Người đến là hộ vệ của Ngọc gia.

Khi phát hiện tiểu thư biến mất, đại gai hỏa liền tụ tập mọi người vào rừng tìm. Thẩm hộ vệ mang theo hai hạ nhân chạy theo con ngựa của Ngọc Kiều.

Sau khi con ngựa dừng lại gần chỗ Ngọc Kiều ngã xuống, họ cũng dừng lại. Sau đó, họ nghe thấy tiếng khóc của Ngọc Kiều, và người hộ vệ chạy đến miệng hang. Cầm cây đuốc chiếu xuống, thấy không chỉ có tiểu thư ở bên trong, mà Bùi hộ vệ cũng ở đó!

Mấy người cũng dẹp kinh kinh ngạc một bên, sợ người khác thấy tiểu thư của họ với một hạ nhân ở trong hố hẹp, sẽ ảnh hưởng thanh danh của tiểu thư, nên liền ném sợi dây kéo họ lên.

Bùi Cương ngồi xổm xuống trước mặt Ngọc Kiều và nói, "Tiểu thư trèo lên đi."

Bùi Cương không có khái niệm về nam nữ thọ thọ bất tương thân.

Với ánh lửa, cũng có ánh sáng trong hố. Nhìn vào tấm lưng rộng của Bùi Cương, khuôn mặt của Ngọc Kiều hơi nóng.

Thấy nàng không trả lời và trèo lên. Bùi Cương quay lại hỏi: "Tiểu thư, sao vậy, có gì không ổn hả?" Ngọc Kiều liếc nhìn con dốc và nghĩ về đôi chân của mình. Nếu không có ai đỡ nàng. Nàng sẽ rất khó đi lên, ngay cả khi người này không phải là Bùi Cương cũng sẽ là người khác.

Nắm chặt y phục do dự một lúc, và cuối cùng trèo lên lưng Bùi Cương.

Thân thể của nữ tử rất mềm, khoảnh khắc nàng trèo lên lưng, Bùi Cương liền có cảm giác khác biệt.

Cái chạm nhẹ đến từ phía sau khiến cơ thể Bùi Cương cứng lại, và có một sức nóng không thể giải thích được ùa vào cơ thể, và thậm chí hơi thở còn nặng nề.

Ngọc Kiều thì thầm một lời nhắc nhở bên tai, "

Có thể." Khi Bùi Cương đứng dậy, dường như có một cơn gió ấm và ẩm thổi qua tai hắn, và cơ thể bất giác lung lay. Ngọc Kiều sợ hãi, ôm lấy cổ hắn, nên cơ thể đẫy đà của nàng dán chặt vào hắn.

Cổ họng của Bùi Cương cuộn lại và thở gấp.

Hắn không biết khi tiếp xúc với thân mật nữ tử..

Sẽ xảy ra chuyện gì? Trên thực tế, Bùi Cương cảm thấy rất nóng và cả người ở trong trạng thái căng thẳng.

Đôi môi mím lại, hắn nắm lấy sợi dây ném từ trên cao, và rồi giọng nói của hắn phát ra tiếng mất tiếng có: "Vì tránh tiểu thư ngã xuống, xin đắc tội."

Nói xong, lấy đầu dây buộc hai người lại, Một khi sợi dây được buộc, hai người không có khoảng cách. Sức nóng của nhau cũng lan tỏa qua y phục, Ngọc Kiều cảm thấy mình sắp bị đốt cháy, ngay cả bầu không khí này cũng không dám thở.

Đồng thời, nàng cũng cảm thấy Bùi Cương rất nóng giống như một cái bếp lò. Khó trách có người nói mùa đông hắn không có mặc áo bông.

Sau khi thở ra một chút, Bùi Cương bắt đầu leo lên, nhưng cơ thể hắn không tránh khỏi bị cọ xát với nàng trong khi leo lên. Cõng một người trên con dốc dốc này không phải là điều khó khăn đối với Bùi Cương, nhưng trong một thời gian ngắn, Bùi Cương cảm thấy rất khó khăn, trên trán xuất hiện mồ hôi.

Sau khi chạm đất và tháo dây ra, Tần hộ vệ nói với khuôn mặt ủ rũ: "Hôm nay tiểu thư, đi với bốn người, nhưng sao không có ai ở cùng tiểu thư." Hai người đứng nói chuyện. Bùi Cương không trả lời, Thẩm hộ vệ nhìn hắn nghiêm túc hỏi: "Bùi hộ vệ nhưng.." Trước khi hắn nói xong, Bùi Cương bất ngờ giơ tay lên, đôi mắt hắn dần trở nên lạnh lùng. Thẩm hộ vệ nhìn vào bộ dáng trang nghiêm của hắn và cũng dường như cảm thấy điều gì đó, Thẩm hộ vệ liền cảnh giác.

Thẩm hộ vệ chỉ huy các hộ vệ bên ngoài: "Phóng tín hiệu pháo hoa."

Bùi Cương nhặt cây cung và mũi tên mà ném xuống đất trước hang và nhặt nó lên. Mang trạng thái đề phòng.

Những hộ vệ bên ngoài lấy ra một pháo hoa tín hiệu nhỏ và thắp một ngọn đuốc. "Hưu", một quả pháo hoa màu đỏ nổ vào không trung.

Con ngựa bắt đầu hí lên.

Ngọc Kiều cũng cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, cũng khẩn trương lên. Có lẽ vừa rồi ở thời điểm sợ hãi nhất có Bùi Cương bên cạnh nên đối với hắn có chút tín nhiệm. Mặc dù không sâu sắc, nhưng cũng đủ để Ngọc Kiều trốn sau lưng Bùi Cương khi cảm thấy nguy hiểm.

Bởi vì nàng chỉ có thể đứng bằng một chân, nàng chỉ có thể nắm y phục Bùi Cương để khỏi bị ngã.

Xung quanh những cây cối rậm rạp, là những đôi mắt xanh nhìn bọn họ chằm chằm.

Họ bị bao vây bởi bầy sói.

Nếu họ không có đuốc, thì ước tính bầy sói đã tấn công. Nhưng chỉ có vài ngọn đuốc, không thể khiến bọn chúng sợ hãi mà bỏ đi.

Một số người kéo cung tên hướng về phía bọn sói. Bởi vì có những ngọn đuốc trong tay, chúng mới không tiến lên.

Khi Ngọc Kiều nhìn thấy không biết bao nhiêu bầy sói hoang, khuôn mặt nàng trắng bệch không có huyết sắc.

Khuôn mặt của hai hộ vệ bên ngoài khác cũng không tốt hơn nhiều.

Mắt Bùi Cương nhìn chằm chằm bầy sói, nói với thẩm hộ vệ: "Bầy sói tất nhiên phải có con đầu đàn, ta sẽ tìm và giết nó, khi các con sói khác tiến lên, các ngươi hãy bảo vệ tiểu thư rời khỏi đây"

Mọi ngươi nghe Bùi Cương nói xong đều chấn động.

Ngọc Kiều nhìn hắn chằm chằm.

Bùi Cương một chút cũng không chần chờ, lập tức quay lại và tay vòng eo thon của Ngọc Kiều, trực tiếp đem nàng lên trên lưng ngựa, trầm giọng nói: "Lên ngựa!"

Ngọc Kiều rất sợ những con sói đến nỗi nàng nghe theo Bùi Cương mà không suy nghĩ, bước thẳng lên lưng ngựa.

Sau khi ngọc kiều lên ngựa, Bùi Cương lập tức rút cung và mũi tên ra, đôi mắt nheo lại.

Những con sói từ từ tiến đến và đi vào phạm vi của ngọn đuốc.

Bùi Cương một lần nữa hét lên với những người khác: "Lên ngựa!"

Lời nói rơi xuống, Bùi Cương ngay lập tức tìm thấy một con sói trong bầy sói có thân hình to hơn và một cái đuôi, hắn không ngần ngại phóng mũi tên ra.

Mũi tên bay ra khỏi cung một cách dữ dội, thế như chẻ tre lao vào những con sói, trực tiếp cắm vào mắt trái của con sói, nó hú lên, tất cả những con sói ngay lập tức bắt đầu hú lên.

Bùi Cương không do dự, và nói "Hộ tống tiểu thư rời đi", hắn chộp lấy ngọn đuốc của Thẩm hộ vệ, rút thanh kiếm quanh eo và lao về phía con sói.

"Bùi Cương!" Ngọc Kiều hét lên.

Con sói đầu đàn gầm lên một tiếng, và những con sói khác cũng bắt đầu gầm lên. Hầu hết những con sói vây quanh Bùi Cương. Vào thời điểm đó, đã có một nơi để đột phá.

"Thẩm hộ vệ, ngươi mau đi cứu Bùi Cương!"

Thẩm hộ vệ, sau khi bắn một con sói bằng cung và mũi tên, nói với hai người hộ vệ khác: "Mau đưa tiểu thư trở về."

Ngọc Kiều cũng hiểu rằng nàng ở lại cũng không có ích gì, chỉ có thể liên lụy mọi người, sau khi liếc nhìn Bùi Cương, nàng đưa ra quyết định trong lòng, kéo dây cương chạy ra khỏi bầy sói.

Ngọc Kiều quay về an toàn.

Vì không thấy Ngọc Kiều đâu, tri phủ cũng đã cử nhiều người đi tìm, và hầu như tất cả hộ vệ của Mạc gia đều đi vào rừng để tìm.

Ngọc Kiều trở lại nơi tụ tập mới biết tại sao hạ nhân không tìm nàng khi nàng đã mất tích trong thời gian dài. Hóa ra Mạc Thanh Đình không có đi theo, nên ở lại uống một ít rượu hoa quả và trở về lều. Có lẽ do hai lều ở gần nhau, mà nha hoàn không có ở bên cạnh, nên do choáng váng mới vào nhầm lều.

Nha hoàn nghĩ rằng tiểu thư nhà mình đang nghỉ ngơi trong lều nên không bận tâm.

Sau khi Thẩm hộ vệ không thấy chủ tử đâu, hắn đã tìm kiếm trong một thời gian dài, và sau đó yêu cầu Tần hộ vệ quay lại và kiểm tra. Nha hoàn thấy trong lều có người, nên không nghi ngờ gì, vì vậy nói tiểu thư đã trở lại.

Mãi cho đến khi con ngựa của Ngọc Kiều trở về, nha hoàn liền lo lắng chạy vào lều kiểm tra. Vào kiểm tra thấy hoảng sợ. Người bên trong lều không phải là tiểu thư của mình.

Ngọc Kiều căn bản không để ý nghe những gì họ nói, bây giờ nàng đang rất lo Bùi Cương.

Khi nàng trở lại, có người đã đi về hướng có bầy sói. Nàng không biết tình hình ở đó bây giờ ra sao.

Uống một chút canh nóng, nàng vẫn không thể bình tĩnh lại và nhìn vào lối vào rừng.

Tang Tang cầm chiếc áo choàng khoác trên người nàng, nói: "Tiểu thư yên tâm, vừa gặp tín hiệu, tri phủ đại nhân đã phái nhiều người đến, chắn chắn Bùi hộ vệ và Thẩm hộ vệ sẽ quay lại an toàn."

Ngọc Kiều nhìn Tang Tang, trong lòng áy náy hỏi: "Ta có phải đã đối xử tệ với Bùi Cương không?" Ngọc Kiều lo lắng và hối hận. Trước đây nàng có phải đã tệ với hắn, vì những giấc mơ và thái độ lặp lại của hắn làm nàng có định kiến. Nàng thực sự lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử mà!

Bây giờ Bùi Cường không màng nguy hiểm mà cứu nàng. Nếu nàng còn nghi ngờ rằng Bùi Cương là người xấu, thì nàng đúng là người tồi tệ!

Tang Tang suy nghĩ một lúc, và nói: "Tiểu thư không có làm gì với Bùi hộ vệ nha, nhiều nhất đó là đánh hắn. Nhưng do hắn đã làm sai, không thể trách tiểu thư. Tiểu thư cũng đã thăng hắn từ một mã nô thành hộ vệ, làm hộ vệ bên trong hay bên ngoài đều tốt hơn trước kia khi hắn làm mã nô." Tang Tang đang đứng về phía Ngọc Kiều mà nói, nhưng nàng nói cũng không sai.

Ngọc Kiều nghĩ về điều đó một lần nữa, nghĩ rằng Bùi Cương vừa rồi đã thề với mình, huống hồ còn cứu nàng, nàng có chút nghi ngờ về những giấc mơ nàng từng mơ.

Mặc dù cảnh trong giấc mơ sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng liệu việc Bùi Cương khi dễ nàng có xảy ra hay không? Hoặc có thể do nàng khi dễ hắn quá mức, cho nên khi trở thành Hoài Nam vương nên hắn mới trả thù nàng?

Ngọc Kiều càng nghĩ, cảm thấy chắc là như vậy!

Ngọc Kiều suy nghĩ cẩn thận, lòng nàng đầy ăn năn. Nàng âm thầm quyết định đối xử với Bùi Cương tốt hơn nếu lần này hắn có thể quay lại an toàn, sau này nàng sẽ không bắt nạt hắn một lần nữa, và sẽ không để người khác bắt nạt hắn. Nàng chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn!

Đột nhiên, có ánh lửa trong rừng, và tiếng ngựa vang lên.

Mọi người đã trở lại.

Ngọc Kiều cuối cùng cũng thấy Bùi Cương, người đầy máu.

Mặc dù Bùi Cương đều dính đầy máu, nhưng dường như nó không có ảnh hưởng với hắn.

Sau khi Bùi Cương xuống ngựa, hắn dường như không giống người vừa mới trải qua trận chiến sinh tử. Hắn bước về phía Ngọc Kiều, rồi cúi đầu trước mặt nàng và nói với giọng thấp: "Thưa tiểu thư, nô tài đã trở lại."

Những người khác gần như đã kiệt sức. Ngọc Kiều chỉ là một cô nương mười lăm tuổi, nên tự nhiên sợ muốn khóc. Nhưng khóc trước mặt rất nhiều người thực sự xấu hổ, liền gắt gao cắn chặt miệng, nhăn mũi để cố nén xúc động muốn khóc.

Trong lòng nàng thực sự muốn đa tạ Bùi Cương, nhưng không biết tại sao không khống chế được miệng của mình. Giọng điệu rất dữ dội: "Ngươi nghĩ rằng ngươi là một con mèo có chín mạng hả, ai cho ngươi làm anh hùng mà xông lên?"

LỜI NHẮN

Mong mọi người ủng hộ, like và comment

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play