Edit: An Ju

Tình cảm và sự thương hại của Khoa Thụy Ân dành cho Y Văn đều xuất phát từ ơn cứu mạng lúc bé.

Vì thế, dù cho phát hiện ra Y Văn thật sự là người của bộ lạc Đao Ba, vì chút tình cảm xưa cũ này, mà hắn vẫn bằng lòng mặc cho bất cứ giá nào để cứu người, cứu lấy bạch nguyệt quang năm đó của của hắn…

Nhưng nếu như Y Văn vốn không phải người đó, chỉ là một kẻ lừa đảo với trăm phương ngàn kế thì mọi chuyện hắn làm đều biến thành một trò cười, chẳng có ý nghĩa gì hết.

Khoa Thụy Ân bình tĩnh nhìn hắn, mắt đỏ như sắp nhỏ máu, từng câu từng chữ nặng nề hỏi: “Ngươi không phải ân nhân cứu mạng của ta sao?”

Y Văn hiển nhiên là bị hắn dọa sợ rồi, bất giác co rúm lại, vô cùng yếu ớt nhìn Khoa Thụy Ân nói: “Khoa… Khoa Thụy Ân…”

Hắn có dung mạo tuyệt thế, làm ra vẻ như vậy càng thể hiện vẻ đáng thương, khiến cho người ta thương xót.

Nhưng, Khoa Thụy Ân nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng lại không thể sinh ra được chút thương tiếc nào đối với á thú nhân này. Hắn lạnh lùng nhìn Y Văn, tầm mắt lạnh lẽo đến nỗi có thể làm đông cứng người thành khối băng, giọng chế giễu nói lẩm bẩm: “Ngươi không phải, ngươi không phải, ha ha ha ~”

Y Văn không phải, vậy mọi chuyện hắn làm không phải đều là một trò cười cực lớn hay sao?

Y Văn nhìn những thú nhân đang nhìn chằm chằm như hổ đói xung quanh, lập tức đáng thương, khổ sở nhìn về phía Khoa Thụy Ân van nài: “Khoa Thụy Ân… Cứ ta, huynh cứu ta đi!”

Hắn không tin, hắn không tin Khoa Thụy Ân mạo hiểm cứu hắn ra, bọn hắn ở bên nhau lâu như vậy, Khoa Thụy Ân lại không có tình cảm gì với hắn, mà toàn bộ đều là vì Khoa Thụy Ân hiểu lầm bản thân là ân nhân cứu mạng của hắn.

“Khoa Thụy Ân, huynh cứu ta, cứu ta đi, Khoa Thụy Ân…” Hắn van nài và tiến lên ôm lấy chân Khoa Thụy Ân.

Khoa Thụy Ân lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, giống như vừa bị cái gì đó bẩn thỉu dính vào chỉ muốn hất ra, hung hăng hất hắn ra: “Cút ra! Tiện nhân!”

“Khoa Thụy Ân…” Y Văn bị hắn đẩy ngã ra đất, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn.

Khoa Thụy Ân lại nghĩ cũng chẩng nghĩ, trực tiếp cất bước đi, cũng không muốn quan tâm đến những thú nhân này và Y Văn nữa. Trực tiếp ném Y Văn lại giao cho đám thú nhân kia cùng Adam xử trí.

Nếu Y Văn không phải ân nhân cứu mạng của hắn, như vậy, những thú nhân làm gì với hắn cũng không phải điều hắn quan tâm nữa.

Chuyện Khoa Thụy Ân có ý đồ tự thả gian tế bộ lạc khác là Y Văn đi dấy lên không ít sóng to gió lớn trong bộ lạc, tuy bị Adam kịp thời ngăn cản Y Văn chạy đi… nhưng đối với chuyện Khoa Thụy Ân thân là tù trưởng có ý đồ thả gian tế bộ lạc khác, những thú nhân trong bộ lạc cũng hết sức bất mãn…

Thậm chí không ít trưởng lão đức cao vọng trọng trong bộ lạc đến trước mặt lão tù trưởng, khuyên hắn hủy bỏ chức vị tù trưởng của Khoa Thụy Ân: “Tù trưởng! Chức vị tù trưởng bộ lạc Địch Á chúng ta, vốn nên thuộc về thú nhân tương lại của Lai Ân, năm đó vì Khoa Thụy Ân là vị hôn phu của Lai Ân, chúng ta mới ủng hộ hắn ngồi lên vị trí tù trưởng!”

“Hiện nay hôn ước giữa hắn và Lai Ân đã bị hủy bỏ rồi, vị trí tù trưởng bộ lạc đương nhiệm cũng nên đổi người rồi.” Có một trưởng lão nói.

Lập tức liền có một trưởng lão khác phụ họa theo:” Đúng rồi, đúng rồi, tù trưởng. Vốn hắn và Lai Ân hủy bỏ hôn ước, nể tình hắn là con nuôi của ngài, làm tù trưởng cũng coi như không tệ, nên không tính thay đổi hắn, nghĩ rằng chỉ cần tù trưởng tiếp theo là con của Lai Ân cũng được rồi. Nhưng, hiện tại…”

“Thật ra thì Adam là phó tù trưởng cũng không tồi, hắn lại là thí nhân tương lai của Lai Ân. Ngài xem có phải đợi đến sau hôn lễ của chúng không?”

Những trưởng lão muốn đổi tù trưởng Khoa Thụy Ân, nhưng cũng không chịu nổi Lai Ân đổi hôn phu liền đổi luôn tù trưởng. Nên lần này bọn họ định đợi đến khi Lai Ân và Adam kết hôn rồi, mới đưa Adam thượng vị.

Các vị trưởng lão suy nghĩ chu toàn, lão tù trưởng lại vẫn luôn im lặng, không nói một từ.

Khoa Thụy Ân suy cho cùng vẫn là đứa con mà ông nuôi từ nhỏ đến lớn, ông chung quy vẫn không làm được những chuyện tuyệt tình đối với hắn.

Tuy lão tù trưởng từ đầu đến cuối chưa hề bày tỏ thái độ, nhưng chuyện của Khoa Thụy Ân lần này trong bộ lạc khiến lòng dân bàng hoàng, không ít người đều bàn ra tán vào, rất có ý kiến với Khoa Thụy Ân…

Ngay cả bản thân Khoa Thụy Ân cũng nghe vào tai không ít lời nói xấu sau lưng, Y Văn vừa bị bắt về liền bị trưởng lão á thú nhân trong bộ lạc phán tử hình thị chúng để cảnh cáo… Khoa Thụy Ân cũng chẳng còn tâm tư để quan tâm hay đi hỏi nữa…

Ý nghĩ trong lòng, trong mắt hắn toàn bộ đều chỉ có một, chính là Lai Ân và Adam sắp thành hôn rồi.

Khoa Thụy Ân là người cực kỳ bất hạnh và cực kỳ may mắn, hắn may mắn ở chỗ hắn vốn là một cô nhi sống đầu đường xó chợ, lại có thể được con trai duy nhất của tộc trưởng nhìn trúng rồi từ đó thành tù trưởng đương nhiệm của bộ lạc Địch Á, mà chỗ bất hạnh của hắn cũng ở đây… Từ nhỏ đến lớn, coi như lão tù trưởng và Lai Ân đối xử với hắn có tốt hơn nữa, hắn cũng luôn không quên được bản thân là vì được Lai Ân lựa chọn để làm bạn chơi cùng mới có thể vào được cái nhà này, Lai Ân có thể thích hắn, cũng có thể không thích hắn, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế.

Vì vậy, hắn chỉ đành nỗ lực hơn nữa, gắng hết sức mình để bản thân có thể trở nên tốt hơn, ưu tú hơn nữa, mới có thể đứng vững ở cái nhà này.

Lúc vừa tới bộ lạc Địch Á, những thú nhân có giá thế trong bộ lạc đều xem thường hắn, thậm chí nói ngay trước mặt hắn với giọng điệu trào phúng rằng số mệnh hắn tốt, có thể lọt vào mắt xanh của đứa con duy nhất của tộc trưởng, tiến vào tập thể của bọn họ, còn nói hắn chẳng qua cũng chỉ là một người bạn chơi cùng của Lai Ân, một con chó mà thôi.

Khoa Thụy Ân chỉ đành nhẫn nhịn suốt như vậy, hắn là một người cực kỳ tự tị lại tự kiêu, hắn lập tức thề trong lòng rồi cũng sẽ có một ngày hắn chứng minh cho tất cả mọi người thấy hắn là người có năng lực, không phải chỉ là người may mắn.

Nhưng vô dụng…

Cho dù hắn lập được chiến công hiển hách trên chiến trường, cho dù hắn dẫn dắt bộ lạc từng bước phát triển, vì thân thế của hắn, ấn tượng của mọi người đối với hắn lại vẫn dừng lại ở hình tượng một thú nhân có số mệnh tốt, lọt vào mắt xanh của Lai Ân, Khoa Thụy Ân mỗi khi nghe thấy có người nói như vậy, tỏng lòng luôn không kiềm chế được sự phẫn nộ, muốn đi chất vấn những người đó vì cớ gì chỉ nhìn thấy bản thân mua vui cho một kẻ ngốc, lại không nhìn thấy được hắn đã nỗ lực bao nhiêu.

Hắn muốn bỏ trốn khỏi số mệnh này, lại làm sao cũng trốn không được…

Cho dù hắn đã là tù trưởng rồi, trở thành thủ lĩnh của cả một bộ lạc rồi, cũng vẫn có người ghét bỏ, chĩa mũi nhọn vào hắn chế giễu trong bóng tối, cho dù hắn làm có tốt hơn nữa thì sao, cho dù hắn là tù trưởng thì sao nào? Còn không phải là phải kết hôn với một kẻ ngốc, vướng với sự áp bách của hội trưởng lão mà phải làm bạn đời với một kẻ ngốc, tất cung tất kính, nuông chiều trong lòng bàn tay suốt một đời. Cho dù bọn hắn mọi điều đều không bằng Khoa Thụy Ân thì sao nào? Chí ít, bạn đời tương lai của bọn họ là người  bình thường, không phải là một ‘đứa trẻ’ đầu óc chỉ có 4,5 tuổi, không cần bản thân dỗ dành suốt một đời.

Lòng tự trọng của Khoa Thụy Ân cực lớn, lúc nghe thấy những lời này, trong lòng hắn vô cùng đè nèn mà không cảm lòng, dù cho biết Lai Ân là vô tội, lại không kiềm được mà bất mãn lây sang Lai Ân?

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hắn phải chấp nhận đứa ngốc ngày làm bạn đời của mình chứ?

Hắn nghĩ rồi, một kẻ ngốc như vậy, xứng với hắn chỗ nào?

Nhưng, vì ân tình của lão tù trưởng, hắn lại không cách nào đấu tranh, cùng lúc với bài xích cuộc hôn ước này, lại hưởng thụ lợi ích mà cuộc hôn ước này mang lại.

Khoa Thụy Ân bị vùi lấp trong một nhà giam mà ở đó tương lai phải kết hôn với một kẻ ngốc, bị người khác chế nhạo, không thể trốn thoát.

Sự xuất hiện của Y Văn mang đến cho hắn ánh bình minh của hi vọng cùng tự do, Y Văn dịu dàng mỹ miều, thấu hiểu lòng người, trong mắt Khoa Thụy Ân đây hoàn toàn chính là á thú tuyệt thế mà bản thân mình ước mong và xứng đôi với mình.

Nhất thời nảy sinh một loại dục vọng phản nghịch, trốn thoát trói buộc và giam cầm.

Hắn với Y Văn lén ở bên nhau, hạnh phúc, ngọt ngào quyết định nên vì tình yêu mà dứt khoát hủy bỏ hôn ước với Lai Ân.

Lại không nghĩ, lúc này bên cạnh Lai Ân đã xuất hiện một thú nhân có thể chơi với hắn, đùa với hắn, cưng chiều hắn.

Còn không đợi hắn chủ động mở miệng yêu cầu hủy bỏ hôn ước với kẻ ngốc này, Lai Ân đã muốn hủy bỏ hôn ước với hắn trước…

Như vậy rất tốt.

Mọi thứ này, vốn đều là thứ Khoa Thụy Ân luôn muốn đạt được, hắn vẫn là tù trưởng, vẫn có những thứ hắn muốn, đồng thời lại được bỏ đi thứ bản thân mình không muốn, còn không bị khiển trách, Lai Ân cũng đã có chốn về.

Hắn vốn nên vui mừng mới phải.

Nhưng không biết vì sao?

Khoa Thụy Ân sao cũng không vui mừng cho được, những ngày sau khi Lai Ân đính hôn đối với hắn mà nói giống hệt như cơn ác mộng, cùng Y Văn hẹn hò, tâm sự vốn có thể khiến hắn cảm thấy vui vẻ lại không thể làm cho hắn vui mừng được nữa.

Vô tri vô giác còn không đợi đến khi hắn hiểu rõ bản thân mình rốt cuộc là muốn cái gì thì thân phận thật sự của Y Văn bại lộ, liền xảy ra chuyện.

Tất cả mọi người đều trách hắn, bất mãn với hắn.

Đến lúc này, hắn mới kinh ngạc phát hiện hóa ra hắn không phải là không thể thay thế được!

Tùy tiện một câu nói, một sự việc là có thể thay thế được hắn.

Khoa Thụy Ân mắt thấy bản thân sắp mất đi mọi thứ mà bản thân không dễ dàng mới khó khăn khổ sở leo lên, đạt được, nhưng lại thấy chẳng có cảm giác gì.

Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Lai Ân và Adam sắp kết hôn rồi.

Khoa Thụy Ân uống đến say mèm, những ký ức về quá khứ lướt qua trong đầu, hắn mới hoảng hốt phát hiện ra hóa ra hắn yêu Lai Ân rồi.

Chủ là, hắn chưa từng nguyện ý thừa nhận. Đúng rồi, cao ngạo tự phụ như hắn, sao có thể thừa nhận bản thân yêu một kẻ ngốc được? Nhưng tình yêu, nếu có quy tắc và hình dáng cố định, như vậy thì không phải là tình yêu, chỉ khi bạn yêu một người mà bạn cảm thấy không có khả năng yêu, đó mới là cảm tình chân chính.

Người đó không hề phù hợp tiêu chuẩn chọn bạn đời về mọi mặt, nhưng bạn yêu người đó.

Từ nhỏ tới lớn, mười năm hắn sớm đã yêu Lai Ân trong vô thức rồi.

Mà từ nhỏ tới lớn, người đối xử tốt với hắn nhất, không đòi báo đáp, cũng sẽ không vứt bỏ hắn, cũng chưa từng là bạch nguyệt quang, ân nhân cứu mệnh của hắn, mà là Lai Ân, là đứa ngốc Lai Ân.

Chỉ có hắn, chỉ có hắn mới cười thật ngọt ngào với mình dù cho mình có qua loa lấy lệ, thực sự quan tâm mình vui buồn, không vì cái gì khác, chỉ đơn thuần là lo lắng cho mình, muốn mình tốt.

Mình ngày thường không để ý tới hắn, chỉ thỉnh thoảng thân thiết một lần, hắn cũng sẽ cười thật ngọt ngào với mình, cảm thấy mình là người đối xử tốt nhất với hắn trong thiên hạ.

Vĩnh viễn sẽ không phản bội, bỏ rơi, tính kế mình.

Khoa Thụy Ân trong phút chốc đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng mọi thứ đã quá trễ rồi.

Lai Ân sắp kết hôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play