Cũng không biết được ai đáng thương hơn ai
Trong không gian yên lặng, tiếng bước chân tới ngày một gần, trong giây lát tim Giang Dao như ngừng đập, cô nín thở quay đầu. Bóng dáng cao gầy đứng ở cửa phòng ngủ ngay sau cô - Dư Thư.
"A!" Một tiếng thất thanh vang lên
Dư Thư đầu tóc rối bời, hai viền mắt thâm lại như ác quỷ, đôi mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ nguy hiểm, đặc biệt dưới ánh trăng hình dáng ấy lại càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Dư Thư tiến lại gần cô, Giang Dao ngay lập tức lảo đảo lùi về phía sau, nỗi sợ hãi kéo theo nước mắt loang lổ trên khuôn mặt "Chị đừng qua đây"
"Vẫn bị em thấy được" Dư Thư ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn từng bước tiến về phía cô, tâm trạng đã lộ rõ qua đáy mắt nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm nào, Giang Dao gặp phải đại địch rồi "Tôi đã nói, vậy mà em vẫn cố tình không nghe, em chính là đang tự dẫn lửa thiêu mình đấy có biết không?"
Hô hấp Giang Dao càng trở nên gấp gáp, nước mắt vẫn theo hàng lăn xuống, tay chân cô luống cuống, cô ta nhất định sẽ giết người giệt khẩu! Cô phải làm sao đây? Cô sẽ giống như chủ nhân đôi tay trong tủ lạnh kia sao? Bị phanh thây? Cắt đứt tứ chi? Càng nghĩ càng thấy rùng mình, cô khóc lóc điên cuồng, kinh hãi xen lẫn bất lực hóa thành sự phát tiết "Dư Thư đồ chết tiệt! Biến thái! Chị không phải là người! Tôi mù lòa mới đi coi trong loại người như chị!"
Phương pháp phòng vệ của cô hoàn toán phản tác dụng, hai mắt Dư Thư đỏ lên, thấy rõ sự điên cuồng trong đó còn Giang Dao đang ở trong một tình huống hoàn toàn không thể dùng lý trí để kiểm soát vấn đề nữa.
Chuyện đã xảy ra không thể nào nào vãn hồi.
Tay Dư Thư nắm chặt lấy dao mổ, cười lạnh, ánh mắt xen lẫn sự bi thương "Là em đã nói trong lòng em tôi đẹp nhất, là nữ thần, em không nhớ sao? Tại sao bây giờ lại đối xử với tôi như thế? Dao Dao, đừng sợ, qua đây, không phải em đã nói dù tôi có biến thành bộ dạng gì em cũng yêu ư?"
Đáng sợ không phải là sai mà đáng sợ là biết sai nhưng vẫn khăng khăng rằng đó là đúng.
Giang Dao lao khỏi phòng ngủ, chạy đến phòng khách. Toàn thân cô mềm nhùn, chỉ có thể dựa vào tường mà bước tiếp. Căn nhà tối đen như mực, Giang Dao vấp phải ghế, ngã ra. Dư Thư tất nhiên không buông tha cho cô, trêm tay cầmrất nhiều dao găm, đứng đối diện cô. Giang Dao ném mấy chiếc gồi về phía trước. vừa ném vừa hét lớn "Cút ngay! Thả tôi đi! Van xin chị hãy thả tôi đi..."
"Thả em ra, vậy ai thả tôi ra?" Dư Thư bật cười quỷ dị, cô không né tránh để mặc gối bay về phía mình, mái tóc bị đập rối tung, trong đêm tối hai con mắt càng trở nên hung bạo "Dao Dao, tôi yêu em, vẫn luôn yêu em, sao em lại muốn chạy trốn khổi tôi? Nếu tôi đối tốt với em, em không muốn vậy thì tôi chí có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ này để giữ em lại, để em vĩnh viên ở bên cạnh tôi..."
"Cút!" Giang Dao gần như gầm lên, đem tất thảy sự bí bách bấy lâu phát tiết hết ra "Chị căn bản không biết thế nào là yêu, vậy chị lấy tư cách gì để nói chị yêu tôi? Yêu là khắc chế chứ không phải kiềm chế! Yêu là tác thành chứ không phải giam hãm! Ngay từ ban đầu tình yêu của chị đã sai rồi! Dư Thư, chị điên rồi! Chị điên rồi chị biết không? Cả thể xác vả tâm lý của chị đều có vấn đề! CHị không thể nào giống như một người bình thường trái nghiệm nhân sinh, hỉ nộ ái ố được!"
Đòn phủ đầu này khiến Dư Thư ngơ ngác. Cô nghe rất chăm chú, vai rũ xuống, dáng vẻ chán chường lẫn đau thương, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Dao, trong đôi mắt không còn sự man rợ mà thay vào đó là cái nhìn trống rỗng, mất mát "Có thể tôi không biết thế nào là yêu, nhưng tôi luôn cho rằng chỉ cần đối xử thật tốt với người mình yêu thì đó chính là cách yêu tốt nhất, tôi đối với em còn chưa đủ tốt sao? Với mỗi người, tôi đều dùng tình cảm chân thành nhất của mình để yêu thương họ..." Cô vừa nói vừa cúi đầu, ánh mắt lơ đáng đặt lên con dao "Vậy mà rồi mấy người vẫn bỏ tôi?" Như đang hỏi cô mà cũng như đang hỏi chính mình "Mặc kệ bên nhau bao lâu, mặc kệ tôi có dùng bao nhiêu cách, níu giữ bao nhiêu ngày mấy ngưuòi vẫn nhất định bỏ tôi mà đi, để lại tôi một mình"
Giang Dao nhìn chằm chằm đối phương, tay nắm thành quyền, nhưng vẫn đứng cách người kia một khoảng "Bởi vì chị như thế nên mới không xứng đáng có được tình yêu chân thành!"
Dư Thư nghe xong liền bật cười, ngẩng đầu lên hỏi ngược lại "Tôi không xứng?" Khóe mắt cô cong lên
"Đúng vậy, tôi không xứng, tôi nhận. Tôi chính là kẻ tàn bạo, tôi ác tày trời, tôi thừa nhận. Nhưng các em đối địch với tôi khiến tôi không dễ chịu vậy thì tôi cũng sẽ không để cho các em mọt chút dễ chịu"
Giang Dao dưới tình thế cấp bách chỉ có thể vơ đại mấy thứ xung quanh ném loạn xạ. Đồ đạc rơi xuống đất phát ra âm thanh rất chói tai, Dư Thư vẫn mặc kệ tất cả, các vết xước trên mặt đã bắt đầu rỉ máu, vết máu loang lổ xen lẫn vết thâm tím nhưng vẫn không ngăn cản được bước chân của cô. Cô điên rồi, trong mắt cô lúc này chỉ có hình ảnh Giang Dao đang sợ hãi khóc lóc, miệng vô thức lẩm bẩm "Dao Dao, tôi yêu em..." Thậm chí cô còn nhếch miệng cười, ánh mắt trông ngóng "Em không biết tôi yêu em nhiều đến thế nào đâu, chỉ cần em không điều tra, chỉ cần em đồng ý bên cạnh bầu bạn với tôi, tôi nguyện sẽ mãi chung thủy bên em, nhưng sao em cứ luôn muốn trốn chạy như vậy? Ở lại bên cạnh tôi không được sao, nhất định phải rời khỏi đây ư?..."
"Chị cút! Cút mau!" Giang Dao run rẩy, cô biết có ném đồ cũng vô ích, chỉ khiến đối phương càng thêm hăng máu thôi. Cô đánh cược tất cả, đứng dậy cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, quả nhiên hành động này đã đánh thức thần trí Dư Thư, bước chân khựng lại, lông mày nhíu chặt, hai mắt trợn to "Dao Dao, đưng làm chuyện dại dột" Trọng giọng nói chất đầy sự lo lắng, sợ sệt.
Hai người cùng thở hổn hển, giương cung bạt kiếm, Giang Dao khôi phục lại nhịp tim của mình, lúc này nói gì cũng đều vô ích với Dư Thư, cô cũng phát hiện Dư Thư không muốn giết cô ngược lại còn hồi hộp lo lắng cho an nguy của cô, điểm này khiến tâm tình Giang Dao an tâm một chút
Cô biết Dư Thư không bình thường, cô đã tìm hiểu cả rồi, biểu hiện của Dư Thư thuộc về mảng tâm thần phân liệt đồng thời có cả hoang tưởng cùng nhân cách phản xã hội. Một bác sĩ tâm lý lại công tác trong bệnh viện tâm thần tất yếu sẽ có ảnh hưởng nhiều đến mặt thần kinh, thế nhưng cô ấy lại không biết bệnh của mình. Đây quả thật là điều trớ trêu.
Cho nên lúc phát bệnh không thể cùng đối phương nói lý, một khi vượt qua sức chịu đựng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, khi phát bệnh bệnh nhân đã mất hết đi ý thức cùng đạo đức và nhân cách, nếu càng lôi tiêu chuẩn của một người bình thường ra phán xét sẽ chỉ càng kích thích họ thôi
Giang Dao buông lỏng con dao, không biết vấp phải cái gì cô đột nhiên ngã xuống, con dao trong tay cô rơi xuống đúng hướng ngực
Hô hấp Dư Thư như bị đình trệ, cô lao tới ôm lấy Giang Dao phi ra góc tường, không thể phủ nhận khi mắt thấy con dao sắp rơi xuống cô không ngừng hối hận, sao lại nhẫn tâm bức cô ấy đến bước đường này? Sao có thể nhẫn tâm tổn thương cô ấy?
"Dao Dao, em không sao chứ?" Cô run rẩy xoa xoa mặt Giang Dao, lại đưa tay kiểm tra người cô "Có bị thương ở đâu không?"
Giang Dao nhìn người ấy đang gần kề mình trong gang tấc, nước mắt đong đầy ào ạt chảy ra, dung nhan nữ thần mà thường ngày cô vẫn ca ngợi đã bị chính cô làm cho thâm tím máu me loang lổ cả rồi. Chưa bao giờ cô thấy người ấy chật vật đến vậy. Giang Dao đau lòng đến long trời lở đất. Xong rồi, mặc kệ người này như thế nào, đã làm ra bao nhiêu chuyện cô không thể tha thứ đi cahưng nữa, nhưng trái tim là thứ không dễ gì thay đổi được, tâm trí và thân thể cô đều giao phó cho đối phương hết rồi.
Ngay từ đầu, cô đã là con tin của cô ấy, tới gần, ràng buộc, cưỡng ép, thế giới của cô ấy với thế giới của cô, hoàn toàn đối lập.
Cô nắm lấy bàn tay cầm dao của Dư Thư, quỳ trên đất, đem mũi dao kề ngay tim mình, nghẹn ngào "Em đã thấy được toàn bộ câu chuyện của chị rồi, không phải chị muốn giết em sao, em tình nguyện, chị đâm em một nhát, giải thoát cho em và cũng là giải thoát cho chị"
Giang Dao nhớ lại cảnh tượng trong ác mộng của cô, biết nó nhất định sẽ thành sự thật, bàn tay run rẩy cầm chặt lấy tay đối phương, nước mắt nhỏ trên lưỡi dao.
"Em không thể buông tay chị, việc đã bày đến trước mắt nhưng em vẫn còn yêu chị, em không nỡ đưa chị ra luật pháp trừng phạt. Mọi chuyện coi như ngã ngũ, để em ra đi thôi"
Con dao lơ lửng trên không trung chừng vào giây, Dư Thư cắn môi, buông tay ra, dao rơi trên sàn nhà lạnh buốt. Cô nhìn Giang Dao, đột nhiên ôm chặt lấy đối phương, đầu tựa trên bả vai cô ấy, chôn chặt trên cổ.
Nước mắt nỏng hổi của Dư Thư từng rọt nhỏ xuống cổ Giang Dao, như muốn lưu lại dấu ấn nóng bỏng nhất trên người cô
"Dao Dao, đừng rời bỏ tôi, đừng... Cái gì tôi cũng có thể làm... Chỉ sợ em sẽ rời bỏ tôi thôi..." Âm thanh cực kì bi thương, yếu đuối, bất lực như một đứa trẻ trốn trong ngực cha mẹ òa khóc
"Đừng rời bỏ tôi, đừng rời bỏ tôi..."
Cô trở nên mạnh mẽ cũng là để che dấu nỗi sợ hãi trong lòng, sợ phải trả giá, sợ thành công dã tràng
Giang Dao cũng ôm lấy cô, hai người kề sát vào nhau, gò má đã ướt đấm một mảng, không rõ là nước mắt của ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT