Lá cờ gần ngay trước mắt. Khác với lá cờ lần trước cắm trong gốc cây, lá cờ này vững chắc cắm ngay đất trống, xung quanh không có bất kỳ thứ gì.


Thịnh Vũ Ca phải giết một con rắn độc, tói phiên các nàng sao lại không có gì, đơn giản như vậy duỗi tay là được?


Đương nhiên hai người Trần Nhan Linh không tin.


Các nàng quan sát bốn phía một phen, không sinh vật nào bảo hộ cờ, ngay cả cơ quan cũng không có.


“Ngươi xem này!” Chử Giáng kêu một tiếng.


Trần Nhan Linh lập tức đến gần nhìn, trước mắt là một vùng lùm cây như bị thứ gì nghiền áp, trên mặt đất đều là cành lá bị đứt gãy. Dấu vết kéo dài đến sâu trong rừng rậm, hệt như vật nặng gì bị kéo lê trên mặt đất cả quãng đường vậy.


“Thứ gì bị kéo vào chứ?”


Chử Giáng tay đặt trên Thường Ngọc, chuẩn bị tùy thời động thủ.


“Từ từ, ta thủ ở đây.” Trần Nhan Linh ngăn nàng lại, “Ngươi đi lấy cờ rồi hẵng tính.”


Chử Giáng nhướng mày, xoay người đi tới chỗ lá cờ, thu nó vào túi Càn Khôn.


Lúc nàng trở lại, Trần Nhan Linh đang ngồi xổm trên đất, tay cầm một cọng lông tuyết trắng.


“Lông trắng từ đâu ra?” Chử Giáng đến bên người Trần Nhan Linh, ngồi xổm xuống cùng nàng.


Trần Nhan Linh nhíu mày nói: “Lông này rất kỳ quái, linh khí trên đây còn nhiều hơn lượng linh khí Tụ Linh Trận kiếm được trong một canh giờ.”


Chử Giáng ánh mắt sáng lên: “Thứ tốt! Có lẽ đây là lông loại linh thú nào đó?”


Rất có thể là vậy. Vô Uyên môn ở phương bắc, động vật lông trắng rất nhiều. Tuy dã thú bình thường sinh sống trong rừng Sương Mù linh khí sung túc cũng có thể lây dính linh khí, nhưng dựa theo độ nồng linh khí trên cọng lông này, hoàn toàn có thể là linh thú biến mất đã lâu.


“Đi xem?” Trần Nhan Linh hỏi.


Chử Giáng trợn mắt: “Còn phải hỏi à? Đi! Nói không chừng bên trong chính là linh thú!”


Hai người hoàn toàn quên mất tiêu lời căn dặn “không được quấy nhiễu linh thú” của các trưởng lão. Nếu là nguyên thân, nói không chừng sẽ nhớ rõ, nhưng mà Trần Nhan Linh ấy hả? Dù có nhớ cũng sẽ làm bộ quên.


Dọc theo vết kéo, các nàng một đường thâm nhập rừng rậm, đi đến một hồ nước nhỏ, dấu vết bỗng biến mất.


Mặt hồ tĩnh lặng như gương đồng, hồ nước xanh thẳm sâu không thấy đáy, chỉ có lá cây ngẫu nhiên rơi xuống mặt hồ, gợi lên chút gợn sóng.


“Mất dấu, có lẽ nó xuống hồ.” Chử Giáng đi đến bên hồ, vươn tay muốn đụng mặt nước, “Trong hồ có con cọp chết!”


Trần Nhan Linh không thích hồ sâu không thấy đáy như vậy, nàng theo bản năng muốn kéo Chử Giáng lại.


Nàng còn chưa đụng đến Chử Giáng liền cảm thấy một luồng sát ý đánh tới, lập tức rụt tay lại. Tuy nàng phản ứng thật nhanh, nhưng vẫn bị một mũi tên băng sượt qua làm trầy da.


Chỗ bị thương dần dần tê cóng, phát ra khí lạnh nhàn nhạt, thậm chí bắt đầu kết băng.


Hai người nhanh chóng phản ứng lại. Trần Nhan Linh chưa từng gặp vết thương kỳ quái như vậy, nhưng nàng theo bản năng dùng một tấm ngưng thần phù, thương thế liền không tiếp tục lan tràn.


Lúc Trần Nhan Linh bị thương, Chử Giáng đã rút kiếm chắn phía sau nàng, hai người hiện giờ cùng nhau đưa lưng về phía ao hồ.


Băng tiễn từ rừng rậm phóng ra, các nàng chỉ mơ hồ thấy một bóng trắng chạy qua giữa rừng cây. Tốc độ của nó cực nhanh, tuy các nàng đã Nguyên Anh kỳ nhưng ngay cả hình dáng nó cũng không thấy được.


Cảnh giới thứ này ít nhất cũng là Hóa Thần trở lên, thậm chí có thể là Luyện Hư.


Chử Giáng múa Thường Ngọc, trước hai người hiện lên một tấm chắn màu đỏ.


Trần Nhan Linh bị thương tay trái, tạm thời không động đậy được, lúc nàng cầm kiếm bạc muốn phản kích, thứ vừa tập kích các nàng lại không hiện thân, cũng không tiến công.


Tận lúc vết thương Trần Nhan Linh có chút chuyển biến tốt, thứ trong rừng mới ló đầu ra.


Một con bạch hồ toàn thân tuyết trắng chậm rãi đi về phía các nàng. Con bạch hồ này không giống hồ ly bình thường, tuy bốn chân chấm đất nhưng vẫn cao tới eo người, toàn thân nó thon dài, màu lông thuần trắng không nhiễm tý tạp sắc. Đôi mắt bạch hồ óng ánh, đỏ tươi ướt át, độ yêu diễm có thể so với chu sa giữa mày Chử Giáng.


Nó dùng cặp mặt ấy vô cùng đáng thương mà nhìn Chử Giáng, không tiến công, chỉ tránh né công kích của Chử Giáng, hướng về nàng bi thảm kêu lên.


Trần Nhan Linh thấy bạch hồ này dường như nhận biết Chử Giáng, liền hỏi: “Linh sủng ngươi nuôi?”


Chử Giáng đầu đầy dấu chấm hỏi: “Nhìn ta giống người nuôi nổi một con linh thú lớn như vậy sao?”


Lời này không giả, linh thú hầu như không nhận chủ, phàm nhân đối mặt linh thú đều coi chúng nó như tổ tông mà cung phụng, nhờ chúng nó làm Tụ Linh Trận tự nhiên. Không một phàm nhân nuôi được linh thú, nếu chúng nó không muốn, phàm nhân hoàn toàn không thể ép buộc, vì chúng nó dù có chết cũng sẽ không khuất phục.


Linh thú kiêu ngạo như thế không chỉ vì chúng nó hấp dẫn linh khí trời đất, mà quan trọng hơn là chúng nó chỉ nhận thượng thần làm chủ nhân.


Bạch hồ trước mắt cả người đều tràn ra linh khí, tuyệt đối là linh thú không sai.


Nhưng thái độ của nó đối với Chử Giáng nhu thuận ngoài dự đoán, còn đáng thương vô cùng mà phát ra tiếng than khóc. Rõ ràng Chử Giáng công kích không lần nào chạm vào người nó, còn vờ đáng thương cái gì.


Thấy linh hồ không chút ý tấn công, Chử Giáng cũng chẳng thèm lãng phí linh lực đánh nó, dứt khoát dừng lại.


“Hồ ly này bị ngốc sao?” Chử Giáng nhíu mày hỏi, “Cứ kêu mãi, vờ đáng thương cho ai xem đây?”


Trần Nhan Linh thật sự muốn trợn mắt. Linh hồ vừa rồi dùng mũi tên băng tấn công nàng, vậy nhất định là bán đáng thương với Chử Giáng, còn chưa đủ rõ ràng sao?


Chử Giáng nghĩ lại cũng thấy vấn đề mình hỏi thật ngốc, mày đẹp nhíu chặt.


Nàng nhìn linh hồ, lại nhìn thoáng qua bàn tay trái còn đang kết băng của Trần Nhan Linh, chỉ vào vết thương nói: “Ngươi chữa khỏi tay nàng.”


Linh hồ “ô ô” kêu, chợt nhảy tới trước mặt Trần Nhan Linh, làm nàng hết hồn suýt nữa giơ kiếm chém nó.


Linh hồ há mồm, linh khí màu trắng từ miệng tản ra, quanh quẩn trên vết thương của Trần Nhan Linh, hàn băng liền rút đi, ngay cả vết trầy da cũng lành lại như lúc ban đầu.


Chử Giáng ánh mắt sáng lên. Linh hồ này không chỉ nghe hiểu tiếng người, mà thực lực còn lợi hại như vậy. Xem ra lần này các nàng thật đúng là nhặt được bảo. Có linh hồ, các nàng còn sợ không tìm thấy lá cờ tiếp theo sao?


Quả nhiên, các nàng vừa bước đi, linh hồ liền cẩn thận theo sát. Trần Nhan Linh còn đang lo các nàng phải tốn thật nhiều sức mới cướp được cờ, không ngờ lại gặp được một con linh thú dẫn đường.


Chử Giáng nói các nàng muốn tìm cờ, rồi cho linh hồ nhìn lá cờ của mình. Linh hồ vui vẻ kêu một tiếng, sau đó giơ chân chạy về phía trước.


Trần Nhan Linh thấy linh hồ này thật là giống con chó. Chưa từng thấy loài hồ ly nào biết diễn nhiều như vậy, quả nhiên trí lực linh hồ không giống sinh linh bình thường.


Văn Phù ngồi trên khán đài khẽ giật lông mày, đột nhiên mở mắt, đôi con ngươi sáng như đuốc nhìn về phía rừng Sương Mù. Đáng tiếc rừng Sương Mù quá lớn, tuy linh thức của hắn có thể đảo qua phạm vi năm mươi dặm, nhưng vẫn không thể nhìn thấu khu rừng tràn ngập linh khí này. Dù vậy, hắn vẫn chắc chắn vừa rồi xuất hiện thứ gì không bình thường,  linh khí kích thích trong khoảnh khắc đó cực kỳ mỏng manh, nhưng hắn vẫn nhận ra.


Trưởng lão hộ sơn ngồi sau hắn hỏi: “Chưởng môn?”


Văn Phù vẫy vẫy tay, ý bảo không có việc gì, hỏi: “Hiện giờ tình huống thế nào?”


Trưởng lão khom người đáp: “Tạm thời chưa có ai lên núi cắm cờ, nhưng theo hội báo, ba lá cờ đều bị lấy đi.”


Văn Phù hiểu rõ gật đầu, cho trưởng lão một ánh mắt, trưởng lão nhìn quanh bốn phía, sau đó lặng yên lui ra.


Bấy giờ, bọn Trần Nhan Linh tới cạnh vách núi, một thân cây trụi lủi đơn độc mọc lên trên vách núi cheo leo, cạnh đó còn có một cái khe, bên trong là thi thể một con ưng, xem ra lá cờ đã bị ai lấy đi.


Trần Nhan Linh thoáng sững sờ, hiện giờ lá cờ thứ nhất nằm trong tay nữ chính, lá thứ hai trong tay Chử Giáng, lá thứ ba không biết ở đâu.


Chử Giáng cũng ngây người. Không ngờ chuyến này về tay không, nàng lo lắng nhìn Trần Nhan Linh, không có lá cờ thứ ba, Trần Nhan Linh ngay cả  tư cách khiêu chiến trưởng lão hộ sơn cũng không có.


Hít sâu một hơi, Trần Nhan Linh vẻ mặt bình thản, thở dài: “Đi thôi, ta cùng ngươi lên núi.”


“Ngươi thì sao?” Chử Giáng chần chờ hỏi.


“Quên đi.” Trần Nhan Linh lắc đầu, nàng không coi trọng hư danh, chỉ vì bảo hộ nữ chính mới muốn tranh đoạt thế lực Vô Uyên môn. Hiện giờ xem ra, có khi tự thân nữ chính đã đủ khả năng ngồi lên vị trí đại đệ tử thủ tịch rồi. Rốt cuộc nàng chính là người có vầng sáng nhân vật chính.


“Không được!” Chử Giáng không cam lòng phản bác nàng.


Quên đi cái gì chứ? Nhìn khắp toàn bộ Vô Uyên môn, người cùng lứa mà nàng xem trọng chỉ có mình Trần Nhan Linh. Trần Nhan Linh còn chưa đàng hoàng tranh chức đại đệ tử thủ tịch với nàng, chẳng lẽ cứ vậy bị đào thải?


“Thịnh Vũ Ca đúng thật có thiên phú, lá cờ thứ nhất nàng xứng đáng, lá thứ hai vào tay ta, đừng hòng ta lấy ra, nhưng lá thứ ba mặc kệ là ai, chỉ cần không phải ngươi, ta thấy đều không xứng.” Chử Giáng nhướng mày cười nói, dáng vẻ cao ngạo làm Trần Nhan Linh nhìn mà không khỏi ngây người.


Đây là lần đầu tiên nàng gặp người tự cao đến mức này, ngay cả chuyện đoạt đồ của người khác cũng nói thành đúng lý hợp tình như vậy, loại kiêu ngạo này nàng chưa từng thấy trong Vân Hi ở bất kỳ thế giời nào.


Nhưng mà vì sao nàng lại bất giác  so sánh Chử Giáng với Vân Hi?


Trần Nhan Linh đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, nàng gọi hệ thống: “01, Chử Giáng chẳng lẽ là Vân Hi?”


【 Hệ thống không thể tiến hành kiểm tra. 】


Cái hệ thống rác rưởi này thật là bất tài vô dụng.


Nàng vừa nổi lòng nghi ngờ, ánh mắt xem Chử Giáng liền khác đi.


Chử Giáng bị nàng nhìn đến không hiểu ra sao: “Ngươi đây là ánh mắt gì đó?”


Trần Nhan Linh lắc đầu: “Không có gì.”


“Đi nhanh lên, chúng ta phải đuổi tới đường lên núi, chặn lại người cầm lá cờ thứ ba.”


Chử Giáng đoán trước Trần Nhan Linh sẽ không thành thật trả lời, vậy nên lên tiếng thúc giục nàng hòng lái đề tài sang chuyện khác,  ánh mắt Trần Nhan Linh vừa rồi làm nàng thấy thật kỳ quái.


Linh hồ chợt nằm sấp trước các nàng, Chử Giáng thử hỏi: “Ngươi muốn chúng ta ngồi lên?”


Linh hồ gật gật đầu, nằm bò càng thành thật.


Hai người thật cẩn thận mà leo lên lưng linh hồ, nó liền chở các nàng “vèo vèo vèo” mà xuyên qua rừng rậm, tốc độ cực nhanh hầu như gần kịp ngự kiếm phi hành, nhưng ngự kiếm trong rừng đương nhiên không thiết thực.


Các nàng trắng trợn mà dừng ở nửa đường, canh giữ trên con đường dẫn lên đỉnh núi duy nhất.


Linh hồ nghe lời núp kín trong một lùm cây, nhưng vẫn bày ra tư thế công kích, linh trí nó hoàn toàn không thua phàm nhân.


Các nàng không chờ bao lâu liền có người tới.


Hai người nọ là Thịnh Vũ Ca và Tống Hạo An. Tống Hạo An quần áo bẩn loạn, trên người có rất nhiều vết thương, ngay cả khuôn mặt tuấn tú kia cũng bị chém trầy, dù vậy hắn vẫn vững vàng che chở Thịnh Vũ Ca, thúc giục nàng đi mau.


Thịnh Vũ Ca không bị thương, thoạt nhìn chỉ hơi chật vật. Khó trách ngọc Mẫu của Trần Nhan Linh không cảm ứng, Thịnh Vũ Ca được Tống Hạo An hộ đến kín mít.


Bọn họ chạy qua, hai người Trần Nhan Linh hoàn toàn không có ý động thủ, chỉ nhìn bọn họ bay nhanh lên núi.


Không bao lâu, các nàng lại chờ tới người không tưởng được.


Chử Hoài và Mạnh Tử Đạm phi nhanh về phía đỉnh núi, mắt thấy sắp đi ngang qua các nàng.


Chử Hoài là đệ đệ Chử Giáng, Trần Nhan Linh quả thật khó mà ra tay. Nếu là trước đây, nàng chắc chắn không ngại, nhưng nghĩ đến chuyện Chử Giáng có thể là Vân Hi của nàng, nàng liền do dự.


Chử Giáng cũng chùn tay, nhưng lý do lại khác. Nàng không chút cảm tình với đệ đệ này, thậm chí chán ghét, nhưng nàng cũng hiểu biết Chử Hoài. Tu vi của hắn chủ yếu là dựa vào uống thuốc mà tăng lên, muốn hắn đối phó đại ưng trên vách núi chỉ sợ không thực tế, Mạnh Tử Đạm này rõ ràng đang che chở hắn. Chử Hoài thế mà có thể bắt đại đệ tử dưới toà Không Trần che chở mình? Phải biết rằng, Chúc Vân và Không Trần bất hòa đã lâu, nếu Mạnh Tử Đạm che chở hắn bị Không Trần biết, chỉ sợ sẽ bị Không Trần trừng phạt.


Trừ phi Không Trần cam chịu.


Trong lúc các nàng do dự, Chử Hoài đã chạy đến trước mặt, linh hồ đã có chút kìm nén không được. Chử Giáng trấn an linh hồ, liếc nhìn Trần Nhan Linh. Cả hai đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play