Nhưng khi Trần Nhan Linh xoay người, lại thấy Cố Vân Hi cuộn tròn người, miệng lẩm bẩm: “Đừng đưa tôi cho giám đốc Mưu, cầu xin anh!”

“Bảo giám đốc Mưu buông tha tôi đi, tôi xin anh!”

Cố Vân Hi nép mình trong góc giường, thân người run rẩy, liều mạng lùi về sau.

Trần Nhan Linh không biết đây có phải là Vân Hi của nàng không, nhưng Cố Vân Hi xác thật làm nàng đau lòng.

Nhịn không được mà thở dài, nếu đêm nay nàng không tới, hiện giờ Cố Vân Hi phải đối mặt cái gì, nàng không dám nghĩ.

【 Nếu ký chủ không tới, Cố Vân Hi sẽ đi theo lộ tuyến cốt truyện, bị cưỡng gian sau đó hóa hận thù thành động lực, leo lên giám đốc Mưu, chèn ép người mới, quan niệm lợi ích là tối thượng, scandal đen nửa bầu trời giới giải trí. 】

“Vậy nữ chính thì sao? Nếu ta không tới, nàng sẽ thế nào?”

【 Nữ chính có hai khả năng: Một là cái khó ló cái khôn, may mắn tìm được vũ khí đả thương giám đốc Mưu, đắc tội hắn ta, sau đó gặp được nam chính Triệu Trạch Diệc; hai là bị giám đốc Mưu xâm hại, nhảy lầu tự sát. 】

Mặc kệ hai người bọn họ thuộc khả năng nào, Trần Nhan Linh đều thật may mắn hôm nay mình đến kịp.

Gọi điện cho trợ lý, xác nhận nữ chính đã an toàn trở về ký túc xá, thuận tiện email cho quản lý nhân sự A Ảnh nhờ điều đi hồ sơ của Chu Ngọc Tùng. Cuối cùng, nàng giúp Cố Vân Hi chỉnh đốn sạch sẽ, đắp chăn cho cô, rồi cứ như vậy ngồi bên mép giường nhìn người ta.

Trong lúc tẩy trang, Trần Nhan Linh nghe đươc nàng lẩm nhẩm mấy câu “cầu xin anh”, còn đe dọa “anh sẽ hối hận" nhưng vì say rượu mà không chút lực uy hiếp. Trần Nhan Linh không ngại phiền, kiên nhẫn nâng mặt cô, cẩn thận lau chùi.

Bỏ đi lớp phấn dày, Cố Vân Hi trông thoải mái thanh tân hơn rất nhiều, mặt mày thanh tú, mũi thon cao thẳng, khóe miệng nhếch lên tự nhiên, dung nhan chân thật hoàn toàn không chút vẻ hotgirl đua đòi như vừa rồi. Tuy đúng là xinh đẹp, nhưng vẫn kém xa Cố Vân Hi ở thế giới trước, chỉ có cặp mắt đào hoa kia lúc mê mang là loáng thoáng giống dáng vẻ mê loạn của Cố Vân Hi những khi giường chiếu.

Rõ ràng trong thế giới trước nàng dắt tay đầu bạc với Cố Vân Hi, nhưng thế giới này gặp mặt lại y như mới quen. Cảm giác mâu thuẫn này khiến Trần Nhan Linh dù nằm bên người Cố Vân Hi vẫn không tài nào ngủ yên.

Buổi sáng Trần Nhan Linh bị một cái tát vỗ vào mặt đánh tỉnh.

“Trần Nhan Linh! Chị làm gì tôi rồi!”

Trần Nhan Linh vuốt mặt, nhịn đau ngồi dậy, cắn răng trừng mắt nhìn Cố Vân Hi: “Tôi làm gì được em! Tự em ngẫm lại đi!”

Cố Vân Hi mắt đào hoa trợn tròn tức giận nhìn Trần Nhan Linh: “Chị còn dám nói!”

Cô nắm lấy chăn ngồi thẳng dậy, ngón tay chỉ vào mình, rồi chỉ vào Trần Nhan Linh, giọng the thé nói: “Chắc chắn là chị thừa dịp tôi uống say liền làm tôi!”

Trần Nhan Linh bất đắc dĩ xốc chăn lên: “Đồ lót còn nguyên trên người em, tôi mẹ nó một cái áo khoác cũng chưa cởi! Tôi cầu xin em làm ơn động não một tý đi được không?”

Nàng xoa mặt, nhịn không được đau đớn kêu lên: “Ui da ~ sức lực thật lớn.”

Cố Vân Hi mặt đẹp ửng đỏ, cắn chặt môi dưới: “Vậy sao chị lại ngủ chung với tôi?”

Trần Nhan Linh nhíu mày, nàng không muốn Cố Vân Hi biết chuyện tối hôm qua suýt bị đưa lên giường giám đốc Mưu.

Nàng đành làm bộ không thèm để ý mà nói: “Tối hôm qua thấy em ở hành lang, say thành một bãi bùn nhão. Tốt xấu gì cũng là nghệ sĩ nhà mình, bị paparazzi chụp được thì không tốt, nên tôi mới đỡ em tới phòng mình.”

Cố Vân Hi bán tín bán nghi: “Thật sự là vậy?”

Vốn tưởng rằng cứ như vậy lừa dối quá quan, không ngờ Cố Vân Hi vừa cầm lấy di động liền thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, còn có vô số tin nhắn, tất cả đều là trợ lý Chu Ngọc Tùng gửi tới cầu cô đừng để Trần Nhan Linh sa thải hắn.

Toàn bộ tin nhắn của Chu Ngọc Tùng chỉ nói vô cùng hối hận và xin lỗi, không hề kể rõ chuyện tối hôm qua. Cố Vân Hi cúi đầu, tay nắm chặt di động, gân xanh nổi lên trên bàn tay trắng nõn mảnh khảnh.

“Đêm qua tôi bị đưa lên giường giám đốc Mưu?”

Trần Nhan Linh thấy nàng như vậy, tức khắc lúng túng: “Ừm... Không có, tôi ngăn lại.”

Cố Vân Hi đứng lên, chân ngọc nõn nà để trần đạp lên sàn nhà, Trần Nhan Linh chỉ cần nhìn đã cảm thấy sàn nhà lạnh lẽo.

Từng giọt lệ trong suốt ứa ra từ khóe mắt Cố Vân Hi, chảy xuôi đôi gò má, từ cằm nhỏ giọt bên chân. Nước mắt khẽ bắn trên sàn nhà, tựa như hoa sen nở rộ trên mặt đất.

Trần Nhan Linh lập tức thấy tim đau nhói, vội vàng đến bên Cố Vân Hi, vòng tay ôm vai nàng, an ủi: “Không phải đã phá hỏng ý đồ của hắn rồi sao? Tôi đưa em về, nếu tên ranh con kia lại dám động đến em, tôi đánh gãy chân nó.”

Cố Vân Hi mang giọng mũi nói: “Tôu không có sợ!”

Gương mặt nàng vì khóc thút thít mà trở nên phấn hồng, mũi ửng đỏ, ngay cả hốc mắt cũng hồng, giống chú thỏ con. Trần Nhan Linh chưa từng thấy Cố Vân Hi khóc đến đáng yêu như vậy, trước kia ở bên Cố Vân Hi nàng cực ít thấy Cố Vân Hi khóc. Khóc bị coi là biểu hiện của sự yếu thế, nhưng khi Cố Vân Hi kiếp trước rơi lệ lại cho Trần Nhan Linh cảm giác thật cứng cỏi, chưa từng lộ vẻ chọc người trìu mến như lúc này

Cố Vân Hi vừa khóc, Trần Nhan Linh liền thấy tâm mình mềm nhũn, vội vàng dịu dàng dỗ dành: “Đừng lo, còn không phải là một tên giám đốc Mưu sao? Dù có mười giám đốc Mưu tôi cũng dạy dỗ cho em xem.”

Cố Vân Hi nghe vậy, nín khóc mỉm cười: “Chị dựa vào cái gì mà ra mặt giúp tôi hửm, nhà đại diện hạng A?”

Trần Nhan Linh tức khắc á khẩu không trả lời được, chẳng lẽ muốn nàng nói em có thể là người yêu kiếp trước của tôi, vậy nên tôi phải bảo vệ em?

Lời này chưa bàn tới thật giả, mới nói hai chữ "kiếp trước", dù là nàng cũng nghĩ rằng người mở miệng là đạo sĩ lởm.

“Chị lẽ nào!” Cố Vân Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì, không thể tin được mà duỗi tay chống lên vai Trần Nhan Linh, đẩy nàng ra, “Muốn bao nuôi tôi!”

“Mặt người dạ thú! Chị khác gì lão già nam nữ thông ăn kia!” Cố Vân Hi hét lên.

Trần Nhan Linh thật muốn cạy đầu Cố Vân Hi ra, nhìn xem bên trong có phải tất cả đều là nước hay không.

“Đúng! Tôi muốn bao nuôi em đấy. Tôi muốn mặt có mặt, muốn dáng người có dáng người, muốn tài nguyên có tài nguyên, hơn nữa mỗi tháng cho ít nhất 50 vạn tiền tiêu vặt, em thấy thế nào?”

Trần Nhan Linh một bên thầm mắng Cố Vân Hi, một bên ấm áp cười, dụ dỗ Cố Vân Hi cắn câu.

Cố Vân Hi lập tức đổi vẻ mặt nghiêm túc: “Chị nói thật? Cần tôi lên giường với chị sao?”

Trần Nhan Linh không ngờ nàng thay đổi thái độ nhanh như vậy, sửng sốt vài giây mới nói: “Tôi nói thật, nhưng không cần lên giường lúc này, em muốn làm khi nào cũng được.”

Cuối cùng Cố Vân Hi cư nhiên nghiêm túc lập thành hợp đồng bao nuôi với Trần Nhan Linh, hài lòng đắc ý mà ký tên, lấy một bản copy rồi rời đi. Trước khi đi, cô còn cho Trần Nhan Linh WeChat của mình, muốn nàng chuyển khoản đến WeChat.

Trần Nhan Linh ngây ngốc, nói chuyện bao nuôi đơn giản như vậy? Buổi sáng không phải còn muốn chết muốn sống sao?

Mà Cố Vân Hi vừa rời khỏi khách sạn liền thu được tin chuyển khoản, cười rạng rỡ như hoa, mặt mày phong tình lưu chuyển, trong lòng đã dán cho Trần Nhan Linh cái nhãn “công tử Bạc Liêu* vung tiền như rác”, còn là một công tử Bạc Liêu lưu luyến si mê nàng. Kim chủ vừa có nhan sắc vừa có tiền, còn không cần hầu hạ lên giường, ai không muốn.
*Bạn Hynghien đăng bản convert mà mình đang dùng sử dụng từ này thay cho từ "oan đại đầu" (vung tiền như rác) trong bản gốc. Mình thấy hay nên dùng luôn. Credit ý tưởng cho bạn hynghien nhé.

Cô lánh bóng thật lâu, cái vòng này đã sắp quên mất cô. Lần này cô thật vất vả đạt được vai nữ phụ, không ngờ đắc ý vênh váo bị kẻ khác ám toán, suýt chút nữa liền bị huỷ hoại.

Ngồi xe buýt trở về căn phòng hẻo lánh cũ nát mình thuê, cửa lại bị người ta hất nước dơ vàng đục không biết là cái gì, xem ra muốn rửa sạch phải phí thật nhiều sức lực.

WeChat báo tin chủ nhà giục tiền thuê, đe dọa nếu cô lại không trả tiền sẽ ném hết đồ đạc của cô ra.

Cố Vân Hi cười khẽ một tiếng, nhìn phòng trọ nhỏ hẹp hòi, ngón cái bấm mấy phím, gọi điện cho công ty chuyển nhà thoại.

Cố Vân Hi tiêu sái tự tại dùng tiền Trần Nhan Linh chuyển tới, hoàn toàn không thể hội được Trần Nhan Linh bận đến tối mặt tối mũi ở A Ảnh thống khổ đến mức nào.

Tuy nguyên chủ là em gái của tổng giám đốc A Ảnh, nhưng bản thân nàng là người có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, cấp dưới hay nhân mạch đều nguyện nghe lời nàng. Làm kim chủ, thế nào cũng phải cho tình nhân nhỏ của mình một chút quà tặng mới đươc. Tuy rằng Cố Vân Hi hoàn toàn không nhớ được nàng, thậm chí nàng không thể xác định em ấy có phải Vân Hi kia hay không...

Đội hình diễn viên phim mạng lần này đã định ra, hơn nữa nữ chính là Lục Thanh Du, nàng cũng không tiện trực tiếp đoạt, không cần thiết phải tranh với Triệu Trạch Diệc.

Trần Nhan Linh không phải người đại diện của Cố Vân Hi, nhưng nàng quyền lực lớn, thẳng tay đổi trợ lý cho Cố Vân Hi, còn tìm cho Cố Vân Hi mấy cái gameshow không tồi.

Vừa quay đầu lại phải bận bịu lo cho   diễn viên mới nổi trong tay mình. Nữ diễn viên này tên Giản Nhĩ Lam, nhờ góp mặt trong một bộ phim chuyển thể hot mà nổi tiếng, hình tượng là sao nữ kiêm "chồng" rất được ưa chuộng thời nay. Người này kỹ thuật diễn vượt tiêu chuẩn, tài nguyên vốn có cũng không tồi, giờ vào tay Trần Nhan Linh, phỏng chừng qua mấy năm liền thành Ảnh hậu thế hệ mới.

Sáng nay, Lục Thanh Du tới công ty như thường, nhưng nghe nói tâm trạng không được tốt, trong công ty còn có người đồn cô bị "mần thịt". Trần Nhan Linh vừa nghe liền phẫn nộ, một cô bé mới đại học năm 3 suýt chút nữa bị cưỡng hiếp, mà đám khốn nạn này còn đứng đây châm chọc mỉa mai.

Trần Nhan Linh ra khỏi toilet, vừa lúc gặp phải Lục Thanh Du đi vào. Lục Thanh Du thấy là nàng, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mắt lập tức sáng bừng: “Tối hôm qua làm phiền quản lý Trần. Nếu có thể, em muốn mời chị ăn bữa cơm, coi như cảm tạ.”

Đứng trước cửa WC mời ăn cơm thật sự không vấn đề sao... Mặc kệ, dù gì Trần Nhan Linh cũng đang lo không tìm được cơ hội tiếp xúc với Lục Thanh Du. Nàng vẫn chưa biết Lục Thanh Du là người ra sao, nên xuống tay bảo hộ cô ấy từ điểm nào.

【 Độ hảo cảm của nữ chính đối với ký chủ tăng đến 50, tiến độ nhiệm vụ 30%, tích phân khen thưởng 300, tích phân hiện có 1300, xin ký chủ không ngừng cố gắng. 】

Độ hảo cảm của nữ chính trong thế giới này dễ cày như vậy?

Trần Nhan Linh mê mang, sao nàng cứ cảm thấy không đúng lắm... Mặc kệ, dù sao chỉ cần không ảnh hưởng nhiệm vụ là được. Tuy độ hảo cảm của nữ chính tăng lên sẽ không được khen thưởng, nhưng chắc chắn có lợi cho nhiệm vụ của nàng, rốt cuộc trở thành kẻ địch xác thật không dễ bảo vệ nữ chính.

Hai người kết bạn WeChat xong, hẹn nhau đến một tiệm ăn Trung Quốc không tồi trong thành phố A.

Trần Nhan Linh bận tâm Lục Thanh Du còn là sinh viên, chỉ gọi một ít món, ngặt nỗi Lục Thanh Du muốn biểu đạt lòng cảm ơn, chọn rất nhiều món ăn chiêu bài. Chầu này hẳn là tốn cỡ 2000 tệ, Lục Thanh Du nhìn vậy mà rất có tiền nha.

Đại khái là ánh mắt kinh ngạc của Trần Nhan Linh quá rõ ràng, Lục Thanh Du ngượng ngùng giải thích: “Bữa cơm này em trả nổi, em mới vừa nhận mấy đơn quảng cáo.”

Trần Nhan Linh nghe vậy, đều giọng nói: “Em mới vào nghề, tiếng tăm từ video trên mạng kia chắc chắn không lâu dài. Đừng tưởng rằng hơi hot là có thể tùy tiện loạn tiếp quảng cáo, về sau nổi tiếng những đơn hàng này có thể trở thành đề tài bôi đen em.”

Lục Thanh Du nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Vâng, quản lý Trần, em hiểu rồi.”

Trần Nhan Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nữ chính thế giới này dễ đối phó hơn Cố Vân Vãn nhiều, cũng đáng yêu hơn, chỉ hơi lãnh đạm một chút. Có một cụm từ thật chuẩn xác miêu tả Lục Thanh Du, chính là lãnh đạm mà không mất lễ phép.

Trên bàn cơm, Trần Nhan Linh báo cho Lục Thanh Du việc đổi người đại diện. Rốt cuộc lần này cô suýt bị đưa lên giường giám đốc Mưu, rất khó nói người đại diện của cô không nhúng tay vào. Lục Thanh Du sớm muốn đổi, chẳng qua cô không thế lực không hậu trường, thật sự không đổi được.

Nhưng Trần Nhan Linh thì khác, nàng chỉ nói một câu liền đưa Lục Thanh Du tới dưới trướng mình.

Vốn tưởng Lục Thanh Du có thể sẽ hoài nghi, không ngờ cô ấy thật bình tĩnh tiếp nhận, còn trịnh trọng mà cảm ơn Trần Nhan Linh.

Cô làm vậy, Trần Nhan Linh liền cảm thấy ngượng ngùng. Nàng vì mục đích riêng nên mới giúp đỡ Lục Thanh Du, mà người ta thì lại thật lòng cảm tạ nàng.

Còn cô hotgirl nào đó thì hoàn toàn khác... Trần Nhan Linh gọi điện báo cho Cố Vân Hi chuyện đổi người đại diện.

Chất giọng Cố Vân Hi giở vẻ yêu kiều mềm mại từ di động truyền ra: “Vậy à? Đáng lẽ nên đuổi tên đầu tôm đó đi từ lâu rồi, suốt ngày chỉ lo tìm cách chiếm tiện nghi bà! À, có thể đổi diễn viên chính trong bộ phim sắp tới không? Em rất rất muốn diễn nữ chính. Yêu cầu nhỏ này thật sự không tính là quá đáng, ha kim chủ?”

Trần Nhan Linh nhịn xuống xúc động muốn cúp điện thoại: “Vai nữ chính đã định ra rồi. Em thành thành thật thật diễn xong bộ phim này cho tôi, bộ kế tiếp tôi cho em làm nữ chính.”

“Được rồi.” Cố Vân Hi ở nhà vừa ăn kem vừa xem TV, di động để chế độ loa ngoài, “Thế nào mới coi là thành thành thật thật?”

“Đừng bóc phốt, đừng gây tai tiếng, đừng để paparazzi bắt gặp em mắng chửi người khác, đừng đánh nhau, đừng khi dễ người mới, coi rẻ tiền bối...”

Chờ Trần Nhan Linh nói xong, Cố Vân Hi đã nghe đến choáng váng: “Không phải là muốn em im hơi lặng tiếng sao? Có vậy mà chị không chịu nói sớm.”

Trần Nhan Linh cầm di động, đột nhiên thấy tâm mệt.

Vân Hi thế giới này sao lại không bớt lo như vậy?

-----
Nhạc: Người yêu chưa trọn vẹn. Trình bày: S.H.E.
Tác giả: E hèmmm, Vân Hi thế giới này có thể sẽ rất không đàng hoàng.
Dany: Cảm xúc của editor khi edit lời thoại của Vân Hi? *lẳng lặng nhìn bình trà xanh 1 lít trên bàn*
Rất dễ dàng! Hoàn toàn không thành vấn đề! Vô cùng thoải mái!
E hèm, mình hiềm nghi Hi tính chọc Linh chơi, không ngờ chị Linh mượn cơ hội gật đầu cái rụp -> Vợ nhặt .
Chị Linh lúc mở miệng nói bao nuôi chắc chắn trong lòng đã biết mình vác một con mều quý tộc về nhà rồi. Kiếp trước làm Husky cho cô chủ, kiếp này làm con sen cho bé mều cưng kkk =))
Nữ chính thế giới này hơi bị cưng à nha hì hì hì ^.~
Lời cuối, hóa ra suy đoán của mình ở chương trước chả quan trọng gì T.T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play