Ngay khi Hạ Tử Thịnh châm ngòi ly gián, Hạ Tử Minh đang ở trong đầu cắn hạt dưa dùng hệ thống nhìn toàn bộ quá trình.

- Chậc chậc, kỹ thuật diễn của vận mệnh chi tử quả thực có thể đi tranh Oscar, đóng phi cung đấu - Hạ Tử Minh vừa nhìn vừa đánh giá - làm vận mệnh chi tử hay hoàng tử đều là lãng phí tài năng của hắn!

Hắn vẻ mặt không quan tâm, hệ thống lại sốt ruột muốn chết:

- Đây không phải lí do ta cho ngươi xem đoạn video này, ký chủ..

- Thế là lí do gì? - Hạ Tử Minh vừa cắn hạt dưa vừa phun vỏ.

Hệ thống bất đắc dĩ:

- Độ hảo cảm của đối tượng công lược với ngươi lại giảm rồi kìa..

Hạ Tử Minh không sợ:

- Thì sao nào, còn hạ xuống dưới 60 điểm không phải sao?

- Ngươi không định cứu vớt một chút sao? Lại hạ xuống liền trở về nguyên dạng đó!

Hạ Tử Minh cười khẽ:

- Yên tâm đi, Thống Thống, ta đang thả dây dài câu cá lớn, có chừng mực.

- Ta chỉ sợ ngươi thả một hồi thì cá chạy mất tiêu - Hệ thống hoàn toàn không tín nhiệm cái tên ký chủ cà lơ phất phơ này.

Hạ Tử Minh chỉ cười, không nói nữa.

Hạ Tử Thịnh là một đứa em trai thực ngoan. Ít nhất, ở trước mặt Hạ Tử Minh là như thế.

- Đại ca! - từ khi Hạ Tử Minh đồng ý y gọi mình là đại ca, ngày nào Hạ Tử Thịnh cũng đúng giờ đến thỉnh an Hạ Tử Minh, chưa từng có một ngày chậm trễ.

Hạ Tử Minh nhìn y, nghĩ đến những lời y nói cùng Cố Sâm, như có như không đánh giá y:

- Trường An à..

- Làm sao vậy, đại ca? - Hạ Tử Thịnh cực biết xem mặt đoán ý, nhìn ra Hạ Tử Minh có chuyện muốn nói liền mở miệng hỏi trước.

Hạ Tử Minh nhìn y một cái, đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu cợt liền hỏi:

- Đệ đã đi theo ta không ít ngày, đã có tính toán gì cho tương lai chưa?

Hạ Tử Thịnh tức khắc ngẩn người, không rõ ý của Hạ Tử Minh, sợ là lời mình nói hôm qua với Cố Sâm đã bị Hạ Tử Minh biết được nên mới bị cảnh cáo, y lập tức giả bộ hồ đồ:

- Trường An không hiểu, đại ca nói vậy là sao?

Hạ Tử Minh do dự một lát, nói:

- Đệ cũng không còn nhỏ nữa, đối với tiền đồ có ý định gì không?

* * * Trường An không có ý tưởng gì, Trường An.. Trường An đối đại ca tuyệt không hai lòng - Nhìn con ngươi sâu không thấy đáy của Hạ Tử Minh, Hạ Tử Thịnh vội vàng hướng tỏ trung thành - Đại ca đừng hiểu lầm!

Hạ Tử Minh thấy y hoảng đến thế, cảm thấy thực thú vị, lập tức cười:

- Đệ đừng sợ, đại ca không có ý khác. Chỉ là nghĩ đến đệ tuổi tác cũng không nhỏ, cho dù có ý tưởng gì cũng là bình thường.. Dù sao cũng không thể đi theo ta cả đời, phải tìm cho mình một công việc có tiền đồ một chút.

Hạ Tử Thịnh do dự nhìn về phía hắn.

- Trong triều có chức vụ nào còn thiếu nhi, chính đệ nhớ đi. Nếu muốn liền tới nói với ta, chỉ cần đại ca làm được thì nhất định sẽ lấy cho đệ - Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn y.

Hạ Tử Thịnh càng cho rằng hắn không thể, không muốn cho y, hắn liền càng muốn đưa đến trước mặt y, đem nhân vật anh trai tốt diễn đến vô cùng xuất sắc.

Như vậy.. cho dù sau này Hạ Tử Thịnh vẫn kiên trì phản bội, nhớ lại giờ khắc này cũng sẽ nhớ kỹ cái tốt của hắn, từ đó áy náy thật sâu.

Hạ Tử Thịnh cả kinh, hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Tử Minh sẽ nói như vậy. Y do dự một lát, vẫn giả bộ hoảng loạn thất thố, sợ hãi run rẩy nói:

- Trường An.. Trường An không có ý tưởng khác, chỉ muốn đi theo phía sau đại ca, nghe lệnh đại ca.

- Vớ vẩn! Đệ là hoàng tử tôn quý, lại là nam tử hán đại trượng phu, nam nhi chí tại tứ phương, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nghe theo ta là đạo lý gì, quả thực so với đàn bà còn không bằng, mất mặt xấu hổ - Hạ Tử Minh nhìn y sợ hãi nhát gan như vậy, giống như không có chí lớn, lập tức giống người cha già nhìn đứa con trai không nên thân, phát cáu mắng cho Hạ Tử Thịnh một trận.

Hạ Tử Thịnh thực sự không nghĩ tới Hạ Tử Minh sẽ suy nghĩ cho tiền đồ của hắn, tuy bị mắng nhưng trong lòng lại cảm thấy thực ấm áp, thực ngọt ngào.

Chỉ là..

Tay Hạ Tử Thịnh không tự giác siết lại thành nắm đấm, ngay cả móng tay véo vào thịt cũng không thấy đau.

Hạ Tử Thịnh ở trước mặt Hạ Tử Minh vẫn luôn mang hình tượng chim cút, đánh không đánh lại mắng không cãi lại. Hạ Tử Minh bày ra huynh trưởng uy nghi, đem vận mệnh chi tử mắng đến sướng mồm mới ném xuống một câu:

- Lúc trước không nghĩ tới, như vậy từ hôm nay trở đi suy nghĩ xem, nam tử hán đại trượng phu không cái chí hướng, giống đàn bà con gái còn ra thể thống gì? Ta cho đệ một tháng, muốn chức quan nào trong triều, muốn làm gì, lại đến nói với ta! Chỉ cần đệ mở miệng, cho dù vị trí đã có người ngồi, ta cũng có thể đem người kia kéo xuống, đưa cho đệ! - Hắn trầm mặt.

Hạ Tử Thịnh móng tay đâm vào thịt càng lúc càng sâu, nhưng trong lòng lại càng ngày càng ngọt:

* * * Là, đại ca, Trường An đã biết. Trường An trở về nhất định sẽ suy nghĩ thật kĩ!

Hạ Tử Minh thấy y nghe lời như thế, trong lòng cũng sinh ra một chút thương xót, vỗ vỗ vai y:

- Trường An, đại ca biết tính tình của mình không tốt, những năm này.. Thực sự làm đệ tủi thân rồi.

Đánh một gậy thì cho một quả táo ngọt, Hạ Tử Minh chơi trò này thực sự là thành thạo hơn người.

- Đại ca, Trường An đi theo huynh không cảm thấy ủy khuất. Trường An rất cảm kích - Quả nhiên, Hạ Tử Thịnh đối với hắn cảm động đến rơi nước mắt.

Hạ Tử Minh vỗ vai y, nói việc nhà một hồi, thấy trời đã tối mới tiễn khách:

- Không còn sớm, Trường An về nghỉ ngơi trước đi.

- Vâng, đại ca.

Hạ Tử Thịnh cùng Hạ Tử Minh cáo từ, đi tới cửa lại đột nhiên quay đầu lại, lưu luyến nhìn về hướng phòng Hạ Tử Minh, trong lòng kiên định. Ván cờ này y đã bày xong, quyết định cũng đã làm tốt, mũi tên đã bắn ra thì không thể thu lại, cho dù sai cũng chỉ có thể sai rđến cùng, tuyệt đối không thể rút lui.

Sẽ có một ngày, sẽ có một ngày y có được tất cả những gì y muốn.

Mà Hạ Tử Minh, cũng sẽ thuộc về y.

- -

Hạ Tử Minh trái tính trái nết, Cố Sâm lại tự cho là thanh cao, hai người ở chung lâu vốn đã tranh cãi không ngừng, giờ lại thêm Hạ Tử Thịnh ở giữa cố ý châm ngòi sinh sự, hai người liền càng thường xuyên tranh chấp, cãi đến túi bụi.

Anh trai của Cố Sâm - Cố Văn - vốn là ở phe Tam hoàng tử, cơ hồ là kẻ địch của Hạ Tử Minh, thường xuyên có mâu thuẫn với thuộc hạ của Hạ Tử Minh, không ai nhường ai, như nước với lửa.

Gần đây, phe phái của Thái Tử và Tam hoàng tử đảng lại có tranh cãi trong triều, phe Thái Tử nương một vụ án bắt được một tội cực kì nghiêm trọng trong phe Tam hoàng tử, toàn bộ tâm phúc của Tam hoàng tử đều bị bắt vào nhà tù. Cố Văn cũng ở trong đó.

Cố Sâm đã lâu không gặp Hạ Tử Minh, ngày này đến phủ Thái Tử phủ vốn là vì xin tha tội cho huynh trưởng. Ai ngờ, bọn họ lại nổi tranh chấp. Hạ Tử Minh tức muốn hộc máu, trực tiếp ném chén trà:

- Cố Sâm, rốt cuộc ngươi còn để ta vào trong mắt hay không? Mời ngươi tới chết cũng không chịu, vừa tới liền đá thúng đụng nia mắng mỏ ta, chỉ vì đại ca đáng chết của ngươi!

Cố Văn vốn không phạm tội lớn, Hạ Tử Minh không tha cũng là muốn ép Cố Sâm đang giận dỗi tới cùng hắn chịu thua. Ai ngờ Cố Sâm có thể là bị hắn chiều hư, vừa tới nơi liền chỉ trích Hạ Tử Minh.

- Đây là thái độ xin tha sao? Cố công tử, nơi này là phủ Thái Tử, ngươi cho rằng nơi này là nhà ngươi sao? - Hạ Tử Minh tức muốn chết, y theo tính tình của Lệ Thái Tử bắt đầu cãi nhau.

Cố Sâm xuất thân thế gia, lại làm người yêu của Hạ Tử Minh thật lâu, rất có khí tiết liền nói:

- Cố gia nhiều thế hệ văn nhân, chỉ biết nói đạo lý, xin thứ tội cho Cố Sâm học không được a dua nịnh nọt, không thể khiến Thái Tử điện hạ nhìn ra thái độ khẩn cầu!

- Được được được, Cố Tử Khanh, ngươi giỏi lắm - Hạ Tử Minh bị chọc tức đến hai mắt đỏ vằn lên - Chuyện này tạm thời không nói tới, cô không nói thái độ giận cá chém thớt của ngươi.. Ngươi hiện tại liền nói cho cô nghe, Tôn tiểu thư kia là thế nào? Hả?

Tôn tiểu thư là đối tượng xem mắt của Cố Sâm, gần đây hai người có không ít điều tiếng truyền ra.

Cố Sâm có một thân ngạo cốt, đối mặt Hạ Tử Minh một bước cũng không nhường:

- Không thế nào cả.

- Không thế nào mà toàn bộ kinh thành đều đồn Cố gia cùng Tôn gia sắp kết thân, nếu có thì mấy ngày nữa sẽ mời cô uống rượu mừng đúng không, Cố Sâm? - Hạ Tử Minh giận không thể át.

Cố Sâm trừng mắt hắn, lạnh nhạt nói:

- Lệnh của cha mẹ lời người mai mối thôi. Ta còn không đáp ứng, điện hạ đã chất vấn ta như vậy sao? Ta có phải hay không cũng nên hỏi một chút Thái Tử điện hạ cùng thiên kim của Lễ Bộ Thượng Thư lại là thế nào sao? - Cố Sâm châm chọc nói.

Hạ Tử Minh bị tức đến nói không lựa lời:

- Cô là Hoàng thái tử, xem ngươi bộ dáng như bây giờ cô vì ngươi cả đời không kết hôn, không lập Thái Tử Phi sao?

- Được được được, nếu ta không thể trông cậy vào điện hạ, không yêu cầu được điện hạ vì ta không lập Thái Tử Phi, vậy điện hạ cũng đừng mong ta vì điện hạ cả đời không cưới vợ, chúng ta không ai nợ ai! - Cố Sâm vỗ bàn, suýt nữa nghiến nát răng trong miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play