừa nhận, nên người bên ngoài không thể không tin.

Hình như khi đến Kinh Thành xảy ra chút chuyện, làm cho hắn bị mất trí nhớ nên không có đi tìm thê tử của mình, tối hôm qua ở thọ yến của Tề lão thái quân hai phu thê họ đã tình cờ gặp nhau.

Tin tức được đưa ra, và chỉ lan truyền ở Vũ Châu. Những người nhiều chuyện trước kia sợ lời nói của mình lọt vào tai của Ninh Viễn tướng quân, nên bọn họ đều sửa lời lại, nói tiểu thư Ngọc gia có ánh mắt rất tốt.

Ngọc Kiều đã quen việc bị người ta nói, ngoài ra cô ấy còn mở miệng trên cơ thể người khác, và cô ấy không muốn quan tâm đến điều đó.

Chỉ là gần đây có thêm nhiều gia đình nữ tử tới thăm cửa, đều là thê tử của quan chức, rõ ràng là muốn lấy lòng Ngọc Kiều.

Bụng của Ngọc Kiều ngày càng lớn, Ngọc phu nhân không cho nàng đi gặp khách, mọi việc đều tự tay bà xử lý.

Sau bữa tiệc thọ yến, ban ngày Bùi Cương ở trong quân doanh, đến tối mới trở về. Vào những ngày thường Ngọc Kiều cảm thấy rất nhàm chán, liến quấn lấy Bách Lí Hàn, kêu nàng ấy kể chuyện hồi nhỏ của Bùi Cương.

"Huynh trưởng ta từ nhỏ đến lớn đều như nhau, mười mất tuổi đã như một ông già, nên cũng không có gì để nói."

Nghe vậy, Ngọc Kiều đột nhiên nói: "Khó trách việc huynh ấy không có ký ức, mười mấy tuổi cũng đã có thể sống tốt trong bãi săn." Giờ nghĩ lại, nàng nhận ra Bùi Cương có thể sống ở bãi săn trong mười năm, không phải chỉ vì sự chiếu cố của ông trời, mà còn có năng lực của hắn.

Bách Lí Hàn nhấp một ngụm trà, sau đó thở dài: "Từ nhỏ ta và huynh trưởng rất ít nói chuyện với nhau, nhưng từ tận đáy lòng ta rất ngưỡng mộ huynh ấy. Huynh trưởng cũng là hình mẫu của ta. Khi đó, ta mới có chín tuổi, cả gia đình đều nghĩ rằng huynh ấy đã chết, ta quyết định sau này cũng phải giống như huynh ấy."

Khi nghe thấy điều này, Ngọc Kiều khẽ đặt bàn tay của mình lên mu bàn tay của tiểu cô. Lúc đối phương nhìn qua, Ngọc Kiều nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Đại tẩu không cần an ủi đâu. Chỉ là cảm thấy huynh trưởng đã chịu nhiều thiệt thòi, cho nên mới đến Vũ Châu đễ giúp huynh ấy." Ai ngờ huynh ấy lại bảo nàng đến bảo vệ đại tẩu!

Chẳng lẽ cảm thấy nàng là một nữ tử sẽ không phát huy được tác dụng, sợ làm liên luỵ đến huynh ấy?

Ngọc Kiều không biết trong lòng của tiểu cô đang nghĩ gì, chỉ cảm động vì Bùi Cương có một người muội muội tốt như vậy: "Thật sự, ta rất lo lắng người nhà của huynh ấy có chấp nhận huynh ấy không, dù gì cũng đã xa cách mười năm cho nên chắc cũng sẽ có sự xa cách. Nhưng bây giờ có lẽ là ta đã lo nghĩ quá nhiều."

Nói đến đây, Bách Lí Hàn nở một nụ cười nhạt: "Nếu huynh trưởng không gặp đại tẩu, ta không biết huynh ấy sẽ chịu đựng bao nhiêu khổ sở nữa. Đại tẩu là ân nhân của huynh ấy, thậm chí còn là ân nhân của Bách Lí gia."

Ngọc Kiều nghe vậy có chút chột dạ, liền vội vàng xua tay: "Thực ra cũng không có gì. Có lẽ ta thấy huynh ấy đẹp hơn so với những người khác. Nên ta mới mua hắn ở chợ đen."

Bcah1 Lí Hàn nghe vậy hơi sững sờ: "Đại tẩu cảm thấy huynh trưởng của ta đẹp sao?"

Nói đến tướng mạo của Bùi Cương, đôi mắt Ngọc Kiều sáng rực: "Ngoại trừ Tử Ngôn ca ca và Bùi Cương không thể so sánh với nhau, ta nghĩ Bùi Cương là người đẹp nhất, không ai có thể so sánh được!"

Bách Lí Hàn im lặng. Trong đầu nàng ấy chợt hiện lên khuôn mặt của Mạc Tử Ngôn và huynh trưởng, nhưng đều là hai mắt, một mũi và một miệng, làm sao có thể nhìn ra đẹp hay không?

Sau một lúc im lặng, nàng ấy nhìn đại tẩu và hỏi: "Đại tẩu thấy huynh trưởng của ta đẹp chỗ nào?"

Sau đó Ngọc Kiều lập tức suy nghĩ và đặt tay lên bàn. Ngay lập tức, nàng nhớ đến ngày đính hôn, nàng đem bánh đến viện Thế An đã nhìn thấy một màn kia.

Bùi Cương cởi trần. Một gáo nước đổ xuống, ánh ban mai rơi vào những giọt nước đang ở trên cơ thể của Bùi Cương, như đang phát sáng, làm cho người ta miệng lưỡi đắng khô. Mà ở dưới quần bởi vì ướt sũng dán nơi ở chỗ hai chân, khiến người ta càng thêm khó kìm lòng.

Mặc dù lúc đó nàng rất sợ nhưng cũng đứng đó nhìn thật lâu.

Nhớ lại cảnh này, hai má Ngọc Kiều đỏ bừng, trên khuôn mặt vẫn có chút si mê: "Lưng của huynh ấy lúc nào cũng đứng thẳng. Tính tình của huynh ấy rất trầm ổn, không quan tâm mọi người, nhưng luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn ta, giống như lúc nào cũng có thể quan sát, cơ hồ có thể bóp ra nước."

Bách Lí Hàn nhìn ánh mắt đầy ý vị của đại tẩu.

Dường như nàng ấy nhận ra rằng mình đã sai từ lâu. Không phải là huynh trưởng đẹp, mà là trong mắt đại tẩu huynh ấy rất đẹp.

Trước kia ở Kinh Thành, Bách Lí Hàn không bao giờ quan tâm những lời bàn tán, nhưng trước đây nàng cũng đã từng nghe nói công chúa tiền triều đã nuôi nam sủng.

Chỉ cần đẹp trai, bọn họ sẽ bị bắt vào phủ làm nam sủng.

Nghĩ đến đây, Bách Lí Hàn nghĩ đến thân phận trước kia của huynh trưởng là mã nô, mà đại tẩu là một thiên kim kiêu căng, mà vị thiên kim này lại mê luyến vẻ đẹp của huynh trưởng, chẳng lẽ trước kia..

Lại nói vài ngày trước đại tẩu đã thấy nàng ở trong sân luyện roi. Đại tẩu cảm thấy rất hứng thú, hỏi nàng rất nhiều chiêu thức, còn nói sau khi sinh xong thì nhờ nàng dạy mấy chiêu.

Chẳng lẽ giống những gì mà nàng nghĩ sao?

Có một chút phức tạp trong mắt Bcah1 Lí Hàn.

"A Hàn, A Hàn.." Nhìn thấy tiểu cô đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy, nàng đẩy cánh tay của tiểu cô và hét lên hai lần.

Bách Lí Hàn đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn Ngọc Kiều: "Đại tẩu, có chuyện gì vậy?"

Ngọc Kiều cười hỏi: "Vừa rồi ngươi đang nghĩ gì vậy, nghĩ đến nhập tâm như vậy?"

Trước kia Bách Lí Hàn chưa bào giờ để ý ngoại hình của nam nhân, Tuy nhiên, nhưng nàng có thể phân biệt vẻ ngoài của nữ tử.

Địa tẩu xinh đẹp đến động lòng người, ngay cả nụ cười cũng rất đẹp.

Nếu không phải là đại tẩu thổi phồng huynh trưởng như vậy, nàng vẫn không biết rằng chính đại tẩu mới là người thèm thân thề của huynh trưởng.

Sau một lúc im lặng, Bách Lí Hàn đứng dậy vỗ vai Ngọc Kiều, ngưỡng mộ nói: "Việc kim ốc tàng kiều không nhất định là nam nhân làm, nữ tử cũng có thể làm, đại tẩu làm tốt lắm." "

Ngọc Kiều"... "

Một tiếng, có chút mơ hồ.

Không đợi Ngọc Kiều hỏi có nghĩa là gì, thì Bách Lí Hàn đã rời đi.

Bách Lí Hàn rời khỏi phòng và gặp Bùi Cương đã trở về.

Áy náy nói:" Xin lỗi, lúc trước ta đã hiểu lầm huynh. "

Xin lỗi xong, nàng quay người rời đi.

Bùi Cương hơi khó hiểu. Sau đó hắn bước vào phòng với một đôi lông mày hơi cau lại, nhìn thấy Ngọc Kiều cũng đang sững sờ, hắn bước tới sờ cái đầu nhỏ của nàng.

Sau đó hắn hỏi:" Tam muội vừa mới nói gì với nàng vậy, sao muội ấy lại đi xin lỗi ta? "

Ngọc Kiều ngước mắt lên nhìn hắn, chớp chớp mắt, khó hiểu nói:" Tiểu cô A Hàn vừa mới khen ta mà, ta không hiểu nàng ấy đang khen ta cái gì. "

Bùi Cương hơi nhíu mày hỏi:" Muội ấy khen nàng về chuyện gì? "

Ngọc Kiều lặp lại những gì Bách Lí Hàn đã nói:" Nàng ấy nói việc kim ốc tàng kiều không nhất định là đàn ông làm, nữ tử cũng có thể làm, còn nói ta đã làm rất tốt, nhưng Bùi Cương, huynh đừng có hiểu lầm, ta không c1o giấu giếm ái hết, ta chỉ, ta chỉ có giấu huynh thôi.. "

Sau khi nói xong, nàng đột nhiên mở to đôi mắt nhìn chằm chằm hắn:" Chẳng lẽ tiểu cô A Hàn cho rằng trước kia huynh chính là nam sủng của ta? "

Bùi Cương:.

Chẳng biết tại sao, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh nàng ở trên đầu vai hắn cắn một cái. Sau đó hắn thở hổn hển, nói nhỏ vào tai nàng.

- Nô tài rất thích tiểu thư cắn như vậy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Ngọc Kiều lập tức có chút nóng rực, sau đó hắn thấp giọng nói:" Kiều Kiều, ta không ngại trước đay ta là nam sủng của nàng. "

* * *?

* * *!

Nghe được hắn đang nói gì, Ngọc Kiều lập tức lo lắng và hét lên:" Ta không có! Thực sự không! Ta không phải loại người như vậy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play