Mũi tên của thần Cupid cũng có thể bắn về phía thiên sứ

Điện thoại đổ vài hồi chuông, tim Giang Dao cũng theo đó mà đập lên đập xuống, một lúc sau từ đầu kia truyền tới một thanh âm "Alo?"

Giang Dao nghe được giọng nói này nỗi lo lắng cũng vơi bớt được một nửa, nhẹ hắng giọng mạch lạc nói "Bác sĩ Dư, là em Giang Dao đây, chuyện về cái ô hôm trước ấy"

Đối phương khẽ cười một cái "Tôi biết rồi, cô Giang, tôi hiểu rồi"

"À, vậy thì..." Giang Dao ngập ngừng một lát mới thăm dò hỏi "Em muốn trả chị cái ô với cả số tiền hôm trước chị cho em vay nữa, không biết là..."

"Tôi đang ở chỗ làm cũng sắp nghỉ rồi nếu như cô không bận có thể đến đây chờ tôi một chút"

"Được, được"

"Ừ, vậy cô đến bệnh viện tâm thần XX đi, tôi đang làm việc ở đó"

Bệnh viện tâm thần? Giang Dao ngớ người, bác sĩ Dư... Còn làm việc ở bệnh viện tâm thần?

Có điều sau đó Giang Dao cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng lên đường di chuyển đến chỗ làm của người ấy. Sau khi nói rõ lý do với cô y tá, y tá liền cho cô vào sân trong, lúc này đang buổi hoàng hôn các bệnh nhân đang túm năm tụm ba hoạt động ngoài trời trên sân. Y tá đưa Giang Dao đi qua sân dọc đường rất nhiều bệnh nhân liếc mắt nhìn cô, Giang Dao bị những ánh mắt dò xét đó nhìn đến không thoải mái. Có lẽ sợ trạng thái thất thường của những bệnh nhân có thể gây tổn thương cho Giang Dao, y tá nghiêm khắc dạy dỗ bọn họ "Đây là khách của bác sĩ Dư, có gì đáng nhìn chứ? Mọi người về phòng mình hết đi"

Các bệnh nhân nghe xong chẳng những không ngoan ngoãn làm theo mà còn bắt đầu mở miệng nhìn Giang Dao chỉ trỏ bàn tán, đối với những phản ứng thái quá này của họ Giang Dao tuyệt nhiên không thấy thoải mái - bọn họ vì biết cô là khách của bác sĩ Dư mới tỏ thái độ như vậy lại càng khiến cô không mấy dễ chịu.

"Đừng lo lắng, bọn họ chí ít vẫn có tư duy của một con người" Y tá bình tĩnh động viên cô "Họ chỉ là cảm thấy nhìn một người lạ cảm giác rất mới mẻ nên mới phản ứng như vậy thôi"

Không, không phải, Giang Dao đưa mắt nhìn quanh, da đầu tê rần lạnh lẽo, ánh mắt của bọn họ nhìn cô không giống những ánh mắt của bệnh nhân tâm thần, cái nhìn đó rất kỳ quái. Họ hiển nhiên đang bàn luận về cô nhưng từ những thiếu hụt về tư duy dẫn đến sự biểu đạt cũng không mấy rõ ràng. Lòng Giang Dao lại càng ớn lạnh thêm nữa.

"17 cái, 17 cái..." Đây là từ mà bọn họ nhắc đến nhiều nhất. Họ không chỉ đứng đó nhìn cô chòng chọc như ban đầu mà còn khoa tay múa chân nhằm gây sự chú ý từ cô. Như một hồi chuông báo hiệu, thân thể Giang Dao cứng đờ sợ hãi, bầu không khí xung quanh khiến cô cảm thấy mình đã rơi vào một cái hố, mãi mãi không có đường ra.

"Cô Giang" Ý ta chạm nhẹ tay lên vai cô làm cô giật nảy mình, thân thể bất giác run lên một cái, y tá thấy cô phản ứng như vậy hiển nhiên rất kinh ngạc, chờ một chút rồi nói "Cô trước tiên cứ đứng đợi ở đây, tôi đi thông báo cho bác sĩ Dư, cô ấy chắc cũng sắp nghỉ rồi"

Giang Dao lúc này mới phát hiện cô đã đi qua sân, hiện giờ đang đứng trong khu ký túc xá hay cũng chính là phòng bệnh của các bệnh nhân.

Giang Dao nhìn chằm chằm bóng lưng y tá rời đi, nỗi lo sợ bất an lại truyền đến. Sau lưng, những âm thân hỗn tạp từ các bệnh nhân không những không giảm mà còn tựa hồ càng ngày càng hướng gần cô.

Giang Dao như mọc gai sau lưng, tim đập mỗi lúc một nhanh, thật không hiểu tại sao bọn họ lại cứ nhằm vào cô mà cô lúc này lại tứ cố vô thân bàn tay nắm chặt lấy chiếc ô màu lục ngoài mặt thì ung dung như không nhưng trong lòng từng giây từng phút đều chịu sự giày vò khủng khiếp.

Cánh tay bỗng bị một lực mạnh kéo lấy, Giang Dao quay đầu nhìn kinh hãi phát hiện ra có một bà lão thần trí chắc chắn không minh mẫn đang điên cuồng lôi kéo cô về phía mình. Giang Dao hoảng loạn, chân tay luống cuống dùng hết sức giãy dụa, muốn gọi người tới cứu nhưng lại sợ. Bênh cạnh các bệnh nhân vẫn không ngừng phụ họa, miệng ai nấy đều mở to lớn giọng kêu la, thỉnh thoảng tất cả lại cùng nhìn về một hướng, Giang Dao nương theo ánh mắt của họ nhìn sang, là một cái giếng.

Giếng chắc đã lâu năm, khô cạn cả nước bên cạnh cỏ dại cũng đã mọc um tùm, Giang Dao không hiểu ý của bọn họ, ra sức giãy dụa nhưng bà lão vẫn không buông tha cho cô, nhất quyết lôi cô về phía cái giếng.

"17 cái..." Mấy người đằng sau vẫn câu nói ấy và không ngừng chỉ trỏ

Ngay lúc cô đang run như cầy sấy tiến thoái lưỡng nan, sau lưng truyền tới một giọng nói đầy thị uy, quát "Bà Thang!"

Bà lão lập tức như bị điện giật, buông lỏng tay cô, hết thảy bệnh nhân cũng tản ra bộ dạng ai ai cũng nơm nớp lo sợ, cúi rạp đầu

Họ hình như rất sợ Dư Thư... Giang Dao trong lòng vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi, mãi đến khi Dư Thư đứng trước mặt cô mới hoàn hồn. Liếc mắt thấy ngay nụ cười ấm áp của Dư Thư, chợt thấy an lòng hơn rất nhiều cảm giác như nỗi hoảng sợ ban nãy không hề tồn tại.

"Thật xin lỗi, cô Giang, bọn họ không được am hiểu phương thức giao tiếp cho lắm, làm cô sợ rồi"

Giang Dao liếc qua sau lưng đối phương, những bệnh nhân kia thỉnh thoảng vẫn lén lút nhìn hai người nhưng phần nhiều là nhìn cô. Ánh mắt như muốn nói điều gì nhưng lại không thể mở miệng. Nhưng rấ́t nhanh bọn họ đều di tản hết về phòng, ai làm việc nấy.

"Cô Giang?" Dư Thư dùng nụ cười của mình che đi tầm nhìn của cô

Giang Dao cũng nặn ra một nụ cười, chỉ là sắc mặt vẫn hơi trắng "Chị... tan làm rồi à? Nhanh vậy"

"Cũng không sớm, 6h rồi còn gì" Dư Thư vẫn tiếp tục cười, nụ cười ấy thật không chê vào đâu được "Cùng đi ăn một bữa cơm chứ?"

"Được, được" Giang Dao vội vã gật đầu, vừa nãy đã bị quăng lên chín tầng mây giờ phải đi ăn bù lại năng lượng chứ

Phản ứng của Giang Dao đều nằm trong dự liệu của Dư Thư. Trên đường đi, cô cố gắng phá vỡ sự trầm lặng của cả hai "Công việc chính của tôi là bác sĩ tâm lý, công việc phụ là thỉnh thoảng làm công tác tư tưởng cho bệnh nhân vào buổi chiều, tôi biết cô đối với nghê nghiệp này của tôi có chút ắt có chút e dè..." Cô dừng lại một chút, liếc mắt qua Giang Dao "Nhưng tôi cho rằng, bệnh nhân tâm thần so với các bệnh nhân có vấn đề về bệnh lý khác đều như nhau, họ chẳng qua là trong suy nghĩ và hành động có chút không giống chúng ta càng như vậy chúng ta mới càng phải tìm hiểu và chăm sóc họ, thông cảm cho họ. Vì lẽ đó người khác có thể cảm thấy công việc này thật không dễ chịu nhưng tôi lại cảm thấy rất bình thường, việc nghĩa chẳng từ mà" Cô nói một hơi thật dài, nói xong dừng lại một chút quan tâm nhìn Giang Dao " Trong lòng cô ít nhiều sẽ có chút khúc mắc, không sao cô nghĩ gì thì cứ nghĩ. Tôi nói như vậy chắc cũng đủ để cô hiểu rằng tôi không phải là mẫu người lý tưởng mà cô vẫn hằng ôm mộng, cô đối với tôi... Cô cũng có thể nghĩ đơn giản tôi là một người bao dung nên mới làm công việc này"

Nhìn bộ dạng không có gì để nói của Giang Dao, Dư Thư cho rằng cô đang suy nghĩ liền lập tức vỗ vai cô lạnh nhạt nói "Không sao, việc này rất bình thường sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn"

Giang Dao dở khóc dở cười, chỉ vì chuyện công việc của Dư Thư mà từ bỏ cô? Mặc kệ Dư Thư làm cái gì,trong lòng cô cô ấy chính là thiên sứ!

"Tôi cảm thấy cô rất hiền lành tốt bụng..." Thấy Dư Thư cứ thế đi trước Giang Dao vội vàng đuổi theo sau, lắp ba lắp bắp nói "Ngược lại, em cảm thấy chị rất tốt. Chị trong lòng em là tuyệt nhất, đẹp nhất, hơn nữa còn khiến em động lòng với nữ nhân"

Dư Thư nghe ngôn từ hỗn loạn của cô, bật cười lặp lại nói "... tuyệt nhất?"

Cảm thấy đối phương có chút hoài nghi, Giang Dao phi thường gật đầu nói "Đúng< rất tuyệt rất tuyệt, đẹp như một thiên sứ ấy"

Dư Thư nhìn cô, đôi mắt ấy tràn đầy tình ái, sau đó duỗi tay ra vuốt má cô thật nhẹ

"Cô thật sự rất đáng yêu"

Đáng yêu... ư? Giang Dao vì một từ này cười tít cả mắt.

Ăn tối xong, Giang Dao theo Dư Thư về bệnh viện tâm thần dọn dẹp lại ít đồ. Lúc này sân trong vắng teo, các bệnh nhân đều đã đi nghỉ cả rồi, nói chung rất sóng yên biển lặng.

Dư Thư bật đèn, phòng trực ban tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, tất cả đều được sắp xếp rất ngăn nắp. Dư Thư ra hiệu Giang Dao ngồi một bên, sau đó đi thay quần áo. Lúc kéo ngăn kéo một vận nhỏ không may rơi ra

Giang Dao nhặt nó lên, là một chiếc nhẫn. Chắc đã lâu nên mặt trên mạ bạc đã phai màu cả rồi.

Dư Thư rất nhanh giật lấỳ, không biết ra sao, Giang Dao cảm thấy có chút bối rối, bác sĩ Dư có vẻ rất trân quý nó. Điều này làm cho cô tự hồ có chút không vui

"Chiếc nhẫn này... thật đẹp!" Nói ra lời này bản thân Giang Dao cũng cảm thấy nó đậm mùi ghen tuông

"Đây là của bạn gái trước của tôi"

Quả nhiên, lòng Giang Dao chùng xuống, mới vừa rồi còn nghĩ mọi chuyện tiến triển tốt đẹp, giờ thì hay rồi.

"A, hai người..." Như đoán được điều Giang Dao định nói, Dư thư nhanh chóng mở miệng "Cô ấy chính là cô gái tóc ngắn trong tấm ảnh trên bàn làm việc của tôi"

"Chúng tôi trước đây tình cảm rất tốt, tôi rất yêu cô ấy" Lúc nói lời này trên mặt Dư Thư phảng phất chút dịu dàng, đôi mắt sáng ngời, biểu cảm ấy Giang Dao chưa từng thấy qua. Nhưng cô rất nhanh đã chuyển đề tài, ném chiếc nhẫn vào sọt rác, ánh mắt chợt trở nên uất hận "Nhưng sau đó cô ấy đã phải bội tôi, kết hôn với người khác"

Giang Dao cứng họng, không đáp lời. Nhưng trong lòng có chút vui mừng, dù sao người phụ nữ kia đã buông tay, mới để cho cô có cơ hội gặp được Dư Thư

"Tôi đã trải qua rất nhiều mối tình" đôi mắt cô ủ rũ, Giang Dao vẫn không phản ứng để Dư Thư độc thoại "Họ cũng giống như cô, ngoài miệng nói rất yêu tôi nhưng không một cái có thể đi cùng tôi đến cuối cùng"

Ánh đèn chiếu xuống tấm lưng gầy gầy phảng phất một hình bóng cô độc đến tận cùng có lúc lại như một thân ảnh bị người ta bỏ lại một mình bên ngoài thế giới.

"Vì lẽ đó, cô Giang..." cô đột nhiên quay đầu nhìn Giang Dao, ánh đèn hắt lên đôi mắt màu hổ phách "Nếu như cô cũng giống như họ, chỉ là tình cảm nhất thời... Xin thứ lỗi tôi không thể chấp nhận. Quan niệm của tôi có chút bảo thủ, nếu đã nói ra lời yêu là phải yêu đến tận cùng, vĩnh viễn không buông bỏ, cùng nhau bước vào lễ đường, trao nhẫn cho nhau, tuy rằng tôi biết đồng tính luyến ái lúc này vẫn còn là câu chuyện hoang đường..." Nói xong cô nở một nụ cười, một nụ cười tự giễu, một nụ cười đau khổ "Tôi là con người rất dễ lấn thân vào con đường tình yêu, nếu như cô có ý định tổn thương tôi vậy tôi tính nguyện không muốn mắt đầu"

Cô đứng dưới ánh đèn, đôi mắt sáng như gương, ôn như mà khí phách, như một đóa hoa quật cường mọc lên từ đất nhưng lại không dính chút bụi nào. Một hình ảnh có chút thanh cao xa cách khiến người ta không thể tiếp cận. Kỳ thực thứ Giang Dao nhìn thấy lại là một bóng lưng cô độc, ẩn nhẫn, đau khổ - bởi vì sợ sẽ mất đi nên mới cương quyết không bước tiếp

"Em không biết nên nói với chị thế nào..." Giang Dao càng nhìn Dư Thư càng thấy đau lòng. Cô bây giờ tuy lập trường vẫn chưa rõ ràng nhưng có một điều tâm trí cô luôn luôn khẳng định "Em không thể đưa cho chị một bản cam kết nhưng em đảm bảo sẽ không buông tay chị, tuy rằng chúng tra đều là nữ nhưng em vẫn muốn thử... không biết chừng có thể tiến tới hôn nhân..."

Nói xong cô khịt khịt mũi nghẹn ngào "Nhưng chị lại chưa từng để em vào mắt bằng không tại sao em theo đuổi lâu như vậy chị vẫn không có phản ứng gì?"

"Lần thứ nhất em tỏ tình với chị, chị nói em đã lầm..."

Từ góc độ này có thể thấy đôi vai đối phương đang run rẩy, cô biết cô ấy nhất định là đang cười cô, một mực quay đầu đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc "Tôi nói lầm, là em đã lầm vị trí"

Á? Giang Dao ngớ người, quay đầu lại nhìn cô đầy khó hiểu

Dư Thư tiến lại gần cô, kiên nhẫn giải thích "Ý của tôi là, cho dù có phải theo đuổi, tôi mới nên là người theo đuổi em"

Á? Giang Dao càng hóa ngốc, nhất thời không tiêu hóa được câu nói của Dư Thư

Dư Thư híp mắt cười, vẫn là nụ cười khiến Giang Dao mê đắm, ngón tay mảnh khánh nắm lấy cằm cô đặt lên đó một nụ hôn sâu.

~ 1/1/2017~

Chúc các bạn năm mới vui vẻ

~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play