Khi Ngọc Kiều nghe phụ thân đang tìm nàng, nàng mang vẻ nghi hoặc đi qua.

Khi vào đến sân, Ngọc Kiều cảm thấy có hai ánh mắt như thiêu đốt đổ dồn về phía mình.

Không bất ngờ, là Bùi Cương.

Mặc dù Ngọc Kiều muốn coi Bùi Cương chưa từng bày tỏ tâm ý của hắn, nhưng có một số việc không thể giả vờ như bình thường được. Sau khi Ngọc Kiều có khả năng nằm mơ thấy tương lai, tính khí của nàng quả thực đã ổn định hơn rất nhiều.

Nhưng dù sao thì trong mơ nàng cũng chưa thực sự trải qua những điều đó, lại còn trẻ và không có kinh nghiệm nên khi nhìn thấy Bùi Cương, thì không thể làm ngơ.

Ngọc Kiều biết rất rõ điều này.

Cũng không phải không có người làm trò trước mặt nàng, nói nàng là một tuyệt sắc giai nhân. Nhưng Ngọc Kiều chưa từng quan tâm hoặc để trong lòng, nhưng nàng không thể để Bùi Cương một mình cô đơn.

Ban đầu, Ngọc Kiều sợ Bùi Cương mang theo sự thù hận, sau đó dần dần cảm thấy nàng thực sự hơi quá đáng, Bùi Cương dường như không đáng ghê tởm như trong mơ, hắn là một người khá tốt, huống chi Bùi Cương đã dùng tính mạng để cứu nàng, nên Ngọc Kiều không những không sợ Bùi Cương chút nào mà còn hoàn toàn tin tưởng hắn.

Cho dù bây giờ, Ngọc Kiều vẫn còn sự tin tưởng, nhưng nàng có chút sợ Bùi Cương bắt nạt mình, không biết vì sao có chút xấu hổ, vì vậy những ngày này, nếu có thể trốn, thì nàng sẽ trốn, có thể không thấy thì liền không thấy.

Cũng may, Bùi Cương không còn làm hộ vệ ở chỗ nàng nếu không nàng đoán chừng ngày nào nàng cũng làm tổ trong phòng, không đi đâu mất.

Đi qua Bùi Cương. Mặc dù ngoài mặt Ngọc Kiều tỏ ra không sao, nhưng trong lòng lại căng thẳng, thầm nói: Đừng gọi ta, đừng gọi ta..

"Tiểu thư."

* * *

Âm thanh rơi xuống, Ngọc Kiều đột nhiên run lên. Nghe từ "Tiểu thư" khiến Ngọc Kiều nhớ lại sự nghịch ngợm khi còn nhỏ, giống như cảm giác khi phụ thân biết chuyện gọi một tiếng "Kiều nhi".

Sau một hồi ngẩn ngơ, bước chân vẫn hơi dừng lại, mỉm cười với hắn, sau một tiếng "ừm" liền xoay người bước nhanh.

Bùi Cương nhìn nàng đang căng thẳng, vội vàng chạy trốn từ phía sau, lòng bàn tay dần dần nắm chặt, trên mu bàn tay có thể thấy rõ những đường gân tay.

Hắn hít một hơi thật sâu và đôi mắt trở nên lạnh lùng.

Với một hơi thở âm ỉ trong lòng, cảm thấy khó chịu. Bùi Cương suy nghĩ một lúc, và cảm thấy rằng hắn nên tìm cái gì đó để giải tỏa.

Với ý tưởng này, tên của một người - Ngọc Hằng tự nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Lúc này, ở sân bên cạnh, Ngọc Hằng, đang nằm trên giường ngủ, đột nhiên mơ thấy một con sâu đầu trắng lớn đuổi theo mình ngược xuôi trên sông.

Hắn chạy đến mép vách đá, không còn nơi nào để trốn thoát, kinh hãi nhìn con côn trùng đầu trắng bắt mắt nhảy qua với miệng há to.

Ngọc Hằng bất ngờ ngồi bật dậy khỏi giường. Toát mồ hôi thở hổn hển, thật lâu mới nhận ra mình đang ở trong phòng riêng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, vui mừng nói: "Hóa ra là ác mộng!"

Ngọc Hằng cảm thấy chính mình có lẽ là bị Ngọc Kiều rượt đuổi sinh ra bóng ma, nên hiện tại bắt đầu gặp ác mộng!

Sau khi

Ngọc Kiều bước vào thư phòng, nhìn thấy khuôn mặt trầm mặc của phụ thân, thậm chí không nhận ra nàng đã vào phòng. Có vẻ gặp chuyện gì khó khăn.

"Phụ thân?"

Ngọc Thịnh nâng mắt nhìn Ngọc Kiều khi nghe thấy giọng nói, thở dài nói: "Con đến rồi."

Ngọc Kiều có chút lo lắng, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ngọc Thịnh gật đầu: "Chuyện này. Ta sợ sẽ làm con sợ. Ta không muốn cho con biết, nhưng vẫn phải cho con biết thôi." Sau đó, cầm một tấm thiệp trên bàn, đứng dậy và đi đến đưa cho nàng.

Ngọc Kiều lấy tấm thiệp từ tay phụ thân với sự nghi ngờ.

Phía trên tấm thiệp màu đỏ sẫm có chữ "Bái thiếp" bằng vàng. Ngọc Kiều mở tấm thiệp và xem qua nó, và cuối cùng nàng tái mặt khi thấy tên người gửi.

Tay run, tấm thiệp rơi xuống.

Ngọc Kiều nhớ đến cảnh trong mơ mà nàng chết thảm như thế nào, cảm giác ớn lạnh đột nhiên từ lòng bàn chân lan ra khắp cơ thể khiến nàng run lên vì lạnh, đến cả răng cũng run lên.

Vẻ mặt sợ hãi của Ngọc Kiều rơi vào mắt Ngọc Thịnh, Ngọc Thịnh sờ lên đỉnh đầu nàng rất đau khổ, xoa dịu: "Đừng sợ Kiều nhi, có phụ thân ở đây."

Ngọc Kiều ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, giọng run run hỏi. "Phụ thân, hắn, hắn tới làm cái gì?" Trong

Giấc mơ đó, người mà Ngọc Kiều sợ hãi nhất không phải Bùi Cương, mà là người khiến gia đình nàng tan nát, Ngô Duy, Hoài Châu tướng quân.

Nếu như so sánh, Ngọc Kiều cảm thấy Bùi Cương là một người tốt!

Ngọc Thịnh thở dài, và nói, "Ta căn cứ những gì con từng nói. Có lẽ hắn đến là vì ngươi."

Ngọc Kiều nhìn chằm chằm và nói trong hoảng sợ: "Nhưng con chưa bao giờ gặp hắn, hắn cũng chưa gặp con, vì sao lại vì con mà đến?"

Ngọc Thịnh buông tay xuống và đặt nó phía sau, với một giọng nặng nề: "Kiều nhi, con từng nói hắn sẽ tạo phản, hắn phải có một nguồn tiền tài để làm lương quân. Và nguồn bạc đó chính là tài sản của các thương gia giàu có ở Hoài Châu này. Ngọc gia ta là đứng mũi chịu sào. Nếu muốn ta ủng hộ, cách dễ nhất là hướng con cầu hôn và đem con gả cho hắn."

Nghe vậy

Nàng kinh hãi lắc đầu, kinh hãi nói: "Con không muốn, không muốn gả cho hắn!" Ngọc Thịnh nhanh chóng trấn an nàng: "Con đừng lo lắng, phụ thân nhất định sẽ không gả con cho

Đám người bẩn thỉu kia." Có phụ thân đáp ứng, Ngọc Kiều thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng sau đó nàng dường như nghĩ về một cái gì đó và nhìn phụ thân mình: "Hắn có thể hay không do phụ thân cự tuyệt, nên hắn mới hãm hại gia đình của chúng ta?"

Biểu mặt Ngọc Thịnh vẫn không thay đổi, tựa hồ những điều Ngọc Kiều nói, hắn đã đoán ra rồi.

"Đừng hoảng sợ, theo như lời con nói, ta ít nhất còn nửa năm để bố trí. Mà Ngô Duy tuy là tướng quân, nhưng cũng không phải là hoàng tử hoàng tôn. Có rất nhiều người có thể đè bẹp hắn, tổng có thể nghĩ ra biện pháp."

Dù nàng được phụ thân an ủi rất nhiều nhưng Ngọc Kiều vẫn lo lắng.

Ngọc Kiều không biết làm thế nào nàng trở lại sân nhỏ của mình, phụ thân rất lo lắng cho nàng, vì vậy nhờ mẫu thân đến an ủi.

Nhưng Ngọc Thịnh không nói với thê tử về giấc mơ của nữ nhi mình, chỉ nói rằng nàng gặp ác mộng, lại tưởng thật. Nên Ngọc phu nhân đến trấn an cũng không giúp gì nhiều.

Khi Ngô Duy và Ngọc gia còn chưa có liên quan, Ngọc Kiều còn chưa cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này hung thủ đã đến cửa, Ngọc Kiều càm thấy một luồng cưỡng bức liền cảm thấy hoảng loạn.

Không biết ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy hay ông trời muốn cho nàng biết điều gì đó. Vì vậy Ngọc Kiều, người chỉ có thể chìm vào giấc ngủ sau khi uống trà an thần, lại nằm mơ.

Giấc mơ này thật kỳ lạ, giống như những gì đã xảy ra sau khi nàng qua đời.

Trong giấc mơ, Hoài Châu hỗn loạn vì Ngô Duy ủng hộ thái tử tiền triều tạo phản. Ngô Duy lấy Hoài Châu làm kinh đô và đưa quân lên phía bắc.

Nhưng Ngô Duy tính nhầm tình hình và đánh giá thấp hoàng đế đương triều. Trước khi hắn rời khỏi Hoài Châu chưa đến một nghìn dặm, Hoài Nam vương, người đã bình định được các quân tạo phản khác, dẫn đầu quân đội của mình và ngăn chặn hắn ta trên đường đi.

Khi Ngọc Kiều nhìn thấy Bùi Cương, người đang mặc áo giáp đen trong giấc mơ của mình, đôi mắt hắn đỏ bừng, hắn đã chiến đấu trong máu. Cưỡi ngựa chiến về phía Ngô Duy suốt một chặng đường, bất cứ nơi nào hắn đi qua đều có xác quân phản loạn.

Hai vị tướng đang xông pha trận mạc. Nhưng Ngô Duy không thể sánh được với Hoài Nam vương, khi muốn chạy trốn, hắn đã bị cây thương dài của Hoài Nam vương quét khỏi lưng ngựa và ngã xuống đất nặng nề.

Ngã xuống đất vừa quay đầu lại, Ngô Duy đột nhiên bị mũi cây thương đè lên cổ họng, Ngô Duy nhìn chằm chằm đầu thương sắc bén nhuộm đỏ máu, không dám nhúc nhích, thở cũng không dám.

Thấy các tướng đã bị bắt, quân nổi dậy xung quanh bất ngờ đầu hàng.

Ngô Duy nhìn chằm chằm Hoài Nam vương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoài Nam vương, ngươi tại sao lại phá hủy việc tốt của ta?"

Hoài Nam vương mím môi nhìn chằm chằm Ngô Duy trên mặt đất, ánh mắt thâm thúy vô cùng chua xót. Toàn thân toát ra lệ khí làm cho kẻ địch phải run rẩy. Một lúc lâu sau, Hoài Nam vương lên tiếng, lạnh lùng nói: "Ngươi không nên đụng vào nàng."

Ngô Duy tựa hồ nghĩ tới cái gì, trợn to hai mắt: "Ngươi là báo thù cho nàng.." Trước

Lời nói báo thù, đầu Ngô Duy trực tiếp rơi xuống đất, lăn vài vòng thì dừng lại, hai tròng mắt vẫn mở to, máu và nước mắt từ từ trào ra khỏi hốc mắt.

Đầu và nhãn cầu đẫm máu khiến Ngọc Kiều hét lên, sau đó nàng tỉnh dậy từ giấc mơ của mình.

Vì Ngọc Kiều đang có tâm trạng không vui, nên Tang Tang đã ở bên ngoài đêm nay. Nghe thấy tiếng hét của Ngọc Kiều, Tang Tang vội vã bước vào từ bên ngoài.

Nhìn thấy khuôn mặt của tiểu thư tái nhợt và mặt tràn đầy nước mắt, Tang Tang sửng sốt, vội vàng hỏi: "Tiểu thư sao vậy?"

Ngọc Kiều nước mắt lưng tròng nhìn Tang Tang và môi nàng mấp máy. Một lúc lâu sau, nàng thút thít: "Ngươi mau đi gọi Bùi Cương tới gặp ta?"

Tang Tang nghe xong giật mình nói: "Nửa đêm triệu Bùi hộ vệ sẽ khiến mọi người hiểu lầm.."

Nhìn Ngọc Kiều nghiễm nhiên bị kinh hách đến cực độ nên cần người an ủi, Tang Tang nghiến răng nói: "Tiểu thư đừng lo lắng, nô tỳ sẽ lén đưa Bùi hộ vệ đến." Khi Tang Tang bí mật tìm Bùi Cương, Bùi Cương nhận thấy điều đó khi hắn đến hậu viện.

Vừa định gõ cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra, Tang Tang nhìn Bùi Cương đang đứng sau cánh cửa một lúc.

Bùi Cương ánh mắt lạnh lùng,

Trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Khi bị hỏi như vậy, Tang Tang lập tức nhớ tới mục đích mình đến đây, vội vàng nói: "Tiểu thư khóc lóc nói muốn gặp Bùi hộ vệ."

Bùi Cương từ trước đến nay đều ổn trọng. Sắc mặt hơi thay đổi, trực tiếp đi qua Tang Tang.

Tang Tang thấp giọng lo lắng nhắc nhở: "Đừng để người khác phát hiện!" Lời vừa dứt

Bùi Cương đã biến mất trong sân từ lâu.

Khi Tang Tang trở lại, thấy tiểu thư đứng trước mặt Bùi hộ vệ khóc. Nếu không biết rằng tiểu thư đã khóc trước đó, Tang Tang chắc sẽ hiểu lầm Bùi hộ vệ đã làm gì đó với tiểu thư.

"Tiểu thư đừng khóc." Bùi Cương không biết vì sao nàng lại khóc, có chút luống cuống.

Tang Tang cũng lo lắng cho tiểu thư của mình, ánh mắt nàng vô tình rơi vào khuôn mặt của Bùi hộ vệ, nàng sửng sốt.

Bùi Cương, người luôn bình tĩnh đến bất động, dường như có phần bất lực trong biểu hiện của hắn.

Tang Tang dường như lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện này của Bùi hộ vệ.

Ngọc Kiều lớn lên như vậy, chưa hoảng sợ như bây giờ. Lần đầu tiên nàng mơ thấy một giấc mơ có thể thấy được tương lai, nàng gần như không chịu nổi, cơn ác mộng này cũng giống như giấc mơ về tương lai có thể đoán trước được trước đó, rõ ràng như thể nàng đang nhìn nó ở bên cạnh.

Cho nên bây giờ trong đầu nàng toàn là cái đầu nhìn chằm chằm, hình ảnh máu và nước mắt chảy ra từ mắt.

Người bình thường đã gặp ác mộng như vậy, còn phải sợ hãi rất lâu, chưa nói tới việc đắm chìm trong cảnh tượng, tận mắt nhìn thấy mà vẫn nhớ sâu, nếu Ngọc Kiều có lá gan nhỏ, e rằng đã sợ hãi phát điên.

Nhưng Ngọc Kiều sợ cái đầu, nhưng nàng không sợ người chặt đầu chút nào.

Ngọc Kiều khóc không ra hơi và nhìn Bùi Cương. Nàng nghẹn ngào nói: "Bùi, Bùi Cương đã muộn như vậy đến đây bảo vệ cho ta phải hay không?"

Bùi Cương sửng sốt, còn chưa phản ứng được lời nói của nàng thì nàng khóc càng to hơn.

Hắn hoảng sợ trả lời: "Được!" Khi Bùi Cương đồng ý với nàng, Ngọc Kiều cảm thấy trong lòng rất an toàn, nàng không khóc lóc dữ dội nữa.

Kinh hồn qua đi, nàng thả lỏng người, rồi lấy tay áo lau nước mắt trên mặt, Ngọc Kiều khôi phục lại dấu vết kiêu ngạo, dùng giọng mũi mạnh mẽ nói: "Đêm nay ngươi ở đây, đừng nói với ai khác!"

Giọng điệu của nàng có chút dữ tợn..

Nhìn thấy nàng đã khôi phục một chút, Bùi Cương cảm giác như một cơn bão dữ đã qua đi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vội chạy tới cửa phòng, hơi hơi đẩy ra nhìn bên ngoài.

Ngọc Kiều không ngừng lau nước mắt, nghiêng người hỏi: "Sao vậy?"

Bùi Cương quay đầu lại, thấy Ngọc Kiều ở sau lưng mình gần trong gang tấc, sau khi nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của Ngọc Kiều, Bùi Cương chỉ cảm thấy giọng mình khô khốc.

Rất khô miệng.

Ngọc Kiều cũng sững người một lúc, và vội vàng lùi lại hai bước.

Bùi Cương bí mật thở dài và nói: "Sân của tiểu thư bị bao vây."

Ngọc Kiều sửng sốt trong giây lát, sau khi phản ứng lại lời nói của Bùi Cương, một đôi mắt sưng đỏ lập tức trở nên tròn xoe.

Muộn như vậy, ngoài phụ thân nàng ra thì không có ai có thể huy động người vây sân nàng.

LỜI NHẮN

AAA! Hung thủ hại gia đình Ngọc Kiều đã xuất hiện, không biết phụ thân nàng sẽ làm gì để cứu nàng (mọi người có thể ghi ý của mình qua bình luận), Việc Bùi Cương đến Chỗ Ngọc Kiều đã bị Ngọc Thịnh phát hiện, hai người phải làm sao đây. (mọi người có muốn biết không).

Mọi người hãy ủng hộ TYN nha, để mình có động lực dịch chương nhanh nhanh nhất có thể

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play