Ta biết ngươi hận ta, không muốn gặp lại ta, ta biết, ngươi gặp mặt ta sẽ chỉ làm mình đau khổ, để cho mình hận. Ta không muốn ngươi đau đớn, lại càng không muốn ngươi thương tâm rơi lệ, cho nên, ta chỉ có chọn rời đi, từ bên trong thế giới của ngươi biến mất. Hi vọng ta rời đi, có thể cho ngươi một mảnh an bình, để ngươi không còn nhớ tới ta mang cho ngươi thống khổ. Cho ngươi yêu thương sau cùng, có lẽ chỉ có thể là buông tay rời đi, mặc dù, trong lòng của ta, mãi mãi cũng không cách nào quên được ngươi. . . Ngươi muốn hạnh phúc, nhất định phải. . . Đừng để ta cảm thấy ta rời đi là ngu xuẩn cùng không đáng. . . Cùng ngày, Trần Thành rời đi, mang theo tâm đau xót cùng mỏi mệt đầy người rời đi Bích Hải Cung, mặc kệ Tuyết Tình cùng Lục Trúc như thế nào giữ lại khuyên bảo, Trần Thành tựa hồ cũng không nghe lọt tai nửa chữ. Bất đắc dĩ, Lục Trúc chỉ có mang theo Đường Mịch, theo nàng về Tiết gia trang. Bởi vì, Trần Thành dạng này, để bất luận kẻ nào đều không thể yên tâm để nàng một mình rời đi.
Tuyết Tình không có đi theo, bởi vì, nàng còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm, nàng nhất định phải gặp mặt sư tỷ, không nên tiếp tục như vậy, Hoàng Sanh sẽ chết, sư tỷ cũng sẽ thống khổ cả đời. Chuyện này, vậy mà từ mình gây nên, thì tự mình đi giải quyết, cái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông.
Nhưng mà, cho dù nói thế nào, Hàn Băng Cung cửa vẫn không mở, nàng chỉ có chờ.
Vài ngày sau, Trần Thành trở lại Tiết gia trang, một bước vào cửa trang, Trần Thành bộ dáng làm hoảng sợ trong trang hết thảy mọi người, nhưng mà Trần Thành giống như không thấy thần sắc bọn hắn kinh hoảng, như cây gỗ trực tiếp hướng gian phòng của mình đi đến. Tại trên đường trở về phòng , đụng phải vợ chồng Tiết Nhân vội vàng chạy tới , Liễu Yên vừa thấy được con mắt Trần Thành vô thần, như là không hồn , đau lòng kém chút hôn mê tại chỗ, may mắn được Tiết Nhân đỡ lấy, hoàn hồn Liễu Yên ôm chặt lấy Trần Thành, nước mắt rơi như mưa, thanh âm nghẹn ngào đến không cách nào nói nên lời. Tiết Nhân tròng mắt đỏ hoe, đường đường là con người rắn rỏi bảy thước cũng không nhịn được nhỏ xuống giọt nước mắt.
Âm thanh Liễu Yên khóc rống tựa hồ kinh về hồn phách Trần Thành , con mắt rốt cục có tiêu cự, ánh mắt rơi xuống trên mặt Tiết Nhân , gặp mặt Tiết Nhân kia mang theo nước mắt, Trần Thành trong lòng giật mình, đáy lòng cười khổ, ta không nên trở về Tiết gia trang, ta không nên để người yêu thương của mình khó chịu, mình khổ, mình một người tiếp nhận liền đủ. Thế là, mạnh mẽ chen nụ cười, tiếng gọi khẽ "Cha."
Sau đó đưa tay ôm lấy ngay Liễu Yên đang ôm lấy mình, ôn nhu nói: "Nương, ngài đừng khóc, hài nhi không có việc gì, chỉ hơi mệt chút."
Liễu Yên nâng lên đôi mắt đẫm lệ nhìn Trần Thành, đau lòng đến khó mà hô hấp, thanh âm nghẹn ngào: "Sanh nhi, chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy?" Làm một mẫu thân cực kì yêu thương nữ nhi , nhìn thấy nữ nhi thần sắc như thế , bộ dáng như thế, có thể nào không tan nát cõi lòng? Đặc biệt là nhìn thấy nữ nhi tóc đen bên trong hiển hiện màu trắng bạc, tâm càng là đau nhức như dao cắt. Hồng nhan tóc bạc, tâm sức tiều tụy như thế nào, như thế nào trong lòng quặn đau mới mài ra từng tia từng tia màu trắng bạc? Liễu Yên đau lòng, vì nữ nhi đau buồn mà đau khổ.
Đứng tại bên người, Lục Trúc cùng Đường Mịch nhìn thấy tình cảnh như thế , trong lòng cũng vạn phần khó chịu, nhưng mà, các nàng không thể nói cho hiền lành phụ mẫu trước mắt , nữ nhi của bọn hắn là bởi vì tình mới đau khổ, mà người nàng động tình kia, cũng là nữ tử. Nàng sợ, nàng sợ trước mắt phụ mẫu càng là không chịu nhận, càng sẽ thống khổ vạn phần, cũng càng sẽ tự trách vạn phần.
Trần Thành ôn nhu cười một tiếng: "Nương, ngươi đừng lo lắng, chỉ là bị một chút vết thương nhỏ, hơi mệt mà thôi."
Lục Trúc cùng Đường Mịch nhìn Trần Thành nụ cười ôn nhu, tâm bị đâm đau nhức, các nàng đều biết Trần Thành trong lòng có bao nhiêu khổ, có bao nhiêu tổn thương, các nàng tình nguyện thấy nàng phát cuồng, nổi điên khóc rống, cũng không muốn thấy nàng cố giả bộ không có chuyện gì, vậy sẽ chỉ để nàng đau hơn.
Liễu Yên mang theo nước mắt liều mạng gật đầu: "Ân ân, trở về liền tốt, trở về liền tốt." Trần Thành êm ái nói: "Cha, mẹ, hài nhi muốn trở về phòng nghỉ ngơi, mệt mỏi quá." Trần Thành chỉ sợ mình không giả bộ được, hoá ra, đau lòng mà miễn cưỡng vui cười còn khó chịu vạn lần so với khóc rống, so với cầm đao đâm mình.
Nhìn Trần Thành một mặt mệt mỏi, Tiết Nhân phu phụ lập tức gật đầu đáp ứng, đưa nàng vào phòng, lại vì nàng đóng cửa phòng, mới tiếp đãi Lục Trúc cùng Đường Mịch.
Lục Trúc cùng Đường Mịch tâm tình cực kỳ sa sút, cũng không có lòng xã giao, hàn huyên vài câu liền cáo từ rời đi, trước khi đi, Lục Trúc cố ý bàn giao, nếu như không có chuyện gì không nên đi quấy rầy Hoàng Sanh, nàng rất mệt mỏi, để nàng nghỉ ngơi cho tốt, mình qua một thời gian ngắn lại tới thăm.
Lục Trúc biết, Trần Thành cần chính là tỉnh táo, vết thương hay là phải do mình tự chữa trị. Nghe được Lục Trúc bàn giao, Tiết Nhân cùng Liễu Yên thực phân phó đám người trong trang không đến quấy rầy, chỉ lúc dùng bữa có người chuyển đồ ăn từ cửa sổ, đặt ở trên mặt bàn bên cửa sổ .
Trong nháy mắt, vài ngày trôi qua, Trần Thành tự giam mình ở trong phòng, vẫn chưa bước ra một bước. Hạ nhân đưa đồ ăn vào cũng chưa từng động đũa, Tiết Nhân cùng Liễu Yên nhìn tình cảnh như thế, trong lòng lo lắng không thôi, cho nên vẫn quyết định đi xem một chút, nếu như lại tiếp tục không uống giọt nước nào, thân thể nhất định sẽ đổ. Nhưng bọn hắn làm sao biết, thân thể Trần Thành từ khi trở về Bích Hải Cung liền đã đổ. Thể xác tinh thần đều là vết thương chồng chất, hơn nữa, còn là vết thương không thể nào lành, lúc nào cũng chảy xuống máu. Cửa phòng Trần Thành nhẹ tiếng vang lên, Tiết Nhân từ ái thanh âm từ ngoài cửa truyền đến: "Sanh nhi, Sanh nhi, là cha a! Kéo cửa xuống được không?"
Liễu Yên đau lòng thanh âm cũng truyền vào: "Sanh nhi, xảy ra chuyện gì cùng nương nói, không nên giấu ở trong lòng tra tấn chính mình." Mấy ngày nay, Tiết Nhân phu phụ yêu thương Tiết Hoàng Sanh há có thể nhìn không ra Trần Thành đáy lòng là có tâm sự nổi khổ riêng? Nhưng mà, mặc kệ Tiết Nhân cùng Liễu Yên gọi như thế nào , trong phòng vẫn không một tia động tĩnh, giống như trong phòng căn bản không có người. Tiết Nhân phu phụ có chút sốt ruột, bọn hắn thực sợ Trần Thành sẽ nghĩ quẩn mà làm chuyện điên rồ, nếu như xảy ra chuyện gì, để bọn hắn tiếp nhận như thế nào?
Tiết Nhân dự định đẩy cửa xông vào, Lục Trúc lại đến, gặp đến Tiết Nhân phu phụ đứng tại cổng hốt hoảng , nhíu mày, hỏi: "Nàng hay là tự giam mình ở trong phòng?" Lục Trúc chính là Tiết Nhân phái hạ nhân đi mời tới, cho nên biết mấy ngày nay Trần Thành một mực tự giam mình ở trong phòng.
Tiết Nhân nặng nề lấy thần sắc nhẹ gật đầu.
Lục Trúc không nói hai lời, một cước liền đá văng cửa, đám người còn chưa kịp phản ứng đều lấy làm kinh hãi. Sau đó, không đợi đám người lấy lại tinh thần, Lục Trúc đã đi vào trong phòng, vứt xuống câu: "Ta một người đi vào là được." Liền đem cửa phòng đóng lại. Đám người ngoài cửa mở đôi mắt kinh ngạc, nhất thời không có cách nào hoàn hồn.
Lục Trúc nổi giận đùng đùng đi thẳng tới bên giường, lúc đầu muốn giận dữ mắng mỏ Trần Thành một phen, nhưng khi nàng nhìn thấy bộ dáng Trần Thành , rốt cuộc không mắng được, chậm rãi ngồi tại một bên mép giường , thẳng tắp nhìn chằm chằm Trần Thành, đau lòng. Đám người ngoài cửa thật vất vả lấy lại tinh thần, chợt thấy một đệ tử trong trang vội vội vàng vàng chạy tới, thở hổn hển vội la lên: "Trang chủ, trang chủ, trang viện chúng ta bị người để mắt tới."
"Cái gì?" Giật mình kinh ngạc, Tiết Nhân mặt lộ vẻ kinh dị, nói câu "Đi xem một chút." Liền vội bước rời đi. Ngoài cửa đám người thuận theo, hướng đại sảnh đi đến.
Đến đại sảnh, thấy đại sảnh đứng rất nhiều người trong môn, mọi người vừa thấy được Tiết Nhân liền vội vàng vây quanh, nhao nhao mở miệng tôn kính kêu to. Tiết Nhân nhìn đám người, nghiêm túc thần sắc hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Đứng ở trong đám người Chu Nham trả lời: "Sư phụ, sáng nay chúng ta phát hiện trang viện phụ cận đột nhiên phát hiện nhiều hội gia tử (*) giả trang, nhìn chằm chằm vào nhà chúng ta ."
(*): Đề cập đến một người thành thạo một kỹ năng nào đó. Nó hầu như chỉ xuất hiện trong các tiểu thuyết võ hiệp, ám chỉ những người tinh thông võ nghệ.
Tiết Nhân vẻ mặt nghiêm trọng, trực tiếp hướng lầu hai đại sảnh đi đến, đám người cũng thuận theo sau. Đứng tại lầu hai bên trên, Tiết Nhân ngưng thần lưu ý hết thảy bên ngoài trang, quả nhiên xuất hiện rất nhiều người lén lén lút lút , không khỏi nhíu mày, nghĩ đến, rốt cuộc có phải là đến lượt Tiết Gia Trang không? Tưởng tượng Tiết Gia Trang, miếng mỡ này, bọn họ làm sao có thể buông tha cho được, lấy được Tiết Gia Trang tương đương với sở hữu phần lớn lượng tiền ở Trung Nguyên, bọn họ làm sao có thể không tham?
Tiết Nhân nghiêm túc thấp tiếng gọi: "Can nhi" Tiết Nhân kêu to chính là Nhị đệ tử Trương Can. Trương Can tiến lên trước hai bước, đi tới trước mặt Tiết Nhân, cung kính hữu lực kêu: "Sư phụ." "Ngươi phái thêm mấy người dịch dung bí mật chuồn đi, đi tới mấy nơi khác sai ít người tới , còn có, mang thư viết tay của ta hướng môn phái khác cầu chi viện." Tiết Nhân nói xong, liền gọi người chuẩn bị văn phòng tứ bảo.
Trương Can tiếp nhận tin cầu viện , liền quay người cấp tốc đi điều người. Tiết Nhân lại kêu một tiếng: "Nham Nhi."
Chu Nham đáp: "Sư phụ."
"Ngươi gọi mấy đệ tử tập trung gia trang gồm tất cả phụ nữ trẻ em già trẻ, dắt đi phía sau đường núi, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều không được ra, bảo vệ tốt các nàng không bị tổn thương." Tiết Nhân lại nghiêm túc phân phó, hắn không thể để cho Tiết gia trang giống phái Hoa Sơn, cả nhà bị diệt.
Chu Nham có chút không tình nguyện nói: "Sư phụ, ngươi để ta ở lại đây đi! Ta muốn cùng sư phụ cùng các sư huynh đệ cùng tiến cùng lui."
Tiết Nhân nghiêm nghị kêu tên Chu Nham một tiếng , nghiêm nghị nói: "Đây là mệnh lệnh, ngươi nhất định phải tuân theo." Chờ một lát, thanh âm đột nhiên chuyển thành sầu lo: "Mang Thiếu chủ cùng đi."
Chu Nham mặc dù trên mặt hiển hiện lên không tình nguyện, nhưng mà vẫn thấp giọng đồng ý. Còn nữa, nhìn thấy sư huynh hiện tại bộ dáng mất hồn , hắn đột nhiên cảm thấy bả vai mình gánh nặng, hắn nhất định phải bảo hộ sư huynh an toàn, coi như Tiết gia trang xảy ra chuyện gì, cũng có thể bảo trụ một tia huyết mạch của Tiết gia .
Cuối cùng Tiết Nhân phân phó : "Truyền lệnh xuống, chúng đệ tử trong trang toàn bộ trên tinh thần đề phòng, thời khắc đều phải chú ý động tĩnh bên ngoài , phát hiện tình huống như thế nào, kịp thời báo cáo." Nói xong, liền hướng gian phòng Trần Thành ở đi đến.
Tại trong phòng Trần Thành , Lục Trúc khuỷu tay lấy nước trà, ôn nhu nói: "Hoàng Sanh, uống nước đi! Mấy ngày không ăn không uống, thân thể sao chịu được? Ta biết trong lòng ngươi khổ, nhưng mà, ngươi dạng này tra tấn mình cũng không phải chuyện nên làm! Căn bản giải quyết không được vấn đề gì."
Trần Thành thẳng tắp nằm ở trên giường, trợn tròn đôi mắt, nháy mắt cũng không nháy mắt, thân thể không nhúc nhích, giống như thi thể không hồn . Cả người gầy gò mấy vòng, cặp mắt to xinh đẹp kia giờ phút này mang theo tơ máu, hốc mắt hãm sâu, con mắt chung quanh bày lên hắc ám. Cho dù ai nhìn đều sẽ tâm sinh đau đớn.
Thấy Trần Thành y nguyên không nhúc nhích, Lục Trúc sâu thán một tiếng: "Ta nghĩ Đại sư tỷ đoán chừng đang nổi nóng mới như vậy, ngươi đừng nhìn Đại sư tỷ mặt ngoài lãnh lãnh đạm đạm, nhưng là mềm lòng nhất, cũng rất thương yêu chúng ta. Đợi nàng tức giận qua đi, nàng liền sẽ để ý đến ngươi, nếu để cho nàng nhìn thấy bộ dáng này của ngươi , nàng khẳng định sẽ đau lòng, ngươi chịu được nàng đau lòng sao?"
Nàng sẽ còn để ý đến ta sao? Còn sẽ đau lòng ta sao? Trần Thành nghe Lục Trúc, trong lòng tự vấn lòng, nhưng là lại nghĩ đến, đoán chừng sẽ không! Là ta cố ý lừa gạt nàng, còn lấy thân phận nam tử lừa gạt tình cảm của nàng, hôn nàng. . . Nếu như đổi thành mình, có lẽ cũng sẽ rất tức giận đi! Trên đời có lời nói dối nào khiến người ta đau lòng hơn sự lừa dối về tình cảm? Còn do chính người mình yêu sâu sắc lừa dối, ngay cả Trần Thành cũng không thể tha thứ cho bản thân vì đã lừa dối người yêu của mình.
Đột nhiên, Tiết Nhân đẩy cửa đi đến, Liễu Yên cũng đi theo vào. Lục Trúc giật mình, nhíu mày, không phải không để bọn hắn vào sao? Để bọn hắn nhìn thấy Hoàng Sanh như thế , khẳng định lại đau lòng hơn.
Quả nhiên, Tiết Nhân phu phụ nhìn thấy Trần Thành nằm ở trên giường , trong lòng đau đớn không thôi, Liễu Yên nước mắt rơi như mưa. Nhưng mà Trần Thành tựa hồ cũng không biết bọn hắn tiến vào, vẫn phong bế ở trong thế giới của mình.
Lục Trúc cảm thấy kỳ quái, bọn hắn làm sao lại đột nhiên tiến đến, thế là mở miệng hỏi thăm. Tiết Nhân biểu lộ nặng nề, nói: "Tiết gia trang hiện nay đã bị người ta để mắt tới, lão phu đoán chừng là người của tổ chức kia, cũng không biết bọn hắn khi nào sẽ nổi loạn, Sanh nhi hiện nay tình huống như vậy, muốn cho Sanh nhi tránh đi một chút."
Lục Trúc nghe thấy, đáy lòng thầm kêu không xong, nàng không nghĩ tới tổ chức kia nhanh như vậy liền muốn đối với Tiết gia trang hạ thủ, hiện nay Hoàng Sanh tình huống như vậy, Đại sư tỷ từ cũng bế quan không thấy bất luận kẻ nào, coi như hiện tại hướng trong cung xin giúp đỡ, người tới cũng chưa chắc có thể có tác dụng. Bởi vì nàng biết, người có thể đem Hoàng Sanh đánh cho trọng thương như thế , võ công tất nhiên là không kém.
Lục Trúc đứng người lên, nói: "Ta hiện tại lập tức dùng bồ câu đưa tin về Bích Hải Cung, hi vọng có thể tương trợ một ít."
Tiết Nhân cảm kích ôm quyền thi lễ: "Tạ ơn Lục Trúc cô nương, lão phu cảm kích khôn cùng."
Lục Trúc gật một cái, cũng không nhiều lời, liền vội vàng rời đi.