Trần Thành bị Lục Trúc kéo đến ngồi ở cạnh bàn, áp bàn tay nàng lên bàn, nhanh chóng gọi Đường Mịch đến. Chẳng lẽ lại bắt mạch sao? Trong lòng Trần Thành lại một trận bi đát, vì cái gì mà loại bệnh nào người cổ đại cũng phải bắt mạch chứ! Bắt mạch chẳng phải sẽ bị lộ thân phận sao? Trần Thành ngẩn đầu nhìn Ôn Tình, trong lòng đột nhiên nói: Không được, không thể để nàng biết được, vì thế Trần Thành vội rút tay trở về, mang theo âm thanh thở dài, nói nhỏ: "Ta...ta không sao, ta đã dùng giải dược rồi".

Lục Trúc hiện lên tức giận, nắm chặt tay Trần Thành để lên bàn, lớn tiếng nói: "Ngươi mau đưa tay ra, trúng độc không phải là chuyện nhỏ, lỡ như độc tố chưa được triệt sạch sẽ, lập tức cướp đi mạng nhỏ của ngươi".

Trần Thành mặc kệ nhiều người như vậy khuyên ngăn, nàng chỉ biết không thể để Ôn Tình hận mình, vì thế dùng lực rút tay về, nở nụ cười sáng lạn: "Ta thật sự không có việc gì! Các ngươi yên tâm đi, ta không chết được". Trần Thành càng chấp nhất, Ôn Tình một bên đây lại càng lạnh như băng, muốn đem cả gian phòng đều biến thành bông tuyết bay tán loạn trong trời đông giá rét. Lôi Chấn đứng bên người Ôn Tình cũng có thể cảm nhận được, đáy lòng nói thầm, người này tại sao lúc nào cũng mang lãnh đạm như vậy, tiểu tử kia lại lúc nào cũng quan tâm đến hắn, bản thân không khỏi lắc đầu thở dài.

Nhìn bộ dạng quật cường của Trần Thành, Ôn Tình càng xem càng tức giận, thật sự không thể nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết phải không? Vậy cần gì phải trở lại?". Lời lạnh lẽo này thật sự làm mọi người ở đây ngạc nhiên, ngay cả Lục Trúc cũng thẩn thờ dừng tay trên không trung, quên mất việc kéo tay Trần Thành. Trần Thành bị lời này như băng lạnh đâm vào lòng, càng bị câu nói "Cần gì phải trở lại" tổn thương, ngồi ngây người ở đó, nửa ngày cũng không có phản ứng nào.

Đường Mịch nhanh chóng hoàn hồn, thừa lúc Trần Thành xuất thần nhanh chóng kéo tay Trần Thành, liền đưa tay bắt mạch cho nàng, ngưng thần lắng nghe. Trần Thành lắp bắp kinh hãi, nhưng nàng biết nếu lúc này rút tay về, nhất định làm Ôn Tình buồn bực, vì thế chỉ biết ngưng thần chăm chú nhìn vào Đường Mịch, nội tâm cầu nguyện không ngừng.

Đường Mịch vốn không có biểu cảm gì trên mặt, đột nhiên lại hiện ra vẻ kinh dị, một bên lông mi hơi hạ xuống, rồi lại nâng lên nguyên bản chăm chú nhìn vào tròng mắt Trần Thành, hàm ý sâu xa. Trần Thành cũng ngưng đọng ánh mắt nhìn Đường Mịch, đem tròng mắt lắc lư. Đường Mịch giống như đã hiểu được tâm tư của nàng, thu hồi ánh mắt, rút tay lại, thoải mái nói: "Độc tính đã đã triệt tiêu hoàn hảo, chỉ cần ăn giải dược "Mịch chế cầu" độc có thể bỏ ra nửa phần, chờ thêm một canh giờ nữa ăn thêm một viên, liền không có gì đáng ngại". Mọi người nghe lời này đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thả lỏng trong lòng. Ai cũng an tâm một chút, đột nhiên nhớ đến Đường Mịch nói tới "Mịch chế cầu"? Là cái gì?

Lục Trúc tò mò hỏi: "Mịch chế cầu?".

Đường Mịch mặt đỏ lên, cúi đầu đem hai ngón tay chỉ vào nhau, ngượng ngùng nói: "Cái này...cái này là dược do ta tự chế tạo ra, có thể giải bách độc bình thường, nhìn nó tròn tròn như tiểu cầu, cho nên ta đặt nó là Mịch chế cầu". Nghe lời giải thích này, ngoại trừ Lục Trúc cảm thấy nàng đáng yêu, mọi người còn lại đều có biểu cảm không biết nói gì, thì ra ý tứ của tên thuốc giải này là: Do độc nhất vô nhị Đường Mịch chế tạo ra thuốc giải độc có hình cầu.

Thấy Đường Mịch không nói ra thân phận của mình, Trần Thành trong lòng thở phào, tâm cuối cùng cũng đặt xuống. Ôn Tình nghe Trần Thành vô sự, trong lòng cũng an tâm một chút, lãnh ý cũng giảm đi phân nửa.

"A!". Đường Mịch đột nhiên kêu lên, mặt mày hớn hở nói: "Ta quên mất, Mịch chế cầu có thể khống chế tạm thời độc tố trong cơ thể Tuyết Tình cô nương". Mọi người đang vui vẻ, bỗng nhiên trong lòng buồn rầu đi. Tiện đà đều hướng đến Trần Thành ánh mắt chờ mong.

Trần Thành nhanh chóng sờ soạn trong lòng, nhưng lục soát nửa ngày cũng không tìm ra bình sứ nhỏ kia, cả người ngẩn ra, nhớ lại khoảnh khắc lúc mình uống giải dược, hai chân liền đả tọa, bình sứ vẫn chưa thu về. Nhớ đến đây, torng lòng Trần Thành giống như gặp thiên lôi, từng tế bào đều run lên, hai mắt mở to, đứng ngây người trong lòng không khỏi hối hận. Mọi người vừa mang theo tia hi vọng trong ánh mắt, lại nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của Trần Thành liền biến về vẻ thất vọng không thôi. Chỉ riêng Ôn Tình vẻ mặt không thay đổi chăm chú nhìn Trần Thành.

Trần Thành đột nhiên đứng lên, bỏ lại câu: "Ta đi tìm". Cả người liền hướng ra ngoài chạy đi, vừa đi qua liền bị Ôn Tình giữ lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi đi, chỉ có thể chịu chết". Mọi người cũng phụ họa theo, không ai tán thành Trần Thành đi tìm thuốc, nhưng nếu không có thuốc kia, không chỉ Tuyết Tình gặp nguy hiểm, Trần Thành cũng không tránh khỏi.

Trong phòng ai nấy đều buồn rầu ảm đạm, giống như tận thế sắp đến, mỗi người đều không ai nói một câu nào, cuối cùng Lôi Chấn nói: "Tiểu tử, ngươi làm rơi nơi nào? Lão tử ta sẽ đi nhặt về". Trần Thành tràn trề hi vọng nhìn Lôi Chấn, sắc mặt hiện rõ vui mừng, vội vã nói: "Ở căn nhà gỗ trên đỉnh núi phía Hành Sơn phái". Kia vẻ mặt vì sợ mình nói chậm đối phương đã vội vã đi.

Lôi Chấn vừa muốn đi ra ngoài, Ôn Tình lãnh đạm nói theo: "Ta và ngươi cùng đi". Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, Lôi Chấn hai tay vòng trước ngực, bất mãn nói: "Thế nào? Ngươi không tin lão tử ta tìm được thuốc sao?".

Nhìn Lôi Chấn không có điểm dối gạt, Trần Thành sợ hắn giận chó đánh mèo Ôn Tình, nhanh chóng thay nàng giải thích: "Tiền bối, chuyện...chuyện này không nên hiểu lầm, Ôn tiên sinh không có ý đó, khụ...khụ...". Trần Thành quýnh lên, mãnh liệt ho.

Ôn Tình nhướng mày, rất muốn mắng hắn vài câu nhưng lại thấy nhiều người như vậy, vẫn cố nhịn xuống. Cuối cùng chỉ có thể nói vài lời: "Ngày mai là đại hội, ta không muốn nảy sinh quá nhiều chuyện ảnh hưởng nhiều người".

Trần Thành trúng độc, Tuyết Tình tất nhiên lo lắng không thôi, chỉ vì bản thân cũng trúng kịch độc nên chỉ có thể nằm trên giường, không thể chăm sóc nàng, trơ mắt nằm trên giường nhìn mọi người vì nàng lo lắng. Tuyết Tình có điểm chán nản bản thân, hận chính mình vì sao lại trúng độc, liên lụy Trần Thành, nếu nàng có chuyện gì, ta há có thể sống được. Vốn nghe có thuốc giải, tâm cũng nhẹ nhõm phần nào, lại biết được bình thuốc bị mất, Trần Thành lên tiếng ho khan, tâm nàng giống như đau đớn không chịu được, "phốc" một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra. Mọi người ở đây đều choáng váng, Ôn Tình nhíu mày đi đến bên giường, bắt mạch kiểm tra bệnh tình, mọi người cũng vây quanh lo lắng.

Trên mặt Ôn Tình một loại lo lắng, nháy mắt trở nên lạnh lùng, đứng lên: "Ta đi tìm thuốc". Liền nhanh chóng lắc mình xuất môn.

"Uy...uy...uy chờ ta một chút". Lôi Chấn cũng theo sát phía sau, phi thân bay đi.

Trong phòng mọi người khi thì ngồi, khi thì đứng, vẻ mặt âu lo, thường xuyên chăm chú nhìn ra ngoài cửa, chỉ đợi Ôn Tình cùng Lôi Chấn mang giải dược về.

Mọi người đang hết sức lo lắng, bỗng nhiên một điếm tiểu nhị xông vào, thở hổn hển, vội vã nói: "Thiếu chủ, chưởng quày, ngoài điếm có một cô nương nói muốn gặp Tuyết Tình cô nương, nói trong tay nàng có thứ chúng ta muốn".

Mọi người cùng kỳ quái, nữ nhân kia là ai? Làm sao biết chúng ta muốn cái gì? Vương Đan Vũ quay đầu nhìn Trần Thành, chờ đợi quyết định của hắn. Trần Thành lấy tay che miệng, quay đầu liếc mắt nhìn Tuyết Tình, gật gật đầu: "Để cho nàng vào". Tuy rằng không biết nàng kia là ai, lai lịch ra sao, nhưng trong tay nàng có thể có thuốc giải độc cho Tuyết Tình, Trần Thành không muốn buông tha bất kì cơ hội nào.

Chỉ chốc lát, một nữ tử trẻ tuổi mặt không chút thay đổi đi phía sau điếm tiểu nhị tới, Trần Thành vừa nhìn, không ngờ là Tiết Tử Diên. Trần Thành nổi lên kỳ quái, nhưng trên mặt vẫn bộ dạng như cũ, khuôn mặt trắng bệch đi đến hỏi han: "Xin hỏi cô nương xưng hô thế nào? Không biết tìm Tuyết Tình cô nương có việc gì?".

Tiết Tử Diên nhìn mặt Trần Thành, cảm thấy người này dù mình chưa từng gặp gỡ qua nhưng không biết vì sao lại xuất hiện cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng lúc này nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, nàng không có tâm tình để ý việc khác, chỉ lễ phép cúi người thi lễ, nói: "Ta cùng Tuyết Tình cô nương có duyên gặp gỡ mấy lần, nghe nói nàng trúng phải kịch độc, đặc biệt đến đây đưa giải dược".

Nghe nói? Trần Thành cảm thấy có chút buồn cười, trừ bỏ mấy người ở đây cùng Ôn Tình, Lôi Chấn, việc Tuyết Tình trúng độc không còn người ngoài nào biết, mà Tiết Tử Diên lại "nghe nói", chỉ có thể là nghe từ kẻ hãm hại kia, mà một khi đã như vậy, giải dược của nàng thật sự có thể giải được độc của Tuyết Tình, cũng có thể, là độc dược. Nhìn Tiết Tử Diên lấy ra một bình sứ nhỏ, Trần Thành cũng không lập tức nhận lấy, chính mình chỉ mỉm cười nhìn.

Tiết Tử Diên nhìn Trần Thành cười mà không nhận, đoán được hắn đang băn khoăn, vì thế không nói hai lời, mở nắp bình ra, đổ ra một viên thuốc, ném vào miệng, sau đó nuốt xuống. Tiếp tục đóng lại bình thuốc, đem nó trước mặt Trần Thành: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy độc dược cho nàng".

Trần Thành vẫn cười như cũ, không có ý định lấy bình thuốc: "Điều kiện của ngươi là gì?". Trần Thành biết, nàng sẽ không làm điều vô ích.

Tiết Tử Diên quay đầu liếc mắt nhìn Tuyết Tình đang hôn mê trên giường, nhẹ nhàng nói: "Cho ta ở đây đến khi nào nàng tỉnh dậy". Ngữ khí kia, có điểm khẩn cầu, bởi vì nàng hiểu yêu cầu này có thể sẽ không được tiếp nhận, dù sao bọn hắn vẫn nghi kỵ hành động của nàng.

Trần Thành nhìn chăm chú Tiết Tử Diên, trong lòng nhoáng lên một cái, giống như là hiểu được điều gì, có điểm rung động, chỉ có vì thế mới giải thích vì sao nàng đưa thuốc giải cho Tuyết Tình.

Trần Thành gật gật đầu, đưa tay tiếp nhận bình sứ nhỏ: "Có thể, nhưng phải cách nàng ba thước". Phòng ngừa vạn nhất, Trần Thành không thể để nàng đến quá gần Tuyết Tình.

Tiết Tử Diên không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng gật đầu đáp ứng, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, thấy nàng tỉnh dậy khỏe mạnh là đủ rồi, bản thân nàng không quá tham vọng sẽ được đáp ứng. Nhìn đối phương đáp ứng đã vượt qua dự đoán của bản thân nàng, không dám nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng gật đầu, rất sợ đối phương sẽ đổi ý.

Trần Thành đem thuốc đưa cho Đường Mịch: "Thuốc này có thể dùng được không?". Tuy rằng Tiết Tử Diên đã tự mình uống nó, nhưng Trần Thành hiểu được, có một số đơn dược chính mình ăn sẽ không có độc tính, nhưng hòa với loại khác có thể là một loại độc dược trí mạng.

Đường Mịch đổ thuốc ra, tách ra từng mảnh, dùng mũi ngửi ngửi, đem nó hòa vào nước trà, nhìn thấy không có gì lạ, Đường Mịch nói: "Không biết có thể giải được độc dược hay không, nhưng thuốc này cùng dược trong người Tuyết Tình không tương xung, có thể thử".

Trần Thành gật gật đầu, Đường Mịch cầm lấy viên thuốc, uy Tuyết Tình uống vào.

Qua một lúc lâu, Ôn Tình cùng Lôi Chấn cũng trở lại, Trần Thành vui vẻ đến bên cạnh Ôn Tình nhẹ giọng quan tâm: "Ngươi rốt cục trở lại, như thế nào, không bị bắt gặp chứ". Ôn Tình nhìn Trần Thành lắc lắc đầu, lấy ra bình sứ nhỏ.

Lôi Chấn thấy Trần Thành chỉ quan tâm Ôn Tình, trong lòng không thuận, hét lên: "Tiểu tử ngươi, hai người chúng ta cùng đi, nhưng ngươi chỉ quan tâm đến tiểu bạch kiểm lạnh lẽo kia, lão đầu ta đây ngươi cũng không hỏi thăm một tiếng".

Trần Thành mặt tái nhợt bỗng nhiên đỏ lên, cảm thấy có chút ngượng ngùng, đích xác là do mình sơ sẩy, bởi vì quá lo lắng cho Ôn Tình gặp an nguy cho nên vừa thấy nàng trở về, trong lòng vui vẻ đến cái gì cũng quên mất. Cái này có thể nói rằng: Trong mắt người đang yêu chỉ có tình nhân.

Lục Trúc ở một bên không chịu yếu thế liền nói: "Không đúng, hắn không phải là tiểu bạch kiểm, chỉ là một tên mặt trắng thôi". Nói xong vẫn không quên vỗ vai Trần Thành, bởi vì Ôn Tình hiện tại đang giả làm trung niên nho sinh, mà Lục Trúc luôn xem Trần Thành là Nhị sư tỷ phu, cho nên cố ý nhằm vào Ôn Tình.

Ôn Tình nghe Lục Trúc không kiêng kị nói bừa, sắc mặt nàng trở nên giận dữ, một hồi xanh, một hồi tím, còn chưa ra tay đánh chết nàng.

Trần Thành nghe được lời này, nhanh chóng bảo Lục Trúc im lặng: "Đừng nói hươu nói vượn". Vừa nghĩ lại, ngoài miệng lại trêu chọc: "Ngươi lúc nào còn nghĩ đến vẻ ngoài? Không nghĩ đến người trong lòng ngươi là ai". Nói xong, còn cố ý đưa mắt nhìn Đường Mịch.

Lục Trúc tức giận "hừ" một tiếng, xoay người tránh đi, không để ý đến nàng nữa.

Trần Thành đắc ý cười, đối với Ôn Tình làm cái mặt quỷ, sau đó tiếp nhận bình sứ nhỏ trong tay nàng đổ ra viên thuốc, ngửa đầu uống vào. Nàng cần phải dưỡng tốt cơ thể, ngày mai còn phải tham gia đại hội, ứng phó rất nhiều chuyện tình làm người ta đau đầu.

Gây sức ép hơn nửa đêm, mặt trời đã dần hé ra, chỉ chốc lát cả bầu trời sẽ bừng sáng.

----------------------------------

Hello  (づ ̄ ³ ̄)づ !!

Hai tuần đầu đi học của mọi người thế nào rồi (˃﹏˂). Cũng vì đã bắt đầu năm học mới, còn là năm cuối cùng nữa nên Ed bận rộn không tưởng tuợng nổi  (✖╭╮✖) Cộng thêm cái máu làm biếng không thể tẩy rửa, nên chương này ra có vẻ lâu hơn bình thường nhiều, để readers đợi lâu, so sorry mọi người và mong mọi người hiểu cho Ed

(´-ι_-`)

Dù bận là bận, nhưng bản thân với chủ trương "Học ăn học nói. Học gói học mở. Học đào học lấp" (  ͡° ͜ʖ ͡°) Thế nên Ed sẽ không drop đâu, đừng lo nhé!

Chúc mọi người 2/9 vui vẻ 🇻🇳 Chúc các bạn học sinh một năm học mới tuyệt vời, đặc biệt là các bạn lớp 12 năm nay học tập tập thật tốt nhé

٩(ᵔ‿ᵔ)و

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play