Căn cứ của đám người này là một trung tâm thể thao cách chỗ chặn đường nhóm Trần Nhan Linh không xa, bên trong trung tâm có một sân bóng rổ, bốn phía là khán đài.

Khi bọn họ tiến vào, lập tức có người trên đài hoan hô: "Lại thêm đàn bà tới! Kích thích!"

Trần Nhan Linh bị tiếng hò hét chấn động lỗ tai, thật móa nó làm nàng muốn giết người.

Khiến sáu người cả kinh chính là ở trung tâm sân bóng rổ có mấy người phụ nữ không mặc quần áo tụ tập bên nhau run bần bật. Bọn họ khoảng chừng bảy người, ánh mắt đều chết lặng và tuyệt vọng.

Những người này không mảnh vải che đậy, hơn nữa toàn thân đều là vết bầm xước. Cả nhóm nghĩ đến ánh mắt dâm dục của bọn côn đồ cặn bã, các cô gái này ở địa ngục như thế nào không cần nói cũng hiểu.

Sáu người giận dữ, cả đám mặt đỏ lên đè nén. Sắc mặt Hứa Thiến đặc biệt đáng sợ, tay đã nắm chặt súng. Trần Nhan Linh tuy cũng phẫn nộ, nhưng nàng kiềm chế được, vẫn mặt không đổi sắc nói chuyện với tên cằm sẹo.

Cằm sẹo cười như không cười mà nhìn Trần Nhan Linh: "Đội trưởng Trần, các cô cậu thật là nhiệt huyết quá rồi. Mấy người đó không phải bị chúng tôi ép buộc, bọn họ muốn đồ ăn, lại không có năng lực, chỉ có thể dùng thân thể tới đổi."

Dứt lời, hắn cho mặt chuột một ánh mắt, mặt chuột lập tức hiểu ý, bảo người cầm gậy xua bảy người phụ nữ vào một góc sân bóng rổ.

Trần Nhan Linh tiếp tục giả cười thương lượng với cằm sẹo, nàng đưa ra một cái mồi.

Nàng nói nhóm nàng phát hiện một đội xe bus ở ngoại ô thành phố N, mang theo rất nhiều đồ ăn trú doanh ở vùng ngoại thành, hơn nữa bọn họ không có vũ khí lợi hại gì, chỉ được cái nhiều người, vậy nên nhóm nàng mới không xuống tay. Nếu đã đụng phải đám người cằm sẹo, nàng liền muốn mượn người đi tấn công đội ngũ này, xong việc đồ ăn đoạt được hai đội chia đôi.

Cằm sẹo nghe Trần Nhan Linh trôi chảy nói xong, bán tín bán nghi.

Đội người mà Trần Nhan Linh nói đúng là đội bọn họ, chỉ cần đám cằm sẹo dám cùng nhóm nàng đi cướp đoạt đội xe bus, đến lúc đó chuyện nhân số liền không thành vấn đề. Hơn nữa, nhóm nàng còn có súng, chỉ cần đủ nhẫn tâm giết người, là có thể dễ như trở bàn tay giải quyết đàn tôm tép này.

Nghe Trần Nhan Linh miêu tả đội người kia có đồ ăn phong phú thế nào, cằm sẹo tâm động. Không chỉ hắn, tất cả mọi người trong căn cứ này đều hưng phấn.

Bọn họ đã thiếu đồ ăn một đoạn thời gian, đánh cướp cũng phải nhờ vận may mới gặp được người.

Cằm sẹo tuy ôm hoài nghi với Trần Nhan Linh, nhưng người trong căn cứ đã như sói đói bị kích thích, dù hắn là thủ lĩnh cũng không thể đối nghịch bọn họ.

Vì thế cằm sẹo tán thành Trần Nhan Linh, cùng nhóm nàng đi ngoại ô thành phố N đánh cướp.

Chẳng qua cằm sẹo rất kiêng kị súng trong tay sáu người, bèn yêu cầu bọn họ tách ra ngồi xe riêng.

Hắn nói: "Đội trưởng Trần, các cô cậu đều có súng, chúng tôi không súng có phải quá nguy hiểm không?"

Trần Nhan Linh ngoài cười nhưng trong không cười: "Trước kia các anh không phải cũng không súng sao, vẫn đánh cướp ngon lành đó thôi."

Cằm sẹo đến gần Trần Nhan Linh, lúc hắn sắp tiến đến bên tai nàng, một vật cứng lập tức kế thẳng bên eo hắn.

Trần Nhan Linh không động súng, nhưng Vô Kiên trên tay lại không biết khi nào đã cắt qua áo cằm sẹo, chém ra một vết xước nhỏ trên eo, chút tơ máu chậm rãi chảy ra.

Trần Nhan Linh cười: "Ôi chao, kiếm của tôi thật là quá mau, đôi khi còn không cẩn thận thương tới tôi nữa chứ. Nhưng người như đội trưởng chắc chắn không ngại bị một cô gái nhỏ cầm kiếm còn chẳng xong quẹt thương chứ?"

Cằm sẹo ngượng ngùng cười: "Đương nhiên không ngại, không bằng như vậy đi, đội trưởng Trần cho nhóm tôi mượn một hai khẩu súng, hoặc là cho tôi mượn một hai người bảo vệ các anh em nhà tôi? Lỡ như xảy ra chuyện gì bị thương nặng cũng cũng không có chỗ trị."

Khoảnh khắc hắn tới gần Trần Nhan Linh, năm người khác đều giương súng, nhớ lời Trần Nhan Linh rằng chờ nàng ngáp hẵng nổ súng nên mới nhịn xuống. Đôi mắt Hoắc Dư Tịch hung hăng nhìn chằm chằm tên cằm sẹo, họng súng hướng thẳng vào hắn ta.

Cuối cùng bọn họ thỏa thuận xuất phát ba chiếc xe, mỗi xe có hai người nhóm Trần Nhan Linh, còn lại là người phe cằm sẹo.

Xe đám người ằm sẹo đều là minibus, mỗi chiếc xe chở được tám người, sáu người trong đó đều là thuộc hạ hắn.

Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Tịch một tổ, Trình Dương Minh và Hoắc Dư Húc một tổ, Đổng Sinh và Hứa Thiến một tổ, tách ra ngồi trong ba chiếc minibus.

Bàn xong, hai phe đều nghỉ ngơi, tính chờ lúc xế chiều mới xuất phát.

Nhân cơ hội này, Trần Nhan Linh chậm rãi đánh giá đám người trong trung tâm thể thao.

Đa số người nơi này là đàn ông, hơn nữa đều tương đối thân cường thể tráng, cả đám thoạt nhìn đều không phải người tốt lành gì, hệt như sói đói thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm sáu người. Cả nhóm nghỉ ngơi trên sân bóng rổ giống các cô gái kia, bọn đàn ông tựa như người xem mà ngồi trên khán đài, bốn phía không góc chết theo dõi bọn họ.

Mấy cô gái nhìn sáu người mới tới, một người vết thương nhiều đột nhiên giãy giụa đứng dậy, chạy về phía bọn Trần Nhan Linh.

Tên mặt chuột vội vươn tay kéo tóc cô vung xuống, cô lập tức ngã ngửa xuống sàn, thống khổ nức nở một tiếng, rồi há mồm thét to: "Cứu!"

Lời kế tiếp còn chưa ra, mặt chuột đã cho cô một cái tát, đánh mạnh tới mức khóe miệng cô rỉ mái, sau đó hắn ta bịt miệng cô, lôi kéo cô trở về chô mấy người phụ nữ.

Lúc Trần Nhan Linh thấy cô gái kia xông tới, theo bản năng che trước người Hoắc Dư Tịch, không ngờ cô ấy chưa chạy được mấy bước đã bị mặt chuột bắt về, tiếp đó lại bị mấy thằng đàn ông tay đấm chân đá.

Mấy tên kia sắc mặt tươi cười nhìn nhau, nhưng chợt do dự mà ngó về phía bọn Trần Nhan Linh, rồi ngừng cởi lưng quần, kéo khóa lại.

Sáu người tụ một chỗ, dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn người chung quanh, ghé vào nhau nhỏ giọng bàn chuyện.

Hứa Thiến cắn răng thấp giọng nói: "Mấy thằng này thật mẹ nó biến thái! Chúng ta làm sao hợp tác với tụi nó được?!"

Trần Nhan Linh nhếch khóe miệng: "Nhưng giết người như vậy mới không thấy tội lỗi nha."

Năm người kinh ngạc nhìn nàng, nàng chẳng hề để ý mà lau sạch chút máu tên cằm sẹo còn dính trên Vô Kiên: "Thế nào? Mọi người không muốn giết sao?"

Dọc đường bọn họ chỉ giết zombie, đều là một đám quái vật, hơn nữa còn là quái vật uy hiếp tính mạng bọn họ. Trong tiềm thức họ, mấy con zombie hệt như ma quỷ đội lốt người, huống hồ vì sống còn, phải ra tay giết là chuyện đương nhiên. Còn đám này, dù tội ác tày trời, nhưng cũng là con người, con người hệt như bọn họ.

"Người càng ác, giết càng đã, mọi người về sau sẽ biết." Trần Nhan Linh tươi cười làm cả nhóm cảm thấy lòng ớn lạnh.

"Một đám khốn khiếp tự cho rằng mình nắm giữ quyền sống chết của người khác, trầm mê tra tấn bạo ngược kẻ yếu như vậy, lúc bọn nó bị chúng ta đánh tới óc bắn toé, vẻ mặt nhất định thật xuất sắc."

Hoắc Dư Húc thế nhưng kỳ tích mà dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Trần Nhan Linh, hơn nữa còn nói một câu như vậy.

Trong mắt Trình Dương Minh thoáng hiện lên kinh ngạc, nhưng cậu tiếp tục im lặng.

Gương mặt không cảm xúc của Hoắc Dư Tịch hiện vẻ phức tạp, nhưng cô rất nhanh khôi phục bình thường, nhỏ giọng hỏi: "Vậy giờ chúng ta làm thế nào?"

Đổng Sinh đã sớm không quen nhìn đám cặn bã này, cũng mặc kệ cái gì giết người không giết người, dù sao có thể giảm bớt phẫn nộ trong lòng anh là được, còn Hứa Thiến ngay từ đầu liền đối căm ghét bọn này đến tận xương, đương nhiên không dị nghị.

Sáu người ước định, lúc ở trên xe sẽ xem tình thế mà hành sự, chỉ cần thấy xe Trần Nhan Linh ngồi có xao động, cả nhóm liền lập tức động thủ. Mấu chốt là không biết nhóm người này sắp xếp chỗ ngồi thế nào. Nếu là sáu người vây quanh hai người, bọn họ rất có thể bị giựt súng. Không gian trong xe quá nhỏ hẹp, chỉ hai người đối đầu sáu người quả thật rất mạo hiểm.

Trần Nhan Linh suy xét thật lâu, đột nhiên nói: "Còn nhớ cái trạm xăng dầu chúng ta đi ngang qua không?"

"Nhớ, sao vậy?" Trình Dương Minh gật đầu.

"Tới trạm xăng đó liền động thủ, có bình xịt hơi cay không?"

Mọi người sờ soạng túi, Đổng Sinh có một cái, Trần Nhan Linh có một cái, Hoắc Dư Tịch có một cái, ba người còn lại không có.

Bình xịt hơi cay không nhỏ, trực tiếp lấy ra quá mức rõ ràng, hơn nữa lại dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người như vậy.

Hoắc Dư Húc tươi cười xán lạn, đột nhiên phi thân lên trước, đâm vào lòng ngực Trần Nhan Linh, tay sờ soạng ngực nàng, lén lấy đi bình xịt cay.

Hoắc Dư Tịch lập tức đứng lên đẩy Hoắc Dư Húc ra.

Hoắc Dư Húc ngã xuống sàn, Trình Dương Minh lập tức nâng cô dậy, vừa định mở miệng trách Hoắc Dư Tịch, Hoắc Dư Húc liền ngăn cản cậu, cười như không cười nhìn Hoắc Dư Tịch: "Ai da, em không cần tức giận như vậy, chị chẳng qua là ôm cô bạn gái nhỏ nhà em chút thôi, làm gì phải động tay động chân chứ?"

Hoắc Dư Tịch bởi vì cụm từ "bạn gái nhỏ" này mà thoáng ngây người, sau đó lại không vui nhìn Hoắc Dư Húc. Thật ra, cô cũng không hiểu được vì sao vừa rồi mình lại xúc động đẩy Hoắc Dư Húc như vậy, cô chỉ là rất ngứa mắt người khác tới gần Trần Nhan Linh. Nhưng rõ ràng người ong bướm như Trần Nhan Linh chắc chắn thân cận rất nhiều người, vì sao cô phải để ý cái kẻ bạc tình này như vậy.

Hòng tránh cho hai chị em khỏi đánh nhau, Trần Nhan Linh vội vàng kéo Hoắc Dư Tịch lại, cười hì hì ghé sát bên tai Hoắc Dư Tịch nhỏ giọng nói: "Dư Tịch, quan tâm tớ như vậy sao?"

"Tôi chỉ chướng mắt cái đồ thánh mẫu giả tạo kia thôi, nhìn phiền chết." Hoắc Dư Tịch buột miệng nói hơi lớn.

Hoắc Dư Húc nghe vậy bèn hừ lạnh một tiếng: "Cho xin đi, chị đây cũng chướng mắt thứ đồ hoa tâm nhà em thấy mồ. Em giận quá thì ôm Tiểu Minh bù lại được chưa?"

Trình Dương Minh lập tức vẻ mặt dẫm phải phân, Trần Nhan Linh bất đắc dĩ nhún vai nhìn cậu một cái.

Quay về chính sự, bình xịt hơi cay đã tới tay Hoắc Dư Húc, kế hoạch của họ cũng có thể thuận lợi tiến hành.

Chẳng qua tầm mắt mấy người phụ nữ trong một góc sân bóng rổ nhân làm cho bọn họ đứng ngồi không yên.

Cô gái kia sau khi bị hành hung một trận liền tê liệt nằm trong góc, ngẫu nhiên run rẩy một chút mới để người ta biết cô còn sống.

Những người khác sợ hãi cuộn mình tụ lại bên nhau, thỉnh thoảng có mấy tên đàn ông đi qua động tay động chân sờ một hai lần, ai mà phản kháng lập tức sẽ bị tay đấm chân đá.

Đấy đã là đám đàn ông này có bận tâm tới sáu người Trần Nhan Linh, không dám quá buông thả.

Mấy người Trần Nhan Linh đều cảm thấy ghê tởm đến tột cùng.

Trần Nhan Linh lên tiếng nhắc nhở: "Bình tĩnh! Chờ chúng ta xử lý đám tên cằm sẹo xong lại trở về cứu họ."

Đổng Sinh phun một câu: "Súc sinh!"

Cô gái nằm liệt trên sàn ngẩng đầu lên, thật sâu mà nhìn thẳng vào Trần Nhan Linh.

Trần Nhan Linh nhỏ bé không thấy được mà khẽ gật đầu, như cam kết điều gì.

-----
Dany: Hello, mình đã về ^.^

Nói về vụ nhóm Linh bàn tính giết người, mình thấy đám cặn bã này đáng chết, nhưng mình không khuyến khích lối suy nghĩ đánh bóng hành động giết bọn họ. Thứ nhất là do hành động giết người không có gì đáng tự hào cả. Thứ hai là do mình không thích tư tưởng "chính nghĩa do tự tay ta thực thi" hoặc là "anh hùng đường phố" (mình google tiếng Anh nó kêu là vigilante justice ý). Bộ máy pháp luật xét xử luôn tốt hơn sự đánh giá của một nhóm hoặc một con người nhiều.
Vì đây là thời tận thế nên chính nghĩa nằm trong tay những người mạnh, họ quyết định đâu là đúng sai và đâu là hành vi phải bị trừng trị, nên bị trừng trị như thế nào. Nhưng nếu trong thời có pháp luật, mà một nhóm người nào đó lại tự đặt ra luật lệ và thực thi trừng phạt thì thật là tai họa.
Nói chung khi xem truyện mình rất mẫn cảm với những chi tiết đánh bóng các hành vi có vấn đề, dù đúng dù sai (ở chương này là việc Linh quyết định giết người mà còn thấy "đã"). Mấy truyện hơi hướm tuổi trẻ khí thịnh (*khụ* trẩu *khụ*) đều có vài ba tình huống như vậy, nhân vật trong truyện có thể sẽ thấy ngầu, còn mình chỉ thấy nó hơi trẻ con thôi, giống như mấy teenfic công chúa mafia IQ 300 kiêm sát thủ vô tình vậy đó =))
Lảm nhảm đủ òi. Chương mới sẽ tới trong nay mai nha.
Chờ bão chương y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play