Trong sương phòng ở tửu lâu Thiên Nhất.

"Ngươi nói cái gì, kiếm của đám người kia đều có độc?". Lục Trúc kinh hô.

"Đám người kia chính là muốn đem hắn vào chỗ chết". Lục Trúc lại nói.

Tuyết Tình ngồi một bên, tay cầm tách tao nhã uống trà.

Dương Nhuế nhìn Lục Trúc cười cười:" Ngươi không cần ngạc nhiên, đám người kia muốn đẩy hắn vào chỗ chết, điều này sớm đã biết trước, cho nên bọn hắn ở trên thân kiếm đều có độc dược, điều này là bình thường".

Dương Nhuế lại hỏi Tuyết Tình: "Thương thế Tiết thiếu chủ thế nào rồi?".

Tuyết Tình thanh nhã để chén trà trong tay xuống: "May mắn chỉ là độc bình thường, tuy rằng hung mãnh, nhưng Ngưng Hương Hoàn có thể giải được". Ngưng Hương hoàn là đan dược của Bích Hải cung, có thể giải bách độc, chỉ cần không phải là kỳ môn độc dược đều có thể giải được.

"Ngươi có biết lai lịch bọn hắn không?". Dương Nhuế lại hỏi.

Tuyết Tình lắc đầu: "Chiêu thức tung ra phức tạp, nhìn không ra phái nào, có mấy người võ công đã đạt nhị lưu hảo thủ, vốn là định để nhân chứng sống...". Nói đến đây, Tuyết Tình bỗng dừng lại, bởi vì nàng nhớ đến một màn hôm qua, đó là điều nàng không muốn nhớ tới.

"Vì sao không lưu lại?". Lục Trúc hiếu kỳ, dựa vào võ công của Nhị sư tỷ, muốn bắt sống cũng không khó.

Tuyết Tình lại nâng chung trà lên, hớp một ngụm, mới chậm nói: "Nếu chờ bắt sống, Tiết Hoàng Sanh sẽ chết".

Lục Trúc mới suy tư một hồi, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhanh chóng nói: "Hải Vương phái lén lút, Tiết Hoàng Sanh lại mất tích gần nơi bọn hắn, ngươi nghĩ xem lần này có phải là Hải Vương phái gây ra?".

"Hải Vương phái chỉ là một phái nhỏ, bọn hắn cũng chỉ là quân cờ, nhất định phía sau còn có bàn tay khác nhúng vào". Dương Nhuế nói.

Tuyết Tình đứng lên: "Tiếp tục điều tra Hải Dương phái, ta đi trước". Nói xong liền ra khỏi sương phòng.

Vừa về tới Tiết gia trang, liền có hạ nhân nói cho nàng biết, trang chủ đang đợi nàng ở thư phòng.

Trong thư phòng, Tiết Nhân tiết lộ, trên kiếm của thích khách đêm qua có khắc chữ "Minh", đây là dấu hiệu của Minh Cát phái. Môn phái này là của Tiết Từ, chẳng lẽ hắn hạ thủ?

Tuyết Tình thoáng suy tư, sau đó hỏi Tiết Nhân: "Tiết Trang chủ xem việc này thế nào?".

"Ta cảm thấy nhị đệ sẽ không hạ thủ, nhất định là có người giá họa cho hắn".

Tuyết Tình suy tư một hồi, hỏi: "Tiết Tử Diên là nghĩa nữ của Nhị gia?".

"Đúng vậy".

Nếu hắn để cho nghĩa nữ ở lại trong trang, hẳn là có mưu đồ khác, sẽ không vội vã hạ thủ như vậy, huống hồ việc này không thể chỉ một Minh Cát phái nho nhỏ làm ra, nhất định sau lưng là một đại âm mưu. Tuyết Tình trong lòng thầm nghĩ.

Nhưng đột nhiên cửa thư phòng bị gõ, nghe được âm thanh Thúy Nhi kêu to: "Trang chủ, trang chủ, Thiếu chủ tỉnh".

Tiết Nhân nghe xong lập tức đứng lên, không giấu được vẻ vui mừng: "Tuyết Tình cô nương, chúng ta đi xem Sanh nhi".

Tuyết Tình gật gật đầu, nàng rất muốn qua xem xét Tiết Hoàng Sanh, nhưng đáy lòng có một thanh âm kêu nàng ở lại, không nên đi. Nàng có điểm sợ, có điểm không muốn gặp lại Tiết Hoàng Sanh, nhưng lại muốn thấy nàng, Tuyết Tình mâu thuẫn. Mặc kệ trong lòng đấu tranh, nàng vẫn đi theo sau lưng Tiết Nhân đến phòng của Trần Thành, bởi vì nàng không có lý do thoái thác, nàng không có lựa chọn.

Trần Thành cau mày, trong lòng buồn bực, chính mình lúc trước từ Quỷ môn quan trở về, lần này lại tiếp tục như vậy, không chừng ở Quỷ Môn quan kia xây một căn phòng nhỏ chờ nàng viếng thăm a.

"Sanh nhi...". Tiết Nhân vừa vào phòng đã kêu tên.

Trần Thành nghe thanh âm cũng biết là ai tới, muốn động thân nhưng không thể động, liên lụy vết thương trên ngực, đau nhứt truyền đến, không khỏi nhíu chặc mày, không dám cử động nữa.

Thấy nàng chau mày, sắc mặt tái nhợt, Tiết Nhân trong lòng đau đớn, ngồi ở đầu giường, chỉnh lại chăn cho Trần Thành, ôn nhu nói: "Ngươi đừng lộn xộn, miệng vết thương còn chưa khép lại, đừng cử động".

Trần Thành gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tuyết Tình đứng sau Tiết Nhân, trên mặt tươi cười: "Tuyết Tình, ngươi đã đến rồi ?". Trần Thành không biết là Tuyết Tình đã biết thân phận của mình.

Nhìn Trần Thành, trong lòng Tuyết Tình bỗng nhúc nhích, nàng không có biện pháp làm cho tâm đạm như nước, khi thấy Hoàng Sanh, lòng nàng bỗng đau đớn, nàng không biết vì cái gì, các nàng không phải chỉ gặp nhau vài lần sao? Tại sao lại...Kỳ thật Tuyết Tình nào đâu biết rằng, người lần đầu nàng gặp ở trấn Ngưu Sơn chính là Trần Thành, trong lòng nàng thấy hắn rất thú vị, Trần Thành đã tiến vào não nàng, tuy rằng không thường gặp mặt, nhưng Trần Thành là nhiệm vụ của nàng, nàng cùng Lục Trúc mỗi lần nói chuyện chủ đề đều là về Trần Thành, chính mình lẳng lặng suy tư cũng là suy tư về nàng, Tuyết Tình cảm thấy cần tìm hiểu nàng, thấy nàng phi thường thú vị, Tuyết Tình luôn không để ý, mỗi lần nàng nhớ tới cảnh tượng đầu tiên gặp Trần Thành, không nhịn được mỉm cười. Nàng cũng không để ý rằng mỗi lần trò chuyện cùng Trần Thành, lòng nàng rất ấm áp, rất vui vẻ. Tất cả chuyện này đều bị Tuyết Tình xem nhẹ, có lẽ chính nàng không hiểu, cũng có thể nàng cố ý.

"Cảm thấy tốt hơn chưa?". Tuyết Tình ôn nhu hỏi, tuy rằng nàng muốn băng lãnh trở lại, nhưng lời nói thốt ra lại dịu dàng.

"Ta không sao, cảm ơn ngươi đã cứu ta". Trần Thành hữu khí vô lực nói.

Tuyết Tình lắc đầu: "Ngươi đừng nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ giúp ngươi thoa thuốc".

Thoa thuốc? Nàng hình như tổn thương ở ngực...Trần Thành không khỏi hít một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ? Trần Thành đảo mắt nhìn Tiết Nhân, hi vọng hắn cho nàng đáp án.

Xem ánh mắt Trần Thành, Tiết Nhân biết nàng suy nghĩ điều gì vì thế chậm rãi gật đầu.

Thì ra đã biết, biết thì biết vậy! Cũng không cần gì giấu giếm nữa, nếu không vì Tiết gia trang, nàng cũng không gạt Tuyết Tình. Biết rồi thì tốt hơn, sau này không cần che dấu. Nhưng nghĩ lại, không đúng, vậy ta bị nàng xem hết rồi sao? Nghĩ vậy, trên mặt không khỏi phát sốt.

Xem mặt Trần Thành từ trắng nhợt chuyển qua đỏ bừng, Tiết Nhân cùng Tuyết Tình giật mình. Tiết Nhân vội hỏi Tuyết Tình: "Cô nương, ngươi xem, đây là...?".

Tuyết Tình nhanh chóng cầm tay Trần Thành, mạch đập kỳ quái! Tuyết Tình quay đầu nói với Tiết Nhân: "Tiết trang chủ, mời ngài lui ra, ta giúp nàng kiểm tra lại".

Tiết Nhân gật đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng, cũng đem cửa phòng đóng lại.

Tuyết Tình ngồi bên giường, nhìn vạt áo Trần Thành, không dám động.

Trần Thành cũng mở to mắt tò mò nhìn Tuyết Tình, không biết nàng định làm gì.

Cuối cùng Tuyết Tình mở miệng: "Ta xem thương thế của ngươi". Nói xong cố lấy một chút dũng khí đưa tay lên vạt áo Trần Thành.

Vừa động tay, Trần Thành liền hoảng sợ lấy tay che cổ áo, đồng thời đem tay Tuyết Tình nắm theo, Tuyết Tình giống như bị điện giật, lập tức thu tay về, tim đập loạn.

"Cái kia, ta tự mình cởi, ngươi...ngươi đem thuốc cho ta đi". Trần Thành nghĩ đến Tuyết Tình bôi thuốc cho mình, nhanh chóng ngăn cản, mặc dù để nữ tử thấy không có gì hao tổn, nhưng vì Trần Thành thích nữ tử, nên mới thấy hao tổn.

Tuyết Tình đè nén tâm tình, chậm rãi lên tiếng: "Ta muốn xem miệng vết thương". Bởi vì vừa rồi sờ mạch đập cũng không phát hiện có thừa độc, nhưng mặt Trần Thành hồng như vậy, nàng sợ chẩn bệnh sai lầm, nàng sợ miệng vết thương chuyển biến xấu, cho nên kiên trì.

Nhìn thấy biểu hiện kiên định của nàng, Trần Thành trong lòng đấu tranh, cho rằng xem cũng tốt thôi. Lúc trước ở bệnh viện kiểm tra điện tâm đồ, cũng không cân nhắc quần áo! Vì thế quyết định chính mình đưa tay cởi áo, đầu quay sang chổ khác, nhìn như con heo sắp bị làm thịt.

Xem biểu cảm này của Trần Thành, Tuyết Tình không nhịn được cười.

Nhìn miệng vết thương, không có sưng, không có máu đen, cuối cùng yên tâm , thuận tiện giúp nàng thoa thuốc.

"Cha ta chắc đã dặn ngươi giữ kín bí mật này?". Trần Thành hỏi.

Tuyết Tình gật gật đầu.

"Ngươi tức giận vì bị ta lừa sao?".

Tuyết Tình ngẩn ra, đáy lòng thầm than: "Ngươi cũng không cố ý".

Trần Thành đột nhiên nở nụ cười: "Lần đầu gặp ngươi, ta có chút sợ, không nghĩ tới ngươi lại tốt như vậy".

Trong não Tuyết Tình lại xuất hiện một màn Trần Thành ôm đầu ngồi trên ngựa kia, bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Ngươi biết ai ra tay sao?". Trần Thành lại hỏi.

Tuyết Tình bỗng run lên, mới kịp nhớ đến hắc y nhân, lắc lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng Tiết trang chủ nói rằng kiếm bọn họ có khắc chữ "Minh", đây là dấu hiệu của Minh Cát phái".

Trần Thành lắc lắc đầu: "Nhị thúc tuy rằng muốn đoạt Tiết gia trang, nhưng lại không có thực lực như vậy, nếu hắn muốn hạ thủ ta cũng không đem nghĩa nử gả cho ta, cũng không vì ta nhiều lần vô lễ với hắn mà nhịn như vậy".

Gả? Từ gả này như thiên lôi đập vào đại não Tuyết Tình, Trần Thành là nữ tử, làm thế nào cưới nhau?

Trần Thành đột nhiên nhớ đến một việc: "Tối hôm qua, lúc thích khách đến, Tiết Tử Diên một bên nhìn, mặt rất bình tĩnh". Một màn này, tuy người khác vội vàng không để ý, nhưng nàng thấy được.

Tuyết Tình nghi ngờ, chẳng phải con gái sắp xuất giá sao? Vì sao thờ ơ lạnh nhạt như vậy? Tuyết Tình liền để ý, chắc chắn là Tiết Tử Diên có mục đích gì đó, nhưng phu quân tương lai bị hạ thủ như vậy, nàng cũng không mảy may biểu tình gì, thật lạ.

"Ngươi thấy thế nào?". Nhìn vẻ mặt suy tư của Tuyết Tình, Trần Thành nghĩ nàng có thể giải thích.

A! Tuyết Tình phục hồi tinh thần, băng bó vết thương lại, làm bộ vô tâm hỏi: "Nàng là thê tử tương lai của ngươi?".

Trần Thành không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy, lắc đầu: "Ta không đáp ứng". Nói xong tự giễu: "Ngươi cũng biết, ta là nữ tử, làm sao cưới nữ tử đây?". Đáy lòng lại thêm một câu: Muốn kết hôn cũng là lấy nữ nhân ta thích.

Nghe Trần Thành nói như thế, Tuyết Tình ngẩn ra. Đúng vậy! Nàng là nữ tử, làm sao cưới vợ, đáy lòng không khỏi cười khổ.

Chỉnh lại y phục cho Trần Thành xong, đắp lại chăn cho nàng: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, có chuyện gì thì chờ thương thế tốt lên hẳn nói sau". Nói xong, không đợi Trần Thành đáp lời liền đi ra khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng Tuyết Tình, vì sao thấy nàng có điểm vắng vẻ? Là nàng suy tư nhiều sao? Trần Thành nghi hoặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play