Chiều hôm trao giải, Trần Nhan Linh vội đến xoay quanh trong công ty. Lúc nhận được tin nhắn của Cố Vân Hi, nàng mới nhớ giải Ngọc Hà lần này mặc kệ là đối với Cố Vân Hi hay Lục Thanh Du đều rất quan trọng.

Nàng đã giao chứng cứ lấy từ Trịnh Trị Hà cho bộ đăng ký bản quyền bên chính phủ, hơn nữa chuẩn bị sẵn mấy account marketing trên Weibo, còn liên hệ mấy phóng viên giải trí uy  cao trong ngành. Vì chuyện này, nàng tiêu không ít tiền, cũng chuẩn bị rất nhiều quan hệ, chỉ cần chờ Cố Vân Hi nhận được giải Ngọc Hà liền thừa dịp thanh danh tăng cao mà phơi bày ra. Dưới thực tài của Cố Vân Hi và bê bối từ món nợ cũ này, Tề Chi Sanh chắc chắn hoàn toàn không thể ngóc đầu lên được.

Mạng lưới thế lực sau lưng Tề Chi Sanh tuy rằng phức tạp, nhưng rất ít người chịu không tiếc hết thảy bảo vệ cô ta. Lần này Trần Nhan Linh nhất quyết phải làm cho cô ta hoàn toàn cút khỏi giới giải trí.

“Chị Linh, giờ chúng ta đi liền sao? Có cần đi đón chị Vân Hi không?” Quản Viên Viên đi theo sau nàng.

“Không cần, Vân Hi đã đến hiện trường rồi. Chúng ta đi cục cảnh sát tìm người trước.”

Người Trần Nhan Linh nhắc đến là vị cảnh sát tổ chức bắt giữ Mưu Chính Dương - đội trưởng Lưu. Hiện giờ anh ta phụ trách tổ phòng chống ma túy, nhưng trước kia anh làm việc trong tổ trọng án. Vụ án cha mẹ Lục gia từng qua tay anh, nhưng cấp trên không cho tra, liền điều anh đến tổ phòng chống ma túy.

Lúc Trần Nhan Linh ra khỏi cục cảnh sát, chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người.

Cái chết của cha mẹ Lục Thanh Du  là do bị người tính kế. Chủ mưu năm đó là Triệu gia, Triệu gia muốn chia cắt tài sản sót lại của Lục. Tuy Lục gia cũng là nhà giàu, nhưng không đen trắng đều nhúng tay giống các phú hào khác ở thành phố A. Một nhà bọn họ trên dưới đều là người thuần thương, giao tình không sâu với xã hội đen. Năm đó bọn họ khăng khăng muốn thắng cuộc đấu thầu quyết định quyền sở hữu mối xây dựng tàu điện ngầm ở phía Tây thành phố A, nhưng Triệu gia cũng muốn tranh. Người Triệu gia thích chơi thủ đoạn, âm thầm đào rỗng công ty Lục gia, không ngờ Lục gia cứ chết chống không suy sụp, thậm chí tìm bạn bè vay tiền hòng trở mình.

Tối hôm cha mẹ Lục gia chết, một tên cướp cầm súng xông vào biệt thự giết hai người bọn họ.

An ninh trong khu biệt thự cực kỳ tốt, sao lại để lọt một kẻ cắp thần trí không rõ? Hơn nữa kẻ cắp còn có súng, súng lấy từ đâu? Chưa kể, kẻ cắp giết người xong chỉ cầm mấy trăm đồng tiền mặt liền bỏ đi... Những việc này đều là điểm đáng ngờ mà đội trưởng Lưu nhất quyết muốn tra rõ, đáng tiếc lúc anh thiếu chút nữa liền tìm ra chân tướng, liền bị cấp trên điều đi.

Đội trưởng Lưu nói với Trần Nhan Linh, hung thủ nhất định là Triệu gia, nhưng ngặt nỗi không có chứng cứ. Tên tội phạm năm đó sau khi bị bắt không lâu gây ra ẩu đả trong ngục, bị người ta đánh chết.

Trần Nhan Linh cũng cho rằng là Triệu gia làm, nhưng mấu chốt là ai trong Triệu gia? Hay là mọi người Triệu gia đều tham dự?

Cha mẹ Lục Thanh Du bị sát hại, Lục Thanh Du bị quấy rầy, Triệu Trạch Diệc mới 21 tuổi, đang học đại học năm 3, đánh chết lưu manh, bị đưa ra nước ngoài.

Nếu là Triệu Trạch Diệc làm, chẳng lẽ thật lâu trước kia hắn đã yêu Lục Thanh Du? Vậy nên ép cô đến bước đường cùng, sau đó cho cô một tia sáng giữa bóng đêm, trở thành người cô tín nhiệm nhất... Nhưng nếu đây là kế hoạch của hắn, hắn chỉ cần xuất hiện lúc đánh chết tên lưu manh là được, sao lại xuất ngoại?

Trần Nhan Linh rà lại tư liệu về Triệu Trạch Diệc trong đầu. Hắn được cha là Triệu Khoan lãnh về Triệu gia lúc 11, 12 tuổi. Trẻ con tuổi này đã không còn ngây thơ, thậm chí có trường hợp tâm tư đã thành thục còn hơn cả một số người lớn.

Triệu Trạch Diệc vẫn luôn không phục Triệu Khoan, cho đến năm 21 tuổi. Những năm trước khi xuất ngoại, hắn đều mạnh mẽ đối nghịch với Triệu Khoan, nhưng lúc về nước lại biến thành con trai ngoan. Thật sự khó hiểu.

Đội trưởng Lưu nói sau khi bắt giữ Mưu Chính Dương anh cũng có ý định bắt luôn Triệu Khoan, vì Triệu Khoan luôn giao hảo với Mưu Chính Dương. Nhưng sau khi Mưu Chính Dương xảy ra chuyện, Triệu Khoan liền cẩn thận gấp bội, đội trưởng Lưu cũng chậm chạp không bắt được nhược điểm của lão ta.

Đêm Mưu Chính Dương bỏ thuốc mang Lục Thanh Du và Cố Vân Hi đi, mục tiêu của lão chỉ là một trong hai người. Lục Thanh Du có thể là mục tiêu của người khác, lão chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền.

Mà thuyền đẩy cho ai, rất có thể không phải Triệu Trạch Diệc. Triệu Trạch Diệc có lẽ thật sự muốn cứu Lục Thanh Du, hắn biết Lục Thanh Du sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hắn không ngăn cản được, đúng hơn là hắn không phản kháng được.

Người có thể cho hắn uy hiếp lớn như vậy, không ai khác ngoài cha của hắn - Triệu Khoan.

Trần Nhan Linh đắm chìm trong suy tư, giọng Quản Viên Viên kéo nàng ra.

“Chị Linh!” Quản Viên Viên run rẩy kêu, dường như rất sợ hãi. Cô ngồi trên ghế lái, tay nắm chặt lấy vô lăng.

Trần Nhan Linh nhíu mày trả lời: “Làm sao vậy?”

Quản Viên Viên thật cẩn thận mà liếc kính chiếu hậu: “Em cảm thấy hình như có người bám theo chúng ta.”

Trần Nhan Linh quay đầu nhìn, đằng sau đích xác có một chiếc xe màu đen đi theo các nàng. Nhưng trên đường nhiều xe như vậy, có lẽ người ta trùng hợp cùng đường với nàng.

“Em nhìn lầm rồi đi?”

Quản Viên Viên nỗ lực trấn định: “Không lầm được, từ lúc chúng ta ra khỏi công ty em đã chú ý chiếc xe kia. Mới đầu nó chỉ đi theo từ xa, giờ lại chạy ngay sát xe chúng ta rồi!”

Nhớ đến chuyện Lục gia, Trần Nhan Linh rốt cuộc sợ hãi. Ai đang bám theo bọn họ, trong tay có vũ khí hay không? Nàng không thể chết được, Cố Vân Hi không thể chết được, Lục Thanh Du càng không thể chết được.

“Đừng hoảng hốt, chị gọi điện thoại. Em lái xe đi lòng vòng một chút, đừng chạy tới lễ trao giải.”

Vừa nói, Trần Nhan Linh vừa gọi Trần Hạc Sinh.

Bên kia lập tức tiếp máy.

“Nhan Nhan đấy à? Làm sao vậy? Em đến lễ Ngọc Hà chưa?”

“Anh, nghe em nói đã. Em đang ở đường Đông Dương gần khu trung tâm, hình như bị theo dõi, đằng sau có chiếc xe màu đen luôn chạy theo em, bảng số xe XXXXX...”

Trần Hạc Sinh sợ tới mức suýt làm rớt di động: "Sao lại thế? Báo cảnh sát chưa? Em mau gọi cho anh Lưu. Anh tới liền!”

Trần Nhan Linh cũng không biết sao lại thế, gần đây vì chuyện Cố Vân Hi và Lục Thanh Du, nàng đúng là đắc tội thật nhiều người, nhưng ai lại hận đến mức muốn xuống tay với nàng chứ?

Nàng gọi cho đội trưởng Lưu, anh nói sẽ chạy đến ngay.

Trần Nhan Linh kêu hệ thống: “01, có biết ai ngồi trong xe phía sau không?”

【 Không biết, nhưng ký chủ có thể đổi đạo cụ bảo mệnh. 】

“Đạo cụ gì?”

【《Hoán đổi tử vong》 1000 tích phân, có thể chuyển dời thương tổn đến người cách mình gần nhất. 】

Trần Nhan Linh có 1300 tích phân, nếu đổi nàng chỉ còn 300. 300 này còn là điểm thưởng sau khi cứu nữ chính ở khách sạn.

Hơn nữa, người cách nàng gần nhất là Quản Viên Viên, lấy mạng Quản Viên Viên đến đổi mạng mình sao?

Trần Nhan Linh nhìn Quản Viên Viên, cô một bên căng thẳng lái xe, một bên chú ý chiếc xe đằng sau, kinh hồn bạt vía mà quẹo qua khúc quanh.

Quản Viên Viên không dám dừng xe, ai mà biết người trong chiếc xe kia có cầm vũ khí gì không. Cô chỉ có thể tăng tốc muốn ném rớt nó.

Hiện giờ đã chạng vạng, xe trên đường không ít, nhưng các cô vì ném rớt chiếc xe kia, trong lúc lơ đãng chạy vào một con đường vắng vẻ.

Thấy xe càng ngày càng ít, Trần Nhan Linh phát hiện không đúng, chiếc xe đằng sau rõ ràng đang ép các cô chạy đến nơi ít người.

“Quay đầu! Đừng chạy đường này!”

Hệ thống hừ một tiếng trong đầu Trần Nhan Linh.

【 Thế giới trước giết người không chớp mắt, thế giới này còn mềm lòng cái gì? 】

Trần Nhan Linh không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát im miệng.

Hai thế giới không giống nhau. Thế giới kia mạng người không bằng quyền thế, nhưng thế giới này quá mức chân thật, quá giống thế giới hiện thực của nàng. Ở nơi này, nàng hoàn toàn không cảm thấy như đang du ngoạn trước kia. Độ chân thật của thế giới này làm cho nàng thật sự không thể hy sinh Quản Viên Viên cứu lấy mạng mình.

Quản Viên Viên nhìn qua Trần Nhan Linh: “Chị Lanh làm sao bây giờ?! Không thể quay đầu, đường một chiều.”

Trần Nhan Linh khẽ cắn môi: “Em lái xe vững không? Cứ việc quay đầu, đi ngược chiều!”

Quản Viên Viên liền mặc kệ cái gì một chiều không một chiều, miệng mím thành một đường, mạnh mẽ xoay tay lái, két một tiếng liền quay đầu xe.

Chiếc xe đen phía sau thắng lại không kịp, băng băng chạy tới.

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, đuôi xe hai người Trần Nhan Linh bị xe đen đâm trúng, cả chiếc xe trượt đi va đầu vào cột đèn bên đường cái.

Xe biến dạng nghiêm trọng, nửa người dưới của Trần Nhan Linh bị dàn máy đè xuống không động đậy được.

Quản Viên Viên bị pha lê cắt tay và mặt, cánh tay đầy máu nhìn rất khủng bố, trên đầu cũng là máu, đã lâm vào hôn mê.

Trần Nhan Linh theo bản năng bảo vệ đầu mình, ngoại trừ đau đớn từ lưng truyền đến, nửa người dưới đau đến mức nàng muốn rớt nước mắt.

Nàng miễn cưỡng ngẩng đầu, rốt cuộc thấy rõ người trong xe đen.

Nàng hoàn toàn không quen biết hai người nọ. Gã đàn ông trên ghế lái thoạt nhìn bị thương rất nghiêm trọng, nhưng tên bên ghế phụ dù mặt đầy máu lại xoay người mở cửa xe.

Gã ta vừa kêu rên, vừa cầm một con dao đi về phía Trần Nhan Linh.

Trần Nhan Linh đầu óc xoay nhanh, nghĩ biện pháp.

Gã đàn ông luồn tay qua kính vỡ mở chốt khóa, kéo cửa xe Trần Nhan Linh ra.

Trần Nhan Linh nhanh chóng mua 《 Hoán đổi tử vong 》, bắt lấy tay cầm dao của gã, mạnh mẽ kéo về phía mình. Lưỡi dao đâm vào tim Trần Nhan Linh, 《 Hoán đổi tử vong 》 lập tức có hiệu lực.

Trần Nhan Linh còn chưa kịp cảm thấy đau, gã đàn ông đã hoảng sợ ôm lấy ngực mình, thống khổ mà ngã xuống, nằm dưới đất không ngừng run rẩy.

Trần Nhan Linh thở hổn hển, rút dao ra khỏi ngực mình, miệng vết thương ở ngực lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khép lại, hệt như cái gì cũng chưa xảy ra vậy.

Nàng nén đau cúi người nhặt lên di động rớt dưới ghế, thấy còn dùng được, bèn gửi tọa độ cho Trần Hạc Sinh.

Đúng lúc này, hệ thống lại nhắc nhở.

【 Tiến độ nhiệm vụ: 70%, tích phân khen thưởng: 400, tích phân hiện có: 700. 】

Trần Nhan Linh nghi hoặc hỏi: “Tôi đâu có cứu nữ chính, tiến độ này là thế nào?”

Hệ thống giọng đều đều mà nói.

【 Đây vốn là mối nguy của nữ chính, hiện giờ chuyển đến cho ký chủ. Do ký chủ đã giải quyết thành công, tiến độ nhiệm vụ gia tăng. 】

Hai tên này vốn giết Lục Thanh Du?

Nhưng vì sao lại đổi thành giết nàng?

Có lẽ họ cho rằng nàng có tính uy hiếp cao hơn Lục Thanh Du.

Người mà Lục Thanh Du và Trần Nhan Linh có thể uy hiếp được, chỉ có cha con Triệu gia.

Triệu Trạch Diệc yêu Lục Thanh Du, hơn nữa dù sao cũng là nam chính, không thể nào xuống tay giết nữ chính.

Như vậy chỉ còn một người - Triệu Khoan.

Triệu Khoan muốn nàng chết, muốn Lục Thanh Du chết, đúng hơn là muốn tất cả những người liên quan đến vụ án Lục gia đều chết.

Trần Nhan Linh vừa nghĩ thông suốt, liền cảm thấy càng thêm đau đớn. Triệu Khoan là người cùng thế hệ với cha mẹ nàng, ngay cả cha mẹ nàng cũng không muốn đối đầu, càng đừng nói nàng.

“01, đối phó Triệu Khoan quá khó khăn rồi.”

【 Xin ký chủ tự giải quyết, hệ thống chỉ trợ giúp cung cấp tin tức. 】

“Có đạo cụ giết người gì vừa túi tiền tôi không?”

【 Ký chủ đừng nghĩ, đạo cụ loại công kích không giống với 《 Hoán đổi tử vong 》, ngài không mua nổi. 】

Trần Nhan Linh tức giận đến gan đau. Vừa rồi nàng dùng hết 1000 tích phân, thật vất vả mới kết thúc thế giới trước, giờ chẳng khác gì không làm!

-----
Nhạc: YouSeeBIGGIRL/T.T. Trình bày: Gemie
Dany: Tai qua nạn khỏi rồi, chị Viên số xui quá.
À, bug chương 44 Hi nhắn tin cho Viên Viên nhận được lời đáp trong khi Viên Viên đang bận lái xe, mình sửa lại thành Hi gọi cho lễ tân công ty.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play