" "Đốc đốc đốc. . ." .

"Đốc đốc đốc. . ." .

Ai vậy! Sáng sớm còn không để cho người ta ngủ, Trần Thành trong lòng buồn bực nắm mềnh kéo qua đầu, tiếp tục ngủ.

"Đốc...đốc...đốc"

"Trời ạ, có để cho lão tử ngủ hay không". Trần Thành vẫn không rời giường, nhưng lần này bắt đầu không kiên nhẫn.

Trần Thành ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài, trời đã sáng rồi, nhưng cảm giác còn rất sớm, đưa tay sờ kế bên chiếc gối tìm điện thoại, nhưng không thấy đâu. Quay đầu qua định tìm, lại thấy được chiếc gối. Đầu óc "loảng xoãng loảng xoãng" một cái, chợt giật mình. Chậm rãi thanh tỉnh ra, bất đắc dĩ cười. Đứng dậy đi ra mở cửa.

Mở cửa nhìn thấy Thúy Nhi đang mỉm cười nhìn mình: "Chào buổi sáng, Thiếu chủ"

"Ách...còn rất sớm mà". Trần Thành trong lòng nghĩ bây giờ chắc còn chưa đến 8 giờ. Trần Thành làm trong ngành phóng viên, thời gian không rãnh cả đêm lẫn ngày, rãnh rỗi liền muốn ngủ chết, ít khi nào nhàn rỗi vào buổi sáng, cho nên đối với nàng lúc này đã là rất sớm rồi.

Thúy Nhi đi vào trong phòng, đem một túi nặng để lên bàn: "Thiếu chủ, đây là Thúy Nhi hồi sáng đi mua, nơi này không có vải dệt tốt, để Thiếu chủ bị ủy khuất rồi"

"Là cái gì?". Trần Thành vẻ mặt nghi hoặc.

"Là quần áo ạ! Quần áo trên người Thiếu chủ đều bẩn cả rồi, trước tiên đem bộ nay thay đi". Nói xong còn nghịch ngợm cười: "Ta đi lấy nước cho Thiếu chủ rửa mặt". Nói xong xoay người rời khỏi tiện đem cửa đóng lại.

Thật là một cô nương nhu thuận, Trần Thành nghĩ vị Thiếu chủ này thật có phúc mới có nàng.

Trần Thành đi ra gác cửa cài chốt lại, sau mới trở lại bên cái gói nặng kia, là một thân thuần trắng cùng mũ? Đây là đồ cho quan hay sao? Cái mũ này thật giống với cái mũ người ta thường đội đầu trong mùa đông, chỉ khác phía sau có dây buộc, bộ dáng còn rất đẹp.

Xoay một chút, nhìn thấy bên trong còn có một đoạn lụa màu trắng, đây là cái gì? Mặc thế nào? Trần Thành suy nghĩ sâu xa, đột nhiên nhớ hôm qua khi tắm rửa cởi quần áo thì trên người có buộc cái này. Trời ạ! Thì ra...

Chẳng lẽ ta thực sự là Thiếu chủ sao? Toàn bộ đều là lừa gạt, chẳng lẽ mình đã chết, linh hồn xuất ra xuyên đến cổ đại, vào thân thể người này? Nhưng mà, thân thể này rất là quen thuộc.

Mặc kệ, trước tiên thay quần áo cái đã, quần áo trên người bẩn rồi. Thật vất vả mới đem y phục này mặc vào được, đem mũ buộc lại, Trần Thành nhìn vào gương đồng. Oa! Lại ngẩn ngơ, đây mới thật là ta sao? Quần áo này trong rất dễ nhìn, có điểm giống thư sinh trong TV, cùng với bộ hôm qua có điểm bất đồng, bộ ngày hôm qua giống người học võ hơn. Trần Thành từ nhỏ liền ảo tưởng một ngày mình có thể mặc quần áo thư sinh cổ đại này! Bây giờ có thể thành trong lòng hưng phấn không nói nên lời.

Trần Thành đang chăm chú soi gương hết bên phải tới bên trái thì một tiếng đập cửa lại vang lên.

Mở cửa, nhìn thấy Thúy Nhi bưng chậu rửa mặt đến, phía sau nàng còn có một vị cô nương khác cầm một cái mâm bày một chén nước, cùng với một cái gì đó được sắp xếp như hình chổi...Nhánh cây? Này...cái này dùng để súc miệng à? Trần Thành sau khi thấy qua liền muốn ngất.

Trong tay cầm lấy cốc nước cùng cái nhánh cây vẻ mặt cay đắng, đáng thương nhìn Thúy Nhi, không biết nên dùng thế nào.

Thúy Nhi giống như đã hiểu được tâm tư của Trần Thành, mỉm cười kiên nhẫn giới thiệu cho nàng: "Này là chén nước muối, có thể sát trùng giải độc, đây là cây Dương Liễu, lấy làm thuốc chà răng. Này là hương thuốc Tiểu Điệp, rau tề, bên trong còn có một số thuốc Đông Y giúp thanh nhiệt giải độc như: cây Kim Ngân, hoa Cúc dại, cây Bồ Công Anh, Hoắc Hương, cây Bội Lan"

"Cây rau tề này đối với răng có lợi ích gì a?"

"Đương nhiên là có, rau tề không chỉ có bảo vệ khoang miệng sạch sẽ, còn có thể trị liệu bệnh về khoang miệng nữa"

Nghe giới thiệu xong, Trần Thành hưng phấn lên, trước đều nghĩ rằng người cổ đại chỉ dùng nước trà để súc miệng thôi, không nghĩ còn nhiều thứ đáng học hỏi như vầy. Lần này đi có thể học thêm tri thức. Sau khi trở về nhất định phải nói cho người ở đó biết? Ai bảo người cổ đại không cần súc miệng? Nghĩ đến việc trở về, Trần Thấy cũng không còn hưng phấn nhiều, nàng nhớ nhà, muốn yêu thương người nhà của mình, nếu như nghĩ rằng mình đã chết, cha mẹ chắc chắn sẽ rất khổ tâm.

Xem Trần Thành vẻ mặt nặng nề ngẩn người, Thúy Nhi không chịu nổi mở miệng nhẹ nhàng kêu: "Thiếu chủ, Thiếu chủ..."

"A?". Trần Thành phục hồi tinh thần lại nhìn Thúy Nhi.

"Thiếu chủ, một hồi chúng ra có thể trở về Tiết gia trang không?"

"Này...Được rồi". Dù sao cũng không biết nên đi đâu, thôi thì đi xem "Đệ nhất thiên hạ trang" rốt cục là dạng gì.

Rời khỏi quán, xoay người ngồi lên người con ngựa, liền chứng kiến bạch y nữ tử kia từ trong điếm đi ra.

Bạch y nữ tử kia gặp nàng cũng có chút nao nao, nhưng rất nhanh lại che dấu, phi lên lưng ngựa giơ roi đi mất.

Nhìn bạch y nữ tử kia lên ngựa tiêu sái mà đi, Trần Thành không khỏi ngưỡng mộ, đáy lòng khen ngợi. Quay đầu lại muốn hạ chính mình giờ này còn trèo lên lưng ngựa, đã cảm thấy có chút mất mặt, đáy lòng âm thầm thề, nhất định phải luyện cưỡi ngựa thật tốt nữa.

"Thiếu chủ, người biết người kia sao?". Thúy Nhi nhỏ giọng hỏi.

"Không biết"

"Xem bộ dạng hình như là người của Bích Hải cung"

"Bích Hải cung?"

"Vâng a! Bích Hải cung trên giang hồ rất có thế lực, rất nhiều môn phái đều phải kiêng nể ba phần"

"Vì cái gì? Các nàng là chính phái hay tà phái?"

"Vừa chính vừa tà! Các nàng không bao giờ quản chuyện trong giang hồ, người không đụng các nàng, các nàng cũng không phạm người, nếu sự tình lụy đến người của Bích Hải cung, thật là đang tìm tội chịu"

"Vậy sao? Vậy ngươi nói Tiết gia trang và Bích Hải cung bên nào lợi hại hơn?". Trần Thành nghĩ vẫn là nên thăm hỏi.

"Cái này không giống nhau, Tiết gia trang chúng ta nổi danh vì có tiền có nước, mà các nàng lại có võ học cao sâu không lường trước"

"Tiết gia trang chúng ta cùng Bích Hải cung có quan hệ như thế nào?". Đây là điều khiến Trần Thành quan tâm nhất.

"Nước sông không phạm nước giếng"

"Không có thù hận gì sao?"

"Vâng"

Nghe thế, Trần Thành rốt cục cũng an tâm, bởi vì nàng lo lắng là có đích đáng, bởi vì nếu hai nhà có thù oán, không phải mình là Tiết thiếu chủ Tiết gia trang kẻ chịu chết thay sao. Nàng còn muốn sống thực tốt trở về sau! Tuy rằng không biết còn có thể trở về không.

Trên đường đi, Trần Thành phát hiện sinh khí ở cổ đại cũng thực sự tốt lắm, không khí tươi mát, hoàn cảnh tuyệt đẹp, nếu hiện tại có máy ảnh ở đây, nhất định sẽ chụp để làm lưu niệm. Bất quá nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại nhớ đến đô thị hiện đại, dù sao nàng cũng sinh ra ở đó từ nhỏ, trong lòng không khỏi có điểm ưu thương.

Trong lòng đang suy nghĩ thì bỗng đột nhiên nghe phía trước có tiếng âm khí va chạm vào nhau, còn có tiếng người hét hò. Trần Thành phản ứng đầu tiên không phải là gặp cướp chứ? Vốn muốn quay đầu đi, nhưng các cô nương xung quanh còn chưa động, nàng hiện tại còn là Tiết thiếu chủ, tại sao không biết xấu hổ còn chạy trối chết? Mặt này chết còn không biết để đâu.

"Thiếu chủ, muốn tiến lên nhìn xem thử không?". Thúy Nhi nghiêm túc nói.

"Ách, cái kia, ngươi biết võ công sao?". Xem nàng đang cầm trong tay thanh kiếm, hẳn là biết đi?

"Có một chút, vẫn là do Thiếu chủ dạy"

Nghe được Thúy Nhi nói như thế, Trần Thành trầm tư thêm, Thiếu chủ của các nàng được thiên hạ cao thủ võ công thu làm đệ tử, công phu hẳn không kém rồi? Còn nữa không phải nói Thiếu chủ các nàng võ nghệ kỳ tài sao? Võ công không chừng rất cao, coi như học một chút vẫn đủ dùng rồi? Mặc kệ, trước đi nhìn kĩ đã.

"Chuyện này, Thúy Nhi, ngươi phái vài người lên phía trước nhìn thử, rồi trở lại bẩm báo". Trần Thành nghĩ thế vẫn là an toàn nhất. Dù sao nàng cũng là một chút võ công còn không biết, muốn giết nàng còn dễ hơn bóp chết một con kiếng.

"Vâng...". Sau đó quay đầu phái hai gã đi đến kia xem xét.

Đợi một chút, hai tên kia liền trở về: "Bẩm Thiếu chủ, vừa rồi là vị bạch y nữ tử cùng mấy người không rõ lai lịch đang đánh nhau"

"Cái gì? Vừa rồi là bạch y nữ tử kia? Chúng ta qua nhìn một cái đi". Tuy rằng không biết vị bạch y nữ tử kia, nhưng trong đáy lòng Trần Thành lại không hi vọng nàng có việc gì.

Giục ngựa đến nơi đang xảy ra trận chiến, chứng kiến 5,6 tên che mặt đang cùng tấn công vị bạch y nữ tử nọ. Trần thành trong lòng không khỏi âm thầm mắng: Thật sự là vô sỉ, rõ ràng không đáng mặt nam nhân.

"Thúy Nhi, tìm cách giúp nàng ấy đi". Trần Thành không khỏi sốt ruột.

"Thiếu chủ đừng nóng vội, chỉ vài tên bịt mặt không phải là đối thủ của nàng đâu"

"Thật sự?"

"Vâng"

Mặc dù biết Thúy Nhi không gạt người, nhưng nhìn thấy bạch y nữ tử đang bay tới bay lui, tránh né đao kiếm, Trần Thành vẫn là tâm không an ổn.

"Không tốt, có ám khí!". Đột nhiên Thúy Nhi trầm giọng hô, tiếp theo thân ảnh chợt lóe rút kiếm gia nhập trận chiến.

"Đê tiện!, còn dám phóng ám khí, không thể tha cho các ngươi". Bạch y nữ tử tức giận nói, sau đó xông lên vài tên che mặt một người rồi một người ngã xuống, sau đó thì một hàng người gục xuống bất động.

Bạch y nữ tử tra kiếm vào vỏ, cũng không xem mấy tên bịch mặt đang ngã xuống kia. Trực tiếp đi đến trước mặt Thúy Nhi, ôm quyền tạ lễ: "Đa tạ cô nương tương trợ, tiểu nữ vô cùng cảm kích, ngày sau có cần, cứ việc nói. Đến Bích Hải cung tìm Tuyết Tình"

Thúy Nhi cũng thi lễ: "Cô nương không cần khách khí, coi như tiểu nữ lúc nãy không cần nói, chắc cô nương cũng dễ dàng né qua"

Tuyết Tình mỉm cười nhẹ. Sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Trần Thành, thoáng ý gật đầu. Trần Thành cũng lập tức gật đầu lấy lòng. Tuyết Tình nói: "Cáo từ, sau này còn gặp lại", liền phi thân lên ngựa rời đi.

Lúc này Trần Thành đột nhiên có chút cảm khái, thời cổ đại con người còn lạc hậu, không có thư từ qua lại hay dụng cụ gì, nếu sau này có thể tương phùng, ấy chính là duyên phận, nhưng không biết duyên phận này có thể lưu truyền đến mấy ngàn năm hay không.

"Thiếu chủ..."

"Ách...Chuyện gì?". Trần Thành phục hồi tinh thần lại nhìn các nàng.

"Không có việc gì ạ...". Thúy Nhi cùng đám người làm che miệng cười trộm.

"Khụ...mau khởi hành đi!". Trần Thành đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên biết các nàng đang cười cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play