Edit: An Ju

Vân Hoa nghe thấy cách nói này của hắn lại bật cười một tiếng: “Ha ~”

Hạ Tử Minh không hiểu gì nhìn về phía hắn.

“Liên quan tới Thiên Ma, thật ra vi sư cũng đã từng nghe nói đến một truyền thuyết.” Vân Hoa chậm rãi cất tiếng.

Hạ Tư Minh vẫn nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt như trước.

Ánh mắt Vân Hoa sâu thẳm nhìn Long Khu Cầm, giống như đang nhìn về quá khứ rất lâu trước kia, trầm giọng nói: “Hơn ngàn năm trước, Ma Long giáng thế ở vực Bắc Minh, vực Bắc Minh lại là nơi thần phạt, địa ngục giam giữ những yêu ma hung hãn, tàn bạo, có vô số oan hồn, hoa cỏ chết hết. Ma Long chưa từng làm chuyện ác gì, lại vì có yêu ma khí dồi dào, giáng sinh tại nơi đó nên bị gọi là Thiên Ma, cùng vô số những yêu ma cùng hung cực ác trong ngục nhận hết thiên phạt, một ngày phải chịu vạn tia lôi kiếp… Ma Long ngây thơ, vô tri, từ nhỏ đã phải gặp khổ đau, muốn rời khỏi nơi này, tránh khỏi đau đớn nhưng vì bị cấm chú nhốt ở Ma Vực, nhận hết mọi đày đọa suốt mấy nghìn năm.”

“Mãi cho đến hơn ngàn năm trước, một tán tu ở Nhân Tộc đi ngnag qua đây, thấy trên người Ma Long không có sát khí, chưa từng hại người, lại bị nhốt cùng với những yêu ma khác, nhận hết mọi đày đọa, không được giải thoát, nên mới mềm lòng, hao hết tu vi tạo kẽ hở ở phong ấn vực Bắc Minh, giúp Ma Long thoát khỏi vực Bắc Minh.” Vân Hoa nói: “Ma Long nhận mọi thiên phạt, tính tình hung bạo, vừa ra tay liền dùng sát chiêu hòng lấy mạng tu sĩ đó. Người tu sĩ đó thấy nó cả người đầy vết thương, sinh lòng thương xót với nó, liền muốn thu phục, dẫn dắt nó hướng thiện, chỉ né đòn, không hề làm hại nó, còn lấy linh dược đắp lên vết thương cho nó, dù bị nó há mồm cắn bị thương cũng không để ý. Dù là súc sinh nhưng cũng không thể không nhận biết đây là thiện ý đối với nó nên đã rơi lệ hàng phục. Tu sĩ liền mở linh trí cho nó, dẫn dắt nó hướng thiện.”

Hạ Tử Minh chăm chú lắng nghe, giống như là chưa từng nghe qua câu chuyện như vậy, nghe rất chú tâm.

Vân Hoa tiếp tục nói: “Ma Long biết tu sĩ chỉ thiếu một bước là có thể phi thăng, lại vì cứu mình mà tu vi tan biến hết, chính là người có công đức. Vì để hồi báo tu sĩ, nó liền dẫn tu sĩ đi tìm Linh Chi Tiên Thảo  trong truyền thuyết, muốn trợ giúp tu sĩ tăng công lực, đứng vào vị trí Thần Tiên, hai người dôc hết sức bình sinh, cửu tử nhất sinh, cuối cùng mới đạt được Tiên Thảo, trợ giúp tu vi của tu sĩ tăng mạnh…. Không ngờ, lần tăng tiến này lại dẫn tới sự dòm ngó của những người khác trong Tu Chân Giới, những loại tu sĩ có bụng dạ khó lường, ra vẻ đạo mạo rất nhiều, bọn họ yêu cầu Ma Long lấy Linh Chi Tiên Thảo cho bọn họ nhưng không được, liền quay ra đổ cho vị tu sĩ đó có ý muốn lật đổ thiên hạ.”

“Từ sư môn lúc trước của tu sĩ kia ra mặt, bắt vị tu sĩ nọ, liên thủ đánh tan tu vi của người đó, giết hắn ngay trước mắt Ma Long, linh hồn tiêu tán tức là đi vào luân hồi nhận hết khổ cực…” Giọng điệu Vân Hoa càng tỏ ra lo lắng, trầm hẳn xuống: “Mà Ma Long vốn đang chịu trọng thương, lại thấy ân nhân chết ngay trước mắt mình, liền nổi điên lên dồn sức phá phong ấn Bắc Minh Ma Vực, thả ra hàng vạn hàng nghìn yêu ma trong vực, nó vốn sống ở vực Bắc Minh, dựa vào ma khi trong vực mà lớn… Trong chốc lát đoat lấy Ma Thần Lực, hiệu lệnh yêu ma trong thiên hạ với ý muốn báo thù cho ân nhân mình…”

“Không ngờ do ma khí quá mạnh làm hại tới muôn dân dẫn tới thiên phạt, Thiên Tộc giáng xuống hình phạt, Ma Long vô lực phản kháng, liền hấp hối.” Vân Hoa nói: “Đáng trách Nhân Tộc tham lam, cho rằng cả người Ma Long có pháp lực gần giống với Thần nên đều là bảo bối, thừa dịp Ma Long trọng thương, không còn lực phản kháng, liền trực tiếp đánh nát Nguyên Thần của nó, sau đó còn phân tách thân thể của nó thành Long Can (gan), Long Tâm, Long Châu, Long Trảo (vuốt), luyện chế thành vô số pháp bảo.”

“Ma Long đã được mở linh trí, không cam tâm chịu chết, lúc sắp chết lưu lại di ngôn: “Hơn ngàn năm sau, chắc chắc trở lại! Đoạt lại Ma Thần Lực, hủy thiên diệt địa, lật đổ thiên hạ! Khiến cho tất cả các người phải trả một cái giá thật đắt!” rồi Nguyên Thần mới tiêu tán, nó rơi vào luân hồi. Lời này liền biến thành cơn ác mộng lớn nhất của hai giới Đạo, Phật suốt hơn ngàn năm nay.” Hắn gõ ngón trỏ xuống mặt bàn: “Mà những món pháp bảo chế tạo từ thân thể Ma Long lại càng bị cho là vật bất tường nên bị phong ấn, không còn thấy tung tích… Mà Long Khu Cầm này của ta, không chỉ có Long Bì, Long Cân như trong truyền thuyết, có người nói còn phong ấn cả hồn phách của Ma Long nữa.”

“Như vậy…” Hạ Tử Minh cố tình phụ họa theo hắn, miễn cưỡng nói: “Truyền thuyết như vậy về Thiên Ma, đệ tử lại chưa từng nghe nói qua.”

Cố Trường Mình vốn là cô nhi vì cha mẹ bị ma tu hại chết, lại lớn lên trong đệ nhất tiên môn là Phù Diêu, trong lòng vốn là có thành kiến với ma.

Đây cũng là lý do sau khi Nhiếp Nghiêu nhập ma, Hạ Tử Minh y theo tính tình Cố  Trường  Minh bây giờ, ngay cả chuyện đã từng cứu hắn cũng không muốn nói ra, trực tiếp lựa chọn ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn.

Cố Trường Minh tuyệt đối không thể chấp nhận ở bên cạnh ma.

Nhiếp Nghiêu nhập ma, bọn họ liền kết thúc hoàn toàn.

Muốn khiến một người như vậy chấp nhận truyền thuyết ma là tốt, ngược lại tu sĩ chính đạo đều là kẻ xấu thật sự quá khó khăn.

“Truyền thuyết này vi sư cũng đã nghe nói đến cách đây rất lâu rồi, đến bây giờ gần như đã tuyệt tích…” Vân Hoa hiển nhiên cũng chưa từng hi vọng hắn có thể tiếp nhận, chỉ cảm thán một câu: “Thế hệ này của các ngươi chưa từng nghe qua là chuyện bình thường.”

Hạ Tử Minh cảm thán theo: “Đúng rồi, bất kể là truyền thuyết mà sư phụ nghe hay là truyền thuyết mà ta nghe nói, đều chỉ là truyền thuyết mà thôi. Năm đó thực sự đã xảy ra chuyện gì, chính đạo và Thiên ma, bên nào mới là bên phá hoại, ngoài những người đã từng trải qua năm đó, thì còn ai có thể kể lại rõ được đây.”

Vân Hoa mặt không biến sắc dùng tay mình phủ lên tay Hạ Tử Minh, nhẹ nhàng nắm gọn tay hắn trong lòng bàn tay mình.

Hạ Tử Minh liền muốn giãy ra theo phản xạ có điều kiện, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hắn và Vân Hoa hiện nay, liền cố nén xuống, để mặc cho hắn nắm.

“Trường Minh có tin luân hồi, tin tiền kiếp không?” Vân Hoa nhẹ nắm tay hắn, vẫn không nhúc nhích, qua hồi lâu mới trầm trầm mở miệng: “Và có biết vì sao ta thu ngươi làm đồ đệ không?”

Hạ Tử Minh sửng sốt, khá là mờ mịt nhìn về phía Vân Hoa: “Đệ tử ngu dốt… Thực không biết.”

Vân Hoa là Tiên Tôn đệ nhất, đứng đầu Tu Chân Giới, mà hắn năm đó chỉ là một đứa nhỏ 4 tuổi ngây thơ, vô tri mất cả phụ mẫu mà thôi. Vân Hoa vì sao lại nhìn trúng hắn, nhận hắn là đệ tử duy nhất, Cố Trường Minh thực sự không biết.

Tuy tư chất của hắn đúng là có xuất chúng, nhưng cũng không xuất chúng đến mức khiến Vân Hoa không nhận hắn không được.

Trong Phù Diêu, tu sĩ có tư chất xuất chúng hơn hắn cũng không phải không có, hắn có thể đi tới ngày hôm nay, so với tư chất, Cố Trường Minh càng phải dựa vào chăm chỉ và nỗ lực nhiều hơn.

“Không biết, vậy thì cứ là không biết đi.” Vân Hoa vô cùng ôn nhu gỡ tóc rối bên tóc mai, chỉ thở dài nói một câu: “Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.” rồi không nói gì nữa.

Gần đây Phù Diêu có nhiều dông tố, tâm tình Vân Hoa rất không tốt.

Hạ Tử Minh thân là đệ tử duy nhất, người thân cận nhất với Vân Hoa, từ trước đến nay đều biết rõ Vân Hoa ghét những ngày dông tố, nhất là những lúc sấm đánh.

Vân Hoa tuy không nói không rằng, nhưng vẻ mặt lai luôn âm trầm, mỗi lúc sấm vang lên liền bất giác nhăn mày, sợ đến mức có lúc còn nhắm chặt mắt lại.

Mặc dù không phải động tác gì lớn, biểu tình gì rõ ràng, những đối với một Vân Hoa gần như không có biểu tình gì trên mặt lại rất rõ ràng.

“Ầm ầm –”

Vừa nghe thấy một tiếng sấm vang, nhìn thấy một tia sét xé ngang bầu trời ngoài cửa sổ.

Lần này, Vân Hoa không chỉ nhăn mặt, ngay cả tay cũng bất giác nắm lại, nắm rất chặt. Tuy không thể hiện rõ, nhưng Hạ Tử Minh lại có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Trong lòng Hạ Tử Minh biết hắn đây là đang nhớ lại lúc là Ma Long mỗi ngày đều phải gặp lôi kiếp nên đã tạo thành bóng ma, khiến hắn cực kỳ sợ và ghét sấm sét, nhưng hắn lại chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng đi tới phía sau Vân Hoa, từ phía sau ôm lấy eo hắn, dùng tay mình phủ lên nắm tay của Vân Hoa, khẽ hỏi: “Sư phụ sợ sấm sét à?”

“Không.” Vân Hoa tuy rằng trong nội tâm sợ sấm sét, nhưng ngoài miệng hắn lại không muốn thừa nhận: “Chỉ là tiếng sấm quá ồn, làm ta thấy phiền lòng, nên rất không thích mà thôi.”

Hạ Tử Minh biết hắn sợ, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, nhưng cũng không nói, chỉ ôm chặt lấy Vân Hoa, dùng tay mình nắm chặt lấy nắm tay lạnh như băng của Vân Hoa, nỗ lực ủ ấm nó, hắn ghé vào bên tai Vân Hoa, khẽ hỏi: “Vậy bây giờ đệ tử làm vậy, sư phụ có thấy đỡ phiền lòng hơn chưa.”

“Đỡ hơn nhiều.” Vân Hoa run lên, qua việc tiếp xúc thân thể với Hạ Tử Minh, dường như thật sự cảm thấy cả người mình đều được hắn ủ ấm lên.

Hạ Tử Minh ở bên cạnh hắn có thể làm cho tâm trạng hắn bình tình hơn, đối với những sự vật mà thường ngày hắn ghét và sợ nhất cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.

Hạ Tử Minh thấy hắn dần bình ổn lại, đôi mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, mới thở phảo một hơi: “Sư phụ thấy đỡ hơn nhiều rồi thì tốt. Đệ tử nguyện san sẻ với sư phụ.”

“Nếu muốn san sẻ với ta, thế thì vẫn còn thiếu.” Vân Hoa buông tay hắn ra, xoay người một cái, đối diện với hắn, lúc này hướng đến môi hắn hôn lên.

Hạ Tử Minh không nói không động đậy, tùy cho hắn hôn, dáng vẻ gần như là hiến tế.

Vì công pháp mà Vân Hoa tu luyện khác với những người khác ở Phù Diêu, hắn thường xuyên phải bế quan thanh tâm, cho dù có đạo lữ cũng vậy.

Lần này, không lâu sau khi Vân Hoa bế quan, Hạ Tử Minh liền một thân một mình, cô đơn đợi ở Lạc Mai Sơn của Vân Hoa.

Hiện nay bọn họ đã thành đạo lữ, đồ của Hạ Tử Minh đương nhiên cũng dọn hết từ chô ở lúc trước đến chỗ ở của Vân Hoa.

Bên phía ma tu, bởi vì thái độ khinh miệt của Nhiếp Nghiêu đối với Cố Trường Minh, xuất hiện rất nhiều lời đồn đãi quá đáng đối với hôn sự giữa Vân Hoa và Cố Trường Minh, có rất nhiều lời đồn thậm chí đã lưu truyền đến bên đạo tu, kiếm tu và tu sĩ bên này, những người không biết Cố Trường Minh và Vân Hoa đều vì lời đồn đại mà tranh luận ầm ĩ về bọn họ, có nhiều suy đoán và tin đồn vượt chừng mực truyền ra ngoài, Vân Hoa thì thật ra không có ai dám nói, chỉ là danh tiếng của Cố Trường Minh lại bị bọn họ nói cho cực kỳ quá đáng, cái gì mà dụ dỗ sư phục, cái gì mà vì tu hành nên bước thêm một bước, chủ động làm ‘lò luyện’* của Vân Hoa, cái gì mà nhìn thì tiên phong đạo cốt, kỳ thực dâm loạn vô cùng, có khi đã quan hệ hết với mọi người ở Phù Diêu, những lời đồn kinh khủng rất nhiều, cái gì cần có đều có.

Rất nhiều đệ tử Phù Diêu có quan hệ cực tốt với Cố Trường Minh nghe thấy thế thì có hơi tức giận, nhưng lại không quản nổi miệng và hiểu lầm của người khác, chỉ có thể bực bội và không phục thay cho Cố Trường Minh.

Đối với lần này, Hạ Tử Minh khống chế theo tâm lý của Cố Trường Minh rất tốt, dù là có bao nhiêu lời đồn bậy quá quắt, hắn đều mắt điếc tai ngơ, cười trừ, không để ý.

Chỉ là thỉnh thoảng có lúc có người nhắc đến tình hình gần đây của Nhiếp Nghiêu, trên mặt hắn mới thoáng động dung và trầm tư, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, ép mình không nghe không nhìn.

Từ lúc Nhiếp Nghiêu nhập ma, giữa bọn họ đã không còn khả năng nữa rồi.

Hắn biết Nhiếp Nghiêu biến ngọn núi chỗ giao giới giữa Tu Chân Giới và thế gian trở thanh nơi tụ tập của ma tu, cũng biết Nhiếp Nghiêu vẫn đang ở đó, làm vậy để chờ hắn.

Nhưng thì sao?

Sai, là sai. Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không trở về nữa.

Không lâu sau khi Vân Hoa bế quan, Tiểu Hắc Giao vốn đã bị Hạ Tử Minh thả đi lại bay về bên cạnh Hạ Tử Minh làm bạn hắn. Một hôm lúc Hạ Tử Minh mở cửa sổ thấy nó, còn kinh ngạc một chút, sau một lát, mới sờ đầu Hắc Giao, cười khẽ: “Là ngươi đó, ngươi đã về rồi.”

“Ta vốn đã nói với ngươi ta đã có người yêu, có thể sẽ không quay lại nữa, mới thả người đi. Nhưng bây giờ… người đã từng muốn kết làm đạo lữ vẫn nhập ma, còn giết gần trăm đệ tử Phù Diêu ta, ta với hắn không đội trời chung, không còn khả năng nữa. Không chỗ để đi, chỉ có thể về Phù Diêu, trùng hợp đúng lúc sư phụ tẩu hỏa nhập ma, ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc kết làm đạo lữ với sư phụ vì lợi ích của tông môn và thiên hạ.” Hắn vuốt ve Tiểu Hắc Giao cảm thán: “Ta vốn tưởng rằng ta sẽ không còn được gặp ngươi nữa, không ngờ ngươi lại quay về theo ta rồi, là biết ta đang đau lòng, khó chịu sao? Hả?”

Hắn nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đầu Tiểu Hắc Giao, khen: “Ngươi tốt thât.”

Tiểu Hắc Giao đang thương tâm vô cùng vì hắn lúc trước vứt bỏ mình lại trầm tĩnh hơn không ít.  Hạ Tử Minh vừa hôn xong, qua một lúc lâu nó mới phản ứng lại, làm nũng cọ lên người Hạ Tử Minh như lúc trước.

Từ đó, trước khi Vân Hoa xuất quan, Tiểu Hắc Giao ở bên cạnh bầu bạn với Hạ Tử Minh mỗi ngày, không rời.

“Kí chủ, cậu ác thật. Biết rõ Tiểu Hắc Giao là Vân Hoa, lại cứ nói với hắn cậu yêu Nhiếp Nghiêu… Đây không phải là đang đâm dao vào ngực hắn hay sao, lại còn giả vờ ngây thơ, tiếp tục quậy phá?” Hệ thống chọn lúc Tiểu Hắc Giao ra ngoài kiếm ăn, mới nhảy ra, cảm thán sự vô liêm sỉ của kí chủ nhà mình.

Hạ Tử Minh nhún vai với vẻ mặt vô tội, cười nói: “Tôi cũng hết cách rồi, hắn nếu đã thích chơi cái trò bày âm mưu quỷ kế cướp người yêu của người khác, chỉ cần thân thể không cần tâm, ngược luyến tình thâm, dằn vặt người khác cũng là đang dằn vặt mình, tôi cũng chỉ có thể chơi với hắn thôi. Khiến hắn đau lòng chút, đau lòng hơn chút.”

Đối với mục tiêu của nhiệm vụ, từ trước đến nay hắn đều không nương tay.

Dù mục tiêu hiện tại là thành người yêu của người ở thế giới này.

“Chậc chậc, kí chủ cậu nghĩ xem lúc cậu ở trước mặt Tiểu Hắc Giao, vừa nhắc tới Nhiếp Nghiêu liền thương xuân bi thu, vẻ mặt ảm đạm, dáng vẻ tiều tụy.” Hệ thống chỉ có thể bái phục: “Cậu diễn đến nỗi tôi thiếu chút là tin luôn rồi, cậu đúng là coi cuộc đời như phim, mọi thứ đều dựa vào khả năng diễn, kí chủ.”

Hạ Tử Minh tiếp nhận lời khen của nó: “Cảm ơn đã khen, thẳng thắn mà nói nếu như không có lời của cậu, thì ngay cả bản thân của tôi lúc diễn cũng không tin mình đang diễn, còn nghĩ mọi thứ ngược luyến đều là thật rồi.”

“Người tôi yêu là Nhiếp Nghiêu, nhưng vì lợi ích của tông môn, muôn dân trong thiên hạ đành phải hiến chính mình cho Vân Hoa… Chậc chậc, đau thương cỡ nào, ra dáng thánh nhân cỡ nào, ra dáng Mary cỡ nào, không, phải là Jack Sue*!” Hắn hết sức cảm động với kịch bản mà bản thân tạo ra dựa theo nội dung kịch bản.

*Mary trong khúc trước là đang nhắc tới Mary Sue. Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Nữ là Mary Sue, thì nam có Jack Sue theo thuật ngữ mạng TQ tạo ra. Cả hai đều là để chỉ loại nhân vật kiểu mẫu thôi. Anh em có thể tìm hiểu thêm qua GG, cứ gõ ‘Jack Sue/ Mary Sue là ai’ là ra nhé.

Hệ thống đối với vẻ vô liêm sỉ, mặt dày mà khiếp sợ: “Cậu — Cậu thật đúng là không sợ có sai sót gì sao? Cậu không sợ mỗi ngày cậu biểu hiện cậu yêu Nhiếp Nghiêu trước mặt Tiểu Hắc Giao như thế, chờ đến khi Vân Hoa xuất quan, thể hiện ghen tuông khiến cậu chết trên giường sao?”

“Đó chính là kỳ vọng của tôi.” Hạ Tử Minh vô cùng mong chờ, chờ mong: “Vân Hoa sắp xuất quan rồi, tôi mong hắn có thể hung hăng trên giường, biến bi phẫn thành sức lực, hung hăng làm chết tôi, thỏa mãn tôi, tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực phối hợp hắn.”

Hệ thống: “…”

Gặp phải một kí chủ như vậy, nó cũng là lần đầu gặp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play