*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Diễn chân trước vừa mới đi, Lý Tránh đã tới, vừa nhìn thấy Lương Tề liền hô lên
"A, hai người đã tìm được hắn? Xem ra vận khí của hắn cũng không tệ"
Mộc Á Tùy ngưng thần suy nghĩ cả buổi, mới hiểu được lời hắn nói, hắn nói rất đúng, lúc trước bọn họ lo lắng chuyện Lương Tề bị 'cắn nuốt linh hồn', rất may là không phải, thế nhưng hình như hắn lại tựa hồ biết chút ít gì về chuyện đó.
"Trước kia anh nói người kia là ai vậy?" Mộc Á Tùy nhân cơ hội hỏi
Lý Tránh ý thức được mình lỡ miệng, lập tức giả ngu quay đầu
"Tôi nói hồi nào? Cậu nhớ lầm đi! A, hình như Hiện Hiện đang gọi tôi a..." Vừa nói vừa di chuyển sang phía bên cạnh, không đợi Mộc Á Tùy hỏi lại, liền lướt qua cậu chuồn đi.
"Làm sao vậy?" Bạch Diễn chạy trở về, liền gặp khuôn mặt không cam lòng của Mộc Á Tùy, nhịn không được mở miệng hỏi thì Mộc Á Tùy chỉ lắc đầu. Mộc Á Tùy có điểm nghĩ, Bạch Diễn từ trước tới nay không thể nào không thích bát quái, chờ lúc không có ai, cậu nhất định sẽ hỏi Bạch Diễn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt liền lóe lên tia 'tính toán'. Bạch Diễn hoàn toàn không có phát giác, còn ngây ngô hướng về phía cậu cười.
"Bằng hữu của tôi nói, sau bữa cơm tối, hắn sẽ đem những tư liệu hắn đã phân tích tới"
"Cơm tối? A!" Mộc Á Tùy hét lên một tiếng, chạy như bay về phía nhà bếp. Lại nói tiếp, giữa trưa cậu cũng không có ăn cái gì, bụng đúng thật có điểm đói.
Từ tủ bát lấy ra một khối đậu hủ cùng khúc xương thịt heo, Mộc Á Tùy nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, màu sắc cùng mùi cũng bình thường, chưa có ôi thui. Gần đây trời bắt đầu chuyển nóng, nên cậu đi mua đồ cũng không dám mua nhiều sợ sẽ bị ôi.
"Phốc!" tiếng cười nhạo này vang lên trong căn phòng bếp nhỏ hẹp, phá lệ có chút rõ ràng. Không cần nói cũng biết, chắc chắn là Ngọc Trinh, không thể có người thứ 2.
"Cười cái gì?" Mộc Á Tùy không để ý lắm, cúi đầu đối với khúc xương heo xem xét.
"Đồ quê mùa, những thứ cất trong tủ bát này sẽ không bao giờ bị ôi đâu!" Ngọc Trinh mang theo chút đắc ý, giúp Mộc Á Tùy phổ cập chút kiến thức. "Đối với những đồ vật được cất vào trong tủ bát mà nói, thời gian của chúng sẽ bị đông lại, trời nóng hay lạnh thì cũng sẽ không thay đồi... Anh đúng thật là ngốc chết đi được!"
"Cái này cùng với ngu ngốc có quan hệ gì sao? Bất quá, cái tủ bát này cũng thật thần kỳ như vậy? Nếu như nhét hẳn người sống vào, như vậy có thể nào thanh xuân thường trú, trường sinh bất lão không?" Mộc Á Tùy hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào cái tủ bát, đây chính là bảo vật a!
"Ngu ngốc!" Ngọc Trinh xem ra là bị chọc tức không nhẹ, đối với chỉ số thông minh của người nào đó thật không dám ôm bất cứ hi vọng nào. "Cái này chỉ có tác dụng đối với vật chết. Có muốn hay không tôi đem anh giết chết rồi bỏ vào?"
Mộc Á Tùy co rụt cổ lại – tuy cuộc sống gặp nhiều khó khăn, nhưng cứ như vậy mà chết, quả thật không tránh khỏi có chút không cam. Vì vậy Mộc Á Tùy không dám tranh cãi với hắn nữa, ngoan ngoan đi làm cơm.
Thực đơn cậu cũng đã nghĩ tốt lắm, đầu tiên làm một món cải xào đậu hủ, hương vị thanh mát, phi thường thích hợp khi dùng với cơm. Tiếp đến là món sườn xào chua ngọt, món này rất khiêu khích vị giác, thế nhưng làm có chút phiền phức, sườn muốn được ngon thì phải đun qua nước sôi để ở lửa nhỏ.
(cải xào đậu)
(sườn xào chua ngọt)
Chờ cậu đem những món ăn làm hảo, thì cơm cũng đã chín. Món ăn vừa mới đặt lên bàn, Mộc Á Tùy đã nghe từ sau lưng vang lên vài tiếng 'ừng ực' nuốt nước miếng của ai đó.
Mộc Á Tùy hiểu rõ, cực kỳ phúc hậu nhịn cười xoay người đem đồ ăn đặt trên bàn một phần, lấy riêng ra một phần đặt ở trên bếp lò, hướng một bên hô
"Ăn trước đi a, chờ bọn họ đến đây cậu sẽ không có cơ hội được ăn đâu"
Sau đó, Mộc Á Tùy giả bộ thu thập lại phòng bếp, miễn cho người nào đó cảm thấy ngượng ngùng.
Sau lưng an tĩnh cả nửa ngày, liền truyền đến âm thanh của chén đũa va chạm. Âm thanh càng lúc càng lớn, Mộc Á Tùy trong lòng yên lặng gật đầu – đây cũng là một cao thủ ăn như gió cuốn mấy trôi đi.
Bữa cơm tối như cũ là một trận gió tanh mưa máu, chém giết thảm thiết. Người thắng trận là Thanh Hiện cùng Lý Tránh, hai người cùng nhau đi tản bộ lấy lý do là – tiêu thực. Ăn no chỉ có 8 phần là Bạch Diễn, sắc mặt có chút tối sầm nhìn theo bóng lưng bọn họ, có chút uất nghẹn chực khóc. Hắc Liêu lại ăn càng ít, đương nhiên không phải sức chiến đấu của hắn giảm sút, mà là hắn muốn đoạt đồ ăn trong tay hai người kia, xem ra có chút lấy trứng chọi đá.
Tử Tiêu nhấp một ngụm trà, thần sắc thỏa mãn, ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi vào trên người của Mộc Á Tùy, có chút lưu luyến.
Mộc Á Tùy mồ hôi lạnh đầy đầu, trên bàn cơm Tử Tiêu thỉnh thoảng có giúp hắn gắp thức ăn, hành động nãy đã triệt để chọc giận người ở phía sau lưng cậu. Một bữa cơm trôi qua, Mộc Á Tùy cảm thấy phía sau lưng mình có một chút tím bầm.
Bây giờ nhìn bộ dạng nhàn nhã của hắn, cậu có chút hoài nghi – hắn chính là cố ý làm như vậy a?
"Anh nhìn cái gì?" Bắt gặp ánh mắt dò xét của Tử Tiêu, Mộc Á Tùy có chút chột dạ quay đầu, muốn xác nhận người đang trốn phía sau lưng mình có bị lộ ra không.
Tử Tiêu cười nhẹ một tiếng, hiển nhiên đối với khuôn mặt đỏ bừng của ai đó, cảm giác vô cùng thỏa mãn. Ngọc Trinh trốn trong bóng tối cắn cắn răng, hai tay hung hăng nắm chặt phía sau lưng của Mộc Á Tùy – hắn đoán chắc tên quê mùa này sẽ không dám kêu lên
Mộc Á Tùy bị đau đến khuôn mặt trắng bệch, nhưng vẫn quật cường không nhếch môi than lấy một tiếng. Sự quật cường trong mắt của Mộc Á Tùy khiến cho khuôn mặt của cậu có chút động lòng người, làm cho Tử Tiêu ngẩn ngơ, đáy lòng trào lên một cảm giác rất phức tạp – đã không còn hứng thú khi trêu chọc cậu nữa, ngược lại có điểm không thoải mái. Nhịn không được liền cử động nhẹ ngón tay, xuất ra linh lực.
Mộc Á Tùy cảm thấy phía sau lưng đột nhiên buông lỏng, phần thịt bị nhéo phía sau cũng được thả ra.
"Ách..." Mộc Á Tùy quay đầu, sau lưng cái gì cũng không có – cảm giác như không tồn tại khí tức của Ngọc Trinh nữa.
Đây là làm sao a? Mộc Á Tùy ngốc ngốc nghiêm mặt quay đâu trở lại, lúc này liền phát hiện, ngay cả Tử Tiêu cũng không thấy.
Bạch Diễn cùng Hắc Liêu hai ngươi ngồi một chỗ, thỉnh thoảng tai kề tai nói nhỏ, hiển nhiên không có chú ý đến động tĩnh bên này. Lam Trản càng không phải loại người quan tâm đến chuyện người khác, chỉ yên lặng mà cắn quả hạnh nhân – hạt dưa hai ngày trước đã hết sạch.
"A – Hoa ca đến" Bạch Diễn đột nhiên như uống máu gà, hưng phấn nhảy lên, chạy ra ngoài. Khuôn mặt Hắc Liêu lập tức trầm xuống, Mộc Á Tùy thấy hai đầu lông mày của hắn tỏ ý khinh thường, nghi hoặc hỏi
"Chẳng lẽ là bằng hữu làm pháp y của Bạch Diễn? Anh không thích hắn?"
"Hừ!" Hắc Liêu làm bộ giật giật cổ tay, biểu lộ âm trầm "Tôi là thích hắn chết đi được!"
Mộc Á Tùy yên lặng quay đầu "Đây chính là đoạn tình cảm càng yêu càng ghét trong truyền thuyết đi"
Bên này không khí giữa hai người có chút quỷ dị, bên kia Bạch Diễn cùng người tên 'Hoa ca' có điểm thân thiết, Bạch Diễn nhón nhón cổ chân, cố gắng muốn cùng người kia mặt đối mặt, nhưng chỉ cao tới bả vai, chiều cao của cậu ta không đến 1m6 cùng với người thân cao 1m8 kia, quả thật có điểm khó khăn – thoạt nhìn có vẻ như là đang có bám víu lên thân hình của người kia.
Hắc Liêu sắc mặt càng thêm đen
Vì tránh cho có sự kiện đổ máu phát sinh, Mộc Á Tùy đứng lên, túm Bạch Diễn đang nhiệt tình sang một bên, chào hỏi người kia
"Xin chào, thật đã làm phiền anh đặc biệt chạy tới đây..."
Đến gần, Mộc Á Tùy mới nhìn rõ, người này mang kính mắt, ngũ quan cũng rất bình thường, bất quá làn da có hoi trắng, ngay cả một nốt ruồi cũng không có. Mộc Á Tùy trong lòng nghi hoặc, nếu đem người này ra so với Hắc Liêu, chắc chắn sẽ không có phần thắng, nhưng như thế nào Hắc Liêu lại có một bộ dạng như lâm vào đại địch như vậy?
"A,a đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu!" Bạch Diễn hưng phấn nói "Đây chính là đồng sự mới của tôi, Mộc Á Tùy, còn đây chính là học trưởng của tôi, Giản Hoa. Á Tùy, anh cứ như tôi gọi là Hoa ca là được rồi"
"Hoa ca! A, chẳng lẽ anh là..." Mộc Á Tùy hai mắt mở to, cậu chợt nhớ đến cuốn tạp chí về y khoa mà mình đã đọc, trên đó có nói tới người nay – là một pháp y phi thường nổi tiếng, còn xuất bản sách.
"Tôi đã đọc qua bài báo nói về anh, anh thật lợi hại!" Mộc Á Tùy vô cùng chân thành nói
"Xin chào, cậu khách khí rồi" Giản Hoa thanh âm rất nhẹ, thanh âm như là ở trong cuốn họng, có một chút mê hoặc. Mộc Á Tùy có chút hiểu được tại sao Hắc Liêu lại như vậy rồi.
Giản Hoa cũng không khách sao, đầu tiên đem bộ hài cốt ra.
"Chờ một chút!" Mộc Á Tùy có điểm chạy như điên đến sân bên cạnh, Giản Hoa có chút không hiểu liền chờ, chỉ chốc lát sau, thấy cậu mang theo một người có gương mặt ủ rũ – Lương Tề.
Ngoại trừ Giản Hoa nhìn không thấy Lương Tề, những người còn lại đều như tâm đã rõ, Bạch Diễn lập tức quay đầu, ở dưới chân Giản Hoa mà viết trận pháp. Giản Hoa không phải là lần đầu tiên tới nơi này, đối với những sự việc như vậy, cũng chỉ có thể nhìn mà không thể trách.
"Tốt lắm, người đã đến đông đủ, có thể nói được rồi" Mộc Á Tùy ngồi ở bên cạnh Lam Trản, bộ dạng vô cùng khẩn trương.
Giản Hoa đơn giản tóm tắt lại giải thích
"Hài cốt đã trải qua thời gian phân hủy rất dài, vậy nên muốn có thể phán đoán chính xác, thì tôi đã đem những hài cốt này tiến hành kiểm tra đo lường."
Hắn xuất ra một phần văn kiện
"Kết quả kiểm tra DNA đo lường cùng với những tư liệu về người mất tích có những điểm bất đồng. Kết quả kiểm tra cho thấy, người này chết gần 10 năm, trên sọ có dấu vết bị nứt ra, chính là do một vật nặng đánh vào. Sau khi chết liền bị phân thây, những chỗ bị cắt rất chỉnh tề, đều ở các đốt ngón tay bị chặt, thủ pháp rất chuyên nghiệp"
"Tư liệu về người mất tích 10 năm trước có thể lấy ra kỹ càng đối xứng?" Bạch Diễn có chút không rõ, lúc ấy tư liệu về vụ mất tích của Lương Tề không thể chỉ dùng 2 từ 'đơn sơ' để hình dung được.
"Cũng thật tình cờ, người thụ lý vụ án đó mà một nữ sinh chuyên ngành y khoa, đối với pháp y cũng có chút nghiên cứu, đem tới một số thông tin rất có giá trị" Giản Hoa có chút thổn thức nói
Mộc Á Tùy vừa nghe, vừa tiếp nhận tư liệu, bên trong đều là những thật ngữ chuyên nghiệp, cậu nhìn hồi lâu cũng không biết đang nói cái gì, liền trực tiếp lật đến tờ cuối cùng, là một tấm hình chụp. Ảnh chụp có chút mờ, bất quá cũng có thể nhìn ra rõ ràng. Người này có gương mặt nhã nhặn, cười ra trông rất sáng lạng.
"A..." Lương Tề bay đến nhìn lướt qua liền hô một tiếng, trên mặt tràn đầy khó tin "Sẽ không, không..."
"Như thế nào?" Mộc Á Tùy quay đầu nhìn hắn, con mắt mở lớn
"Chẳng lẽ... hắn chính là Trần Tĩnh Diệu? Làm sao có thể?"
Hắc Liêu cùng Bạch Diễn bên cạnh cũng lại gần, trên mặt đều tràn vẻ không thể tin nổi.
"Anh xác định?" Bạch Diễn cẩn cẩn dực dực hỏi, thân ảnh của Lương Tề có chút run rẩy, mặt mũi tràn đầy bi thương.
Hắn khuôn mặt bi ai, không nói thành tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào bức hình. Mọi người đều yên lặng nhìn hắn, bất luận những lời an ủi gì vào lúc này cũng không có tác dụng.
Bạch Diễn cắn môi "Lương Tề, anh..."
Câu 'nén bi thương' chưa kịp nói, thì Lương Tề đã cắt ngang, ánh mắt rất kiên định "Yêm muốn tìm ra hung thủ, mọi người có thể giúp yêm không?"
"Anh nói cái gì a! Chúng ta nhất định sẽ tra rõ ràng!" Bạch Diễn hướng hắn làm một vẻ mặt an ủi, Lương Tề miễn cưỡng cười một cái, cúi đầu nhìn chằm chằm người trên tấm ảnh, thề với lòng là sẽ tra rõ chân tướng!
Mộc Á Tùy cũng vô thức nắm chặt tay, hung thủ này quả thật quá mức tàn nhẫn, sau khi đánh chết còn phân thây, cái này thì nói có bao nhiêu hận a!
- --
"Bọn họ hẳn là đã nói xong, chúng ta quay về đi" Lý Tránh cười lấy lòng, ánh mắt vẫn ở trên người Thanh Hiện mà nhìn chằm chằm, tà ý trong mắt không thể nào che giấu. Tuy nhiên đi dạo dưới ánh trăng cũng là một loại tình thú, nhưng so với việc nào đó, quả thật không mấy sức hấp dẫn.
Thanh Hiện giống như cười mà không cười liếc mắt nhìn hắn. Lý Tránh cảm thấy tâm mình có điểm ngứa, liền ưỡn ngực, làm bộ mặt nghiêm chỉnh.
"Anh cần phải trở về rồi"
Đột nhiên Thanh Hiện nói một câu như vậy, Lý Tránh thoáng sửng sốt
"Hiện Hiện, cậu là đang đuổi tôi?" trong giọng nói có mang chút ủy khuất. Thanh Hiện không nói lời nào nữa, chỉ nhìn hắn.
"Mặc dù nói tiểu bằng hữu kia không có việc gì, nhưng những sự tình tôi nói lúc trước đều là sự thật. Bất kể không phải tên kia thì tôi cũng muốn ở lại tra rõ" Lý Tránh thu hồi bộ mặt lưu manh, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào Thanh Hiện, giống như là muốn đem hắn nuốt vào trong bụng.
Thanh Hiện có chút thất thần, trên mặt không còn vẻ đạm mạc nữa, lại còn phản phất có chút đau thương. Lý Tránh đi tới ôm hắn, nhẹ nhàng ở trên vai hắn vuốt phẳng.
"Tôi sẽ không được sao? Cậu chưa quên được hắn?" Từ trước đến nay, hắn là người luôn thích cợt nhã, nhưng bay giờ ngữ điệu lại rất thành khẩn, nội tâm Thanh Hiện có chút đau xót, hai người dán sát vào nhau, đều có thể nghe được hô hấp của đối phương.
"Tôi sẽ chờ, mặc kệ là bao lâu. Cho nên, cậu hãy cho tôi một cơ hội để chờ được không?"
"Nếu như... tôi không quên được hắn?" Anh cũng sẽ một mực chờ? Câu nói đằng sau Thanh Hiện không có nói ra, vì hắn biết Lý Tránh chắc chắn sẽ hiểu được ý của mình.
Lý Tránh cười đến khoái chí
"Chúng ta còn rất nhiều thời gian nha, tôi sẽ chờ cho đến khi nào cậu quên được hắn" cho dù không thể quên được, tôi cũng muốn được ở bên cậu – hắn yên lặng bỏ vào thêm câu này.
Lời nói này quả thật rất hay, bất quá Thanh Hiện thừa nhận, hắn quả thật có chút động tâm...
Bên này hai người tình nùng ý mật, thì bên phía Tử Tiêu cùng Ngọc Trinh như diễn ra thế chiến thứ 4 vậy.