Rất nhiều người đều nói trẻ con là thiên sứ đáng yêu, thuần khiết, nhưng Hạ Tử Minh lại luôn kiên định cho rằng trẻ con là ác ma. Nhân chi sơ, tính bản thiện, cũng tính bản ác.
Tất cả mọi thứ này đều nhờ cả vào đám con nhà giàu với xuất thân hiển hách ban tặng.
Hạ Tử Minh khi đó lớn từng đó tuổi mới nhìn thấy cảnh tượng lộng lẫy kiểu đó lần đầu tiên, trong lòng có hơi kinh ngạc, đến đó hết nhìn đông lại ngó tây, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, cho dù là mặc một thân phục trang được đặt may riêng trên người, cũng vẫn thận trọng và lo lắng vô cùng, mặc Long Bào cũng chẳng phải Thái Tử, bộc lộ không sót một chút gì một bản thân chẳng có lấy một chút kiến thức và đến từ một cô nhi viện ở một địa phương nhỏ ra bên ngoài.
Xuất hiện ở bữa tiệc này đều là những người đã nhìn quen cảnh như vậy, không cần biết trong lòng họ có suy nghĩ thế nào về một đứa con nuôi đến từ cô nhi viện của nhà họ Hạ như Hạ Tử Minh, nhưng ít nhất ngoài mặt vẫn cứ là vui vẻ.
Nhưng Hạ Tử Minh lúc đó cực kỳ ngượng ngùng, lại chẳng nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy mọi ánh mắt đổ dồn lên người mình đều là chế giễu, thầm cười giễu cợt, luôn cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới đều là khuyết điểm, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, giống như là một thằng hề đang nhảy nhót vậy.
Trong lúc hắn không biết làm thế nào mới tốt, lại có một người thân thiện đưa tay giúp đỡ với Hạ Tử Minh: “Tử Minh, cậu là Tử Minh đúng không?”
“Cậu là?” Hạ Tử Minh nhìn về phía người đang đi đến lại có chút do dự, không xác định.
Cậu thiếu niên cũng tầm tuổi Hạ Tử Minh, cái đầu còn cao hơn hắn một chút, da rất trắng, là một loại trắng bệch cực kỳ bệnh tật, nhìn có vẻ hết sức yếu ớt.
Hắn thân thiện nhìn Hạ Tử Minh và nói: “Chào cậu, tôi tên là Hạ Hi Nguyệt, sinh ra cùng năm nhưng sớm hơn cậu ba tháng. Nghe nói ba mẹ tôi nhận nuôi cậu rồi, về sau cậu sẽ là anh của tôi đấy.”
Hạ Hi Nguyệt có vẻ ngoài rất giống Phương Vân, khác với sự cọc cằn, ngang bướng của người anh Hạ Hi Dương, là một đứa trẻ với dáng vẻ vô cùng mềm mại, hiền hòa,
Hắn cũng là người đầu tiên trong nhà họ Hạ ngoại trừ Phương Vân thể hiện thiện ý với Hạ Tử Minh.
Ở bữa tiệc đó, trước mặt người lớn, Hạ Hi Nguyệt biểu hiện ra bên ngoài trưởng thành, chững chạc hơn nhiều so với người anh lớn của hắn, giống như chủ nhân bữa tiệc, dắt Hạ Tử Minh đi làm quen người khác, xã giao, cũng tinh tế dạy Hạ Tử Minh rất nhiều lễ nghi và quy củ của loại tiệc như vậy.
Thành công giải quyết được khó khăn của Hạ Tử Minh, không nói đến chuyện nhận được sự tin cậy và cảm kích của Hạ Tử Minh, mà con giành được sự khen ngợi và tán thưởng của một nhóm các trưởng bối.
Hạ Tử Minh lúc đó chưa quen cảnh đời, còn chưa hiểu cái gì gọi là khẩu phật tâm xà, cũng không nhìn ra được Hạ Hi Nguyệt đang có ý lợi dụng mình để làm nền cho hắn, rất nhiều quy củ và lễ nghi còn cố ý dạy sai mình, cố tình, âm thầm nhìn mình tự làm xấu mặt, làm trò cười trước mặt người lớn.
Hắn chỉ là rất nỗ lực, rất nỗ lực học theo Hạ Hi Nguyệt, học tập những lễ nghi và quy củ khi xã giao, cố gắng hết sức và ngốc nghếch muốn dung nhập vào môi trường của bọn họ.
Lại không biết trong lòng Hạ Hi Nguyệt và một đám con nhà giàu đang chế nhạo hắn như thế nào.
“Cậu can đảm lên chút, không sao đâu. Trường hợp như vậy, cậu về sau sẽ trải qua nhiều lắm, sẽ phát hiện chẳng có gì hết… Cậu đừng nhút nhát thế, đừng sợ người khác, mọi người đều giống nhau cả. Cậu có thể nhìn xem mấy người cùng tuổi với chúng ta, ai đang ở một mình không làm gì thì mang đồ ăn hoặc đồ uống gì đó qua đó, chủ động giao lưu với người khác, làm quen đôi chút… Mọi người tuổi tác không kém nhiều lắm, cứ như vậy là cậu làm quen được, là có thể thành bạn rồi.” Hạ Hi Nguyệt với dáng vẻ anh lớn thân thiện cực kỳ chăm sóc em trai nói.
Hạ Tử Minh lúc đó vẫn hơi sợ: “Nhưng, tôi…”
“Đừng sợ, đi thử đi. Cậu không thử sao biết cậu không làm được? Nào!” Hạ Hi Nguyệt trực tiếp đặt một cốc nước ép xoài vào trong tay hắn, cổ vũ.
Lúc đó ở vị trí đứng của bọn họ, người đến người đi, tuy rất nhiều người, nhưng từ góc độ của Hạ Tử Minh, vừa nhìn là thấy chỉ có một người cùng tuổi lạc đàn chính là Giang Trạch Thịnh.
Hạ Tử Minh lúc đó tưởng rằng đây là trùng hợp, hắn không biết thân phận của Giang Trạch Thịnh là đáng quý trọng nhất trong tất cả những đứa trẻ chưa thành niên, ngay cả vợ chồng họ Hạ cũng phải nâng niu, tâng bốc, cũng không biết Giang Trạch Thịnh dị ứng với xoài, Hạ Hi Nguyệt là đang cố ý dẫn dắt hắn.
Dưới sự cổ vũ của Hạ Hi Nguyệt, lấy hết dũng khí liền bưng lên cốc xoài ép đến trước mắt Giang Trạch Thịnh, lắp ba lắp bắp: “Chào… Chào cậu, tôi là Hạ Tử Minh, cho… cho hỏi cậu uống nước ép xoài không?”
Muốn bắt chuyện với Giang Trạch Thịnh.
Không biết vì sao, có lẽ là Giang Trạch Thịnh có vẻ ngoài rất hợp gu hắn, ấn tượng đầu tiên của Hạ Tử Minh lúc đó đối với Giang Trạch Thịnh rất tốt, rất muốn quen biết hắn, kết bạn với hắn.
Vì vậy sau khi được Hạ Hi Nguyệt cổ vũ hắn đi làm quen những người xung quanh, Hạ Tử Minh lại nhìn thấy Giang Trạch Thịnh đang lẻ loi một mình, nghĩ cũng chẳng nghĩ đã đi tới rồi.
Hạ Tử Minh vốn chỉ muốn làm quen với đối phương, dù cho là nói mấy câu thôi cũng được.
Không ngờ, đối diện với dũng khí khó khăn lắm mới có được của hắn, Giang Trạch Thịnh lại một chút cũng không nể mặt, một bát nước lạnh đã hắt đi rồi.
Giang Trạch Thịnh nhẹ nhàng lấy tay đẩy đi nước hoa quả Hạ Tử Minh vì kích động mà đưa đến tận mặt, kéo ra một khoảng cách giữa mình và Hạ Tử Minh, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn, tôi từ trước đến nay không uống nước ép xoài.”
Hạ Tử Minh sững sờ ngay tại chỗ.
Giang Trạch Thịnh lại chẳng hề chú ý tới sự khó xử của hắn, quay người liền đi thẳng một mạch.
Khiến cho đám người bốn phía đứng quanh Hạ Tử Minh xem cuộc hội thoại đều không kìm được mà bật cười ra tiếng: “Ha ha, mấy cậu nhìn cậu chủ Giang lơ nó kìa, quay người đi luôn rồi.”
“Mặt nóng dán mông lạnh à, cái thứ được nhận nuôi từ cô nhi viện mà cũng đòi nịnh bợ cậu chủ Giang.”
“Có điều, theo tôi, đứa con nuôi này của nhà họ Hạ cũng có tâm cơ lắm, rất biết nịnh bợ đấy chứ, vừa liếc đã nhìn ra được thân phận của cậu chủ Giang khác biệt, đi đến muốn nịnh bợ người ta, lại không chuẩn bị kỹ… Còn muốn người ta làm bạn cơ đấy, đáng tiếc là, người ta căn bản không để ý nó.”
Khiến cho Hạ Tử Minh thực sự lúng túng.
Nếu đổi lại thành Hạ Tử Minh bây giờ nhất định sẽ không cảm thấy những lời nói nhảm kia có gì, còn có thể coi đó là gió thoảng bên tai mà thôi.
Nhưng Hạ Tử Minh lúc đó vẫn là một thiếu niên, xác thực đã vì những lời nói nhảm này và chuyện Giang Trạch Thịnh lờ mình mà cảm thấy nhục nhã và không thể chịu nổi.
Vì thế mà tâm tình suy sụp, biểu hiện trên bữa tiệc đều cực kỳ không tốt, chỉ có thể không ngừng vừa phạm lỗi, vừa học tập cái gọi là lễ nghi, xã giao với Hạ Hi Nguyệt.
Sau khi Giang Trạch Thịnh hạ thấp thể diện của Hạ Tử Minh, Hạ Hi Nguyệt trái lại không còn nhắc Hạ Tử Minh thử đi nói chuyện, kết bạn với người khác nữa.
Hạ Tử Minh trầm xuống hẳn.
Bè phái Hạ Hi Dương, Hạ Hi Nguyệt bên này chơi vui, nhưng một cậu ấm thuộc một đảng phái nhỏ luôn bấu víu lấy Giang Trạch Thịnh mọi chốn thì lại không vui, đối với chuyện Hạ Tử Minh mang nước ép xoài đến cho Giang Trạch Thịnh, lại không nói với mình một câu, cho dù sau đó Hạ Tử minh bị Giang Trạch Thịnh hạ thấp thể diện, hắn cũng đã cho rằng Hạ Tử Minh làm vậy là không nể mặt mình, không coi mình ra gì cả, liền quyết định liên kết một nhóm tiểu đệ của mình dạy cho Hạ Tử Minh một bài học.
Sau đó, ác mộng của Hạ Tử Minh, một trường học bắt nạt Hạ Tử Minh bắt đầu.
Buổi tiệc ở bên cạnh người lớn và phải diễn một đứa trẻ ngoan thật tốt đã kết thúc, những thứ lấp đầy thời gian của Hạ Tử Minh sau đó chính là trường học và đủ kiểu đủ loại trò chỉ thuộc về trẻ con do Hạ Hi Nguyệt dẫn đầu.
Cứ vậy, dưới sự sắp xếp đầy tính toán của đứa nhóc con nhà giàu, Hạ Tử Minh một giây trước còn mặc quần áo chỉnh tề bị quản gia tống đi tham gia buổi gặp gỡ của đám con nhà giàu, sau khi người lớn đi rồi, một đám thiếu niên không lớn không nhỏ đã vây đến xé rách quần áo của Hạ Tử Minh, tay đấm chân đá với hắn, cứ vậy mà xảy ra bắt nạt, đánh nhau.
“Mấy người —- mấy người làm gì vậy? Sao lại đánh tôi, đây là phạm pháp cơ mà?” Hạ Tử Minh bị chúng đánh đến ngơ ngẩn, hoàn toàn không hiểu được những thiếu niên quần áo chỉnh tề, từng người đều như là thành phần tinh anh dự bị, sau khi người lớn đi rồi sao có thể lại thay đổi sắc mặt, giương nanh múa vuốt, lộ ra những móng vuốt hung ác như vậy.
Hắn vốn còn muốn hỏi rõ ràng vì sao họ lại làm như vậy với hắn, dùng lý lẽ, pháp luật để thuyết phục người.
Không ngờ, đám thiếu niên không lớn không nhỏ được địa vị, quyền thế che chở từ sớm đã biến thành dã thú, ngoài mặt trông quần áo chỉnh tề, bên trong sớm đã coi pháp luật, nhân quyền chẳng là gì: “Pháp luật? Ở chỗ này ông đây chính là pháp luật!”
Bọn họ tiến lên lôi kéo quần áo của Hạ Tử Minh.
“Mấy người làm cái gì? Sao lại muốn xé rách quần áo của tôi?” Hạ Tử Minh cố gắng tránh né, nhưng vẫn bị mấy người liên thủ khống chế lại.
Một thiếu niên trong đó nghĩ cũng không nghĩ đã tát cho Hạ Tử Minh một cái: “Quần áo của mày á, đây là quần áo của nhà họ Hạ, mày không phải là một cô nhi không ba không mẹ đến từ nông thôn sao? Dù cho mặc Long Bào cũng đừng nghĩ là Thái Tử, bộ đồ này không phù hợp với mày đâu… Cô nhi không phải là hành khất đi xin ăn người khác sao? Như vậy mới thích hợp với mày!”
Bọn chúng dùng kéo sắc cắt nát quần áo của Hạ Tử Minh, rồi lấy một sọt rác đổ lên người Hạ Tử Minh, làm cho hắn nhếch nhác không chịu nổi, cả người hôi hám rồi mới cảm thấy hài lòng.
“Các người làm gì vậy? Các người dừng tay lại, nhà họ Hạ đã nhận nuôi tôi rồi, tôi là con của nhà họ Hạ. Các người cứ làm vậy tôi lúc về sẽ nói với chú Hạ, dì Phương đấy.” Hạ Tử Minh không biết bọn chúng học sự ngang tàng và bạo ngược như vậy từ đâu, muốn lấy người lớn ra dọa chúng.
Dù Hạ Quốc Khôn và Hạ Hi Dương lạnh nhạt với hắn, nhưng sự dịu dàng của Phương Vân và Hạ Hi Nguyệt đối với hắn, hắn đều luôn ghi nhớ, cũng luôn nhớ hai mẹ con Phương Vân và Hạ Hi Nguyệt nói bọn họ về sau là người một nhà rồi.
Cho dù không gọi ra miệng Phương Vân và Hạ Quốc Khôn là ba mẹ được, nhưng Hạ Tử Minh lại vẫn luôn cố gắng theo phương hướng đó.
Không ngờ, đám người vừa nghe thấy lời hắn nói, lại giông như vừa nghe thấy chuyện cười gì hài hước lắm: “Ha ha ha, mày là trẻ con à? Gặp chuyện còn phải về mách ba mẹ, nhưng cho dù mày có mách, đó cũng không phải ba mẹ mày!”
“Mày chẳng quả chỉ là một thằng nhà quê khắc chết ba mẹ mày đến từ nông thôn mà thôi, còn muốn đứng ngang hàng với Hi Dương và Hi Nguyệt ấy à? Mày cũng xứng sao? Ha ha ha!” Bọn họ vô tình cười vào sự ngu xuẩn của Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh lại vẫn ôm kỳ vọng có được một gia đình của chính mình: “Nhưng chú Hạ và dì Phương đã nhận nuôi tôi rồi, Hi Nguyệt cũng nói từ giờ về sau tôi chính là anh của cậu ấy.”
Hắn trịnh trọng, dẫn tới càng nhiều hơn những tiếng cười chế giễu khắp chốn: “Bọn họ nói mà mày đã tin rồi. Mày chưa từng nghĩ đến chuyện nhà họ Hạ đã có hai đứa con trai rồi mà tại sao lại vẫn nhận nuôi mày à? Ngu dốt!”
Hạ Tử Minh vẻ mặt không tin họ, lẽ nào nên tin mấy người sao?
“Nhà họ Hạ sở dĩ nhận nuôi mày chẳng qua chỉ vì Hi Nguyệt mắc bệnh thiếu máu Địa Trung Hải nghiêm trọng, cần một thùng máu di động. Mà mày chính là ‘thùng máu di động’ đó.” So với người lớn, thiếu niên còn không kiêng nể gì hơn, thờ ơ như không, không biết khôn khéo, hơn nữa hắn hoàn toàn không đặt Hạ Tử Minh vào trong mắt, nghĩ cũng chẳng nghĩ đã nói ra chân tướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT