Hoắc Dư Húc mới tới gần liền thấy cảnh này, lắc đầu rời đi.

Đêm nay là lần bọn họ ngủ an ổn nhất trong mấy ngày qua.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ trên đài cao, chiếu vào giữa sân bóng rổ, tạo thành một tấm chăn vàng óng ả.

Một đêm lặng gió giữa thời hỗn loạn.

---

Nhóm phụ nữ gần như từ địa ngục bò ra, thật sự không sợ gì cả. Bất kỳ nhiệm vụ nào Trần Nhan Linh giao cho, bọn họ luôn luôn hoàn thành. Mỗi ngày họ ra ngoài tìm đồ ăn, hoặc nhiều hoặc ít đều có thành quả.

Nhóm sáu người không cần tự mình ra ngoài kiếm đồ ăn, rốt cuộc hiện giờ bọn họ xem như nhân vật trung tâm của tiểu căn cứ này. Những người khác nếu muốn tiếp tục ở căn cứ, nhất định phải làm ra cống hiến.

Mặt chuột an phận mấy ngày, lại bắt đầu nóng lòng muốn thử, thường xuyên mà nhìn Trần Nhan Linh.

Trần Nhan Linh trao đổi một ánh mắt với Trình Dương Minh, hai người bèn buông bản đồ họ đang nghiên cứu xuống, bước nhanh về phía mặt chuột.

Mặt chuột sợ tới mức bước thụt lùi, bị Đổng Sinh từ sau lưng tóm cổ áo giữ lại.

“Lén lút làm gì đó!” Giọng Đổng Sinh bên tai mặt chuột vang như tiếng sấm.

Mặt chuột cười lấy lòng, khom lưng nói: “Em tìm được món này tốt lắm, đem tới cho đội trưởng Trần xem.”

Trần Nhan Linh giương cằm, chờ hắn.

Mặt chuột dè dặt lấy ra một khẩu súng lục màu đen từ trong ba lô, che che dấu dấu mà đưa tới trước mặt Trần Nhan Linh: “Đội trưởng Trần xem đây là cái gì?”

Trần Nhan Linh tức khắc đoạt súng, bỏ vào trong túi mình, đánh giá mặt chuột.

Đổng Sinh phản ứng nhanh, lập tức ấn mặt chuột xuống đất, Trình Dương Minh thì giơ súng nhắm ngay đầu hắn.

Trần Nhan Linh không ngăn trở, nàng muốn nhìn xem mặt chuột giải thích thế nào.

Mặt chuột vội vàng khóc hô: “Không đúng không đúng! Nhầm rồi, đây không phải em trộm, chính là đồ của tên đại ca trước. Con mẹ nó thằng đó còn muốn bắn chết em, đó là viên đạn cuối cùng, trong súng không đạn.”

Trần Nhan Linh ung dung thong thả mà mở băng đạn, bên trong quả thật trống rỗng.

Đổng Sinh lại soát cả người mặt chuột từ đầu tới chân, xác thật không tìm được đạn.

Mặt chuột được Đổng Sinh buông ra, xoa xoa bả vai bị đè đau, cười nói nhỉ: “Đội trưởng Trần không muốn biết súng của hắn từ đâu ra sao? Em thấy vũ khí của chúng ta không được đầy đủ lắm đâu.”

Đổng Sinh ghét bỏ mà lườm hắn: “Ai mà chúng ta với chú mày.”

Trần Nhan Linh gật đầu: “Xem ra chú mày còn có điểm hữu dụng, qua đây.”

Mặt chuột nghe Trần Nhan Linh nói vậy, lập tức thẳng lưng, vô cùng đắc ý mà liếc nhìn Đổng Sinh.

Lúc mặt chuột mới gặp cằm sẹo, cằm sẹo chưa phải người đứng đầu đội sinh tồn này. Lúc đó hắn chỉ là một tiểu nhân vật, liều mạng đi tìm vật tư cầu được đội sinh tồn bảo hộ.

Một hôm nọ, hắn và cằm sẹo cùng đến một siêu thị nhỏ lục soát vật tư, đột nhiên một người vọt vào tranh đồ ăn với bọn họ.

Vốn dĩ hai người cho rằng mình chết chắc, nhất định không thể thắng được người cầm súng kia.

Kết quả bọn họ chạy trốn vào một kho hàng, nương các loại vật cản góc chết trong kho, hai người thật đúng là giải quyết người kia.

Chủ yếu vẫn là mặt chuột đầu óc linh quang, lôi kéo cằm sẹo trốn vào kho hàng. Cằm sẹo tay chân mau lẹ, đoạt lấy súng của người kia trước, bắn một phát thủng trán người đó.

Mặt chuột không muốn vì một khẩu súng mà trở mặt với cằm sẹo. Lá gan hắn không lớn, hơn nữa biết ra vẻ đáng thương, lập tức chọn làm tiểu đệ cho cằm sẹo.

Sau đó bọn họ trở về căn cứ, cằm sẹo dựa vào khẩu súng nháy mắt trở thành cầm đầu, hắn còn giết chết mấy người không phục.

Thấy vậy, những người khác cũng không dám tiếp tục phản kháng.

Siêu thị nhỏ mà mặt chuột nói ở tận cùng phía đông thành phố N. Bọn họ muốn tìm được càng nhiều vật tư, bèn bí quá hoá liều đến khu vực giáp ranh sưu tầm vật tư.

Mà phía đông thành phố N, đúng là thành phố S.

Người cầm súng kia rất có thể là đến từ thành phố S.

Căn cứ người sống sót ở thành phố S, rốt cuộc là thật hay giả?

Nhóm sáu người vội mở hội nghị khẩn cấp, một khi thảo luận liền mất tận một tuần.

Cuối cùng Hoắc Dư Húc chủ động nói: “Không bằng tụi mình phái người đi thành phố S dò đường trước, xem có an toàn không. Cả đi lẫn về hẳn một tuần là đủ rồi nhỉ?”

Như vậy ai đi dò đường liền thành vấn đề.

Đi đến một nơi không biết nguy hiểm thế nào, trong thời đại này, ai mà nguyện ý lấy mạng mình đi mạo hiểm?

Tầm mắt Hoắc Dư Húc lơ đãng lướt qua mấy người Tiêu Hoà Nhàn, góc độ vừa lúc làm mọi người đều thấy cô nhìn về bên kia, rồi cô lại lập tức quay đầu: “Nếu thật sự không ai đi, tớ cũng có thể đi.”

Trình Dương Minh dõi theo ánh mắt cô, thấy được đám người Tiêu Hoà Nhàn, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ không đành lòng: “Tớ thấy mấy cô ấy rất thích hợp, mỗi người đều tàn nhẫn, có thể để họ đi dò đường. Dư Húc thể lực không được, không dễ bôn ba bên ngoài.”

Trần Nhan Linh cười lạnh một tiếng, không mở miệng. Hoắc Dư Húc quả thật rất biết câu Trình Dương Minh.

Tiêu Hoà Nhàn chú ý bọn họ thật lâu, cô nhiều lần muốn tham dự những cuộc thảo luận của họ, nhưng hiển nhiên nhóm sáu người không dễ mở rộng thành nhóm bảy người.

Lúc này, cô chậm rãi đi tới, hỏi thẳng: “Mấy cô cậu nhìn tôi, có chuyện gì sao?”

Trần Nhan Linh nhún nhún vai: “Có người muốn cô ra ngoài làm tiên phong dò đường.”

Vốn tưởng Tiêu Hoà Nhàn ít nhất phải mặt đen, không ngờ cô lại không sao cả mà gật đầu: “Được.”

Chưa gì đã đồng ý rồi? Trần Nhan Linh không thể tin nổi mà nhìn cô.

Ngay sau đó Tiêu Hoà Nhàn lại nói: “Nhưng tôi có một yêu cầu.”

Trần Nhan Linh phất tay ý bảo cô nói thẳng.

“Cho tôi một khẩu súng.”

Lời này vừa ra, vẻ mặt năm người còn lạ đều không được tự nhiên, đặc biệt là hứa thiến, cô vô cùng cảnh giác nhìn Tiêu Hoà Nhàn.

Trần Nhan Linh nhớ tới khẩu súng của cằm sẹo mình đang giữ.

Súng của cằm sẹo hẳn cũng là súng cảnh sát, dùng loại đạn tương đối thường thấy, vừa lúc bọn họ cũng có.

Súng của cằm sẹo tính ra khá dư thừa, dù không có nó, mỗi người bọn họ đều giữ một khẩu súng lục.

Gần đây đám người Tiêu Hoà Nhàn quả thật rất liều mạng, còn liều mạng hơn người trên xe bus, so ra mấy người xe bus có hơi lười biếng, nhát gan.

Không thể không nói ít nhất một nửa vật tư trong căn cứ đều là Tiêu Hoà Nhàn dẫn người liều mạng tìm về.

Nếu hiện giờ lập tức từ chối yêu cầu của cô ấy, vậy chắc chắn không khí sẽ vô cùng gay gắt, thái độ đề phòng quá mức rõ ràng.

Nhưng nếu cho cô ấy súng, vậy nhóm sáu người liền không thể chắc chắn mình sẽ tiếp tục chiếm vị trí chủ đạo trong căn cứ này. Rốt cuộc nếu đã có vũ khí lực sát thương thật lớn như súng, ai còn cam tâm bán mạng cho kẻ khác?

Trần Nhan Linh im lặng đánh giá Tiêu Hoà Nhàn, cô không chút sợ hãi mà ưỡn ngực đối diện nàng: “Các cô cậu suy xét rõ ràng chưa?”

Trần Nhan Linh cười, gật gật đầu: “Rõ rồi, vừa lúc có khẩu súng dư, có thể cho cô mượn xài.”

Nàng lấy ra súng của cằm sẹo, ném cho Tiêu Hoà Nhàn.

Tiêu Hoà Nhàn rốt cuộc để lộ một nụ cười: “Cảm ơn.”

Lúc mọi người tưởng rằng đã xong chuyện, cô lại mở miệng: “Nếu các cô cậu đã chịu nhường súng, tôi còn một yêu cầu nữa, không biết được không?”

Lúc này vẻ mặt Trần Nhan Linh liền không quá đẹp, không vui mà nói: “Còn yêu cầu gì?”

“Tôi muốn một người theo cùng, chẳng lẽ để tôi lên đường một mình sao? Lỡ chết cũng phải có người trở về báo tin đúng không?”

“Cô muốn mang ai theo?” Trần Nhan Linh cho những người khác một ánh mắt trấn an, tiếp tục hỏi.

Tiêu Hoà Nhàn nhìn một vòng này mấy người vẻ mặt căng thẳng xung quanh, cuối cùng tầm mắt cô dừng trên người Hoắc Dư Húc.

Làm Trình Dương Minh lo tới mức nhíu chặt lông mày, tiến lên một bước, chực che Hoắc Dư Húc sau lưng.

Tiêu Hoà Nhàn khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn mang theo Nhạc Vô Tam.”

Tiêu Hoà Nhàn thế nhưng muốn mang mặt chuột?

Cô đúng lý hợp tình mà nói: “Đầu óc hắn ta dùng tốt hơn mấy người nhiều.”

Mặt chuột kỳ thật rất không tình nguyện, nhưng đám người Trần Nhan Linh cầm súng, Tiêu Hoà Nhàn cũng có súng, hắn chỉ có thể vâng vâng dạ dạ mà làm theo.

Hai người lãnh một chiếc minibus, mang theo chút lương thực và trang bị, liền lên đường.

Những người phụ nữ còn lại thời gian kế đành phải nghe Trần Nhan Linh an bài, coi như an phận, hơn nữa các cô dung nhập rất nhanh, dù sao ban đầu các cô cũng là một đám người lạ không quen biết gì nhau.

Ở cửa sau sân vận động có một đình viện không tồi, còn có một hàng bồn rửa tay. Trình Dương Minh dẫn người xây rào quanh đình viện, dùng một số thiết bị vận động trong kho hàng, tháo dỡ nửa ngày mới tụ tập đủ vật liệu xây rào chắn. Sau khi làm xong, hậu viện có rào nhìn cũng rất ra hình ra dáng.

Ba ngày sau, Tiêu Hoà Nhàn và mặt chuột trở lại.

Hơn nữa còn mang về một xe “bảo bối”.

Tiêu Hoà Nhàn đỗ xe ở hậu viện, trong xe là một đống súng ống thượng vàng hạ cám thương, đạn dược chồng chất dưới sàn xe.

Ngay cả Trần Nhan Linh cũng kinh ngạc, thế này là sao?

Tiêu Hoà Nhàn thản nhiên ném chìa khóa xe cho Trần Nhan Linh: “Thành phố S quả thật có căn cứ, nhưng có phải căn cứ người sống sót hay không thì khó nói. Không thấy ai, nhưng tìm được một ít trang bị sót lại trong căn cứ.”

Mặt chuột thưởng thức một khẩu súng thật dài, thấy Trần Nhan Linh nhìn mình, lập tức buông súng, hưng phấn cười, kể cho bọn Trần Nhan Linh nghe hành trình đi thành phố S.

Do Tiêu Hoà Nhàn thuộc loại người hiệu suất cực cao, hai người hầu như không nghỉ ngơi, thẳng một đường chạy tới thành phố S.

Mặt chuột kinh hồn táng đảm ngồi trên xe với Tiêu Hoà Nhàn, luôn miệng nhắc cô đừng dẫm  hết chân ga.

Vốn tưởng tới thành phố S liền phải thật cẩn thận, kết quả hai người họ vừa đến đã trú vào một khách sạn 5 sao trong thành phố S, miễn phí trải nghiệm khách sạnn cấp cao, cầm kính viễn vọng lên sân thượng quan sát khắp nơi.

Thành phố S tựa như một tử thành, không chút sinh khí, ngay cả bọn zombie cũng hư thối hơn đám ở thành phố N, tốc độ chậm chạp hơn rất nhiều.

Vốn dĩ mặt chuột muốn trở về báo cáo rằng thành phố S không có căn cứ nào, nhưng Tiêu Hoà Nhàn lại lôi kéo hắn đi về phía đông thành phố S.

Hai người lái xe một đường đến tận cùng phía đông thành phố S, rốt cuộc phát hiện giữa những toà nhà bình thường lộ ra một kiến trúc kỳ quái cao hơn chung quanh hai ba mét.

Toà kiến trúc này đứng sừng sững giữa các công trình khác, vô cùng bắt mắt, nhưng cao ốc trung tâm thành phố S lại vừa lúc có thể ngăn trở tầm mắt người từ nơi khác tới. Chỉ có đi về tận cùng phương đông, mới thấy được  kiến trúc kỳ quái ven biển này.

-----
Nhạc: Plastic Love. Trình bày: Mariya Takeuchi.
Dany: Nhạc chả liên quan, coi như giới thiệu nhạc mình khoái cho ai cis hứng thú hì hì.
Ờm, chắc liên quan kiểu hai đứa Nhàn đi xe đường dài giống roadtrip mà ha. Roadtrip thì nghe nhạc này okie mà ha lul =))
Mệt chết.
Chương này 2k từ phèo... mà không tiến triển plot được bao nhiêu. Mới thấy má Húc trà xanh (lần nữa) thôi.
Fan bạn Nhàn đâu tập hợp coi \ ☆.☆ /

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play