Ngọc Kiều nhàn nhã lắc quạt trong tay ăn hạnh đào, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng hạnh đào rơi xuống đất, rồi nàng sững sờ khi ngẩng đầu lên thấy Bùi Cương đã thay y phục màu đen, hắn đổi y phục giống như đã đổi con người hắn luôn.

Thân hình Bùi Cương tráng kiện hơn hai người hộ vệ còn lại của nàng, nhưng điều đó không khiến cho người ta cảm giác hắn thô thiển. Thay vào đó, hắn làm cho người ta cảm giác dịu dàng, dễ chịu.

Trông hắn thật lạnh lùng, tóc đen tỉ mỉ và mắt đen láy. Dáng người cao lớn, khí chất điềm tĩnh và gò bó, và biểu cảm lạnh lùng. Thoạt nhìn, nó thực sự khiến người ta không dời mắt được.

Bùi Cương thực sự xác minh câu nói người đẹp vì lụa, ngựa đẹp dựa yên. Sau khi thay y phục, tóc hắn cũng không cẩu thả nữa, và khuôn mặt vô cảm của hắn nhìn có vẻ là một nam nhân nghiêm khắc. Có lẽ hắn thay đổi y phục khiến cho người ta chú ý khuôn mặt hắn hơn.

May mắn thay, Ngọc Kiều đã từng thấy hắn hiên ngang khí vũ trong thân phận Hoài Nam vương, vì vậy nàng không có phản ứng lớn như Tang Tang, nhưng không biết sao nghĩ tới cơ thể cường tráng sau lớp xiêm y. Khuôn mặt nàng như có lửa, miệng lưỡi khô nên ngúp vài ngụm trà.

Lặng lẽ hít một hơi thật sâu, nàng đứng dậy, mắt có chút mơ hồ nhìn Bùi Cương: "Một lát nữa Thẩm hộ vệ sẽ đến đây, hắn sẽ nói cho ngươi biết phải làm gì."

Nói xong liền đi, nhưng phía sau Tang Tang không theo kịp, nàng nhìn lại và thấy rằng nha đầu này chưa hoàn hồn, bộ dáng không có tiền đồ nhìn chằm chằm hắn.

Ngọc Kiều tức giận gọi, "Đi thôi."

Nàng tỉnh táo và nhanh chóng đi theo tiểu thư, nhưng đôi mắt vẫn dán vào Bùi Cương.

Ngọc Kiều không biết sao quanh mình toàn người có nhan sắc. Lắc đầu, nàng thở dài và bước nhanh qua Bùi Cương.

Ngọc Kiều bước nhanh, và một cơn gió ùa vào đúng lúc, có một chút hương thơm ấm áp phả vào mũi Bùi Cương.

Hương thơm ấm áp mờ nhạt này giống hệt như mùi mà Bùi Cương đã ngửi vào đêm chợ đen một năm trước, và đó cũng là mùi thơm nhất mà Bùi Cương từng ngửi kể từ khi hắn bị mất trí nhớ.

Bùi Cương đã ở trong bãi săn nhiều năm, và mùi ngửi nhiều nhất là mùi máu, tiếp theo là mùi hôi thối của xác chết. Hắn không bao giờ biết trên đời này lại có mùi thơm có thể gây nghiện như vậy.

Đột nhiên, nhận ra ai đó đang đến gần, hắn đột nhiên quay lại và đưa tay nắm lấy bàn tay sắp đặt lên vai hắn.

Bị bắt được, người phía sau kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại khen: "Sự cảnh giác của ngươi rất tốt." Người

Đó là một người nam tử khoảng ba mươi tuổi, mặc y phục đen tương tự Bùi Cương.

Sau khi thấy người đến, Bùi Cương buông tay và khẽ trừng mắt, mặt không đổi sắc mà gọi một tiếng: "Thẩm hộ vệ."

Bùi Cương biết bên người Ngọc Kiều có hai vệ, khi Ngọc Kiều bước vào chợ đêm hai hộ vệ đó cũng có mặt.

Thẩm hộ vệ quơ quơ tay bị bắt được rồi nhìn Bùi Cương, "Tiểu thư nói ngươi là hộ vệ thì không tính, nếu muốn làm hộ vệ phải được lão gia thông qua."

Bùi Cương không giống như ở trước mặt Ngọc Kiều cúi đầu, ngược lại, hắn nhìn thẳng làm cho khí thế áp bức cao hơn Thẩm hộ vệ một cái đầu.

Giọng nói không có chút dao động trả lời Thẩm hộ vệ, "Tiểu thư nói ta hộ vệ thì chính là hộ vệ."

Mặc dù giọng điệu dịu dàng, nhưng không có chút do dự, dường như hắn ta chỉ tin những gì Ngọc Kiều nói, và những gì người khác nói không liên quan gì đến hắn.

Thẩm hộ vệ im lặng một lúc, rồi "cười thầm" và nói: "Ta hy vọng lúc lão gia kiểm tra ngươi, ngươi còn có thể kiên cường như bây giờ, nói nhiều cũng vô nghĩa, đến đây, ta nói cho ngươi một số quy củ."

"Mỗi khi tiểu thư ra ngoài, ít nhất tiểu thư sẽ mang một hộ vệ ra ngoài. Người đi theo là ý của tiểu thư. Nếu tiểu thư cho phép ngươi đi cùng, ngươi phải gọi ta hoặc Tần hộ vệ. Ngoài ra, thường thì ta sẽ làm nhiệm vụ với Tần hộ vệ, khi canh gác vào ban đêm, sẽ có người đi cùng với ngươi.." Thẩm hộ vệ vừa nói vừa ra ngoài.

Thẩm hộ vệ nói rất nhiều, nhưng nói chung đều muốn diễn đạt rằng - ngươi không đáng tin cậy, ta không tin ngươi.

Bùi Cương không nói một lời, và biểu tình không có tia biến hóa. Nhìn vào hắn một bộ dáng nghiêm túc nhưng không ai nhận ra rằng hắn có một chút thất thần.

Điều Bùi Cương đang nghĩ đến là cảnh hắn nhìn thấy bên trong đình khi đi gặp Ngọc Kiều.

Hình ảnh của Ngọc Kiều và vị hôn phu ở cùng nhau.

Bùi Cường vào Ngọc phủ là một năm trước. Tự nhiên, hắn cũng gặp Thẩm Hoành Kính vào năm ngoái. Lúc đó, Ngọc Kiều luôn vây quanh Thẩm Hoành Kính với nụ cười ở trên khuôn mặt.

Bùi Cương nhìn Ngọc kiều mỉm cười, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng cười là ở chợ đen. Lúc đó, nụ cười của nàng sạch sẽ và tươi sáng. Mặc dù hắn thích nàng cười, nhưng lại không thích nhìn nàng cười với tên Thẩm Hoành Kính kia.

Khó chịu giống như có một con cá trê mắc trong cổ họng vậy.

Mới vừa rồi nhìn thấy hai người ở chung một chỗ, và mặc dù không thấy biểu hiện của Ngọc kiều, nhưng Bùi Cương vẫn có ý muốn giết Thẩm Hoành Kính, nhưng hắn biết rõ nơi này không phải là nơi săn bắn và không được quản lý, nếu hắn ta giết người, nơi này sẽ không có chỗ dung thân.

Nếu hắn đã muốn sống trong thế giới bên ngoài khu săn bắn, hắn phải tuân theo các quy tắc của thế giới này.

"Cuối cùng.." Thẩm hộ vệ đột nhiên dừng lại.

Bùi Cương cũng hồi phục trong nháy mắt, rồi dừng lại.

Hai người dừng lại trong sân.

Thẩm hộ vệ quay sang nhìn Bùi Cương, người cao hơn mình một chút và giọng hắn nghiêm túc hơn trước: "Điều cuối cùng, ta sẽ thử kỹ năng của ngươi.."

Giọng nói đột ngột, không một lời nhắc nhở. Hướng tới Bùi Cương ra quyền.

Bùi Cương luôn nhạy cảm, và ngay lập tức nhấc khuỷu tay của mình ra để chặn nắm đấm của Thẩm hộ vệ, và theo sau cũng không chút khách khí ra quyền.

Cả hai bắt đầu đánh nhau trong sân, và ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người. Một nha hoàn vội vã báo cho Ngọc Kiều.

Ngọc Kiều, người vừa trở về khuê phòng và rót đầy trà, đột nhiên nghe nha hoàn báo Thẩm hộ vệ ra tay đánh Bùi Cương.

Hai người trong sân đánh nhau khó phân thắng bại. Ngọc kiều lo lắng về vết thương, nhưng sau khi thấy hai người đánh nhau ngoài sân, hình như nàng cảm thấy mình lo lắng vô ích.

Bùi Cương không chỉ bình tĩnh đối phó các chiêu tấn công của Thẩm hộ vệ, mà còn ra chiêu thức quyết liệt, sạch sẽ và gọn gàng, không có bất kỳ khó khăn nào.

Ngọc Kiều hơi sững sờ một lúc, nàng nghĩ rằng những chiêu thức của Bùi Cương là do hắn vô thức tung ra, nhưng bây giờ, thoạt nhìn, nàng chắc chắn rằng hắn biết võ!

Nhưng chẳng phải hắn ở khu săn bắn mười năm sao? Và không có ký ức trước đó, vậy hắn đã học võ ở đâu?

Ngọc Kiều từng nghe Thẩm hộ vệ kể rằng hắn học võ thuật khi còn là thiếu niên, nhưng sau này hắn được sư phụ chỉ điểm nên mới có ngày hôm nay. Vì vậy, ở độ tuổi hiện tại của Bùi Cương, trước khi vào khu săn bắn, hắn ta chỉ mới mười mấy tuổi, bị cô lập với thế giới bên ngoài mười năm, làm sao hắn có thể có một thân thủ tốt như vậy?

Ngọc Kiều đứng ở chỗ gấp khúc hành lang và nhìn hai nam nhân trong sân, đầy nghi ngờ.

Bùi Cương nhìn thấy một màu đỏ ngay chỗ hành lang, khóe miệng hắn hiện ra một vòng cung, và ra tay thậm chí tàn nhẫn hơn.

Thẩm hộ vệ ban đầu cảm thấy rằng Bùi Cương này quá kiêu ngạo, và có ý tưởng dập tắt sự kiêu ngạo đó, vì vậy nên mới ra tay, nhưng thấy thân thủ của tên mã nô này không đơn giản!

Chiêu thức của hắn hống hách, bá đạo làm áp đảo hắn! Đột nhiên, không biết vì sao, chiêu thức của Bùi Cương tung ra ngày càng tàn nhẫn hơn!

Hai chưởng tung ra, Thẩm hộ vệ lùi vài bước. Khi Bùi Cương định đánh nữa, một tiếng "Dừng tay" truyền đến, hắn thu quyền lại.

Ngọc Kiều lo lắng rằng Thẩm hộ vệ sẽ thua cuộc và gián tiếp đánh vào mặt phụ thân. Lý do thứ hai là sợ rằng vết thương của Bùi Cương sẽ nứt ra nữa, vì vậy nàng phải lên tiếng ngăn lại.

Sau khi Bùi Cương thu quyền lại, hắn quay lại nhìn nàng trên hành lang.

Trái tim Ngọc Kiều khẽ rung lên khi bắt gặp ánh mắt của Bùi Cương. Ánh sáng dường như xuất hiện trong mắt hắn, tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trời.

* * *

Làm thế nào Ngọc Kiều có thể cảm thấy ánh mắt này có chút ý muốn tranh công? Giống như nói rằng nô tài đã thắng, người có thể tự hào về mắt nhìn của người..

Ngọc Kiều ngay lập tức gạt những suy nghĩ ngớ ngẩn ra khỏi đầu mình, rồi nói: "Nếu luận bàn về võ công thì có thể, chớ đừng đến mức đánh nhau.."

Thẩm hộ vệ biết rằng nếu không có tiếng "Dừng tay" của tiểu thư, hắn có thể thua đến khó coi.

Thẩm hộ vệ liếc nhìn Bùi Cương một cách suy ngẫm sau đó mới chắp tay với Ngọc Kiều.

Ngọc Kiều liếc nhìn hai người rồi mới rời đi.

Sau khi đi, nàng nói với Tang Tang bên cạnh, "Ngươi đi kêu Phúc Toàn xem vết thương của Bùi hộ vệ có nứt ra không.." Sau khi

Nhớ lại đôi mắt của hắn, nàng không thể làm ngơ, vì vậy sau khi vào phòng, nàng liếc nhìn quả hạnh đào nàng vừa lấy ở trong sảnh rồi suy nghĩ.

Sau khi suy nghĩ, nàng phân phó một nha hoàn khác: "Thanh Cúc, ngươi gửi một số trái cây khô cho Bùi hộ vệ, và nói rằng là ta thưởng cho hắn."

Mong mọi người ủng hộ, like và comment cho truyện, để mình có động lực ra chương nhanh nhất có thể!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play