Nhìn sắc trời bên ngoài, Ôn Tình ước chừng đã sắp tới giờ Sửu*, liền cáo từ Trần Thành sau đó phi thân rời khỏi. Mặc dù có điểm không muốn, nhưng nghĩ lại buổi tối có thể gặp lại nàng, Trần Thành tâm tình lại tốt lên. Học theo Ôn Tình, Trần Thành cũng từ cửa sổ thi triển khinh công bay đi.

(*): Từ 1h đến 3h sáng.

Oa ha ha ha! Ta thật sự có thể bay đó! Oa ha ha ha! Thật không thể tin nổi! Ta lại có thể bay được!...Trong lòng Trần Thành quả thực vui như điên rồi, đứng ở đó, hai tay chống nạnh, bộ dạng hiên ngang cường đại, trong lòng vui nhưng không phát ra thanh âm. Tuy rằng rất muốn bật cười, nhưng Trần Thành vẫn biết nửa đêm kêu như vậy sẽ làm nhiều người tỉnh giấc.

Cười mệt mỏi, Trần Thành chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, mới vừa vượt qua cổng sân, liền thấy một thân ảnh từ gian phòng của mình lắc mình ra ngoài, tiếp tục lướt qua bên tường đối diện rồi phi thân biến mất.

Tuy rằng động tác liền mạch lưu loát, nhưng Trần Thành nhìn theo thân ảnh liền đoán được người kia là ai.

Quả nhiên là có mục đích, nhưng mục đích là gì? Trần Thành nhìn người nọ biến mất mà suy tư.

Ngày hôm sau, Trần Thành trực tiếp ngủ đến trưa mới rời giường, rời giường liền gọi Chu Nham đến.

"Ngươi đem hai nữ tử hầu cận Tiết Tử Diên thành người của Mặc Đường đi". Chỉ có hai người trong phòng, Trần Thành liền đi thẳng vào vấn đề.

"Nhưng vì sao? Làm như vậy nàng sẽ nghi ngờ". Chu Nham không rõ, coi như Nhị gia có mưu kế gì chăng nữa, phái người giám thị là nha hoàn chẳng phải là quá lộ liễu hay sao? Làm vậy thì ai chẳng biết đó là người của Nhị gia, thế thì làm sao tìm được tin tức gì?.

"Ta chính là muốn nàng biết chúng ta đối với nàng bắt đầu nghi ngờ, có như vậy nàng mới bớt lộn xộn". Trần Thành biểu cảm ác liệt, thường ngày nhìn nàng trò chuyện vui vẻ cách biệt một trời, bây giờ lại càng thêm tuấn mỹ.

"Sư huynh, ngươi hoài nghi nàng sắp có động tĩnh gì hay sao?".

Trần Thành gật đầu, đối với nữ tử này nàng không thể không đề phòng, Trần Thành nói tiếp:"Tiếp tục phái người của Ám Đường tiếp tục giám sát nhất cử nhất động của nàng".

"Phái hai người kia chẳng phải tốt hơn sao?". Chu Nham ngày càng không hiểu sự an bài của Trần Thành.

Trần Thành nhìn Chu Nham, khóe miệng giơ lên:" Hai người kia chính là để kiềm chế bề ngoài, nếu nàng có hành động gì mờ ám, nhất định sẽ qua mắt các nàng thôi".

"A! Ta hiểu rồi, cái này gọi là hai bút cùng vẽ, vừa giám sát được nàng ngoài sáng lẫn tối?". Chu Nham rốt cục hiểu được ý tứ của Trần Thành, vui vẻ cười, đối với sư huynh lại càng ngày càng bội phục.

Trần Thành mỉm cười gật đầu.

"Được, ta lập tức đi an bài". Nói xong cao hứng đi ra ngoài.

Ngươi tiến vào phòng ta rốt cục là có mục đích gì? Là tới ám sát ta sao? Chẳng lẽ Nhị thúc thật sự muốn giết chết ta? Trần Thành thầm than một tiếng, tình cảnh của nàng bây giờ đúng là bốn bề là địch mà.

Vừa định ra khỏi phòng, Tuyết Tình lại bước vào. Nhìn thấy Tuyết Tình, Trần Thành nở nụ cười ấm áp:" Tuyết Tình, chúng ta cùng nhau dùng bữa trưa đi?".

Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, Tuyết Tình phát hiện mặc dù mình đã biết đối phương là nữ, nhưng nàng vẫn không có biện pháp thôi không chú ý đến Trần Thành, đáy lòng càng không có biện pháp tránh Trần Thành, nàng cũng từng hận mình, nhạo báng mình, nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp. Trong khoảng thời gian như tra tấn này, đột nhiên nàng phát hiện nguyên nhân làm mình vui vẻ thật đơn giản, chỉ cần nhìn thấy Trần Thành, dù không thể thổ lộ, không thể cùng một chỗ Tuyết Tình vẫn thấy thõa mãn.

Xem mặt Trần Thành tươi cười, Tuyết Tình cũng ôn nhu nở nụ cười:"Đợi lát nữa đi! Ta có việc cùng ngươi nói".

"Được". Trần Thành lôi kéo Tuyết Tình ngồi xuống ghế. Bởi vì Tuyết Tình đã biết thân phận của mình, cho nên Trần Thành đối với nàng cũng giảm đi cái "nam nữ thụ thụ bất tương thân" kia. Tuy rằng nội tâm Trần Thành thích nữ nhân đi nữa, thì tình bạn bè hữu nghị giữa những nữ tử với nhau vẫn như bình thường.

Tuy rằng trước kia Tuyết Tình đối với đụng chạm của Trần Thành có chút mẫn cảm, nhưng sau đó chính mình lại nghĩ rõ ràng, nàng cũng thản nhiên, nàng biết Trần Thành nghĩ mình là bạn bè tốt, cho nên không còn khó chịu, nhưng đối với những đụng chạm của Trần Thành, trong lòng nàng vẫn có chút rung động.

Tuyết Tình sáng sớm đã đi Thiên Nhất, vừa vào liền thấy Lục Trúc một thân nam trang, bên cạnh còn có một vị hồng y nữ tử, kẻ cười người nói, lập tức đi tới. Lục Trúc nhìn nàng cũng làm bộ như không quen biết, Tuyết Tình liền hiểu Lục Trúc đang lo chuyện chính sự, sau đó đi tìm Dương Nhuế. Dương Nhuế tuy rằng vừa từ Ngưu Sơn trấn trở về, nhưng Lục Trúc đã nói hết chuyện tình của Đường Dạ cho nàng nghe nên Dương Nhuế cũng truyền lại cho Tuyết Tình biết, Tuyết Tình nghe xong thầm than không xong, cáo từ Dương Nhuế liền quay về Tiết gia trang tìm Trần Thành.

Mừa với ngồi xuống, Tuyết Tình liền đem nội tình Đường Dạ đang ở Phán Thành nói cho Trần Thành, sau đó còn nói:" Ta nghĩ Đường thị huynh muội không vô duyên vô cớ mà mua nhà ở tạm, vả lại nghe hắn nói như vậy, chắc chắn hắn rời Đường Môn là có mục đích, ta xem hắn cũng có quan hệ với khá nhiều người ở Phán Thành, nếu Đường Môn cần giết người diệt khẩu, ta e cũng khó can ngăn". Bởi vì độc dược của Đường Môn, chính xác là khó thể nào phòng bị.

Tứ Xuyên Đường Môn? Có phải giống trong tiểu thuyết vũ hiệp? Nếu đúng như vậy thì đúng là một đối thủ khó giải quyết. Trần Thành nghe Tuyết Tình nói liền trầm tư suy nghĩ.

Tuyết Tình lấy trong người một bình sứ trắng nhỏ đặt trên bàn:" Đây là thuốc giải độc của Bích Hải cung - Ngưng Hương Hoàn, có thể giải bách độc, nhưng một ít kỳ môn độc dược cũng không thể giải được, nhưng ngươi hãy mang bên mình đi, lỡ có xảy ra chuyện gì"

Trần Thành nhìn bình sứ nhỏ trước mắt, lại nhìn Tuyết Tình không khỏi cảm thán, trời sinh được bằng hữu tốt như thế, thật sự là phúc khí của ta! Không khỏi đưa tay nắm lấy hai tay của Tuyết Tình, thành khẩn nói:" Cảm ơn ngươi, Tuyết Tình, ngươi đối với ta thật tốt, ta có bằng hữu tốt như ngươi quả là phúc khí của ta".

Nghe Trần Thành nói như vậy, Tuyết Tình đáy lòng không khỏi lầm than, phúc khí của ngươi nhưng có phải phúc khí của ta hay không đây?

"Đúng rồi". Trần Thành giống như nhớ được gì đó, đột nhiên đứng dậy đi tới bên giường, từ đầu giường lấy ra một cây sáo, sau đó trở về bàn, đem cây sáo đưa cho Tuyết Tình, ngượng ngùng cười:"Tuyết Tình, thật ngại quá, cái này quên trả lại ngươi, hôm đó ta lấy nó đỡ kiếm, hình như bị trầy vài chỗ".

Cây sáo này đúng là đêm đó Tuyết Tình đã đưa cho Trần Thành. Nhìn mặt Trần Thành, lòng Tuyết Tình lại có một cổ chua xót, lắc lắc đầu, cười gượng:"Tặng cho ngươi đó! Dù sao nó cũng bị trầy rồi".

Đây chỉ là Tuyết Tình vô ý nói, nhưng cái gọi là "Người nói vô tình mà người nghe hữu ý", Trần Thành lại nghĩ Tuyết Tình bởi vì cây sáo đã trầy mà không nhận lại, trong lòng có điểm xấu hổ. Kỳ thật Tuyết Tình chính là tìm cớ không muốn nhận lại cây sáo mà thôi.

Trần thành ngượng ngùng gãi ót, cũng không biết thế nào cho phải.

Nhìn bộ dạng Trần Thành, Tuyết Tình mới kiệp phát hiện ra, lập tức nói:" Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải oán ngươi làm trầy cây sáo, ta chỉ là thích ngươi thổi sáo, hơn nữa thổi rất hay như vậy cho nên muốn tặng cho ngươi".

Trần Thành thấy Tuyết Tình cật lực giải thích, đáy lòng cảm kích vạn phần, chỉ có thể nhận lấy ý tốt của nàng:" Cảm ơn Tuyết Tình, ta nhất định sẽ giữ nó thật tốt".

Tuyết Tình thở phào, gật đầu cười.

Cuối cùng, Trần Thành lại nhớ tới một chuyện, bỗng nói:" Đúng rồi, hôm qua ta thấy Tiết Tử Diên chạy đến phòng ta không biết làm gì".

"Tiết Tử Diên? Thê tử sắp cưới của ngươi?". Tuyết Tình vẫn tương đối để ý đến việc cầu hôn này.

"Cái gì mà thê tử sắp cưới của ta chứ, không phải đâu, kia chỉ là âm mưu của bọn họ, ta nhất định sẽ không mắc lừa, bọn họ chỉ muốn chiếm gia sản Tiết gia trang thôi". Trần Thành lập tức phản bác, đừng đem nàng cùng nữ nhân lòng dạ rắn rết kia đặt lại một chỗ.

Nghe Trần Thành nói như vậy, Tuyết Tình trong lòng nhất thời yên tĩnh, hé miệng cười, lời nói đều thoải mái đi nhiều:" Vậy ngươi nói xem vì sao nửa đêm nàng lại tiến vào phòng ngươi?".

"Ta nào biết chứ, nửa đêm, y phục tối đen". Trần Thành than thở, đột nhiên biến chuyển:"Hay là nàng đến giết ta?".

Tuyết Tình nghi ngờ:"Vì sao phải giết ngươi? Nàng chẳng phải gả cho ngươi để chiếm đoạt của cải sao?".

"Nhưng nàng không muốn gả cho ta, nàng nói với ta, chỉ có ta chết đi, nàng mới có thể có hạnh phúc của chính mình". Trần Thành đột nhiên có chút hối hận lúc trước cùng nàng ta nói chuyện, bây giờ mình làm mình chịu.

Tuyết Tình suy từ một lúc:"Nếu không ta phái hai đệ tử Bích Hải cung đến ở cùng ngươi?".

Tuy rằng như vậy có thể bảo đảm an toàn của bản thân, nhưng Trần Thành nghe xong lập tức hai tay quơ loạn:" Không, không, không, không cần làm phiền vậy đâu, ta thích một người một phòng hơn". Kỳ thật trong lòng nghĩ cũng đúng, nếu như vậy sát thủ không đến cũng không nói gì, Ôn Tình cũng không tới thì làm sao bây giờ? Sau này mình chỉ cần cẩn thận một chút là được. Cũng bởi vì lẽ này, mỗi đêm trước sân của Trần Thành đều có một gã hắc y nhân âm thầm canh gác, hắc y nhân này cư nhiên là người của Ám Đường.





---------------------------------------------------------------------------------







凸(`0')凸  CHÚC MỪNG TRUYỆN ĐÃ HƠN 600 VOTES 凸(`0')凸


Món quá đặc biệt, mình double chương cho mọi người đó nhé  

o͡͡͡╮ʕ ¯͒ ~ ¯͒ ʔ╭o͡͡͡


Nếu ai thấy hay vote đi ngại gì    గ౬గ 



Vì một mục tiêu 1k votes !!!!!  ʚ(ȉˬȉ⁎)ɞ˒˒


À dạo này mưa to gió lớn, nhớ giữ gìn sức khỏe để còn vote truyện nhaa ⁝⁞⁝⁞ʕु•̫͡•ʔु☂⁝⁞⁝⁝ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play