Đêm trước khi đi Dung Thành, Bùi Cương đã tìm Ngọc Thịnh.
Sau khi đem mối nghi ngờ thanh kiếm báo cho Ngọc Thịnh, Bùi Cường tiện đà nói tiếp: "Ta tương đối cẩn thận, cảm thấy có chút điểm đáng ngờ, nhưng do sắp đi Dung Thành, không thể điều tra rõ ràng, nên đến đây báo cho người biết."
Ngày nào cũng phải đề phòng đã tạo cho Bùi Cương đối với mọi thứ xung quanh đều quan sát đến tinh tế tỉ mỉ, một chút bất cẩn cũng sẽ làm hắn bỏ mạng.
Ngọc Thịnh gõ nhẹ vào mặt bàn, sau một hồi suy nghĩ, ngước nhìn Bùi Cương và hỏi: "Ngươi đã nói với ai về chuyện này?"
Bùi Cương nhẹ nhàng nói "Kiều nhi."
Ngón tay dừng lại một lúc.
Bùi Cương tinh tế liếc nhìn chuyển động của bàn tay Ngọc Thịnh, rồi bình tĩnh nói: "Mặc dù ta không biết Ngô tổng binh kia định làm gì, nhưng ta có thể nhận ra rằng hắn có gương mặt lương nhưng trong tâm là một con thú, bản tính như một con sói. Người này sẽ không bao giờ an phận ở một góc Hoài Châu này."
Ngọc Thịnh chưa bao giờ nói với Bùi Cương rằng Ngô Duy có ý định tạo phản, nhưng Bùi Cương đã dựa vào Ngô Duy hướng Ngọc Duy cầu hôn. Ngọc Thịnh cũng đã phát hiện ra một số manh mối.
Ngọc Thịnh im lặng hồi lâu, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm "Ngươi có lẽ đã đoán ra, ta liền sẽ nói cho ngươi sự tình, nhưng ta chỉ có thể nói một nửa."
Nhìn vẻ mặt Ngọc Thịnh lộ ra vẻ nghiêm túc, Bùi Cương liền biết việc này phức tạp, khó giải quyết, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.
"Kia Ngô tổng binh xác thực có dã tâm, đối với ngọc gia cũng có mưu đồ. Ta đoán rằng hắn sẽ đến cầu hôn, có thể lấy quyền lực ép cưới Kiều nhi. Ta xưa nay đối với Kiều nhi yêu thương cực điểm. Hắn lấy Kiều nhi. Nó tương đương với việc nắm giữ mạng sống của ta trong tay. Chẳng phải sẽ tùy ý hắn không chế ta sao? Hắn muốn ta không ngừng cung cấp tiền bạc, tự nhiên ta không thể không đáp ứng."
Ôngthở dài, rồi nói: "Ta cũng đoán ra hắn đã âm thầm lên kế hoạch như thế nào để đem tài vật Ngọc gia danh chính ngôn thuận chui vào túi hắn, có lẽ trong vòng một năm đối với Ngọc gia sẽ ra tay, không chỉ Ngọc gia, Kiều nhi chắc chắn cũng sẽ khó thoát."
Nếu ở trong mộng Kiều nhi trở thành thiếp của Ngô Duy, điều này cho thấy Ngô Duy quả thực là một người tham luyến nhan sắc.
Đôi mắt của Bùi Cương lập tức lạnh đến thấu xương, hai tay nắm chặt lại, khớp xương lộ rõ.
Trầm mặc một lát mới hỏi: "Ngươi muốn ta làm gì?"
Ngọc Thịnh nhìn hắn, trịnh trọng nói: "Tân triều mới lập chưa đầy một năm, ngân khố không nhiều, trong khi hoàng đế trước lại tàn bạo, thuế má quá nặng. Hậu quả là người dân không còn lương thực trong nhà, thiên tai nào cũng tương đương với thảm họa tuyệt chủng, Kinh Châu và Quý Châu năm nay rất khô hạn, hạn hán lại dễ xảy ra dịch châu chấu, ta nhận được tin báo một số nơi đã bị châu chấu ăn hết. Sau khi thu xong lương thực, ta đã bí mật gửi một đợt lương thực về phía bắc một năm trước, cho nên chuyến đi lần này gạo của Dung Thành đặc biệt quan trọng, nhất định không được cho Ngô tổng binh phát hiện manh mối."
Tin tức châu chấu vẫn chưa đi xa, và Dung Thành cách Kinh Châu và Quý Châu tới ngàn dặm. Mà Ngọc Thịnh mở cửa hàng gạo ở Dung Thành, người ngoài sẽ nghĩ rằng Hoài Châu năm tới sẽ có mưa to, dẫn đến một vụ thu hoạch ngắn lương thực và sau đó bán nó với giá cao, kiếm được nhiều tiền.
Sau đó, Ngô Duy thực sự sẽ nghi ngờ Ngọc gia có tâm tư, nhưng hắn lại như thế nào sẽ đoán được rằng một thương nhân như Ngọc Thịnh thậm chí còn lo ngại về thảm họa cách hàng ngàn dặm, càng sẽ không đoán được đây là nước cờ hiểm để bảo vệ mình.
Cuối cùng, Ngọc Thịnh trầm mặc chậm rãi nói: "Ta là thương nhân, tuy rằng quen biết vài vị quan trong triều, những này không đủ khiến Ngô tổng binh kiêng kị. Nếu muốn bảo vệ mình, chỉ có thể tìm chỗ dựa mà Ngô Duy kiêng kị. Dưới bầu trời này người có thể làm cho Ngô Duy tổng binh kiêng kị? Trừ bỏ đương kim thánh thượng thì còn có ai đây. Chỉ cần ngươi và Ngọc Kiều đi đến Dung Thành, Ngô tổng binh sẽ không chú ý tới, sau đó ngươi âm thầm đưa gạo đến Quý Châu và Kinh Châu." Nghe
Những lời của Ngọc Thịnh, Bùi Cương nheo mắt lại, "Ta biết mình phải làm gì rồi." Trước
Những nguy hiểm, che đậy tung tích của mình, Bùi Cương rất am hiểu.
Sáng sớm ngày mai.
Bởi vì Ngọc Kiều sẽ đến Dung Thành ít nhất hai tháng và sẽ không thể trở lại vào đêm trước Tết, cho nên hành trang này đương nhiên rất nhiều.
Mới sáng sớm, đám người hầu Xích Ngọc Tiểu viện rất bận rộn dọn hành trang lên xe ngựa.
Ngược lại, Ngọc Kiều đang thảnh thơi uống trà, lắc bắp chân khi nhìn Tang Tang và Thanh Cúc kiểm tra hành lý của nàng.
Sau một lúc, Tang Tang lấy trong tủ ra một đôi găng tay bông màu nâu. Do dự một lúc, đưa trước mặt Ngọc Kiều và hỏi: "Tiểu thư, mấy ngày nữa là mùa đông đến rồi. Người có muốn gửi đôi găng tay bông này cho Bùi cô gia không không?"
Nhìn thấy đôi găng tay bông mà nàng đã quên từ lâu rồi. Ngọc Kiều sặc trà trong cổ họng, ho dữ dội, khuôn mặt đỏ bừng, Thanh Cúc sợ tới mức chạy lại vỗ lưng nàng.
Sau khi ho một hồi lâu, mới dịu đi, ánh mắt rơi vào găng tay, không biết đang nghĩ gì, liền nói với Tang Tang: "Ai nói là cho hắn, ta không thể tự mình dùng được sao?"
Tang Tang: . Vài ngày trước tiểu thư nói là cho quản gia, nhưng bây giờ lại nói là để nàng sử dụng.
Tang Tang và Thanh Cúc nhìn nhau, họ nhìn không hiểu nha.
Lúc này, nha hoàn tới truyền lời, nói rằng Mạc tiểu thư và Mạc thiếu gia tới tiễn nàng.
Nghe vậy, Ngọc Kiều lộ vẻ vui mừng trên mặt, khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm, nàng đầu nhìn Tang Tang, "Ta nghe nói năm nay trời sẽ rất lạnh. Ngươi bỏ găng tay vào hành lý rồi đến Dung Thành ta sẽ mang".
Phân phó xong mới ra ngoài.
Mặc dù Ngọc Kiều và Mạc Thanh Đình đôi khi có cãi vã, nhưng nó không ảnh hưởng đến quan hệ của họ, lần này Ngọc Kiều sẽ đi Dung Thành hơn hai tháng, nên không có gì ngạc nhiên khi Mạc Thanh Đình đến tiễn.
Hai cái tiểu khuê mật nói chuyện một hồi. Mạc Thanh Đình có chút nghi ngờ hỏi nàng: "Sao ngươi lại muốn gặp riêng ca ca của ta?"
"Ta muốn nhờ Tử Ngôn ca ca giúp một chuyện." Nàng nhìn Mạc Tử Ngôn, cười hỏi: "Tử Ngôn ca ca, ta có thể mượn huynh nói chuyện một chút không?"
Mạc Tử Ngôn hơi hơi gật đầu.
Sau đó hai người bước ra khỏi sân nhỏ và nói chuyện riêng trong gian nhà nhỏ ngoài sân.
Ngọc Kiều: "Tử Ngôn ca ca tháng sau sẽ đi Kinh Đô để tham gia khoa cử, mà ta có chuyện muốn nhờ Tử Ngôn ca ca giúp ta hỏi thăm một chút."
Ngọc Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói "Bùi Cương chắc ngươi đã biết. Hắn bị nhốt trong bãi săn mười năm, nhưng trước khi bị nhốt trong bãi săn hắn đã bị mất trí nhớ. Tuy nhiên hắn có một thân thủ cực hảo. Dường như hồi còn nhỏ đã được học qua, và cũng đối với việc trong quân rất hiểu biết. Làm thế nào người dân chúng bình thường có thể hiểu biết trong quân? Còn có nhiều tiền để thỉnh thầy dạy võ nghệ?"
Mạc Tử Ngôn khi nghe xong lời này, trên mặt hiện lên một chút nghi hoặc "Xác thực sẽ không. Nghe ngươi nói, kia Bùi huynh đệ quả thật có thân thế không đơn giản."
Ngọc Kiều: "Ta cũng băn khoăn không biết hắn có thể hay không là cái thế gia chi tử, vì ngoài ý muốn mà rơi vào bãi săn, vì vậy ta thừa dịp lần này Tử Ngôn ca ca đến Kinh Đô, sau khi thi xong khoa cử giúp ta hỏi thăm một chút các nhà quan hộ ở kinh đô có mất tích hài tử đã mười một, mười hai năm. Mất tích năm đó tuổi tác ước chừng mười hai đến mười năm tuổi."
Mạc Tử Ngôn gật đầu: "Chuyện này không khó, lúc đó ta sẽ giúp ngươi hỏi."
Ngọc Kiều đa tạ, nàng lấy mảnh giấy Tuyên Thành từ trong tay áo ra và nói: "Đây là bức chân dung ta vẽ Bùi Cương. Nếu ngươi tìm được, thì hãy đưa bức chân dung đó cho người đó xem. Dù đã mười một hai năm, nhưng diện mạo cũng không thay đổi nhiều. Chắc nhìn một lúc có thể nhận ra được. Vì ta không biết Bùi Cương đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ta hy vọng rằng Tử Ngôn ca ca sẽ không nói với người khác về chuyện này."
Ngọc Kiều chủ yếu lo lắng về điều đó. Nếu Ngô Duy biết thân thế của Bùi Cường có thể không đơn giản, hắn sẽ gây bất lợi cho Bùi Cương trước tiên.
Mạc Tử Ngôn cầm lấy bức chân dung và trả lời: "Đừng lo lắng, ta sẽ không kể người khác người này là Bùi huynh đệ."
Vấn đề này cũng đã được giải quyết, Ngọc Kiều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nàng cười với Mạc Tử Ngôn: "Vậy việc này ta xin đa tạ Tử Ngôn ca ca."
Nàng xoay người muốn ra đình hóng gió, nhưng nàng thấy Bùi Cương đang đứng trước sân, ý cười dứng một chút. Trong phút chốc, nàng cảm thấy đôi mắt của Bùi Cương tối đen không rõ, khuôn mặt vốn không có biểu cảm như bình thường lại càng thêm lạnh lẽo.
Trong lòng Ngọc Kiều "Lộp bộp" một chút, nhưng ngay sau đó nàng phản ứng lại là nàng không có làm chuyện gì trái lương tâm, tại sao phải hoảng sợ?
Nàng cười lên, eo đỉnh thẳng tắp.
Khi đến bên cạnh Bùi Cương, Ngọc Kiều hỏi hắn, "Tất cả hành lý đã thu thập hết chưa?"
Bùi Cương và Mạc Tử Ngôn gật đầu chào, sau đó nhìn Ngọc Kiều và nói nhẹ: "Chỉ là một vài bộ xiêm y nên sớm đã thu thập."
"Bên ta gần như đã xong, khoảng một lúc nữa là có thể lên đường."
Sau đó nàng nhìn Mạc Tử Ngôn bên cạnh cười nói: "Tử Ngôn ca ca, lần này là thi khoa cử, ta chờ tin tức tốt của ngươi kim bảng đề danh."
Mạc Tử Ngôn nhìn Ngọc Kiều cười cười yến yến, nhưng đột nhiên cảm thấy buổi sáng trước mùa đông lạnh hơn một chút.
Hắn dịu dàng cười, nhưng tâm lại có chút bất lực.
Hắn không phải là người ngốc nghếch học hành chăm chỉ, sau vài lần gặp gỡ, Bùi Cương đã đề phòng hắn. Mới vừa rồi hắn và Ngọc Kiều muội muội đơn độc nói chuyện, Bùi Cương hẳn đã nhìn thấy điều đó, hiện tại ước chừng_ Dấm.
Nửa giờ sau, khi mọi thứ đã thu dọn xong, hành lý của Ngọc Kiều đã chiếm gần hết một chiếc xe ngựa, Bùi Cương thực sự chỉ mang theo một ít y phục, ngoài bản thân ra thì chỉ có một Phúc Toàn đi theo.
Ngọc Kiều hơi lo lắng. Gần đến mùa đông rồi, cũng không biết mang thêm mấy bộ y phục dày nữa, giờ chỉ có thể chăm sóc hắn khi đến Dung Thành.
Khi nghĩ như vậy, nàng nghe thấy giọng mẫu thân nàng nghẹn ngào nói: "Hảo hảo đi Dung Thành cái gì, ở Hoài Châu không tốt sao?"
Mắt mẫu thân Ngọc Kiều đỏ hoe, rõ ràng là bà đã ở trong phòng khóc. Lúc tiễn nàng bà vẫn còn tức giận với phụ thân của nàng.
Ngọc Thịnh thầm thở dài, vòng tay qua ôm thê tử, dỗ dành: "Ta cũng muốn Kiều nhi ở lại, nhưng khi nghe tin Bùi Cương đến Dung Thành, liền khóc nháo đến lợi hại, bảo muốn đi theo, ngươi cũng biết nữ nhi của mình mà, nếu lần này không cho đi theo, sau này nhất định sẽ lén lút đi tới Dung Thành, thay vì như vậy, tốt hơn là nên để bọn họ đi cùng nhau, năm sau bọn họ sẽ quay về. Đừng lo lắng quá."
Miệng Ngọc Kiều co giật vài lần khi nghe phụ thân nói chuyện trước mặt nàng.
Nàng khóc nháo đến lợi hại?
Nàng nói muốn theo Bùi Cương đến Dung Thành?
Phụ thân nàng chính là một kẻ nói dối!
Nàng bất lực nhìn Bùi Cương đang vuốt con ngựa trấn an, Ngọc Kiều bước đến bên cạnh hắn nói: "Ngươi không thể cưỡi ngựa trước khi vết thương khỏi. Ngươi phải đi xe ngựa."
Tuy chỉ lộ trình chỉ có ba ngày, nhưng đường xá tránh không khỉ xóc nảy. Nếu vết thương trên cánh tay bị nứt ra thì không tốt.
Bùi Cương không nhìn Ngọc Kiều, mà chỉ thì thầm "Ừm".
Ngọc Kiều khẽ cau mày, làm sao nàng cảm thấy Bùi Cương đang nóng nảy với nàng?
Tâm trí nàng ổn định lại. Bởi vì nàng chưa bao giờ xa nhà, lại còn lâu như vậy, nàng cảm thấy có chút không đành lòng và bất an, cho nên cũng không nghĩ tới Bùi Cương lại bị cái gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT