Ngọc Kiều không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, khi nàng đang ăn sáng với phụ thân và mẫu thân của mình, sẽ có Bùi Cương bên cạnh.
Phụ thân nàng nói rằng nếu muốn diễn kịch thì phải diễn cho thật giống, đừng để người khác bắt nhược điểm, vì vậy Bùi Cương nên ăn sáng cùng bàn với họ.
Ngọc Kiều nhấm nháp chiếc bánh phù dung, hơi quay đầu lại, lén lút nhìn Bùi Cương bên cạnh. Thân phận của hắn bây giờ không giống như trước nữa, quản sự đang cố tình lấy lòng Bùi Cương, hắn đã đổi hết bộ y phục của Bùi Cương, không phải màu đen mà Bùi Cương thường xuyên mặc.
Nàng đã từng thấy Bùi Cương mặc y phục màu đen xám, nhưng chưa bao giờ thấy Bùi Cương mặc y phục màu trắng như hôm nay. Trên người Bùi Cương là một chiếc áo choàng mềm mại màu trắng, có thêu hoa văn sẫm màu bạc, hoa văn tối mờ phản chiếu dưới ánh sáng, trên thắt lưng đeo một chiếc bạch ngọc màu trắng.
Bộ y phục rộng rãi thoải mái này thích hợp mặc ở nhà, mặc vào thật giống thiếu gia nhà họ Ngọc.
Bùi Cương bề ngoài không cứng rắn cho lắm nhưng lại mang một khí chất bá đạo. Hơn nữa hắn cả ngày đều có biểu hiện lãnh đạm, thật khiến người ta cảm thấy hắn rất nam tính, nhưng hôm nay áo choàng trắng này lại che dấu một chút bá đạo của hắn, tuy rằng hắn lạnh lùng vẫn như cũ nhưng không cho người ta cảm giác lạnh đến thấu xương.
Trước đây Ngọc Kiều không quan tâm lắm đến ngoại hình của Bùi Cương, cho rằng hắn chỉ thích hợp với màu đen, chưa bao giờ nghĩ rằng hắn cũng thích hợp với màu trắng, lại còn rất đẹp..
Ngồi yên đó, đôi mắt lạnh lùng và sắc mặt điềm đạm ít ham muốn, tràn đầy chất khí quý phái. Khí độ bất phàm như vậy cũng có thể thấy rằng sau này hắn là một người phi thường.
Hẳn là hắn từ nhỏ đã được dạy kĩ lưỡng. Người có học thức như này nhất định không phải là con của một gia đình bình thường, cho dù biết hắn không phải người thường, cũng không biết thân thế hắn như thế nào.
Nếu phụ thân nàng không phải đối phó với Ngô Duy, việc điều tra thân thế hắn, nàng có thể yêu cầu phụ thân giúp đỡ. Nhưng bây giờ Ngọc gia thậm chí không thể tự bảo vệ mình, chỉ có thể chờ tai họa đi qua, lúc đó liền nhờ phụ thân điều tra, nếu không, nàng cũng có thể đưa hắn đến kinh thành để xem. Chắc chắn sẽ có manh mối.
Nghĩ về điều này, ánh mắt Ngọc Kiều tiếp tục rơi trên mặt Bùi cương.
Trước đây nàng cho rằng Mạc gia ca ca đã đủ đẹp rồi. Nhưng bây giờ sau khi xem xét kỹ hơn Bùi Cương, nàng cảm thấy Bùi Cương thực sự trông rất đẹp.
Nhưng nếu thực sự cần phân biệt cao thấp thì quả là khó.
Mạc gia ca ca tính tình ôn nhuận khiêm tốn, nhưng Bùi Cương lại khó gần và lãnh đạm, hai tính khí hoàn toàn khác nhau.
Ngay khi suy nghĩ của Ngọc Kiều đang lơ mơ và nhìn chằm chằm vào Bùi Cương, phụ thân nàng thực sự không thể chịu đựng được nữa, ông cố ý ho vài tiếng để đưa nàng trở lại.
Ngọc Kiều nhận ra rằng nãy giờ nàng cứ nhìn chằm chằm Bùi Cương như thế nào, hai má đỏ bừng, nàng quay đầu lại thì thấy phụ thân và mẫu thân đang lặng lẽ nhìn mình.
Ánh mắt như kìm hãm nàng lại..
Chỉ có Bùi Cương đang tập trung ăn.
Bùi Cương biết rằng nàng đang nhìn trộm mình, cho nên lưng của hắn nãy giờ thẳng tắp. Bùi Cương không thích màu trắng, nhưng khi Phúc Toàn đưa cho hắn sáng nay, hắn nói nếu mặc y phục trắng, chắc chắn nàng sẽ rất vui.
Vì vậy, Bùi Cương đã mặc nó.
Sau bữa sáng, Ngọc Thịnh kêu Bùi Cương đến thư phòng, nói có chyện muốn nói với hắn.
Sau khi đến thư phòng, Ngọc Thịnh im lặng nhìn Bùi Cương một lúc lâu. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, nhưng Bùi Cương, cho dù bị nhìn chằm chằm cả ngày, hắn cũng có thể bất động.
Ông muốn nhìn thấy dấu vết hoảng loạn của Bùi Cương, nhưng kết quả vẫn bình tĩnh như vậy, khiến Ngọc Thịnh bất đắc dĩ cười.
"Ta tìm ngươi nói chuyện, bởi vì ta muốn làm rõ chuyện hôm trước về việc thành hôn. Ta với Kiều nhi nói là thành thân giả, nhưng trên thực tế, ta sẽ cho hai người thành thân thật."
Bùi Cương nghe vậy. Đôi mắt hơi hơi trợn. Trên khuôn mặt vô cảm cũng có một chút thay đổi.
Ngọc Thịnh thở dài, "Như ngươi đã nghe, có nhiều người chú ý tới Kiều nhi. Ta hy vọng ngươi có thể bảo vệ nó và không để nó chịu bất kỳ tổn thương nào."
Sự kinh ngạc trong mắt Bùi Cương rút đi, nhìn Ngọc Thịnh, và nói: "Lão gia cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ bảo vệ tiểu thư bằng cả tính mạng của mình."
Bùi Cương nghĩ gì, ông biết. Vì vậy, cười nhắc nhở: "Nên
Đổi cách gọi đi, đừng để người khác nhìn ra manh mối." Bùi Cương gật đầu, một lúc sau mới hỏi: "Người đó là Hoài Châu tổng binh sao?"
Bùi Cương lúc trước không biết đối nhân xử thế, không hiểu chuyện tình nam nữ nhưng hắn không ngu ngốc. Hắn muốn biết chuyện gì tất nhiên sẽ tự mình đi tìm hiểu.
Ngọc gia có sự nghiệp lớn, Hoài Châu tri phủ với Ngọc gia có giao tình, cho nên ngay cả Hoài Châu thổ bá cũng không dám động vào Ngọc gia. Nhưng nếu là người tri phủ không thể động vào, thì chỉ có vị Hoài Châu tổng binh kia.
Ngọc Thịnh chưa bao giờ nghĩ rằng Bùi Cường lại đoán được nhanh như vậy, dù sao thì ông cũng chỉ nói với nữ nhi mình về bái thiếp của ngô Duy.
Sau khi nhìn nhìn Bùi Cương thật sâu, hắn nói: "Người này rất nguy hiểm, đừng có xúc động, đừng để hắn phát hiện chúng ta đang phòng bị hắn, ngươi có thể làm được không?"
Phụ thân của Ngọc Kiều là một người thông minh. Ở độ tuổi này, cũng có thể coi là người đa mưu túc trí nên cũng có chút kinh nghiệm trong việc nhìn người.
Ngọc Thịnh trước đây cũng có lần gặp hắn, trước khi đưa bái thiếp. Sau khi nghe những gì Ngọc Kiều nói, cũng hình dung ra Ngô Duy là người như thế nào. Lần này Ngô Duy hủy bái thiếp, nhưng lại nói rằng sẽ đến dự tiệc thành hôn, điều này cho thấy mục đích trước đây của hắn ta thật sự là muốn cầu hôn!
Chuyện tới tham gia, chắc là muốn đến để kiểm tra.
Về sự lo lắng của Ngọc Thịnh, Bùi Cương gật đầu với một tiếng "ừm".
"Bên kia Kiều nhi, chỉ cần ngươi có bản lĩnh làm cho nó tiếp nhận, ngươi chính là phu quân của nàng"
Ngọc Thịnh lại nói rằng gần đến ngày đính hôn, hắn không cần phải đi theo đến cửa hàng trong lúc này. Ở nhà với Ngọc Kiều, đừng để mọi người thấy manh mối. Sau khi
Bùi Cương rời khỏi thư phòng của Ngọc Thịnh, hướng tới Xích Ngọc tiểu viện,
Mọi người gặp trên đường đều cung kính gọi một tiếng cô gia, tuy rằng ở rể, nhưng Bùi Cương khí thế quá bức người, cho nên bọn họ không dám lại gần, cũng không dám trong tối ngoài sáng nói xấu hắn.
Bước vào sân nhỏ, Tang Tang thấy hắn, liền mỉn cười hành lễ với Bùi Cương, "Tiểu thư đang ở trong thư phòng."
Bùi Cương gật đầu, sau đó ngựa quen đường cũ đi đến thư phòng. Tới cửa, nhìn thấy nàng trước giá sách đang tìm gì đó, có lẽ do tìm quá nghiêm túc nên không phát hiện hắn đang ở ngoài cửa nhìn. Hôm nay nàng mặc y phục màu đỏ, đôi mắt Bùi Cương chậm chậm nóng lên,
Hắn nghĩ đến những lời Ngọc Thịnh đã nói với hắn khi ở trong thư phòng, "Chỉ cần ngươi để Kiều nhi chấp nhận ngươi, thì ngươi chính là phu quân của nó." Trong lòng có chút dao động, Bùi Cương thừa nhận rằng hắn không muốn nhìn thấy nàng kết hôn với người khác, cứ nghĩ đến nàng sẽ thân mật người nam nhân khác, hắn cảm thấy hắn muốn giết người,
Bùi Cương dao động chính là lời nàng nói. Nếu chỉ giả thành thân, giả làm phu thê, sau này mối nguy hiểm qua đi sẽ hòa li rồi nàng ở bên một nam nhân khác.
Ngọc Kiều bây giờ cảm thấy rất buồn phiền nên định tìm vài cuốn sách giải sầu, mới tìm được nửa thì chợt cảm thấy sau lưng có một luồng nhiệt, cả người như bị bao bọc. Trong lòng nóng nảy, vừa định nhìn lại, liền nghe thấy bên tai nàng giọng trầm thấp
: "Tiểu thư tìm cái gì vậy?"
Giọng nói rất gần, gần đến nỗi Ngọc Kiều nghĩ rằng hắn dán ở sau lưng nàng, vì vậy nàng quay lại dán lưng lên giá sách.
Không phải nàng nghĩ nằng hắn gần như dán sau lưng nàng, mà là thật sự như vậy!
Khi nhìn thấy Bùi Cương, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập loạn nhịp vì khoảng cách quá gần.
Nhìn chằm chằm vào hắn, để che đi vẻ hoảng loạn, nàng giả bộ khó chịu nói: "Ngươi sao mà bước đi cũng không có tiếng động, dọa đến ta rồi!"
Bùi Cương nhận sai: "Nô tài lần sau sẽ chú ý."
Nghe từ "nô tài", Ngọc Kiều vội nói: "Sao ngươi vẫn gọi mình như vậy? Phụ thân ta không phải đã bảo ngươi đổi cách gọi sao?"
Bùi Cương gật đầu: "Có, nhưng không người thì vẫn nên gọi, nô tài trước sau như một kính trọng tiểu thư."
Bởi vì Ngọc Kiều nghe phụ thân nàng nói rằng Ngô Duy có thể sẽ phái người đến theo dõi, nàng phải cẩn thận mọi lúc, và Bùi Cương không nên tùy tiện như vậy, đã làm thì phải làm cho tới.
Ngọc Kiều lắc đầu một lần nữa "Không được, cho dù không có người ngươi cũng không được xưng là nô tài, ngươi có hiểu được không?"
Ngọc Kiều nhìn hắn, giống như đang chờ hắn nói "Ta".
Bùi Cương im lặng một lúc rồi trả lời: "Vậy thì ta nên xưng hô với tiểu thư như thế nào?"
Ngọc Kiều rất vui khi nghe chữ "Ta". Ngọc Kiều cảm thấy rất vui, ở trong lòng khen hắn cũng không phải là người chất phác, nhưng đến câu sau nàng sững sờ.
Đúng rồi, Bùi Cương nên gọi nàng như thế nào?
Ngay khi Ngọc Kiều đang sững sờ, Bùi Cương đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể gọi người là kiều nhi, có được không?"
Giọng nói trầm ấm truyền vào tai Ngọc Kiều, từ "Kiều nhi" càng là bị hắn gọi trong mộng cảm giác "Kiều Kiều" đã đến. Khuôn mặt Ngọc Kiều đỏ bất thường, tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Nàng chỉ có một tên duy nhất, ngoài Kiều nhi còn có thể gọi tên gì nữa? Còn nhũ danh "Kiều Kiều" càng không thể để cho hắn gọi!
Ngọc Kiều khó chịu nói: "Vậy thì tạm thời cứ gọi như vậy đi. Có thể lúc đầu ngươi chưa quen, nhưng vì tình hình hiện tại, ngươi phải từ từ quen."
Đôi mắt lạnh lùng của Bùi Cương dường như có một nụ cười khó nhận ra, rồi nói: "Vậy thì từ nay ta sẽ gọi tiểu thư là Kiều nhi."
Ngọc Kiều nhìn Bùi Cương và dường như thấy một chút vui vẻ trong mắt hắn. Nhất thời cảm thấy lời nói vừa rồi là đang thuyết phục chính mình!
Nàng nhìn hắn cũng không có một chút khó chịu, thậm chí có chút vui vẻ!
Nàng nhưng một chút đều không vui.
Thấy vậy, Ngọc Kiều, vì sợ hắn sẽ hãm sâu, lại nhấn mạnh: "Chúng ta là thành thân giả, vì vậy đừng quá coi trọng, và.." Lời nói dừng lại, nàng hạ mắt xuống thấy nàng với hắn chỉ cách hai bước, nàng nhìn Bùi Cương rồi nói: "Ngươi đang cản đường ta."
Bùi Cương vẫn chưa chịu nhường đường, lúc này Tang Tang đến thư phòng và nói rằng Mạc thiếu gia và Mạc tiểu thư đến.
Khi nghe thấy "Mạc thiếu gia", ánh mắt Bùi Cương tối sầm ngay lập tức.
Bởi vì nàng bị Bùi Cương làm hoảng loạn, Ngọc Kiều nghe hai huynh muội Mạc gia đến, vừa lúc để nàng giải khốn cảnh.
Muốn thoát khỏi tình thế khó khăn này, nàng vội vàng nói có người đến tìm, nhân tiện đẩy hắn ra, nói: "Ta đi gặp khách, ngươi ở trong đây hảo hảo tập viết." Nàng nâng góc váy
Vội vàng chạy đi, tựa hồ rất nóng lòng đi gặp khách.